IV. Chuyến hành trình trở về quá khứ.
Lúc Xilonen chạy đến nơi, Mualani đã đưa Kinich vào bệnh viện. Cô ấy nhìn em trai vẫn đang khoẻ mạnh của mình giờ lại đang im lặng nằm trên giường bệnh, khó tránh khỏi đau lòng.
Rõ ràng em trai cô sức khỏe vẫn ổn định, bác sĩ đã bảo như thế nhưng lại như trạng thái của người thực vật. Bởi vì linh hồn của cậu ấy dường như đang cố chấp không muốn tỉnh dậy vậy.
Kinich vẫn thở đều, nhịp tim hiển thị trên máy đo vẫn đang đập đều đặn. Chẳng qua cậu không phản ứng gì cả, khiến cho bọn họ đều lo lắng.
Không biết bao giờ cậu mới tỉnh lại.
Xilonen phụ trách việc ở lại trông coi thiếu niên, còn hai chị em Mualani phải trở về nhà thôi, kẻo cha mẹ cả hai sẽ lo lắng lắm. Cô ấy ngồi bên giường bệnh, tay vẫn nắm chặt bàn tay em trai, Xilonen áp lên gò má và thì thầm.
"Kinichi, em nghe thấy chị mà, đúng không nhóc? Tỉnh lại nào, em luôn không muốn chị lo lắng mà đúng không?"
Không một lời đáp lại, cả căn phòng rơi vào khoảng lặng.
;;
Kinich.
Kinich, Kinich.
Tiếng gọi vọng lại từ xa xăm, vừa lạ vừa quen vang lên bên tai, thiếu niên chầm chậm quay đầu lại. Giờ đây đứng trước mặt cậu chính là người đàn ông mà cậu đã gặp trước đó, gã bước tới với nụ cười trên môi cùng đôi mắt đỏ như ngọn lửa tình, si mê nhìn về phía cậu, in hằn cả một bóng hình vào trong đôi mắt, khắc vào trong tâm.
Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo từng khóm hoa vươn vấn, trải xuống từng phiến đá gồ ghề. Ở giữa là một đài nước trong vắt.
Nơi đây, là cung điện sa hoa của rồng, của thần linh cổ đại từ ngàn năm trước, còn chính bản thân cậu phản chiếu trên mặt nước vẫn là cậu, nhưng trang phục trên người lại giống với vị anh hùng trong tranh vẽ. Kinich thoáng ngẩn người trong giây lát, như không tin được vào những gì mình thấy, cậu đưa mắt nhìn về người đàn ông ấy nhưng lời thốt ra lại không phải điều cậu đang muốn nói.
"Ajaw, ngài lại đem gì đến cho tôi sao?"
.
.
.
Ajaw, tên của người đó là Ajaw, là tên của ác long trong sử sách mà cậu đã đọc. Còn cái tên Kinich của cậu, cũng là tên gọi của vị anh hùng trẻ tuổi trong cuốn sách đó, nhưng tại sao...?
Khác biệt đến khó tin, đôi mắt như muốn nghiền nát cậu của những lần vô tình chạm mặt với đôi mắt si tình hiện tại thật khác nhau. Những hành động thân mật cũng thật dịu dàng, cái ôm cũng thật ấm như muốn khảm lấy thiếu niên vào lồng ngực gã ấy, và cả khi môi chạm nhau, Kinich chưa một lần phản đối.
Cậu có thể cảm nhận được, nhịp tim rộn ràng đang đập nhanh từng nhịp, chứng tỏ người anh hùng này đã yêu. Vậy thì cớ sao lại dẫn đến kết cục đau thương trong cuốn sách ấy.
Cậu muốn biết, cậu thật sự muốn biết nhưng đau thật, cậu lại thấy đau như thể ngực trái bị khoét ra một lỗ, phát lên thứ ánh sáng xanh nhạt yếu ớt. Theo đó là một viên ngọc bất ngờ rơi ra, nằm gọn trong bàn tay cậu.
"Ngươi xem, đẹp không?"
"Rất đẹp, ngài tìm được ở đâu thế?"
"Đừng có nhìn ta như thế, ta mua được ở ngoài chợ đấy!"
"Ồ, thật không?"
"Này —!?"
Vị ngọt nơi đầu môi, với môi hôn nhẹ nhàng, chuyển dần sang mạnh mẽ, như thể vết răng ghim xuống trái táo cấm, cắn mất một góc, ngọt ngào lại chua chát lồng ngực, ngay khi vị anh hùng nhắm mắt lại, tận hưởng từng mơn trớn trên da thịt, cũng là lúc trước mắt thiếu niên tối đen như mực. Kinich như thể lạc trong một kí ức khác.
;;
Người anh hùng ôm trên tay một đứa trẻ đầm đìa máu tươi, khép chặt hàng mi ngoan ngoãn ngủ một giấc mãi mãi không còn hơi thở. Kinich bàng hoàng nhận ra rằng là Kachina, cô bé đã chết trong vòng tay cậu. Khi ác long không thể khống chế được sức mạnh của mình mà đã ra tay với Kachina, móng vuốt sắc nhọn của gã rồng đã xuyên thủng ngực em ấy trước mắt Kinich và những người khác.
Những gương mặt thân quen.
"Không! Kachina! Ka—"
;;
Khung cảnh đó tái hiện gần ngay trước mắt, thiếu niên đau đớn chết lặng nhìn những gương mặt quen thuộc đến không ngờ của mình chạy ngang qua. Mualani, chị Xilonen, cả hai người họ đều đang khóc. Còn gã rồng thì bất động ở đó, gã đang nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay đầy máu của mình và nhìn về phía người anh hùng từ nãy giờ vẫn đang im lặng, mũ choàng trắng đã che đi hết những biểu cảm của cậu ấy.
Sau đó, gã rời đi, với tội lỗi day dứt, cho đến khi vị anh hùng trở về, nụ cười trở nên gượng gạo, một bức tường từ đó ngăn cách cả hai.
Nhưng Ajaw không nghĩ đến, cậu sẽ phản bội gã như thế. Gã rồng vẫn luôn kiêu ngạo cho rằng gã sẽ thắng.
Gã không thể thấy được nước mắt em.
;;
Kinich bước đến, trong lớp choàng trắng đang nhìn cậu. Một nửa linh hồn của thiếu niên đang nhìn cậu. Khoé môi cậu ấy mấp máy, cất lời.
"Đã đến lúc rồi thì phải, những gì cậu đã thấy chính là sự thật, cũng là kí ức của chúng ta."
"Hãy tìm kiếm câu trả lời của cậu, và cả mong muốn của tôi."
"Tôi nhớ hắn."
.
.
.
Tít— tít—!
Tiếng máy đo nhịp tim vang lên đánh thức Xilonen, nhịp tim vẫn đang ổn định của Kinich bất ngờ nhanh hơn, phát ra từng âm thanh tít tít, dọa cho nàng mèo một phen hoảng sợ phải đi gọi y tá đến.
Lúc này Kinich đã tỉnh lại, những kí ức rời rạc trước đó trong đầu cậu như một cuộn băng được tua chậm rãi.
Từ khi vị anh hùng trẻ bắt đầu tiếp cận gã rồng, trên vai là sứ mệnh của cả đất nước giao phó. Đến khi trở thành "tín đồ" bên cạnh gã rồng, và khi vô tình rơi vào lưới tình khó thể vùng vẫy ra, ngay cả khi chứng kiến cái chết của người bạn nhỏ, chưa bao giờ là vị anh hùng ấy ngừng yêu.
;;
"Nhóc con, em nhận ra chị không?"
Xilonen lo lắng nắm lấy tay em trai một lần nữa, khi y tá đang xem xét tình hình cho cậu. Kinich đưa mắt nhìn chị gái của mình, gương mặt trong kí ức hiện ra như một thước phim so sánh. Chị ấy vẫn như thế, gương mặt đến mái tóc đều không thay đổi chút nào.
Kinich gật đầu, khẽ mỉm cười.
"Em không sao, chị đừng lo."
"Em dọa chết chị đấy cục cưng, em thấy khó chịu ở đâu không?"
"Không ạ— Oái?!"
"Kinichiiii!! Cậu tỉnh lại rồi sao?"
Mualani vẫn như thế, bất ngờ ôm chầm lấy Kinich, Xilonen cũng phải cho cô nàng một cái cốc nhẹ vào đầu. Khiến cô ấy ôm đầu xuýt xoa.
"Em chỉ lo cho bạn thôi mà..."
"Chị, đừng trách cậu ấy, em ổn."
"Thôi được rồi, xem như qua khiếp nạn này, chị an tâm hơn rồi."
"À vâng, buổi phỏng vấn của chị như thế nào rồi?"
"Chị gái của em rất giỏi đấy nhé, chị được tuyển thẳng rồi. "
"Oaaaa!! Chúc mừng chị!!"
Mualani lần này thì ôm chầm lấy Xilonen, cô nàng không giấu được đôi mắt lấp lánh, từ giờ Mualani có thể trông thấy Xilonen trên màn ảnh nhiều hơn rồi.
Trong tiếng cười trong trẻo của các cô gái, thiếu niên lại trầm hẳn, cậu vẫn còn nhớ những lời bản thân từng nói. Tất nhiên, cậu sẽ thực hiện nó.
Tôi sẽ đến bên ngài.
Một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com