Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần Không Tên 108


Thiên Anh bước tới, tâm trạng cũng ko vui vẻ gì, Băng Băng ngạc nhiên khi thấy Thiên Anh, Trí Long nhìn theo ánh mắt của Băng Băng, cũng đã nhìn thấy Thiên Anh, Thiên Anh cố gắng mỉm cười nhìn hai người trước mặt mình," ghen..mình đang ghen..nhưng sao lại ko thể làm gì được thế này".
- Em...- Băng Băng lúng túng nói, Trí Long ngạc nhiên hỏi
- Ai vậy cô Băng Băng?
- À..ờ..
- Em là em chị Băng Băng, Thiên Anh.- Thiên Anh thấy thái độ của Băng Băng, xót xa nói.
- À..hi..chào em, anh là Trí Long, rất vui gặp em- Trí Long đứng dậy cười nói, Thiên Anh cũng cười lịch sự chào hỏi, rồi ngồi xuống cùng.
- Cô dùng gì ạ?
- À..cho tôi một hộp sữa được rồi- Thiên Anh lịch sự gửi lại menu cho người phục vụ nói.
- Hihi..hai chị em cô giống nhau ghê, đều thích uống sữa à- Trí Long bắt chuyện, Thiên Anh nhìn qua chỗ Băng Băng, ko nói gì, Băng Băng cũng tươi cười đáp chuyện, cho đến khi hộp sữa được mang ra.
Thiên Anh cầm hộp sữa uống, Băng Băng tròn mắt," đúng là cảm giác này...mình từng thấy ở đâu rồi nhỉ".Trí Long nói cười một lúc, thấy Băng Băng cười thì rất vui, quay qua Thiên Anh nháy mắt
- Anh này..chị em có người yêu chưa nhỉ?
Thiên Anh chết lặng, nhìn Băng Băng rồi nói
- Em cũng ko biết nữa, nhưng chắc là chưa đâu..hi.
- Ồ..hay quá..vậy theo em, anh có theo đuổi chị em được ko, haha- Trí Long vui vẻ nói
- À..ờ..tùy chị em thôi, hi- Thiên Anh miệng đắng ngắt nói, Băng Băng bối rối, ko biết xử lí như thế nào, thì Trí Long có tiết phải đi, nên chào hai người đi trước, Thiên Anh im lặng ngồi bên cạnh Băng Băng, Băng Băng đột nhiên nói
- Trước đây..em với chị là người yêu của nhau đúng ko?
- Uhm..- Thiên Anh nhẹ giọng nói
- Cho tới lúc nào?
- Cho đến khi..em quên anh..
- Vậy..sao em lại nói như vậy với Trí Long?
- Hì..người đã muốn quên, đã muốn tìm hạnh phúc mới, thì em còn cách nào khác đây..kí ức về em..nếu người đã muốn giữ lại, thì người sẽ tự biết cách, còn người đã không muốn giữ, thì em..đành chấp nhận- Thiên Anh trầm giọng nói rồi bước đi, Băng Băng cảm giác như trong lời nói vừa có sự oán giận, vừa có sự đau thương tột cùng, cô chợt nhận ra, ko phải mình cảm nhận được, mà là chính trong trái tim của cô, đang có cảm giác đó, cô chợt đưa cánh tay ra, nước mắt rớt xuống, nhưng bóng Thiên Anh dần xa khuất, Băng Băng giật mình," người đã muốn giữ lại...thì người sẽ tự biết cách", cô chạy theo, đảo mắt tìm kiếm xung quanh,nước mắt cứ rớt xuống, vừa thấy bóng dáng của ai kia, cô chạy tới, Thiên Anh hai mắt cũng đã đỏ hoe, bước đi thật chậm.
- THIÊN ANH....
Thiên Anh quay đầu lại,4 mắt chạm nhau, Băng Băng thở dốc rồi chạy lại nói
- Em..giúp chị đi..
Thiên Anh sững sờ nhìn Băng Băng, rồi cô mỉm cười nói
- Em muốn anh giúp gì?
- Chị muốn nhớ lại..tất cả- Băng Băng ngại ngùng nói
- Tại sao ạ?- Thiên Anh mừng thầm trong lòng
- Vì chị..chị..cảm thấy rất..rất..đau đớn khi em cứ lạnh lùng với chị..chị ko thể hiểu nổi..- Băng Băng ngập ngừng, Thiên Anh tiến lại gần, đưa hai tay ra, ôm Băng Băng vào lòng, nói nhỏ vào tai cô.
- Anh yêu em...
- Em..em...sẽ giúp chị chứ?- Băng Băng vừa muốn đẩy Thiên Anh ra, vừa không muốn rời xa, cô hỏi
Thiên Anh bỏ tay ra, cười nhìn Băng Băng
- Anh sẽ giúp em, với 3 điều kiện.
-...Là gì?- Băng Băng thoáng giận nói
- Thứ nhất, phải đổi cách xưng hô, thứ hai, nhớ hay không nhớ, thì trong thời gian này, em cũng phải biết là mình có người yêu rồi, thứ ba..- Thiên Anh nói tới đây thì tháo sợi dây ở cổ ra, đeo vào cổ cho Băng Băng, rồi nói
- Em phải luôn đeo sợi dây này, cho tới khi...- Thiên Anh cười buồn rồi nói tiếp
- Em thật sự không muốn bên anh nữa..được chứ?
Băng Băng nhìn sợi dây trước mặt, trong đầu cô chợt hiện lên một chiếc thuyền đang đi trên biển, có tiếng cười nói, rồi lại một màn đêm bao phủ, cô choáng váng, Thiên Anh hết hồn đỡ lấy cô, lo lắng hỏi
- Em có sao không?
- Ko...ko sao- Băng Băng bám vào người Thiên Anh nói, Thiên Anh lo lắng bế Băng Băng lên, Băng Băng đỏ mặt nói
- Em làm cái gì vậy hả?
- Hì..em nói gì cơ?
- Chị nói em bỏ chị xuống..- Băng Băng nhìn xung quanh, đã có vài học sinh nhìn thấy, cô chỉ muốn chui xuống đất mà thôi.
- Anh ko hiểu, em muốn nói gì hết- Thiên Anh cười nói, Băng Băng bực tức, rồi mãi mới nói
- Anh..bỏ em xuống đi..
- Hì..nghe rồi..nhưng vẫn ko bỏ xuống được- Thiên Anh cười hạnh phúc
- Nè..em nói dối..
- Hả?...hả?
- Anh..nói..dối- Băng Băng vừa cảm thấy tức, vừa cảm thấy buồn cười trước thái độ giả ngơ giả ngác của Thiên Anh.
- Hì..ok..được rồi.- Thiên Anh nói xong, bỏ Băng Băng xuống, rồi nói tiếp
- Em thấy đỡ hơn chưa?
- Um..- Băng Băng chỉnh lại quần áo rồi nói
- Aizz..đó là liệu pháp chữa trị đó- Thiên Anh hất mặt nói, Băng Băng chu mỏ nói
- Chị không tin...
- Hả?...
- Em..không..tin.
- Hì...nhưng rõ ràng là em thấy đỡ hơn đúng chứ, giờ em hết tiết rồi phải ko?- Thiên Anh nhìn đồng hồ nói
- Um..mà sao em biết?- Băng Băng ngạc nhiên hỏi, rồi híp mắt lại nói
- À..em..em theo dõi chị phải ko?
- Hì..đâu có..em chỉ hỏi thôi mà..mà đúng chóc đó thôi, là hên thôi, hihi- Thiên Anh bó tay, chuyện xưng hô, đành để sau vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com