8 - Khoảng cách thu hẹp
trong bầu không khí ẩm ướt của mùa đông, moon hyeonjun cảm thấy cơ thể mình nặng nề và mệt mỏi. cậu đã cố gắng luyện tập chăm chỉ để cải thiện kỹ năng, nhưng giờ đây, cơn cảm cúm đã ập đến. cơn sốt nhẹ khiến cậu cảm thấy choáng váng, nhưng sự kiên trì không cho phép cậu bỏ cuộc. dù vậy, cậu biết rằng mình cần nghỉ ngơi để hồi phục sức khỏe
khi cậu còn đang nằm trên giường, cảm giac mệt mỏi và khó chịu bao trùm, điện thoại bỗng reo lên. là lee minhyung, người bạn cùng phòng của cậu. giọng nói trầm ấm của hắn vang lên, khiến hyeonjun cảm thấy có chút ấm áp trong lòng
"cậu thế nào rồi ?" giọng điệu của hắn có phần lo lắng
"tôi ổn"
cậu đáp, nhưng giọng nói lại khàn đặc và yếu ớt, nó không thể che giấu đi sự mệt mỏi trong cậu
"nghe giọng cậu không ổn chút nào. tôi ra ngoài mua đồ ăn, cậu cần gì không ?"
"không cần đâu, tôi chỉ cần nghi ngơi thêm chút là được"
cậu cố gắng thuyết phục, nhưng cậu biết rằng minhyung sẽ không quan tâm đến lời nói của mình
"cậu không phải là người quyết định. tôi về ngay"
lời nói của hắn chắc nịch và trước khi để cậu lên tiếng phản đối thì hắn đã cúp máy
chỉ sau ít phút, minhyung đã trở lại ký túc xá. cánh cửa mở ra và hình ảnh hắn đứng đó với túi đồ ăn trong tay và vẻ mặt nghiêm túc
"cậu có vẻ không biết cách tự chăm sóc bản thân nhỉ ?"
lời nói của hắn tuy mang sự chăm chọc như cậu vẫn nghe ra sự trách móc nhưng đầy quan tâm của hắn
hyeonjun cảm thấy khá bối rối khi thấy minhyung lo lắng cho mình
"cảm ơn cậu"
cậu nói, lòng tràn đầy sự biết ơn những vẫn có thể nghe ra sự ngại ngùng trong câu nói ấy
"cậu cần uống nhiều nước và nghỉ ngơi. đừng cố quá sức, sức khỏe quan trong hơn"
minhyung đặt túi đồ ăn xuống bàn, rồi bắt đầu chuẩn bị một chút nước ấm, ánh mắt đầy khiên định
"nhưng tôi không muốn làm phiền cậu và mọi người"
hyeonjun cảm giác như mình đang trở thành gánh nặng cho người khác vậy
"cậu không phiền gì cả. chúng ta không chỉ là đồng đội mà còn là bạn cùng phòng và tôi luôn sẵn sàng giúp đỡ cậu"
khi nhìn vào mắt minhyung, cậu cảm nhận được sự chân thành và lòng tốt từ hắn. điều đó khiến cậu cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn nhiều
khi minhyung chuẩn bị nước ấm và thuốc, hyeonjun không thể không không cảm thấy bối rối. hình ảnh hắn chăm sóc cậu khiến cậu nhớ lại những ngày đầu gia nhập đội. lần đầu tiên khi gặp minhyung, cậu đã ngưỡng mộ tài năng và sự nghiêm túc của hắn. giờ đây, khi thấy minyung lo lắng cho mình, hyeonjun hiểu rằng ngoài những gì cậu nhìn hắn từ vẻ bề ngoài thì hắn còn có một trái tim ấm áp. minhyung đưa ly nước cho cậu, hyeonjun cảm nhận được quan tâm chân thành đến từ hắn
"cậu uống nước đi"
hyeonjun nhẹ nhàng nhấp từng ngụm, cảm nhận sự ấm áp từ ly nước đang lan tỏa khắp cơ thể
"cảm ơn cậu"
cậu nói, lòng tràn đầy biết ơn. thẩm chí, cậu còn cảm thấy một chút ngại ngùng khi nhớ lại những lần cãi vã trước đây giữa hai người. giờ đây, những cuộc tranh cãi đó dường như không còn quan trọng nữa
minhyung ngồi bên cạnh, không nói gì, chỉ lặng lẽ theo dõi cậu. trong khoảnh khắc ấy, hyeonjun cảm thấy như thời gian ngừng lạ. cậu không chỉ đơn thuần là một người đồng đội mà còn là một người bạn và có thể là nhiều hơn thế nữa
khi màn đêm buông xuống, hyeonjun cảm thấy cơn sốt đã giảm, nhưng vẫn còn chút mệt mỏi. minhyung ngồi bên cạnh, chăm chú xem một trận đấu quốc tế đang phát lại trên điện thoại. cậu cảm thấy một nỗi xao xuyên kì lạ
"cậu có bao giờ cảm thấy áp lực không ?" cậu hỏi trong khi ánh mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại của hắn không rời
"áp lực ? ai mà không có chứ ? nhưng tôi học cách sống chung với nó"
hắn ngẩng đầu, nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên, giọng điệu bình thản mà trả lời
"tôi thì không. tôi vừa phải làm người mẫu, vừa phải thi đấu. đôi khi tôi cảm thấy như mình không thể làm tốt cả hai"
"cậu không cần phải trở nên hoàn hảo. chỉ cần cố gắng và làm mợi thứ tốt nhất có thể là đủ"
"nhưng tôi sợ rằng mình sẽ làm hỏng mọi thứ. tôi không muốn trở thành gáng nặng cho cậu và mọi người" cậu nói, giọng nói có chút nghẹn ngào
"cậu không phải là gánh nặng. tất cả mọi người đều sẽ có lúc khó khăn, sẽ có lúc phạm sai lầm. quan trọng là cậu cần làm gì để vượt qua nó"
lời nói của hắn khiến lòng cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn. và đây cũng là lần đầu tiên, cậu cảm nhận được sự kết nối sâu sắc với lee minhyung
"cảm ơn cậu vì đã tin tưởng tôi"
khi cuộc nói chuyện của họ kéo dài đến khuya, sự chân thành trong từng lời nói của minhyung cậu đều cảm nhận được. cậu cảm thấy như một gánh nặng lướn cảu bản thân được gỡ bỏ
"cảm ơn cậu vì đã ở đây"
"cậu là đồng đội của tôi. tôi sẽ luôn ở đây. dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua"
ánh mắt hắn sáng lên, thể hiện sự quyết tâm khi đáp lại lời cảm ơn từ cậu
cậu nhìn vào mắt minhyung, cảm giác như mình đang nhìn thấy một phần tâm hồn của
"thật sự, tôi sẽ không biết phải làm gì nếu không có cậu bên cạnh"
"cậu sẽ không bao giờ phải lo lắng về điều đó. chúng ta là một đội, không chỉ là đồng đội trong game mà còn là bạn trong cuộc sống"
hắn mỉm cười, một nụ cười đầy ấm áp và đầy ý nghĩa
khi đêm dần trôi qua, cậu cảm thấy mình đã gần gũi hơn với minhyung. cậu không còn thấy hắn là một người khó gần nữa, mà thay vào đó là một người bạn, một người đồng đội thật sự. sự cham sóc của minhyung đã khiến cậu cảm thấy ấm áp và cậu nhận ra rằng giữa học đã băt đầu nảy nở một cảm xúc khác lạ
"cảm ơn cậu vì mọi thứ"
lời thì thầm của hyeonjun trước khi bản thân cậu chìm vào giấc ngủ
minhyung mỉm cười, biết rằng khoảng cách giữa họ đã băt đầu thu hẹp. cả hai đều nhận ra rằng mối quan hệ của họ không chỉ dừng lại ở việc là đồng đội, mà còn là những người bạn thân thiết, sẵn sàng hỗ trợ, giúp đỡ nhau trong mọi hoàn cảnh
khi ánh ban mai chiếu rọi qua cửa sổ, hyeonjun thức dậy cơ thể cũng đã dễ chịu hơn. cậu biết rằng mình đã hồi phục phần nào và sẵn sàng trở lại với đội. nhưng điều làm cậu phấn chấn hơn cả chính sự quan tâm và tình bạn mà minhyung đã dành cho cậu
cậu quyết định sẽ không chỉ cố gắng trong việc thi đấu mà còn trong việc xây dựng mối quan hệ với ngươi chơi xạ thủ của đội. cả hai sẽ cùng nhau vượt qua những thử thách trong sự nghiệp esports và có thể, sẽ cùng nhau khám phá những cảm xúc mới mẻ trong tình bạn này
tbc
ê bây chap này hơi lỏ, thông cảm chút. bị write block nên chỉ được tới đó thôi. hoan hỉ nha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com