Phần Không Tên 15
Chương 14
Tách..tách..tách
" Nhà trường sẽ sắp xếp chỗ cho các bạn, đừng chen lấn nhé, chúng tôi cần hoàn thành chương trình một cách trật tự, mong các bạn phối hợp..."
- Aizzz...đông quá vậy ta....làm sao vô đây ta- Thiên Anh bực mình, " nghĩ đi nghĩ lại thì mình gặp hai chị ấy hàng ngày mà, cần gì phải chen chúc như vầy chứ".
- Chịu khó đi..mà bà cũng sướng thiệt, ở với hai người đẹp như vậy, cho mình bên cạnh hai chị ấy một ngày rồi bắt mình nhịn nói cũng được nữa- Thanh Phượng vừa chen vừa nói
- Ok..biết rồi..hai người có nhanh nhanh lên ko..ở đây có chỗ nè- Yến Vy đã chen vào trong từ lúc nào.
- Yeah..một nơi quá lí tưởng, Thiên Anh, nhanh coi nè- Thanh Phượng cũng vừa tới được chỗ của Yến Vy.
- Ừ..WOA....AAAA- Thiên Anh há hốc mồm, hai chị ấy bữa nay đẹp quá, nhất là chị Băng Băng, áo đầm liền thân màu trắng lịch sự bên trong, khoác bên ngoài chiếc áo vest mềm màu hồng, cổ đeo sợi dây bạch kim, tóc đen dài mượt, trang điểm nhẹ nhàng, cặp môi ươn ướt màu hồng phấn, tuyệt sắc giai nhân a.
- Nè, ngậm mồm lại đi...nè..- Thanh Phượng quơ quơ tay trước mặt Thiên Anh, cô thầm nghĩ " ở chung mà thấy như vậy còn bị đơ, huống chi là tụi mình, haizzzzzz".
- Thiên Anh à..chị cậu đẹp thật đó, nhìn chị Vy kìa, sao tên tớ với chị cậu giống nhau mà chị cậu lại xuất sắc như thế hả..woaaaaaa- Yến Vy cũng đang bị ngơ toàn tập, tình hình là Liên Vy chỉ mặc một thân đồng phục và mái tóc cũng được làm gọn gàng, nhưng hôm nay lại trang điểm lên một tí, nên hai người đứng cạnh nhau chỉ có tỏa sáng thêm mà thôi.
- STOPPPPPPPPPPPPPPPPPP- Thanh Phượng dù cũng bĩ ngơ nhưng còn biết bắt hai đứa bạn của mình bình tĩnh lại mà quan sát tình hình.
- Hả..cậu nói gì cơ?- Thiên Anh với Yến Vy đồng loạt trả lời
- Con lạy hai má..tập trung đi...sao ngẩn người ra hết zậy hả- Thanh Phượng vòng tay trước ngực, nhưng cũng nhìn ko ngớt hai nhân vật chính kia, đẹp quá a.
- Hì..cậu thử nhìn đi..xung quanh ai cũng vậy hết á- Thiên Anh chỉ tay vòng vòng, ta nói bán kính 500m trở lại, ai cũng đăm đăm nhìn đắm đuối. Thiên Anh cười buồn, " mình đúng là quá may mắn mà, cóc ghẻ sao sánh được với thiên nga chứ, đừng trèo cao quá té đau Thiên Anh ạ, người đó ko dành cho mày đâu", nghĩ rồi cô mặc kệ hai bạn của mình, từ từ, len lén, rút khỏi vòng vây, đi về phía lớp học, trên vai lại nặng trĩu nỗi buồn. Nhưng cô ko biết, Băng Băng và Liên Vy cùng nhìn thấy cô khi cô chen vào đứng sát vạch để nhìn, ban đầu Băng Băng nhìn thấy Thiên Anh, cô cảm thấy rất vui, hăng say trò chuyện, nhưng rồi lại thấy con bé đi đâu mất, hơi buồn, nhưng cô nghĩ chắc con bé có việc gì đó, nên cũng ko để ý nhiều mà tiếp tục vào công việc.Một ngày dài lại trôi qua.
Tiệm bánh của bà Linh.......
- Thiên Anh, tiền lương tháng này của con đây, cầm lấy- bà Linh vui vẻ đưa một phong bì trắng cho Thiên Anh trước khi cho mọi người ra về.
- Dạ. con cám ơn ạ- Thiên Anh cười tươi, cuối cùng cũng kiếm được tháng lương đầu tiên, thật sự hạnh phúc quá.
- Hì..mẹ có việc về trước, tí con về sau nhé, nhớ đừng la cà đấy- bà Linh vuốt đầu Thiên Anh, rồi đi về trước.
Phụ mọi người dọn dẹp xong, Thiên Anh cũng sửa soạn đi về, lúc này cô mới mở phong bì ra
- Woa..3.5tr..nhiều quá..woa..- Thiên Anh trợn mắt hết cỡ, dưới quê mà 1tr là đủ cả làng cùng nhau nấu cỗ rùi,lấy một tờ 50 ngàn ra khỏi phong bì, còn lại cô lại nhét vào cặp, leo lên xe đạp, ghé ngang qua bưu điện, cô mua một chiếc card gọi điện thoại công cộng, sau đó đi thẳng đến trạm điện thoại, khóa xe cẩn thận, cô bấm nút gọi
Reng......reng........
- Alo, ai đấy?
- Alo, dì ơi, con là Thiên Anh nè, có bà ngoại con ở đó ko dì?
- À..Thiên Anh hả con..con đợi chút..dì qua gọi bà cho nha
- Dạ..con cám ơn dì
... .... ....
- Alo,alo, bà nghe đây
- Hì, bà ngoại ơi, cháu nè, bà khỏe ko ạ
- Cha cô, sao giờ này mới gọi hả, con khỏe ko?, ăn uống được ko?, học hành thế nào?, có hay quậy phá ko hả?
- Dạ, bà phải để cháu trả lời từ từ chứ ạ, con khỏe, gia đình bác Tiến đối xử với con rất tốt, con ngoan lắm bà ạ- Thiên Anh mếu máo, nghe giọng bà là cô biết bà lại ko khỏe, sáng đi bán cá sớm, dễ bị cảm lạnh, cô thật sự nhớ bà nhiều lắm
- Ừ..con phải ngoan, nghe lời bác, bà ở dưới quê vẫn khỏe lắm, con cố học nghe chưa- bà Tám thoáng nghẹn giọng, ở với nhau mười mấy năm trời, từ ngày Thiên Anh đi học xa, bà cũng nhớ con bé, nhưng tương lai của nó, nên bà đành làm vậy.
- Dạ, ngoại cũng ăn uống đầy đủ nha, trên này bác Tiến lo cho con nhiều lắm, ko thiếu thứ gì đâu, ngoại đừng nhịn ăn gửi đồ lên cho con nữa, nha ngoại- Thiên Anh sụt sịt, những lần nhận được ít cá, ít bánh ngoại gửi lên, cô lại nhớ bà da diết, thương bà nhiều hơn.
- Cha cô, người ta nuôi cô ăn học, tôi phải biết ơn chứ sao, bà khỏe lắm, con yên tâm học cho giỏi nghe chưa?- bà Tám ngân ngấn nước mắt
- Dạ, con biết rồi mà
-Ừ..cúp máy đi, tốn tiền bác mày, tháng gọi cho bà một lần là được rồi, nghe chưa
- Dạ..
- Ừ..bà cúp máy đây
- Dạ...cháu chào bà.
Tít.....tít...tít.......
Thiên Anh gác máy, cô chưa hỏi bà có khỏe ko, mà bà cứ liên tục nói là bà khỏe rồi cúp máy, chỉ sợ tốn tiền điện thoại, bước ra ngoài, cô dắt chiếc xe đạp, rồi leo lên, về thôi. Chợt cô nhớ tới chuyện sáng nay, lại đau lòng, hai chị ấy, với mình, thiên thần..với mình, hai thế giới khác nhau..mình chỉ là người đi lạc, rồi cũng sẽ trở về, nhưng liệu mình có mang thiên thần về thế giới của mình được ko...
- AAAAAAAAAAAAAA..KO ĐƯỢC....- Thiên Anh la lên, rồi cắm cúi chạy xe, tình hình là tiếng la đó tác động đến các sự vật và hiện tượng, làm cho người qua đường nhìn Thiên Anh bằng cặp mắt lạ, người nhiều chuyện thì bảo với nhau, giới trẻ bây giờ thật kì lạ, ám ảnh phim ảnh quá rồi, vừa đi vừa la hét, người ko nhiều chuyện thì ngầm bảo với nhau, con bé đó, bị bệnh lâu năm mà giấu đó mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com