3. Là của ta? (H-)
"Đệ...đệ không nói với ca ca nữa"
Núi trước lẫn núi sau đều bị làm cho gà chó không yên Cung Viễn Chủy mới tỉnh lại.
Hay tin vì mình mang thai mà ca ca mới nổi trận lôi đình, còn mở ra thế trận quét sạch Cung Môn quyết tìm cho ra tác giả của bào thai. Cung Viễn Chủy liền chạy đi tìm ca ca, vừa gặp mặt chưa nói được một câu đã bị ca ca ôm ngược về Giác Cung.
"Đệ tỉnh lại khi nào?"
"Đệ bị động thai không tịnh dưỡng chạy ra ngoài làm gì?"
"À... Là sợ ta tìm được tên gian phu kia sao?"
Cung Thượng Giác nghiến răng "Đệ lo cho hắn quá nhỉ, nói cho ta biết hắn là ai? Ta nhất định phải cảm tạ hắn thật sâu sắc vì đã chăm sóc đệ thay ta..."
"Viễn Chủy sao im lặng rồi? Muốn che giấu cho hắn sao?"
Cung Thượng Giác gần như mất kiểm soát quát lên "Viễn Chủy đệ nói"
Đệ đệ cắn môi một chữ cũng không hé răng, hai mắt đỏ ửng, nước mắt viên viên rơi xuống. Cơn giận của Cung Thượng Giác xèo xèo hai tiếng bị nước mắt Cung Viễn Chủy dập tắt hoàn toàn.
Cung Thượng Giác hoàn hồn. Sao hắn lại lớn tiếng với Viễn Chủy thế này.
"Viễn Chủy... Ca ca không phải mắng đệ"
Không mắng á
Ca ca không mắng mà ca ca lớn tiếng với Viễn Chủy.
Cung Viễn Chủy ủy khuất nào muốn nghe thêm lời giải thích nào từ Cung Thượng Giác. Không quan tâm đến Cung Thượng Giác đang chật vật giải thích, đệ đệ chui vào trong chăn lớn tiếng khóc một trận.
"Viễn Chủy nghe ca ca nói đã..."
"Viễn Chủy đệ đừng khóc, là lỗi của ca ca. Ta không nên lớn tiếng với đệ"
"Ca ca xin lỗi, Viễn Chủy đệ đừng trốn trong chăn ra nhìn ca ca một chút đi"
"Viễn Chủy..."
Cung Thượng Giác nói gãy cả lưỡi cũng không có tác dụng, cái chăn vẫn nằm im lìm không hợp tác.
Nằm trong chăn Cung Viễn Chủy cũng không còn ầm ĩ khóc lóc nữa mà chỉ sụt sịt tự tủi thân một mình.
Bất ngờ tấm chăn bị kéo ra khỏi đầu.
"Viễn Chủy, đệ lớn rồi không thể cứ giận là chui vào chăn như còn bé được, đệ làm...."
Cung Viễn Chủy bĩu môi, mắt thoáng cái đầy lệ ngẩng đầu nhìn Cung Thượng Giác
Hắn sai rồi, Cung Thượng Giác sai rồi.
"A... Được rồi, được rồi. Ca ca sai rồi, Viễn Chủy không lớn, Viễn Chủy còn nhỏ, Viễn Chủy muốn làm gì cũng được. Đừng khóc nha, đừng khóc"
Cung Viễn Chủy núp mặt vào ngực Cung Thượng Giác nghẹn ngào
"Ngày đó ca ca đã nói nếu đệ có thai thì ca ca sẽ nuôi mà. Bây giờ... Bây giờ đệ có thai rồi thì ca ca lại nói khác. Ca ca có phải là không muốn đệ, không muốn đứa nhỏ này không?"
Cung Thượng Giác ngớ cả người.
Hắn thoáng chốc nhớ về giấc mộng xuân ba tháng trước của mình.
Cung Thượng Giác không thường mộng xuân, là nói xạo.
Mỗi tháng đều làm vài giấc. Trong mộng hắn cùng đệ đệ tình nồng ý mật, điên loan đảo phượng rất sảng khoái. Chỉ tệ ở một việc sáng sớm thức dậy đều phải xử lí mớ tinh dịch lộn xộn bên trong quần dài.
Chỉ có lần mộng xuân ba tháng trước là khác
Đêm đó là sinh thần của Cung Thượng Giác, mọi người tề tựu rất đông, cả người Cung Môn cùng người trên giang hồ đều đến chúc mừng.
Cung Thượng Giác là nhân vật chính, đồng nghĩa với việc hắn phải nhận rượu chúc phúc của rất nhiều người. Tuy hắn tửu lượng cao, cũng không phải là mỗi người uống một chén nhưng đến khi tiệc tàn thì hắn cũng không còn tĩnh táo.
Là người có giáo dưỡng, thói quen uống rượu của Cung Thượng Giác rất tốt, say liền về phòng nghỉ ngơi.
Giấc ngủ chập chờn, hắn lại tiến vào mộng đẹp.
Giống như những lần trước, hắn thấy đệ đệ ngồi ở cạnh giường, cả khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp.
Trong mộng, Cung Thượng Giác không cần phải đóng vai một người ca ca tốt, không cần phải thủ lễ. Hắn bộc phát tất cả ham muốn cùng dục vọng che giấu dưới lớp vỏ bọc hoàn hảo.
Nắm lấy tay Viễn Chuỷ, Cung Thượng Giác khiếm nhã trêu chọc "Viễn Chuỷ đêm khuya đến tìm ca ca làm gì?"
"Đệ đệ đến tặng quà sinh thần cho ca ca"
Cung Viễn Chuỷ cho tay vào trong ngực áo định lấy quà, Cung Thượng Giác lại nghĩ là đệ đệ muốn cởi y phục. Hắn ngồi dậy, không báo trước xé mở cổ áo Cung Viễn Chuỷ, cúi đầu cắn mút cần cổ thanh mảnh.
"Ca... ca ca chờ đã"
Cung Thượng Giác ngẩng đầu nhìn Cung Viễn Chuỷ, đôi mắt tối đen đầy nhục dục, hắn mê luyến mơn trớn gò má đệ đệ "Viễn Chuỷ không phải đến tặng quà sao?"
"Đệ.... đệ đúng là đến tặng quà nhưng mà...."
Cung Thượng Giác áp đến gần mút môi Viễn Chuỷ hỏi "Nhưng mà sao?"
Cảm giác tê dại từ cánh môi truyền đến là đầu óc Cung Viễn Chuỷ trống rỗng, đệ đệ vô thức nỉ non một tiếng. Cung Thượng Giác thuận thế tiến vào khoang miệng quấn lấy đầu lưỡi, nhấm nháp hương vị thơm ngọt của đệ đệ.
"Viễn Chuỷ đệ là món quà tốt nhất, đệ tặng mình cho ta đi"
Tiếng nước dâm mỹ phá lệ rõ ràng trong phòng. Cung Thượng Giác thẳng tay vứt mảnh trung y rách nát xuống đất. Thân thể oánh mịn như ngọc hiện ra trước mắt.
Làn da Cung Viễn Chuỷ trắng mịn, nay động tình đỏ hồng một mảng càng thêm mê người. Cung Thượng Giác yêu thích không thôi, ngậm lấy vành tay Cung Viễn Chuỷ liếm láp, thấp thấp giọng khen ngợi "Viễn Chuỷ đệ đẹp quá, đẹp quá"
Cung Viễn Chuỷ lần đầu tiên nhìn thấy từ đầu tới đuôi cơ thể cường tráng của Cung Thượng Giác thì ngại đến nhắm tịt mắt. Hai cơ thể trần trụi tiếp xúc, da thịt thân cận, mỗi một nơi Cung Thượng Giác chạm qua đều ngứa ngái nóng bừng.
Hồng nhuận cánh môi bị khai mở, đầu lưỡi duỗi đi vào, ngậm lấy thơm mềm lưỡi ngọc, Cung Thượng Giác như bị nghiện không ngừng liếm mút, tiếng chập chập vang lên làm người nghe đỏ mặt tía tai.
Bàn tay Cung Thượng Giác vuốt ve cơ thể Cung Viễn Chuỷ rồi dừng lại nơi đầu ngực. Ca ca luyện võ nhiều năm bàn tay có mấy vết chai sần, lúc bàn tay lướt qua, đầu ti cà sát vào vết chai cảm giác rất lạ. Vừa đau vừa thích.
Ngón tay khảy khảy chơi đùa một bên ngực, một bên lại được khoang miệng ấm nóng chăm sóc. Cung Viễn Chuỷ cảm nhận đầu ngực căng cứng, dựng đứng.
"Ca ca... đừng hút nữa, đừng..."
Cung Thượng Giác làm như không nghe lại dùng thêm lực, đảo lưỡi không ngừng, nhìn vẻ mặt say sưa của Cung Thượng Giác giống như hắn không hút ra sữa sẽ không ngừng.
Cung Viễn Chuỷ bị Cung Thượng Giác lật úp người lại, gối đầu nhét xuống bụng, mông tròn nâng lên cao, huyệt thịt như cánh hoa phơi bày trước mặt như mời gọi người tiến vào khai phá.
Tư thế này làm Cung Viễn Chuỷ hoảng sợ, còn không biết ca ca muốn làm gì tiểu huyệt liền chạm phải một luồng nhiệt lưu bỏng cháy, Cung Thượng Giác úp mặt vào khe mông ra sức liếm ướt nếp nhăn nơi miệng huyệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com