Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#8: mưa rào

Mưa rồi.

Râm ran, nhỏ nhẹ, mà mải miết. Ôm lấy những mái hiên, đọng trên đôi vai ai hao gầy.

Ngày xuân Inazuma luôn đến cùng những cơn mưa rào rả rích. Đến thật nhanh, mà cũng đi thật nhanh. Chưa kịp ngấm ướt gấu áo đã vội cuốn mây chạy khỏi chân trời, để rồi chỉ khi thấy còn giọt nước long lanh đọng lại trên phiến lá, ta mới ngợ ra mưa đã từng ghé qua.

Có lẽ Kunikuzushi cũng là một cơn mưa rào.

Thầm lặng, nhưng lại quá đỗi dịu dàng. Giống như giọt nước đọng ươm xanh thêm màu lá, và nảy lộc cho chồi non; mà cũng vì thế, chẳng ai nhìn thấy sự dịu dàng nơi hắn cả.

Nào ai biết được con rối nhỏ hằng ngày nói lời gai góc cũng có lúc nắm lấy tay người của hắn thật chặt, thì thầm bao điều nhỏ nhẹ. Những điều cả ta và người đều biết, nhưng vẫn chẳng thể nào kiềm lòng mà khẳng định lại. Hay khi đêm buông cùng quấn mình trong chăn ấm nệm êm, hắn vẫn ngắm nhìn người thật lâu dưới ánh nến bập bùng, một lần lại một lần chải tay vào làn tóc tím, rồi mới yên tâm chìm vào giấc mộng.

Đôi chút cử chỉ đơn giản, vụn vặt, lại cứ vương vấn lòng người thế thôi. Như thể mùi đất ẩm còn lưu lại mãi dù mưa đã tạnh lâu lắm rồi.

Kunikuzushi là cơn mưa rào. Dịu dàng, nhưng thầm lặng, chẳng để ai biết đến.

Thật may sao, Ei lại là người quên mang ô. Nên mưa dù chỉ ghé qua thoáng chốc thôi, người vẫn biết. Rằng:

"A, mưa rồi."

Người nhìn thấy trong mắt hắn là màu gì đó thổn thức và trông mong, là xanh của những ngày hạ đã cũ, hay vốn là bầu trời trên đỉnh Thiên Thủ Các ta vẫn ôm bấy lâu nay. Cùng một màu gió, màu cây, màu hoa anh đào nở. Sau tất cả, chỉ biết khoảng mây quang trong mắt con rối nhỏ ấy, vẫn sẽ luôn hửng nắng ấm mỗi khi in bóng lưng người.

Mưa rào đến cùng xuân.

Và kể cả khi xuân đã bỏ đi rồi, mưa vẫn còn ở đó, vùi mình trong tháng năm. Xót xa rong ruổi qua cái nắng hè, nằm trên chiếc lá một chiều thu úa, hay hóa hạt tuyết phủ giữa ngày đông gió lùa. Đợi cho một mùa xuân nữa đến, cơn mưa bỗng lại trở về như thuở ban đầu, lại rả rích, mà dịu êm.

Hắn ít kể người nghe về những ngày khi ta chia xa, những điều hắn không muốn nhớ lại, mà cũng chẳng nên cho người biết.

"Đó là chuyện của kiếp trước rồi."

Con rối nhỏ đã nói với người như vậy đó.

Ta xa nhau khi cuộc đời vừa chớm nở, gặp lại hóa đã qua cả một kiếp người. Hắn bỏ lại tất thảy hỉ, nộ, ái, ố của nhân gian. Những cái tên, kí ức, thân phận. Đổi một lớp áo, chẳng còn ai nhận ra kẻ lang thang năm nào nữa.

Chỉ còn người, chỉ duy mình người. Lông vũ vàng âu yếm trong làn gió.

"Kiếp này, ta chỉ muốn bên người."

Cơn mưa vẫn luôn ngóng trông ngày xuân của nó trở về. Như cách con rối nhỏ lại một lần nữa nắm chặt lấy tay thần linh.

Ei ngồi bên chiếc bàn phía cửa hông Thiên Thủ Các, nhìn từng giọt mưa tí tách rơi vào chén trà còn đang nhấp dở.

"Người lại thất thần rồi."

Kunikuzushi từ sau lưng bước đến, bất lực nhìn người đã bị mưa thấm đẫm tóc mai trước mắt. Mưa mang theo cánh hoa, đậu đầy trên vành mũ. Ei ngẩng đầu lên nhìn hắn, ngơ ngác trong tức khắc, để rồi nở nụ cười tỏ vẻ hối lỗi.

"Lại bị cậu phát hiện rồi."

Kunikuzushi không vui, nhưng hắn cũng không trách móc thêm. Chỉ nhẹ nhàng lấy chiếc mũ thật to của mình ấy chuyển qua đội lên cho người, cùng cả chiếc áo ngoài cởi ra để khoác lên đôi bờ vai đã lấm tấm vết mưa hằn trĩu.

"Vội quá nên ta quên mang ô rồi, người đội tạm đi vậy."

"Còn Kunikuzushi thì sao?"

"Ta không sao."

Đưa hai tay nắm lên vành mũ, rồi nhìn người mới nãy vẫn còn khô ráo giờ cũng đang dần ngấm mùi mưa, Ei chầm chậm đứng dậy. Thực ra hắn chẳng cần phải làm như vậy, vốn thân thể này cũng nào đâu thể mắc bệnh vì vài hạt mưa lất phất. Nói đúng hơn, cơ thể con rối chẳng thể mắc bệnh, như con người.

Kunikuzushi biết chứ, làm sao hắn có thể không biết cho được. Nhưng con rối nhỏ dù có biết thừa đi chăng nữa, vẫn sẽ luôn chọn làm như vậy. Dùng từng điều nhỏ nhặt nhất, cho người biết, cho cả màu anh đào biết, rằng Kunikuzushi trân trọng người đến nhường nào.

Kunikuzushi luôn nói muốn trở thành con người. Hắn đã từng học con người cách thở, cách ăn uống, cách trò chuyện, và vô tình là cả cách thể hiện với người thương.

Ei vươn tay gạt đi giọt mưa lạc đường nào bắn lên gò má con rối nhỏ, xoa nhẹ vài cái như muốn xua tan chút hơi lạnh còn sót lại. Bàn tay mềm mại, mang theo man mác nước mưa, thật dễ chịu biết mấy. Kunikuzushi híp mắt, để mặc bàn tay người dịu dàng mơn trớn, vuốt ve, rồi dần áp trọn lên gò má mình.

Bỗng hắn cảm thấy một bên mặt đã bị nâng nhẹ lên, cùng lọn tóc dài cọ qua bên mi mắt, người đặt một nụ hôn thật khẽ lên khóe môi hắn.

Kunikuzushi như nín thinh, hơi thở của người phả lên đầu chóp mũi, phảng phất từng nhịp từng nhịp. Hắn im lặng chờ đợi những điều tiếp theo, nhưng Ei lại không tiến xa thêm, chỉ giữ bờ môi một khắc liền tách ra.

"Sao tự nhiên..."

Con rối nhỏ chạm lên nơi còn vương hơi ấm bên khóe môi, hun nóng cả đôi vành tai.

Ei không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nắm lấy tay con rối nhỏ, hướng Thiên Thủ Các mà kéo đi.

"Về nhà thôi."

Có lẽ Kunikuzushi cũng là một cơn mưa rào.

Có lẽ tình ta cũng là một cơn mưa rào.

Râm ran, nhỏ nhẹ, mà mải miết.

***

ảnh chụp ingame nơi Ei ngồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com