[ VentiAether ] -
warning: có yếu tố chửi thề
"1, 2, 3...10..."
Mỗi ngày lại thêm một vết rạch, chồng chất lên nhau. Có những vết sẹo chưa liền hẳn, cũng có những vết chỉ mới đóng vảy đã phải rỉ máu lần nữa. Venti thở hắt thỏa mãn, với gã thì mấy vết rạch này như một thứ để giải tỏa, thay cho cỏ Naku và rượu. Vì nếu để em biết được kiểu gì cũng bị kí đầu vài phát. Đôi lúc gã đã nghĩ như vậy rồi cười thầm.
Mà, em cũng đâu còn bên gã.
----***----
Em đi thật bất ngờ. Để bảo vệ cô em gái sắp phải hứng chịu đòn kết thúc của "Thiên Lý", em đã giải phóng toàn bộ sức mạnh đỡ đòn và bật lại bà ta. Chiêu ấy cũng không phải là vô dụng, vị đó đã chấp nhận rút lui. Nhưng cái giá của việc sử dụng thứ sức mạnh kia là tuổi thọ bị rút ngắn, và em đã dùng hết, tương đương với cái chết cận kề. Aether gục xuống, máu từ miệng và hốc mắt em chảy dài, đỏ thẫm chiếc khăn choàng. Lumine hoảng hốt lao tới, mặc kệ chiếc váy trắng đang dần nhuốm đỏ, cô vẫn ôm em thật chặt; như một đứa trẻ đang ôm lấy thứ tri kỉ sắp bị ai đó mang đi, phải rời xa nó. Cô sợ em sẽ như vậy, sẽ bỏ cô mà đi mất.
"Aether, đừng bỏ em lại... Xin anh..."
"Chúng ta chỉ vừa mới đoàn tụ. Anh đã hứa sẽ chải tóc cho em, sẽ cùng em đi chu du các lục địa kia... Anh còn nói khi về nhà, chúng ta sẽ cùng các anh chị em khác mở tiệc sinh nhật..."
Cô nức nở, từng tiếng nấc nghẹn xé tan bầu không khí thê lương. Nhưng không có nghĩa trận chiến đã kết thúc, lũ ma vật tràn vào từ Khaenri'ah chỉ tăng chứ không giảm, không có đủ thời gian để những người khác chú ý tới nhà lữ hành đang hấp hối khi lũ quái kia có thể úp sọt họ bất cứ lúc nào. Venti thấy tình hình không ổn liền hóa thành tinh linh bay qua đám pháp sư vực sâu tới chỗ em và Lumine, bỏ lại tên sứ đồ vực sâu cho Zhongli và Ei xử lí.
Gã cố gắng trị thương cho em nhưng đều vô dụng, chiêu đó của "Thiên Lý" không phải một sinh vật tối cao hơn ả thì không thể can thiệp được. Venti chỉ là một vị thần dưới trướng, dù có cố thế nào đi nữa cũng không thể ngăn cản cái chết đang từ từ cướp lấy mặt trời của gã. Lumine chỉ biết ôm lấy người con trai đang hô hấp một cách khó khăn, cầu xin và nức nở trong bất lực.
Venti ấy, gã khóc rồi, khóc vì người gã yêu bằng cả mạng sống, sắp rời bỏ gã. Trong chút hơi tàn, Aether cố gắng lấy hơi cất giọng thều thào:
"Lumine, hãy ở lại và chăm sóc Paimon giúp anh."
"Venti này, em đi rồi ngài đừng có uống rượu nữa nhé, sẽ không còn ai trông chừng ngài đâu."
"Xin hai người đừng khóc, em không thích đâu... Khụ-"
Lại ho thêm một búng máu, em biết mình sắp tới giới hạn rồi. Đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc vàng của cô em gái, mềm mại và phảng phất hương hoa dù đang trong chiến trường khốc liệt. Em yêu mái tóc ấy, tự tay em đã chăm sóc nó, nhớ nhung nó suốt 500 năm trời.
"Lumine, em gái của anh. Luôn tươi cười nhé."
"Và Venti, em xin lỗi vì đã không thể bên ngài, hãy sống thật tốt."
"Em yêu ngài."
Em mỉm cười trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay em gái. Lumine nấc nghẹn, cố níu lấy chút hơi ấm còn lại, miệng không ngừng gào khóc cầu xin em hãy tỉnh lại, tỉnh lại với cô và cả hai sẽ cùng rời khỏi đây, cùng về nhà. Lúc này đám ma vật cũng đã bị tiêu diệt gần hết, các vị thần, tiên nhân, và những người tham gia chiến đấu đều im lặng đứng nhìn nhà lữ hành nhỏ bé đang bất động, như một sự tiếc thương. Chỉ có Venti, gã ngồi thất thần ở đó nhìn em, miệng lẩm bẩm cái gì mà không ai nghe rõ. Zhongli thấy có gì đó kì lạ, đi tới hỏi Venti có sao không, ngài ngạc nhiên vì bạn mình giờ đây trong đôi mắt xanh thẳm kia không còn điểm sáng nào, vô hồn đến rợn người.
"Morax, tránh ra."
----***----
Lặp đi lặp lại những con số vô hồn, có lẽ gã nhà thơ ấy nghĩ rằng em vẫn đang ở đây, đang ở cạnh gã. Gã nhớ vào những ngày sinh nhật, em rất thích ăn bánh táo gã làm. Vị của nó không quá ngọt, mà kem cũng không quá ngấy, rất vừa miệng. Gã nhớ trong những ngày mưa, em thường ngồi tựa đầu lên vai và nghe gã hát tất cả bài ca trên lục địa này. Gã nhớ những ngày cùng em chu du bảy đất nước, cùng trò chuyện với các vị thần còn lại và hưởng thụ đặc sản của những đất nước mà họ đi qua. Ngắm nhìn gương mặt hạnh phúc của em, gã muốn cùng ngọn gió lưu giữ nó cả đời.
Em nói em yêu gã, hứa rằng sẽ ở bên gã suốt cuộc đời. Vậy sao em lại đi mất, hả em ơi ? Em đi không lời từ biệt, để lại người em gái ôm lấy cơ thể lạnh ngắt mà òa khóc. Em để lại người em yêu đang dần dà sa đọa, ngày đêm bầu bạn cùng mùi máu tanh. Gã rất muốn đi cùng em, nhưng liệu vị "Thiên Lý" kia có nhắm mắt mà bỏ qua cho gã ? Venti là Phong thần, gã phải tồn tại để duy trì sự cân bằng của Teyvat cho đến khi xuất hiện phong thần kế nhiệm, ít ra cũng phải mất thêm 2000 năm nữa. Lumine đã trở về quê nhà để thực hiện công đoạn cuối cùng cho em. Vị Nham thần hàng xóm đang lão hóa dần vì ngày nào cũng phải trông chừng ông bạn đang trầm cảm kia, không hát vu vơ một mình thì lại self-harm, lẩm bẩm về người thương của gã. Người ta cũng biết mệt, con bé Lôi thần trông muốn rút kiếm băm gã ra lắm rồi.
----*----
"Barbatos, ông còn muốn trong tình trạng thế này đến bao giờ ?"
Zhongli phát tiết gào lên, làm các tiên nhân gần đó giật mình, tự động né đi chỗ khác cho đôi bạn già có không gian tâm sự. Mà tâm sự cái nỗi gì khi Venti cứ lầm bầm như gã tâm thần, đôi mắt thâm quầng kia không còn tiêu cự.
"Có lẽ, là cho đến khi tôi gặp em ấy."
"..."
"Này Morax, liệu có cách nào-"
"Có cục cức, trong khế ước với "Thiên Lý" tôi phải ngăn ông chết bằng bất cứ giá nào
...dù tôi cũng không muốn ông phải khổ sở như vậy."
"Nhưng mà, ông cứ thế này mãi thì liệu cậu ấy có vui nổi không? Có hạnh phúc được không? Ông còn nhớ di nguyện của nhà lữ hành chứ?"
Gã ngồi im, trầm ngâm nghĩ ngợi. Một lúc sau mới mở miệng.
"...Hãy sống thật tốt, em ấy đã nói thế"
"Em ấy còn nói với tôi, rằng tôi phải luôn tươi cười... Nhưng sao tôi có thể cười được khi em ấy đã bỏ tôi ?" Gã khóc sướt mướt, nấc nghẹn không ngừng.
Sau 2 năm nhà lữ hành ra đi, cuối cùng vị Phong thần ấy cũng chịu mở lòng, giải tỏa hết những cảm xúc đã kìm nén bấy lâu. Đêm ấy, Venti chìm trong giấc ngủ sâu, và gã đã mơ. Gã mơ thấy một người con trai có mái tóc tựa mặt trời. Người ấy đứng giữa một cánh đồng hướng dương, loài hoa không hề tồn tại trên mảnh đất Teyvat này. Gương mặt tươi cười rạng rỡ, chắc chắn là em đã rất hạnh phúc nhỉ ? Venti cứ đứng đó, ngắm nhìn mái tóc vàng kia đến mê mẩn. Gã đã luôn nhớ về em, vào mỗi đêm khi ngắm nhìn bầu trời sao trên kia. Em đưa tay về phía gã, một tay ôm bó ceicilia lẫn với hướng dương, mái tóc vàng buông xõa bay theo gió.
"Venti, mấy năm nay ngài đã vất vả rồi, đi cùng em nhé. Cùng đi về nơi tận cùng của làn gió, về nơi mà chỉ có hai ta."
"Một nơi có ánh mặt trời luôn sáng rực, với cánh đồng ceicilia trải dài, cùng em và ngài. Nơi ấy không bị ràng buộc bởi bất cứ quy luận gì, không có Chúa trời, mà cũng không tồn tại "Thiên Lý."
Nếu như đây là giấc mơ, Venti muốn nó kéo dài mãi mãi. Gã nắm tay em, cùng em khiêu vũ trên cánh đồng hoa. Gã nhắm mắt lại, mãn nguyện, hạnh phúc hay vui sướng, tất cả đều khiến con tim gã nóng bừng.
"Ừm, cùng đi thôi, Aether."
"Ta cũng yêu em."
----*----
Thực ra, chẳng có khế ước nào cả.
Hôm sau, các vị thần, tiên nhân, Celestia và người dân Mondstadt đều chấn động vì Phong thần Barbatos đã qua đời. Không ai biết lý do ngài đột ngột ra đi, họ chỉ biết ngài ra đi với gương mặt hạnh phúc mãn nguyện, không còn vẻ u ám như sau trận chiến 2 năm trước.
Zhongli nhấp một ngụm trà, nhìn xa xăm khẽ cười. Từ đầu đã không có khế ước gì ở đây cả, sống chết các vị thần ra sao, "Thiên Lý" cũng chẳng thèm quan tâm mấy. Là một người bạn lâu năm, Zhongli chỉ muốn gã có thể ra đi mà không có chút hối hận hay nuối tiếc gì, đây có lẽ là cách duy nhất mà anh có thể giúp người bạn già của mình thoát khỏi đau khổ giày vò. Raiden Shogun ngồi cạnh không nói gì, đúng là chẳng hiểu nổi tụi yêu nhau.
"Barbatos, từ tận đáy lòng, xin gửi lời chúc phúc đẹp đẽ nhất."
End.
27/8/2025. beta lại một chút :))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com