Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

XiaoAe - Đỉnh núi tuyết của nuối tiếc

Đỉnh núi tuyết của nuối tiếc

Bối cảnh: Thế giới hiện đại

Nhân vật: Xiao x Aether

Bất an và sợ hãi top x Tinh linh/Yêu quái tuyết bot

-

Đỉnh núi này lạnh như cắt vào mùa đông. Xiao trùm chăn kín người rồi vùi mình vào cái giường bé tẹo đủ mỗi mình hắn nằm. Trời thì lạnh mà nhà hắn thì chẳng có đến một cái lò sưởi, thành ra mỗi lần vào đợt nghỉ đông hắn lại phải lê thân vào rừng vác về một đống củi để đốt sưởi ấm cơ thể.

Xiao sống có một mình ở đây, trong căn nhà gỗ trơ trọi trên đỉnh núi. Dưới làng không ai thích Xiao, luôn luôn rì rầm những điều không hay về hắn mỗi khi hắn xuống làng để mua thức ăn dự trữ. Dần dà Xiao không còn bước ra khỏi phạm vi đỉnh núi nữa, chỉ quanh quẩn tìm bắt vài con thú làm thịt khô ăn qua ngày, chẳng còn màng đến người khác.

Trời về đêm càng lúc càng lạnh, Xiao xoa xoa đôi tay trơ cóng lại với nhau hòng tìm chút hơi ấm, vài que củi khô chẳng thể đủ để sưởi ấm được cơ thể trưởng thành của hắn. Hắn không chết vì đói nhưng chắc chắn sẽ chết vì cóng. Hắn nghĩ vậy. Môi hắn tím hết cả, hắn biết vì hắn chẳng còn cảm nhận được gì từ môi mình cả.

Tiếng 'cộc cộc' đột nhiên vang lên. Ban đầu Xiao nghĩ hắn bị ảo giác, nhưng rồi sau đó nhận ra đấy là thật vì tiếng gõ cửa cứ vang lên liên hồi. Hắn định mặc kệ, nhưng lòng tốt không biết từ đâu lại trỗi dậy trong hắn, thế là hắn lồm cồm bò dậy, quấn hai cái chăn quanh người rồi lê ra mở cửa.

Gió thốc mạnh vào trong nhà, mồm và hai lỗ mũi hắn toàn tuyết là tuyết, tự dưng hắn thấy hối hận quá. Xiao dứt khoát định đóng cửa lại thì lập tức có một bàn tay nắm lấy cánh cửa.

Một cậu trai trạc tuổi Xiao đứng run rẩy ngoài trời tuyết. Gương mặt nhọn với đôi mắt sắc làm Xiao có chút dè chừng. Cậu ta lên tiếng xin phép được vào trong tá túc một đêm, dù có lạnh thì vẫn đỡ hơn bên ngoài nhiều lắm. Xiao thoáng phân vân, hắn chẳng muốn người lạ vào nhà, nhưng lại cảm thấy tội nghiệp cậu trai ấy.

"Chỉ đêm nay thôi, sáng mai tuyết tan cậu đi đi nhé."

Tối hôm đó Xiao được thưởng thức món cháo thịt hầm rất lâu rồi hắn chưa từng được ăn lại. Kể từ khi thoát ly khỏi làng, dường như hắn không còn giữ được nếp sống của một con người bình thường. Hắn chỉ ăn lương khô, uống nước suối, thỉnh thoảng nướng vài con thỏ con gà ăn đổi vị, chẳng còn biết đến cơm gạo là gì.

Aether - tên cậu trai ấy - rõ ràng là một người tháo vát. Cậu kể mình là thành viên trong một đoàn leo núi, nhưng không may kiệt sức nên bị tách đoàn, tất cả đồ đạc đều bị bão tuyết cuốn đi chỉ còn lại một bộ đồ leo núi và cái thân tàn tạ. Chả hiểu sao cậu ta có thể lạc đến tận cái đỉnh núi hoang vắng buốt giá này.

Cậu ta khá là bảnh trai, Xiao thấy vậy, nhưng thua hắn một chút (khi đã cạo râu sạch sẽ). Tự dưng Xiao lại sinh hảo cảm với Aether, nên đã gạt phăng cái lời nói phũ phàng lúc nãy mà gật đầu cho lời đề nghị được ở lại đến khi bão tan của Aether.

Aether, có lẽ cái tên này sẽ khó quên lắm.

Aether không thích tắm rửa, còn Xiao thì càng ủng hộ quyết định đó vì rõ ràng trời đông thế này mà còn tắm nữa thì chao ôi là lạnh. Thật ra có lúc Xiao nghĩ có khi nào một ngày nào đó hắn sẽ chết vì ở bẩn chứ chẳng phải vì gì cả, hoặc rệp sẽ hút máu hắn đến chết. Aether thì ngược lại, cậu ta chẳng có chút mùi cơ thể nào. Đứng gần cậu ta Xiao chỉ thấy thoang thoảng mùi cháo, đa phần là do hắn thèm, nhưng đúng là có thơm thật chứ hắn chả ảo tưởng ra làm gì. Người ta thì như thể ướp cả dầu thơm vào người, còn hắn thì chả hiểu sao không thơm được, dù thật may là không hôi.

Aether thích hát, sở thích khá là thanh tao nhưng bản thân cậu ta thì lại chẳng biết mình bạo lực đến mức nào. Xiao vẫn ớn lạnh mỗi khi nhớ lại cảnh Aether mặt không đổi sắc bắt một con cáo tuyết vô tình phóng ngang cửa sổ, bằng cách dí theo và bóp chết nó chỉ với một tay phải. Sau đó có món cáo nướng ngon tuyệt, tuy Xiao vẫn khá dè chừng cậu trai trong ngoài trái ngược này.

Một tháng sau bão tuyết liền trôi qua, Xiao và Aether đã thân cận đến một mức nhất định. Sau nhiều năm sống đơn lẻ một mình thì nay Xiao lại vô ý rơi vào lưới tình với một người con trai. Hắn cũng chẳng ngại gì chuyện này, nhưng Aether thì có, cũng là do hắn nghĩ vậy. Hắn ngại đến mức chẳng dám động chạm đến cơ thể Aether, dù chỉ là một ngón tay. Vì hắn sợ bản thân làm ra chuyện có lỗi. Aether từ lúc bước chân vào căn nhà gỗ ọp ẹp của Xiao cho đến lúc bão tuyết tan, vẫn cứ mập mờ với Xiao. Cậu không bật đèn xanh với hắn, tuy nhiên cậu cũng không bài xích hay tỏ vẻ xa lánh hắn. Xiao đinh ninh đó là do Aether cảm thấy biết ơn hắn cứu giúp nên mới không dám thẳng thừng xua đuổi.

Cuối cùng tuyết cũng tan, cánh cửa ván nhà Xiao đã đẩy ra được, không còn bị tuyết chèn đến cứng ngắc. Xiao mở cửa bước ra ngoài sau nhiều ngày nhốt mình trong nhà, hắn hít thật sâu một hơi khí tiết trong lành bên ngoài. Hắn nhòm thấy mấy cành cây khô trơ đã chớm nụ, chắc hẳn đã sắp sang xuân.

Và ngày Aether phải trở về thành phố cũng đã đến.

Xiao tự tay đi săn một con chim trĩ về, tự tay xẻ thịt và ướp, sau đó một phần nướng, một phần dùng tuyết làm nước để hầm, tất cả dùng để tiễn chân Aether. Aether không nói gì trong cả buổi sáng ấy, Xiao cũng không. Cả căn nhà rơi vào trầm mặc.

Điều tiếc nuối nhất của mỗi con người chính là chưa kịp nói mình yêu người khác. Xiao vẫn tưởng bão tuyết còn, vẫn nghĩ là những ngày Aether sống với mình chỉ hai ba ngày trôi qua. Đến khi Aether chuẩn bị áo xống đầy đủ, khoác lên mình bộ quần áo leo núi mà cách đó hơn một tháng Xiao đã thấy cậu lần đầu tiên, hắn mới sực tỉnh. Có lẽ hắn nên thổ lộ, để chí ít khi cậu đi hắn không hối hận.

Trưa hôm đó trời vẫn còn se lạnh, Xiao ngồi ngoài vườn đun một nồi nước nóng, hắn muốn Aether được tắm rửa sạch sẽ trước khi về nhà. Aether lúc đầu không chịu, vì hiện tại nhà hắn nước rất hiếm, chỉ toàn hốt tuyết nấu tan rồi lọc ra, rất cực. Mãi một lúc sau, đến khi ăn uống xong xuôi Xiao mới thuyết phục được Aether đi tắm.

"Coi như đây là quà tôi tặng cậu, tôi chẳng có gì quý giá, chốc nữa cậu về tôi cho cậu thêm mớ thịt thỏ mang về ăn."

Aether im lặng không đáp. Cậu chậm rãi đi về phía buồng tắm, sau đó cởi áo ngoài và áo trong ra, tấm lưng trắng mịn xoay về phía Xiao, sau đó cậu nói trước khi bước vào buồng tắm.

"Tôi thích anh Xiao à, sao cậu không nghĩ đến chuyện làm gì có ai giữa bão tuyết lại đi được lên đến đỉnh núi như thế này?"

Xiao thừ người ra.

Hắn biết chứ, hắn biết Aether vì một lí do gì đó hoặc cần gì đó ở hắn mới đi đến tận đỉnh núi này, đến căn nhà nhỏ rí này và đến với một tên bần cùng xấu xí như hắn. Hắn chỉ nghi ngờ, nhưng hắn không hỏi vì hắn chắc rằng một lúc nào đó Aether sẽ nói ra hết cho hắn hiểu.

Năm phút sau, Aether chưa tắm xong.

Mười lăm phút sau, Xiao vẫn chưa thấy Aether bước ra khỏi phòng tắm.

Nửa tiếng sau, Xiao bắt đầu thấy có vấn đề.

Và đến khi Xiao tông cửa phòng tắm thì tất cả những gì hắn thấy là nước ấm trong thùng đã đóng băng, một vũng nước đọng dưới sàn nhà cùng chiếc quần trong bộ đồ leo núi của Aether nằm chỏng trơ và ướt đẫm.

Aether thì biến mất.

______________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com