I. Khởi đầu của kí ức, là nỗi nhớ bào mòn ruột gan.
"Kinich, nhìn xem."
Thiếu niên mang tên Kinich chậm rãi quay đầu lại, đôi ngươi như sắc ngọc lục bảo ánh vàng phản chiếu một bóng hình. Cậu nhìn đối phương một hồi, ôm theo một chú Yumkasaurus non trong vòng tay, tiến đến bên chủ nhân tiếng gọi, cất lời đáp lại:
"Ajaw, ngài lại đem gì đến cho tôi sao?"
Người đàn ông được gọi là Ajaw bật cười, gã ngạo nghễ vỗ ngực mình mà khoe vòng hoa chính tay gã đan lấy cho Kinich. Thiếu niên nhìn vòng hoa trước mặt mình, khoé môi cũng dãn ra mà nở một nụ cười, nhận lấy và đội lên đầu.
"Ngài đan tệ quá đấy, thần minh của tôi."
Dù nó có méo hay chẳng hoàn mỹ, vẫn là món quà từ hắn trao cho.
---------
Kinich tỉnh giấc khỏi giấc mơ ấy, nó vừa gần lại vừa xa, khiến cậu chứng kiến hết thảy lại không nghe rõ, cũng không nhìn thấy được gương mặt của hai người trong mơ. Như một kí ức xa xưa tái hiện về trong trí não, nước mắt không tự chủ lại lăn dài trên má.
"Chuyện gì thế này..."
Thiếu niên đưa tay chạm lên má mình, khó hiểu nhìn chất lỏng mằn mặn khô dần trong tay.
Bỗng,
cậu thấy tim mình nhói lên từng cơn, đau đớn như bị khoét mất một lỗ, mồ hôi lấm tấm trên cơ thể như máu tuông ra từ lỗ hổng đấy.
Thật kì lạ.
.
.
.
"Kinichi! Cậu đang làm gì đó?"
Mualani — cô nàng tinh nghịch của khoa tự nhiên vừa chạy đến vừa vẫy tay chào cậu, thiếu niên cũng đưa tay lên đáp lại lời chào rồi tiếp tục vùi sự chú ý của mình xuống trang sách đang đọc dở. Không để ý Mualani đang chạy tới với tốc độ nhanh, vồ chầm lấy Kinich khiến cậu loạng choạng ngã rơi cuốn sách.
"Mualani, đây là thư viện, cả hai đứa mình đều có thể bị phạt, sau đừng làm thế nữa."
Thiếu niên đã quá quen với những trò nghịch ngợm của cô bạn thân thuở nhỏ nên chẳng có một lời trách móc nào với cô cả, cùng lắm chỉ là lời khuyên nho nhỏ kèm thở dài bất lực bật ra khỏi miệng.
"Tớ biết rồi, hôm nay tớ có một tin vui muốn chia sẻ với cậu này."
Mualani rút ra một tờ giấy, trên đó viết em gái nhỏ của cô ấy — Kachina đã đoạt giải quán quân trong cuộc thi thể thao được tổ chức hằng năm của thành phố, và kèm theo một tấm ảnh.
Trong ảnh là Mualani và Kachina đang vui vẻ giơ hẳn hai ngón tay trước ống kính. Kinich cũng lấy làm vui lây cho chị em họ.
Nhưng, một bóng dáng xuất hiện kế bên hai người họ, khiến đầu óc thiếu niên bất ngờ choáng váng.
Mái tóc dài màu vàng pha chút sắc xanh nổi bật dưới ánh mặt trời, như chính màu mắt của Kinich. Với cặp sừng rồng phô rõ uy lực của sinh linh cổ xưa, cùng đôi ngươi đỏ như lửa thiêu đốt xuyên qua da thịt. Kinich ôm ngực khụy xuống trước sự lo lắng của Mualani.
"Kinichi! Kinichi! Cậu làm sao thế? Kinichi!"
---------
"Kinich, tên phản bội nhà ngươi..."
Ajaw ngã xuống với một vết thương ngay ngực trái, nơi lưỡi dao được nung đỏ bởi một vị thợ rèn điêu luyện của vùng đất rồng — mũi dao lại được tẩm độc tố đủ để làm tê liệt mọi giác quan cũng như tế bào trong cơ thể, dùng để ngăn chặn sức mạnh của ác long, của thần.
Kinich đứng đó, không làm gì cả, chỉ im lặng nhìn thần minh của cậu nằm đấy. Lúc này cậu mới hoảng hốt nhìn xuống đôi bàn tay mình, dằn xé chính cậu trong nỗi đau đớn tột cùng, giữa cảm xúc đang dần đong đầy nơi ngực trái và giữa những lầm than mà biết bao người vẫn đang phải chịu đựng ngày qua ngày.
Kinich không thể ích kỷ đón nhận thứ ân sủng đặc biệt của thần mà quên mất trọng trách của cậu.
Tại sao khi đã trở thành anh hùng, chính tay tiễn thần lại đau đến thế này? Kinich đưa tay chạm lên gò má gã lần cuối cùng, rút con dao đang ghim trước ngực gã ra và tự kết liễu chính mình.
Lâu đài uy nga không còn chủ nhân sẽ sớm sụp đổ mà thôi, thiếu niên không ngại điều đó. Cậu sẽ ngủ vùi dưới lớp đất dày cùng với thần minh của cậu, ngay lúc này.
Nhưng có lẽ Kinich sẽ không biết được, khi gã tỉnh giấc thì chẳng có cậu ở bên, chỉ còn Ajaw trong đống đổ nát lạnh lẽo.
Kinich.
.
.
.
Thiếu niên lần nữa tỉnh lại là trong phòng y tế của trường, Kinich ngồi dậy với cái đầu đau như búa bổ của mình, còn Mualani bên cạnh thì vẫn lo lắng không thôi.
"Kinichi, cậu nghe thấy mình không?"
"Có, tớ ổn. Đừng lo."
Kinich bây giờ mới có thể ổn hơn để trả lời cô bạn thân của mình, những kí ức rời rạc về một quá khứ ngủ vùi cứ thế liên tục xuất hiện trong đầu cậu, sau khi Kinich tìm thấy quyển sách ấy trong thư viện. Và tại sao khi trông thấy gương mặt của người lạ xuất hiện bên cạnh Mualani trong bức ảnh lại khiến lồng ngực cậu đau đến thế.
Kinich suy nghĩ một lúc rồi hỏi qua Mualani, rằng khi cô ấy cùng Kachina chụp bức ảnh đó, có thấy ai xuất hiện trong ống kính hay không. Cô nàng lắc lắc cái đầu nhỏ, quả quyết nói rằng cô không thấy ai hết, cũng không có người lạ gì xuất hiện trong tấm ảnh của chị em cô. Mualani vội vàng cho cậu xem lại, thiếu niên mới ngẩn người ra vì người mà cậu thấy đã biến mất rồi.
Có lẽ là xem nhiều sách quá gặp ảo giác rồi.
Kinich lần nữa ôm lấy đầu mình, cố gắng trấn tĩnh bản thân và cả cô bạn chuẩn bị làm ầm lên gọi cho giảng viên kia nữa.
----------
Kết quả thì Kinich vẫn phải nằm lại trong phòng y tế cho đến khi đến giờ mới được về. Bởi vì cậu không thể ngăn lại cô bạn của mình chạy đi báo cáo tình trạng của cậu với giảng viên, suýt thì đã bị Citlali — giảng viên chính của khoa cậu mắng cho một trận vì nghĩ Kinich đã quá tập trung vào việc học mà lơ là bản thân.
Cậu không thể phản đối hay trả lời lại, chỉ có thể nằm yên chịu trận cho đến bây giờ.
Sau khi từ trường trở về nhà, Kinich mệt mỏi ngã mình xuống sofa, khép mắt cố gắng nhớ lại những gì mà cậu đã thấy. Xui xẻo là cậu không thể nhớ được bất cứ điều gì cả.
Là kí ức của cậu, hay là ảo giác? Kinich không rõ, nó thật sự quá mơ hồ.
Và cả người đàn ông đó, đôi mắt đỏ như lửa thiêu đốt linh hồn cậu, quả thật như một nỗi ám ảnh khiến từng tế bào trong cơ thể cậu như run lên vậy. Nhưng nó không phải là sợ hãi, nó là một cảm xúc khó thể hiểu và tả được, nó dâng lên trong lồng ngực cậu một lúc một nhiều, để rồi như vỡ òa trong cơn đau.
Cậu không muốn nghĩ nữa, càng nghĩ thì càng khó chịu, Kinich đi về phía nhà tắm, mở vòi sen, quyết định để làn nước mát lạnh chảy dọc cơ thể giúp cậu tỉnh táo.
"Tìm được rồi."
Gã đàn ông trùm trên người chiếc áo choàng đen, che đi đôi sừng rồng nổi bật để không ai có thể nhận ra, Ajaw trong bóng tối lặng lẽ quan sát Kinich, tầm mắt dán lên cửa sổ vẫn còn đang sáng đèn.
Gã rồng vốn chẳng có kiên nhẫn gì cho cam nhưng cũng sẽ không ra tay quá vội, gã muốn thiếu niên từ từ trả hết món nợ khi xưa, gã muốn Kinich cũng phải chịu nổi đau bị chính người yêu thương nhất phản bội.
Vết dao ghim nơi ngực trái từ nhiều năm trước vẫn còn đang âm ỉ không thôi, hận thù trong lòng gã chất chứa nhiều thêm theo năm tháng.
"Ta sẽ chờ ngươi tự mình hiến dâng tất cả như ngày trước, nhưng sẽ chẳng còn ân sủng gì cho kẻ phản bội cả đâu, Kinich."
-----------
Yêu rồi hận, hận rồi yêu, motip mình thích nhất. Mong là sẽ triển tốt fic này. Cảm ơn mọi người đã đón đọc nhé, hãy góp ý cho mình. ᕙ(@°▽°@)ᕗ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com