Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

7. Buổi sáng tiễn Soobin ra ngoài, điện thoại tôi thông báo một ghi chú, tôi vội vã liếc nhìn, mới nhớ ra hôm nay là ngày đến thăm mẹ tôi.

Ba mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ, ông ấy không yêu mẹ tôi, đã sớm lén lút với người khác sinh ra một đứa con gái còn lớn hơn tôi.

Mẹ tôi một mình nuôi tôi khôn lớn, thế nên tôi đã tự hứa với lòng sẽ phải học hành chăm chỉ.

Chỉ là số tôi hơi đen, trở thành mục tiêu b.ạo l*c học đường.

Cho dù thật ra tôi chẳng làm gì cả, có lẽ chỉ là ăn mặc khiến họ không vừa mắt, hay có lẽ chỉ là nói một câu khiến họ ghi hận trong lòng.

Tôi không dám nói với mẹ tôi, giáo viên cũng không thể quản họ, tôi càng phản kháng, họ chỉ càng làm những điều tồi tệ hơn.

Có một hôm tôi bị rất nhiều người vây quanh chỉ trỏ, thật ra tôi đã sớm rèn cho mình một tinh thần cảm xúc thô ráp, gom gạch đá xây cho mình một rào chắn trong lòng, khiến bản thân chẳng còn để ý đến những kẻ xấu xa xung quanh.

Ánh mắt khinh miệt của nữ sinh cầm đầu kia rơi vào mặt tôi, như thể một giây sau sẽ tuyên bố lời phán quyết.

Sau đó Soobin xuất hiện.

Anh ấy rất thông minh, biết được mọi chuyện không phải mới xảy ra ngày một ngày hai.

Anh ấy cũng rất có ý thức tự bảo vệ, giúp tôi ngăn những người đó, tôi và anh ấy cùng bình an trải qua ba năm trung học.

Thế nên tôi mới có suy nghĩ không màn mọi thứ đuổi theo phía sau lưng anh ấy, thi đậu cùng trường đại học với anh ấy, cố gắng trở thành người tốt hơn để xứng đáng đứng bên cạnh anh.

Nhưng tôi vẫn trễ một bước.

Cũng giống như Soobin là ánh sáng của tôi, anh ấy cũng gặp được ánh sáng của anh ấy.

Min Hanji.

Cũng là chị gái cùng cha khác mẹ của tôi.

8. Tôi mang đến cho mẹ tôi chút đồ, hiện tại bà ấy đã có gia đình mới, tôi ngồi tầm mười phút, trò chuyện với bà ấy một vài câu đơn giản rồi lịch sự chào tạm biệt ra về.

Bắt taxi về nhà, đi đến cửa khu dân cư, từ xa tôi đã nhìn thấy họ.

Hanji và Soobin sóng vai nhau mà đi, không biết đang nói đến cái gì, chỉ thấy người ưa nay lãnh đạm của tôi lúc này đang cong khóe môi, khóe mắt hiện lên ý cười mềm mại.

Tôi sững sờ tại chỗ.

Nhìn bọn họ nói cười, phía sau bụi cỏ bỗng nhiên nhảy ra một chú chó con bẩn thỉu, nhìn về phía Hanji kêu hai tiếng.

Hai người dừng lại, Hanji muốn sờ nó, chó nhỏ gầm gừ nhào vào đùi chị ta, chị ta sợ tới mức chui thẳng vào lòng Soobin.

Soobin đưa tay đỡ một chút, bàn tay đặt bên hông chị ta lại nhanh chóng buông ra.

Lúc nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy tôi đứng ở nơi đó, phản ứng của Hanji còn nhanh hơn anh ấy: "Yeonjun!"

Tôi chầm chậm đi tới, Min Hanji đang muốn nói gì đó, tôi lại đi trước chị ta một bước, khom lưng ôm lấy chó con bẩn thỉu trên mặt đất.

Chó con dường như cũng sợ hãi, chui tọt vào lòng tôi, nhưng cũng không giãy giụa.

"Soobin" Tôi nhìn anh ấy cười: "Em muốn nuôi nó."

Bầu không khí thoáng cái lạnh xuống.

Tôi chỉ mỉm cười lặp lại: "Em sẽ nuôi nó."

9. Soobin cùng tôi đến bệnh viện thú cưng, lúc kiểm tra cho chó con mới phát hiện trên người nó có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, xương bị nứt, bụng có vết trầy xước, còn rất nhiều vết thương nhỏ khác.

Nhưng nó rất ngoan, để yên cho bác sĩ kiểm tra mà không ồn ào, chỉ yên lặng nằm sấp.

Soobin nhìn tôi, muốn nói lại thôi.

Mãi cho đến khi kiểm tra xong về đến nhà, anh ấy cũng không nói gì.

Chó con được đưa từ bệnh viện về nhà, tôi đặt tên cho nó là "Otis."
Khi chúng tôi về nhà, bầu không khí như cứng lại.

Soobin không mở miệng, tôi cũng lặng im.

Mãi cho đến khi chúng tôi vào phòng ngủ, ánh sáng màu cam nhạt đột nhiên khiến cả căn phòng trở nên ấm áp.

Tôi ngồi trên giường, thấy Soobin mặc đồ ngủ đi vào.

Ánh sáng ấm áp rơi trên người anh ấy, khiến gương mặt đầu mày cũng trở nên nhu hòa đi vài phần.

Tâm tình anh ấy không biểu lộ ra ngoài, thỉnh thoảng tôi thấy anh ấy cười, cũng chỉ là khóe môi hơi nhếch lên, giống như hoa đàm chợt hiện, rất nhanh đã biến mất.

Tôi không biết Soobin đối với tôi có bao nhiêu phần tình cảm, nhiều năm như vậy, tôi cho rằng anh ấy ít nhiều cũng có chút động lòng.

Chỉ là những ý nghĩ này từ sau khi Min Hanji trở về lập tức trở nên rất buồn cười.

"Soobin." Tôi đột nhiên gọi anh ấy.
Anh ấy ngước mắt nhìn tôi, thần sắc vô tội lại lạnh lùng.

"Lời anh nói còn tính không?"

"Lời gì?"

"Anh nói...."

"Em là vợ của anh."

"Anh sẽ đối xử tốt với em cả đời."

Tôi mỉm cười nhìn anh ấy.

Soobin lại đột nhiên cụp mắt, âm thanh nhàn nhạt: "Sao tự nhiên lại hỏi cái này."

"Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới thôi."

Đau đớn loáng thoáng ở bụng trên ập tới, cảm giác đau bên hông đến đêm lại tăng dần, thần kinh trong đầu tôi nhảy dựng lên, giống như từng sợi dây đều bị thắt chặt.

"Sẽ."

Ngay lúc anh ấy trả lời, đèn trong phòng cũng tắt.

Hơi thở nóng bỏng nam tính lập tức rơi xuống gò má tôi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.

"Ngủ ngon, bé ngoan."

Hô hấp của người phía sau dần trở nên bình ổn, tôi cẩn thận tránh khỏi lồng ngực ấm áp, xoay người cùng anh ấy mặt đối mặt.

Sau đó nương theo ánh trăng, từng tấc từng tấc một cẩn thận miêu tả dung nhan của anh ấy, từ mi mắt đến cằm.

Soobin sẽ không ngoại tình.

Nhưng anh ấy dù đi đến đâu vẫn sẽ nhớ nhung Min Hanji.

Tôi bỗng nhiên muốn biết, sau khi tôi ch.ết, nếu Soobin nhớ đến hiện tại.

Không biết anh ấy sẽ cảm thấy thế nào.

10. Ngày ra khỏi bệnh viện, cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến đầu óc như kết thành một mớ len hỗn độn.

Một trong những ý nghĩ đầu tiên xuất hiện là, sau khi tôi c.hết, Soobin sẽ làm gì.

Anh ấy sẽ tái hôn.

Khi đó tôi nghĩ,Min Hanji ly hôn, anh ấy góa vợ, hai người họ vừa hay đến với nhau.

Chuyện đó không quan trọng, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.

Lần đầu tiên tôi gặp Hanji là vào năm sinh nhật lần thứ 10 của tôi.

Mẹ tôi hiếm khi có được một ngày rảnh rỗi, cùng tôi đến nhà hàng ăn tối.

Nhà hàng đó rất cao cấp, các món ăn bên trong đều đắt tiền, mẹ thì chỉ gọi một vài món.

Ngồi cách chúng tôi không xa là một gia đình ba người cười nói vui vẻ, trong khi tôi và mẹ có vẻ hơi im lặng.

Chị gái ngồi bàn bên luôn mỉm cười, mặc một chiếc váy công chúa xinh đẹp, đội một chiếc vương miện nhỏ sáng lấp lánh.

Ba chị ấy ngồi đối diện liên tục chụp ảnh.

Cho đến khi người đàn ông trung niên kia đứng dậy đi vệ sinh, khuôn mặt quen thuộc kia khiến dao nĩa trong tay tôi rơi thẳng xuống bàn.

Mẹ tôi chú ý thấy sự khác thường của tôi, nhìn theo ánh mắt tôi xong lại bình thản quay đầu.

"Muốn sang đó chào hỏi không?" Bà bình tĩnh hỏi tôi: "Dù gì đó cũng là ba con."

Lúc ba trở về chỗ ngồi, chị gái kia cười chạy ra đón ông ấy, bị ông ấy ôm lấy, nụ cười trên mặt hai người đều vô cùng sáng lạn.

Tôi lắc đầu.

Trong trí nhớ của tôi, ba tôi rất mơ hồ, bởi vì ông ấy chưa từng gần gũi với tôi, thỉnh thoảng tôi muốn làm nũng với ba, cũng bị ông ấy lạnh lùng khiển trách.

Sau đó tôi mới hiểu ra rằng, ông ấy chỉ là không yêu thương tôi mà thôi.

Những thứ tôi cảm thấy xa xôi không thể chạm tới, đối với Hanji mà nói chỉ là vật trong tầm tay.

_______________________________________
Cảm ơn đã đọc ạ💗💞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com