4. Say Tình (H+)
Ngón tay Cung Thượng Giác nhấp nhấp nơi huyệt thịt rồi từ từ tiến vào, dị vật xâm phạm Cung Viễn Chuỷ đau đến toát cả mồ hôi.
"Ca... ca ca, đau... đau quá"
Cung Thượng Giác nào biết đâu là thật đâu là mơ, Viễn Chuỷ trong mơ đã cùng hắn làm đến mấy trăm lần làm sao đau được, đệ đệ hẳn là tạo tình thú thôi.
Nghĩ là vậy nhưng bản năng cưng chiều Cung Viễn Chuỷ đã ăn vào tận xương tuỷ Cung Thượng Giác nên hắn vẫn dịu dàng trấn an. Hôn lên lưng trần, lại hôn lên gáy Viễn Chuỷ làm cơn đau qua đi hắn mới cho thêm một ngón tay vào tiếp tục nới rộng.
Cơ thể con người đúng là kì lạ, qua đi đau đớn chính là cực lạc. Hai ngón tay bên trong cơ thể ra vào, sống lưng Cung Viễn Chuỷ tê rần, eo hông xụi lơ cảm nhận khoái cảm lân lân chảy dọc trong từng huyết mạch.
Một, hai rồi lại thêm ba. Dâm dịch nhờn nhờn chảy ra ướt đẫm rãnh mông lại chảy dọc theo đùi, có vài giọt rơi xuống chăn nệm ướt dầm dề một mảng.
Không thể bên trọng bên khinh, cũng không thể chỉ làm phía sau mà không quan tâm phía trước. Cung Thượng Giác để Viễn Chuỷ nằm đối mặt, tay nắm lấy nam căn cương cứng của đệ đệ ra sức tuốt lộng giúp đệ đệ giải toả trước.
Cung Viễn Chuỷ run rẩy rồi xuất ra. Cung Thượng Giác thiêu mi nhìn bàn tay dính nhớp tinh dịch không nói hai lời há miệng thu tất cả tinh hoa vào trong.
"Ca..."
"Không sao, mùi vị tuyệt hơn ta nghĩ nhiều"
Cung Thượng Giác cúi đầu bên tai Viễn Chuỷ tuyên bố "Viễn Chuỷ tới đệ rồi"
Dương vật to như cây gậy bừng bừng khí thế ngay trước mắt, Cung Viễn Chuỷ nuốt ực một tiếng chỉ biết nhìn chằm chằm không biết làm sao.
Cung Thượng Giác xoa xoa tóc Viễn Chuỷ nói "Viễn Chuỷ thứ này một lát sẽ vào bên trong người đệ, ta nghĩ là sẽ có chút đau, đệ ráng chịu một lát liền không sao"
"Vào... vào bên trong?"
"Phải"
"Không... không được đâu"
Thứ này mà vào là lủng bụng thật đó không phải giỡn chơi đâu. To bằng cả nắm tay sẽ chết thật đó.
"Sao lại không được" Cung Thượng Giác một tay cố định eo Cung Viễn Chuỷ, một tay nắm cự vật của bản thân từ từ thâm nhập huyệt thịt
"Ư...đau... ca ca..."
"Không sao, không sao... sẽ nhanh hết thôi.... không sao" Cung Thượng Giác luôn miệng an ủi, hắn chỉ vào được phân nửa, bên dưới của Cung Viễn Chuỷ chặt hẹp kẹp đến hắn cũng phát đau.
Trán nổi đầy gân xanh, Cung Thượng Giác nén nhịn ham muốn đi vào tận cùng của bản thân mà hôn trấn an Viễn Chuỷ. Đợi đến khi nơi kia mềm hơn, Cung Thượng Giác mới động thân đưa toàn bộ đi vào.
Lồng ngực phập phồng, Cung Viễn Chủy gắng sức hút khí, đưa tay sờ sờ bụng mình. Cung Viễn Chủy oà khóc "Ca ca vào đến tận đây rồi, Viễn Chủy sẽ chết... Sẽ chết đó"
Đệ đệ mặt đỏ ửng, khóc lóc dưới thân thật đáng yêu. Cung Thượng Giác hôn lên khoé mắt Cung Viễn Chủy, vươn lưỡi liếm sạch mấy giọt lệ như trân châu "Không chết đâu bảo bối đừng khóc, sẽ không chết"
"Ca ca không gạt đệ?"
Cung Thượng Giác nâng chân hai Viễn Chuỷ lên ôm vào trong ngực, bên dưới cũng bắt đầu đưa đẩy. Hắn lưu manh nói "Đệ xem, ca ca đâu có gạt đệ"
"Sâu... Sâu quá... ư... ư" Nội bích bị va chạm, mỗi lần Cung Thượng Giác đỉnh vào bụng nhỏ của Cung Viễn Chủy đều gồ lên. Tim phổi dường như cũng bị đỉnh đến luôn rồi
"Ca ca... Ca ca đừng mà...dừng lại...dừng lại đi"
Giờ phút này đã là cực hạn nhẫn nhịn của Cung Thượng Giác, hắn sao có thể nghe Viễn Chủy mà dừng lại. Hắn nắn eo thon thoả sức đâm rút liên hồi.
Vách huyệt cùng trực tràng bị cọ xát liên tục. Quy đầu thô to không ngừng đâm vào tuyến tiền liệt. Cung Viễn Chủy không thấy đau nữa, chỉ thấy sướng đến tê dại. Nam căn lần nữa ngẩng đầu không ngừng tiết dịch trong suốt.
Điểm nhạy cảm bị kích thích không ngừng khiến thần trí Cung Viễn Chủy bất minh, lạc trong khoái cảm xa lạ. Từ chân tơ kẻ tóc đều thấy rần rần điện lưu.
Cự vật được nơi ấm nóng mềm mại chăm sóc, mỗi lần hắn đi vào đều xoắn chặt lấy quy đầu như không muốn để hắn rời đi. Cung Thượng Giác yêu thích không biết làm sao thế là há miệng cắn lên gót chân son của đệ đệ.
"A..." Cung Viễn Chủy bị cắn đau gần như là thét lên.
Cung Thượng Giác cười ra tiếng, rồi như thương tiếc liếm láp nơi dấu răng in hằng.
Cung Thượng Giác say rượu làm càng hăng, hai tay chặn hai bên vai Viễn Chủy, thân dưới đưa đẩy, như con ngựa thoát cương điên cuồng gia tốc đưa đẩy. Mỗi lần đều đâm sâu, rút ra phân nửa lại mạnh mẽ đâm vào.
"Ưm... Ca...ca ca nhanh quá...nhanh quá" Cung Viễn Chủy muốn trốn nhưng không thoát. Cả cơ thể bị hai tay Cung Thượng Giác khoá trên vai giữ cố định. Dù bên dưới có đẩy mạnh đến đâu cũng không xê dịch.
"Đừng...chậm...ca ca...chậm chút...a..a"
"Ca ca.. chậm..."
Cung Viễn Chủy rã rời nằm dưới thân Cung Thượng Giác van xin thế nào lại như bật đúng công tắc tăng áp. Cung Thượng Giác trầm hông di chuyển nhanh hơn lại thâm nhập sâu hơn.
Cung Viễn Chủy mềm nhũn, thân thể đung đưa theo từng cú nhấp, khoái cảm ào ào nhấn chìm cơ thể.
"Ca ca... Sướng... Sướng quá..."
"Ca ca...mạnh chút...a...không chậm chút...a...a"
Hai mắt Cung Viễn Chủy mơ màng, kêu lên một tiếng phóng đãng rồi xuất ra.
Cung Thượng Giác cúi đầu, mồ hôi rơi lên ngực Viễn Chủy. Mắt lại nhìn đến hai khoả anh đào nhấp nhô.
Hắn muốn nơi đó, mà muốn thì liền làm.
Đỡ eo đệ đệ dậy, thân thể Viễn Chủy không còn sức lực nên mềm như bông ngoan ngoãn chịu sự chi phối của Cung Thượng Giác.
Để đệ đệ ngồi trên hông, tiểu huyệt từ từ nuốt cự vật từ trên xuống tận gốc.
"Viễn Chủy động đi"
Cung Viễn Chủy mệt còn đâu hơi sức di chuyển eo, đệ đệ nằm dài trên người Cung Thượng Giác tủi thân nói "Đệ...đệ mệt lắm... Không làm nữa đâu"
Cung Thượng Giác hôn tóc Cung Viễn Chủy nhắc nhở "Vừa rồi là ai đã nói muốn tặng quà sinh thần cho ta. Viễn Chủy đệ quên rồi?"
"Không có..." Cung Viễn Chủy đâu phải muốn tặng cái này cho ca ca. Thứ y muốn tặng vừa rồi bị ca ca quăng xuống đất cùng mớ quần áo rồi còn đâu.
Không phải ý định ban đầu của Cung Viễn Chủy nhưng Cung Viễn Chủy biết ca ca yêu thích món quà hiện tại hơn. Vì thế y cố nâng người lên, tiểu huyệt phối hợp nhả ra lại nuốt vào vật to lớn nóng bừng bên dưới.
Cung Thượng Giác động tình nào chịu được nhịp độ chậm rãi này. Hắn vòng tay ôm eo Cung Viễn Chủy kéo xuống, bên dưới lại thúc lên liên hồi.
Viễn Chuỷ cong người hai tay chóng xuống hai bên sườn mặt Cung Thượng Giác vừa lúc đầu ngực đưa đến ngay trước mặt.
Rất tốt, rất hợp ý hắn.
Bên dưới cắm vào bên trên day cắn.
Cơ vòng lớn hơn, bụng Cung Viễn Chủy căng chặt. Cùng là nam nhân sau lại không biết chuyện gì sắp tới.
Cung Viễn Chủy đẩy ngực Cung Thượng Giác ngăn hắn xuất tinh trong người mình "Ca ca... Đừng xuất bên trong... Sẽ... Sẽ có em bé đó"
Cung Thượng Giác không biết Cung Viễn Chủy cơ thể đặc thù, hắn lại trêu chọc "Không sao, ta sẽ nuôi mà"
"Ca ca...thật...thật đó... Sẽ có em bé... Đừng"
Làm sao ngăn được việc làm của Cung Thượng Giác. Hắn xuất ra tinh hoa, bắn thật sâu vào nội bích.
Cung Thượng Giác hài lòng ôm Cung Viễn Chủy thề thốt "Đệ an tâm, ta sẽ nuôi, ta nhất định sẽ nuôi, đệ chỉ cần sinh thôi, việc còn lại cứ để ta"
Cung Thượng Giác vẫn say bí tủy, nói rồi ngủ mất, hôm sau tỉnh lại bên cạnh trống không. Hắn... Hắn cho là xuân mộng
Ặc.... Thế không phải mộng mà là...
Cung Thượng Giác xanh mặt ôm Cung Viễn Chủy thề thốt "Viễn Chủy, ta nào có quên lời đã nói. Đệ... Đệ chỉ cần sinh con thôi, việc còn lại để ta...để ta có được không?"
Cung Viễn Chủy bĩu môi nghi ngờ "Ca ca không quên thật chứ?"
"Thật... Thật mà"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com