Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

GHEN

[WilliamEst Oneshot  - GHEN]

Ánh sáng bệnh viện ngày nào đã xa, nhưng ký ức ấy vẫn ở lại trong Est—khoảnh khắc William ngồi bên giường bệnh, nắm chặt tay anh suốt đêm dài, đôi mắt lo lắng không rời gương mặt anh. Từ khi đó, Est biết rõ: William chính là người mà anh muốn giữ lấy, là hiện tại, là tương lai.

Tình yêu của họ không ồn ào, không phô trương, nhưng từng chi tiết nhỏ đều thấm đẫm sự quan tâm. Những bữa sáng William vụng về làm trứng ốp-la, những buổi chiều Est cằn nhằn bắt William mặc áo khoác khi ra ngoài gió, hay những tối muộn họ ngồi tựa vào nhau trên ghế sofa, chẳng cần nói nhiều mà vẫn thấy đủ đầy. Đó là hạnh phúc giản đơn nhưng chắc chắn.

Vậy mà tối hôm ấy, quá khứ bất ngờ tìm về.

Trong men rượu lâng lâng và ánh đèn vàng nhạt của buổi dạ tiệc công ty, Est bất ngờ bắt gặp Earn—người đàn ông từng là bạn thân, từng là mối tình dang dở. Ánh mắt Earn nhìn anh vẫn như thuở nào, vừa tha thiết vừa đầy day dứt, như muốn gợi lại tất cả những gì đã mất. Thấy Est loạng choạng bước đi, Earn vội chìa tay ra, giọng trầm khẽ vang:
"Để anh đưa em về."
Est khẽ lắc đầu, lập tức nhắc đến cái tên quen thuộc—William. Nhưng khi William còn bận, khi men rượu khiến đôi chân anh nặng trĩu, Est cuối cùng vẫn gật đầu, bước vào xe Earn.
Chiếc xe lao đi trong đêm, xuyên qua những con phố dài thăm thẳm. Ánh đèn đường hắt qua ô kính, loang loáng thành từng vệt sáng chập chờn như mảnh vụn ký ức. Trong khoang xe, không gian đặc quánh một sự im lặng, nặng nề đến mức Est nghe rõ từng nhịp tim mình, vang lên như hồi chuông dội lại giữa khoảng trống.
Rồi, như không thể kìm nén thêm nữa, Earn khẽ cất giọng. Mỗi từ anh nói ra đều nặng nề, như bật khỏi lồng ngực đã chất chứa suốt bao năm dài:
"Anh đã sai... Sai khi buông tay, sai khi để mất em. Bao năm qua, ngày nào anh cũng hối hận. Est, anh biết em có William, nhưng... cậu ấy quá trẻ. Anh thì khác, anh đã đi qua những vấp ngã, anh hiểu em, anh có thể cho em một chỗ dựa vững vàng. Nếu có một ngày em rời xa cậu ấy... anh sẽ đợi. Dù bao lâu, anh vẫn sẽ đợi em."
Giọng Earn nghẹn lại ở chữ "đợi", nhưng ánh mắt anh sáng lên như một kẻ đang liều lĩnh níu lấy sợi dây cuối cùng.
Lời ấy tan vào bóng đêm, nhưng trong Est, chúng vang dội như những nhát dao sắc ngọt, xé toạc một phần ký ức tưởng đã ngủ yên. Trái tim anh thắt lại—không phải vì còn yêu, mà vì tiếc nuối cho tất cả những gì từng mất đi: một mối tình từng rực cháy, một tình bạn từng ngỡ sẽ vĩnh viễn. Anh nhớ những ngày mình cười đến vô tư trong vòng tay Earn, rồi cũng nhớ cả những đêm gục xuống trong tủi thân, khi bị biến thành một trong những lựa chọn, một kẻ đứng chờ bên lề.
Est khẽ nhắm mắt. Hồi ức dội về như sóng: vừa ngọt ngào, vừa tàn nhẫn. Và chính lúc này, anh hiểu rõ hơn bao giờ hết—tất cả những đẹp đẽ ấy đã thuộc về quá khứ, và quá khứ thì không thể nào giữ lại.
Est quay sang, đôi mắt nhìn thẳng vào Earn, sâu và bình thản, nhưng trong đó ẩn chứa cả một nỗi đau đã hóa thành sẹo. Giọng anh trầm xuống, chậm rãi nhưng dứt khoát, từng chữ như đinh đóng:
"Earn... chúng ta đã từng rất đẹp. Em đã từng nghĩ anh là tất cả—là người bạn thân nhất, là người yêu, là nơi em có thể dựa vào mà không phải nghi ngờ gì. Nhưng rồi chính anh... đã phá vỡ tất cả.
Anh còn nhớ không? Ngày đó, em luôn đứng phía sau anh, tin rằng chỉ cần mình kiên nhẫn, anh sẽ nhìn thấy em là đủ. Nhưng anh thì lúc nào cũng lưỡng lự. Lúc thì nói yêu, lúc lại bảo cần thời gian. Hôm nay ôm em, ngày mai lại quay lưng, để em chờ trong vô vọng. Với anh, em chỉ là một trong những lựa chọn. Và em đau nhất... chính là khi anh để em cảm nhận rõ ràng điều đó."
Est ngừng lại một thoáng, đôi mắt thoáng ướt, như nhìn thấy lại chính mình của ngày xưa—người con trai ngốc nghếch cứ đứng đợi, hi vọng trong tuyệt vọng. Giọng anh nghẹn nhưng cứng rắn:
"Anh đặt em giữa những lựa chọn khác, như thể em chỉ là một phương án, không phải người duy nhất. Mỗi lần như vậy, em thấy mình nhỏ bé, thừa thãi. Em vừa là người yêu, nhưng lại chẳng khác gì một người bạn tạm bợ. Và khi anh rời đi... em mất luôn cả tình yêu lẫn tình bạn. Trống rỗng đến mức em đã từng nghĩ mình sẽ không còn tin vào tình cảm nào nữa."
Est siết chặt tay mình, hít sâu rồi tiếp:
"Nhưng Earn... em đã sống qua những tháng ngày đó, và em hiểu một điều: tình yêu không phải là chờ đợi trong đau khổ, không phải là để người kia coi mình là một khả năng. Em không thể quay lại, càng không thể để bản thân thêm một lần nào nữa trở thành 'một trong những lựa chọn' của anh."

"Earn... em yêu William. Không phải vì mới mẻ, không phải vì em ấy trẻ trung. Mà vì khi ở bên William, em thấy mình được là chính mình, được sống thật, được yêu và được chăm sóc như cách em luôn khao khát. Em ấy không chỉ là hiện tại, em ấy là tương lai của em. Quá khứ của chúng ta từng đẹp, nhưng nó đã kết thúc rồi. Và em... không muốn ngoái lại nữa."
Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Est kiên định đến mức Earn không thể nào chen thêm một tia hy vọng.
Earn siết chặt vô-lăng đến mức các khớp tay trắng bệch, những đường gân hằn lên căng thẳng. Tiếng thở anh gấp gáp, nặng nề như bị dồn ép trong lồng ngực, tưởng chừng không thể thoát ra. Chiếc xe khẽ chệch sang lề đường, dừng lại trong khoảng lặng nghẹt thở.
Anh buông tay lái, quay sang nhìn Est. Ánh mắt run rẩy, loạng choạng như của một người đang đứng trước bờ vực, sắp đánh mất lần cuối cùng điều quý giá nhất đời mình.
"Est..." giọng anh khản đặc, không còn là tiếng gọi, mà như một lời cầu xin.
Chưa kịp để Est phản ứng, Earn đã nghiêng người, vòng tay ghì chặt lấy. Cái ôm đến vội, gấp gáp, vụng về, nhưng dồn chứa tất cả những gì anh chưa từng kịp làm: hối hận, khát khao, nuối tiếc, tuyệt vọng. Toàn thân Earn run lên, hơi thở rối loạn, phả vào tai Est những lời thì thầm đứt đoạn:
"Anh xin lỗi... Anh đã bỏ lỡ em, đã đánh mất em... Và giờ, anh không chịu nổi khi nhìn thấy em hạnh phúc bên người khác. Dù chỉ một lần thôi, một khoảnh khắc thôi... xin em, cho anh được ôm em, như ngày xưa..."
Est sững người, tim đập loạn nhịp. Hơi ấm quen thuộc năm nào thoáng ùa về, nhưng thay vì an yên, nó chỉ mang lại một cơn nhói buốt đến xé lòng. Bởi trong vòng tay ấy, anh không thấy tình yêu, mà thấy sự níu kéo tuyệt vọng, sự ích kỷ đến cùng cực.
Chính lúc đó, Est hiểu: quá khứ có thể khiến người ta mềm lòng, nhưng không thể khiến anh quay lại.
Anh đặt bàn tay lên ngực Earn, đẩy mạnh ra. Giọng Est run run, nhưng dứt khoát, như cắt đứt một sợi dây đã siết lấy tim mình quá lâu:
"Đủ rồi, Earn. Anh đang làm em đau. Em không còn là của anh nữa. Cái ôm này... không còn là an ủi, mà chỉ khiến em thấy tổn thương."
Earn khựng lại. Đôi mắt đỏ hoe, hàng mi run lên như đang chống chọi với một cơn bão trong lòng. Từ từ, bàn tay anh buông xuống, chậm chạp, nặng nề như thể vừa để rơi khỏi tay một thế giới mà anh đã cố nắm giữ suốt bao năm.
Môi anh mím chặt, run rẩy đến mức tưởng máu có thể bật ra bất cứ lúc nào. Trong cổ họng, những lời cầu xin "xin em quay lại" quặn thắt, mắc kẹt, không thể thoát ra. Bởi Earn biết rõ—cho dù có nói, Est cũng sẽ không bao giờ thuộc về anh nữa.
Est nhìn thẳng vào Earn, và trong giây phút đó, anh thấy rõ một Earn hoàn toàn khác với ký ức: không còn tự tin, không còn kiêu hãnh, chỉ còn một con người yếu đuối, trần trụi trong nỗi mất mát. Hình ảnh ấy khiến tim Est thoáng nhói lên, nhưng cũng khẳng định sự thật: họ đã vĩnh viễn đi hai con đường khác nhau.
Ngoài kia, ánh đèn xe thỉnh thoảng lướt qua, rạch những vệt sáng tối chập chờn lên gương mặt cả hai. Chỉ một khoảng cách ngắn ngủi, nhưng giữa họ là một vực sâu không gì có thể lấp đầy.

Và rồi, ngay khoảnh khắc bầu không khí tưởng như nghẹt thở ấy, một luồng sáng trắng rực quét qua con đường tối. Đèn pha xe dừng lại, cắt ngang khoảng lặng. William đến.

Est khựng lại nửa giây, rồi gần như theo bản năng, lao nhanh về phía William. Tên gọi quen thuộc bật ra khỏi môi, run run nhưng chất chứa một niềm nhẹ nhõm sâu tận đáy lòng:
"Will..."
Chỉ hai chữ, nhưng tựa như một tín hiệu cứu rỗi, kéo Est thoát ra khỏi bóng tối quá khứ để trở về nơi an toàn. William dang tay, ôm trọn lấy anh. Vòng tay ấy mạnh mẽ, vững chãi, như muốn che chắn cả thế giới này cho Est. Anh cúi đầu, hít sâu hương tóc quen thuộc—mùi hương của người anh yêu, của ngôi nhà, của bình yên mà anh luôn khao khát bảo vệ. Trái tim đang dằn xé vì ghen tuông, vì sợ hãi phút chốc tan biến, chỉ còn lại tình yêu và niềm tin đau nhói nhưng bền chắc.
William siết Est trong lòng, cảm nhận từng nhịp thở run run của người yêu, nhưng đôi mắt anh vẫn không rời khỏi Earn. Ánh nhìn ấy bình thản đến lạnh lùng, nhưng bên dưới là cả một cơn bão ghen tuông đang gầm réo. Trong khoảnh khắc thấy Est bước ra từ xe Earn, trái tim William đã co thắt đến nghẹt thở, tưởng như cậu có thể mất tất cả chỉ trong một tích tắc.
Nhưng William không phải chàng trai bốc đồng của ngày xưa nữa. Anh biết rõ: nếu để cơn ghen điều khiển, anh sẽ làm Est tổn thương, sẽ biến tình yêu của họ thành nghi ngờ và xiềng xích. Và Est xứng đáng hơn thế. Thế nên, thay vì để cảm xúc cuốn đi, William nuốt cơn giận vào trong, biến nó thành sự cứng rắn trong từng chữ, từng ánh mắt.
Giọng anh vang lên, trầm tĩnh nhưng kiên quyết, như một bản tuyên ngôn:
"Cảm ơn anh vì đã đưa Est về an toàn. Nhưng tôi muốn làm rõ, một lần thôi, để sau này không còn nhầm lẫn: Est là người tôi yêu. Và anh ấy cũng yêu tôi. Tôi tôn trọng quá khứ của hai người, nhưng nó đã kết thúc. Nếu anh muốn giữ tình bạn, tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng chỉ ở mức bạn. Không chờ đợi, không nuôi hy vọng, không vượt qua ranh giới. Anh có thể làm được không?"
Không khí như đông cứng lại. Earn đứng chết lặng. Khi ánh mắt anh chạm vào ánh nhìn của William, trái tim khẽ run lên—bởi đó không phải là ánh mắt thách thức kiêu căng, càng không phải ánh mắt sở hữu mù quáng. Đó là ánh mắt của một người đàn ông trưởng thành, biết ghen, biết đau, nhưng vẫn chọn lý trí để bảo vệ tình yêu. Một ánh mắt không thể lay chuyển, bởi nó được dựng nên từ cả niềm tin và sự kiêu hãnh.
Earn quay sang nhìn Est. Người con trai từng thuộc về anh giờ đây đang nép hẳn trong vòng tay William, đôi mắt khép hờ, khóe môi nở nụ cười an yên mà Earn chưa từng mang lại được. Trong khoảnh khắc ấy, Earn hiểu rằng anh không chỉ mất một người yêu—mà còn mất luôn quyền được gọi tên Est trong những giấc mơ dang dở.
Một nỗi đau nhói buốt lan ra khắp lồng ngực. Nhưng cùng lúc, anh cũng nhận ra: Est đã tìm thấy nơi mình thuộc về. Và lần này, đó là nơi Earn vĩnh viễn không thể chạm tới.
Earn im lặng rất lâu. Không gian đặc quánh, chỉ nghe thấy tiếng gió lùa qua những hàng cây ven đường và nhịp thở khẽ khàng của Est trong vòng tay William. Anh ngẩng lên, ánh mắt nhìn thẳng vào William rồi lại dừng nơi gương mặt Est. Nỗi đau hiện rõ, nhưng lần đầu tiên, trong đáy mắt ấy có sự mềm mại của một người chấp nhận thua cuộc.
Giọng Earn khàn khàn, đứt đoạn, như phải gom hết can đảm mới có thể thốt ra:
"William... em thật may mắn. Và cũng thật dũng cảm. Em có thể cho Est những điều mà trước đây... tôi không làm được. Tôi đã từng nghĩ tuổi tác sẽ là lợi thế, sẽ khiến tôi đủ chín chắn để giữ Est ở lại. Nhưng hóa ra, trưởng thành không nằm ở số năm mình sống, mà ở cách mình yêu."
Anh quay sang nhìn Est, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào mà tha thiết:
"Est... anh xin lỗi vì tất cả. Vì đã từng khiến em đau, vì đã biến tình yêu thành một trò lựa chọn ích kỷ. Anh đã mất em ngay từ ngày hôm đó, chỉ là hôm nay anh mới đủ can đảm để thừa nhận. Em hạnh phúc nhé... với người mà em chọn. Anh sẽ không níu kéo nữa."
Trong khoảnh khắc ấy, sự căng thẳng như được tháo tung. Earn nở một nụ cười nhạt, không còn day dứt, không còn cố gắng chống chọi. Nụ cười ấy có vị buồn, nhưng cũng nhẹ nhõm—như thể cuối cùng, anh cũng được giải thoát khỏi những năm tháng tự giam mình trong quá khứ.
William siết chặt vòng tay quanh Est, ánh mắt dịu lại. Cậu cúi đầu khẽ đáp, giọng không còn cứng rắn mà trầm ấm, chân thành:
"Cảm ơn anh. Tôi hứa sẽ chăm sóc Est bằng tất cả những gì mình có. Anh có thể yên tâm."
Est lặng im, cổ họng nghẹn lại. Anh nhìn Earn thật lâu, đôi mắt chan chứa cảm xúc, rồi khẽ gật đầu:
"Cảm ơn anh... đã buông tay."
William gật đầu, không nói thêm một lời nào. Anh chỉ lặng lẽ chìa tay ra.
Earn sững lại. Một thoáng do dự thoáng qua trong mắt anh—giữa việc từ chối, giữa việc cố níu kéo thêm một chút cuối cùng, hay chấp nhận rằng tất cả đã kết thúc. Rồi, như người đã kiệt sức, Earn cũng đưa tay ra bắt lấy.
Cái bắt tay ngắn ngủi, không siết chặt, nhưng nặng trĩu. Nặng đến mức trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều hiểu: đây là dấu chấm hết. Là hồi kết không cần thêm lời giải thích.
Khi tay buông ra, Earn xoay người, từng bước một chậm rãi quay về phía xe. Bóng lưng anh khom xuống, in hằn sự mệt mỏi của một kẻ đã mất đi điều quan trọng nhất đời mình. Anh không ngoái đầu lại. Không một ánh nhìn sau cùng. Chỉ có bóng dáng ấy chìm dần vào màn đêm, hòa lẫn vào những ánh đèn xa lạ, như thể chưa từng tồn tại trong câu chuyện này nữa.
William vòng tay ôm lấy Est, siết chặt như muốn xóa tan tất cả dư âm còn sót lại. Anh cúi xuống, giọng khẽ khàng, dịu dàng nhưng chắc nịch:
"Về nhà thôi, P Est."
Est mỉm cười, môi run run nhưng ánh mắt sáng lên sự bình yên. Anh tựa đầu vào vai William, đáp lại, chỉ hai chữ nhưng đủ đầy:
"Ừ, về nhà."
Họ dìu nhau bước qua ngưỡng cửa căn hộ. Ngoài kia, đêm tối vẫn trải dài, quá khứ vẫn còn đó, nhưng đã thật sự khép lại. Chỉ còn lại hiện tại—nơi có hơi ấm, có tin yêu, có một tình yêu đủ mạnh để đi đến cuối cùng.

Trong căn phòng nhỏ

Khi cánh cửa vừa khép lại, Est gần như lập tức nắm chặt lấy tay William, như sợ chỉ cần buông ra, người ấy sẽ rời xa. Giọng anh run rẩy, nghẹn lại trong lồng ngực:
"Will... anh xin lỗi. Anh không muốn làm em lo, càng không muốn khiến em tổn thương. Nhưng xin em, đừng nghi ngờ anh, dù chỉ một lần. Anh yêu em. Chỉ mình em thôi. Không ai khác, và cũng sẽ không bao giờ có ai khác."
William sững người, đôi mắt anh hướng vào Est, như muốn soi thấu tận cùng linh hồn người yêu. Ánh mắt ấy quá đỗi chân thành, đến mức ngọn lửa ghen tuông đang dày vò anh bỗng tan rã, chỉ còn lại nỗi xúc động dâng đầy. William vòng tay ôm Est vào lòng, vùi mặt vào vai anh, khẽ thở ra một tiếng run run:
"Em biết... Em tin anh. Nhưng Est à, khi thấy anh bước xuống từ xe Earn, tim em như bị siết chặt. Em đã sợ. Sợ rằng quá khứ có thể giành lại anh, sợ mất đi điều quý giá nhất của đời mình."
Est khẽ cười, nụ cười dịu dàng mà vững chãi. Anh nâng tay, chạm lên gò má William, như muốn xóa đi mọi vết gợn trong trái tim người mình yêu.
William vẫn chưa chịu buông Est ra. Cậu rúc sát vào ngực anh, ánh mắt long lanh nhưng trong đó còn vương ghen tuông chưa tan hết. Hơi thở cậu hắt ra khẽ run, giọng dỗi hờn nhưng lại mang sự cứng rắn không cho phép chối bỏ:
"Anh Est... lần sau, dù có thế nào, cũng không được để ai khác đưa anh về. Anh không được phép. Em không cho phép. Anh là của em, và chỉ em mới được ở bên anh những lúc như thế. Hiểu chưa?"
Est khẽ bật cười, cúi xuống ngắm gương mặt đang nhăn lại như cún con nhưng cố tỏ ra uy nghiêm. Anh đưa tay vuốt dọc gò má cậu, dịu dàng:
"Anh xin lỗi... Anh biết Will lo. Anh hứa, sẽ không bao giờ để em phải bất an nữa."
William mím môi, đôi mắt không chịu rời Est. Rồi cậu bất ngờ vươn người, cắn khẽ vào môi anh. Không mạnh, nhưng đủ để Est giật mình.
"Will—" Est còn chưa kịp thốt ra, thì đã thấy cậu trừng mắt, giọng đầy "uy quyền" nhưng lại khiến anh muốn bật cười vì quá đáng yêu:
"Đây là hình phạt. Anh làm em ghen, thì anh phải để em cắn. Lần sau mà để ai chạm vào anh trước em nữa... em sẽ phạt nặng hơn."
Est bật cười, vòng tay siết chặt eo cậu, thì thầm ngay bên tai:
"Được rồi, anh cho em toàn quyền phạt. Chỉ cần Will hết giận thôi."
William đỏ mặt, nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm nghị. Cậu cắn thêm một cái thật khẽ rồi dụi đầu vào vai Est, giọng nhỏ nhưng rành rọt, như đang tuyên bố chủ quyền:
"Anh Est không chỉ là của em... mà anh phải luôn nghe em. Dù chuyện gì xảy ra, cũng không được cãi."
Est cười dịu dàng, cúi xuống hôn khẽ lên mái tóc mềm rồi nhéo nhẹ mũi cậu:
"Ừ... Anh nghe. Mãi mãi nghe lời Will."
"Earn là quá khứ, và mãi mãi chỉ là quá khứ. Anh ấy từng là một phần trong tuổi trẻ của anh, nhưng giờ, khi nhìn lại, anh chỉ thấy một người bạn cũ. Còn em... William... em là sự lựa chọn của anh. Không phải lựa chọn trong một khoảnh khắc, mà là cho cả một đời. Em là người anh muốn cùng đi đến cuối con đường."
Lời nói ấy khiến William nghẹn lại. Đôi mắt em nóng lên, trái tim như trào ra khỏi lồng ngực. Em siết chặt Est, cúi xuống đặt lên trán anh một nụ hôn thật lâu, như khắc sâu lời cam kết không thể lay chuyển.

Trong căn phòng tĩnh lặng, hai con tim hòa chung nhịp đập. Ngoài kia, thành phố vẫn ồn ã, dòng xe vẫn hối hả, nhưng giữa vòng tay của nhau, Est và William chỉ thấy một thế giới dịu dàng, nơi tình yêu không cần lời thề, mà vẫn bền chặt như vĩnh cửu.

-------
Earn ngồi trong xe, lặng lẽ ngẩng nhìn lên ô cửa sổ căn hộ sáng đèn. Trong tưởng tượng, anh thấy Est đang cười dịu dàng, đôi mắt cong lên, nép mình trong vòng tay William. Nụ cười ấy, cái ấm áp ấy... đã từng thuộc về anh. Nhưng giờ thì không còn nữa.
Một cơn nhói buốt lan qua lồng ngực, như có bàn tay vô hình đang siết chặt trái tim. Nhưng lần đầu tiên sau bao năm, Earn nhìn thẳng vào sự thật: Est thực sự hạnh phúc. Và người có thể mang lại hạnh phúc đó... không phải anh.
Anh ngả người ra ghế, khẽ nhắm mắt. Trong đầu văng vẳng giọng Est, dứt khoát mà dịu dàng: "Quá khứ nên ngủ yên."Đúng vậy. Quá khứ đã tan vỡ, đẹp nhưng đã chết. Đã đến lúc anh buông tay—không phải vì hết yêu, mà bởi vì yêu, đôi khi nghĩa là chấp nhận để người mình thương được yên bình, ngay cả khi nơi bình yên ấy không có mình.
Chiếc xe khởi động, lăn bánh chậm rãi qua con đường vắng. Đêm dài phủ xuống, lạnh và mênh mang. Ánh đèn đỏ từ đuôi xe Earn trải dài, loang dần rồi biến mất trong bóng tối.
Trong khoang xe, không còn tiếng thở dồn dập, không còn nỗi hoảng loạn muốn níu giữ. Chỉ còn lại một nụ cười buồn, nhạt nhòa nhưng nhẹ nhõm.
Lần này... Earn thật sự buông bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com