Chương 20: Lời hứa
_Kim Hiên giỏi quá! Giỏi quá!
Cung Viễn Chuỷ một thân y phục xanh lam ngồi trên bậc thềm nhìn "Kim Hiên" đang luyện kiếm trong sân. Đôi mắt to tròn lấp lánh ánh nhìn ngưỡng mộ, miệng nhỏ xinh xắn cười đến vô cùng đáng yêu. Cung Viễn Chuỷ của hiện tại vô lo vô nghĩ, ngây thơ khả ái như một tiểu hài tử non nớt.
_Kim Hiên, ngươi dạy ta đi! Đợi phụ thân trở về nhất định sẽ khen ta!
Đứa trẻ vô cùng cao hứng hướng ánh mắt mong chờ về phía Cung Thượng Giác. Y vẫn nghĩ phụ mẫu chỉ là đang bận việc phương xa, chỉ cần xong việc sẽ trở về, sẽ trở về bên cạnh y. Cung Viễn Chuỷ tin rằng là như vậy!
Cung Thượng Giác có chút không nỡ, bàn tay thô ráp sờ lên khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên trước mặt.
_Được! Ta sẽ dạy công tử!
_Nhưng ngươi đừng dạy khó quá! Ta sợ ta học không được!
Cung Thượng Giác cười dịu dàng, từ trong ống tay áo lấy ra một thanh đoản đao nhét vào tay Cung Viễn Chuỷ.
_Công tử học không được cũng không sao! Từ nay về sau, ta bảo vệ người!
Thời gian Cung Thượng Giác ở lại Chuỷ cung ngày càng nhiều. Hắn lo Cung Viễn Chuỷ sợ hãi hắn nên mỗi khi tiếp xúc với y, hắn đều đeo mặt nạ che kín mặt. Cung Viễn Chuỷ bản tính tò mò, tên "thị vệ" này rốt cuộc mặt mũi khó coi đến chừng nào mà mỗi khi y muốn lén tháo mặt nạ, hắn đều tránh né.
Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chuỷ ngày càng trở nên thân thiết, cả hai cùng nhau chơi đùa, cùng nhau đọc sách viết chữ, ngày tháng bình đạm trôi qua nhanh chóng. Nhưng thực chất, người mà Cung Viễn Chuỷ thân thiết là một người tên "Kim Hiên" , không phải "Cung Thượng Giác".
Viễn Chuỷ, ta không muốn lừa gạt đệ. Nhưng ta không đủ can đảm cởi bỏ lớp mặt nạ này trước mặt đệ. Đợi khi thích hợp, ca ca sẽ nói sự thật với đệ. Ca sẽ bù đắp cho đệ, tin ta.
Từ khi Cung Viễn Chuỷ trở nên loạn trí, toàn quyền quyết định ở Chuỷ cung do một tay Cung Thượng Giác định đoạt. Trong ngoài Chuỷ cung canh phòng nghiêm ngặt không lọt một sợi tóc. Các cung khác muốn đến Chuỷ cung đều bị mời về, cả chấp nhẫn hay trưởng lão đều không ngoại lệ. Tuyết trưởng lão biết rõ chuyện Cung Thượng Giác đang làm, cũng hết lời khuyên hắn để y sư chữa trị cho Cung Viễn Chuỷ, để y đối mặt với sự thật. Tâm bệnh buộc phải chữa bằng tâm dược. Nhưng lời nói như gió thoảng qua tai, Cung Thượng Giác hắn không muốn Cung Viễn Chuỷ trở lại như trước.
Tuổi thơ của Cung Viễn Chuỷ bị hủy trong tay Cung Thượng Giác. Nếu ông trời đã cho y sống lại trong trí óc của một hài tử, Cung Thượng Giác hắn tự hứa sẽ chắp vá lại khoảng trời thơ ngây cho y mà hắn đã cướp mất.
Hôm nay, như thường lệ, Cung Thượng Giác lại đến Chuỷ cung, đến nơi đã thấy Cung Tử Thương bị Kim Phục chặn trước cổng.
_Cung Thượng Giác, ngươi đứng lại!
Cung Thượng Giác thái độ không kiên nhẫn, hướng Cung Tử Thương hỏi:
_Đại tiểu thư có chuyện gì cần nói?
_Ngươi rốt cuộc muốn lừa Viễn Chuỷ đến khi nào? Ngươi cho rằng đệ ấy chưa đủ thảm hay sao?
_Đại tiểu thư đã quá lời! Viễn Chuỷ là đệ đệ của ta, ta chắc chắn không tổn hại đến đệ ấy!
_Đệ đệ? Ha!Nực cười! Ngươi từng xem đệ ấy là đệ đệ sao? Cung Thượng Giác, ngươi đang muốn diễn trò gì nữa vậy?!
_Ta không muốn nói nhiều! Thời gian này, Chuỷ cung không tiện tiếp khách, Đại tiểu thư, xin trở về!
_Cung Thượng Giác, ngươi buông tha cho Viễn Chuỷ đi! Cứ coi như ta cầu xin ngươi! Ngươi càng lừa dối chỉ khiến đệ ấy càng sợ hãi xa lánh ngươi mà thôi!
_Kim Phục, tiễn đại tiểu thư!
Cung Tử Thương không còn cách nào đành phải rời đi. Nàng lo lắng Cung Viễn Chuỷ lần nữa bị Cung Thượng Giác tổn thương nên năm lần bảy lượt muốn đến gặp y nói rõ. Nhưng Cung Thượng Giác thế lực cường đại, uy lực sánh ngang với cả chấp nhẫn, nàng lại là phận nhi nữ không được coi trọng, muốn bảo vệ Cung Viễn Chuỷ khó hơn lên trời.
Cung Tử Thương có lòng mà không có sức, bản thân nàng còn phải nghe theo sắp xếp của người khác thì lấy gì bảo hộ cho Cung Viễn Chuỷ. Trong Cung môn này, cái gọi là thủ túc tình thâm, gia tộc gắn kết, âu cũng chỉ là làm cho người ngoài xem, chỉ là cái vỏ bọc giả tạo.
Cung Thượng Giác nghe mấy câu vừa rồi, hắn chính là không muốn hiểu. Chỉ khi hắn là "Kim Hiên" mới có thể ở bên cạnh Cung Viễn Chuỷ, đó là cách duy nhất và tốt nhất đối với hắn. Hắn không dám tưởng tượng sau khi Cung Viễn Chuỷ khôi phục trí nhớ, mọi chuyện sẽ như thế nào? Tất cả đau đớn mà hắn gây ra cho y sẽ sống lại trong trí não Cung Viễn Chuỷ, y sẽ lại xa cách hắn như trước. Thế giới của Cung Viễn Chuỷ, hắn mãi mãi không thể bước vào nữa. Chính tay hắn đã đẩy y vào vũng bùn tăm tối, tước đoạt đi chút ánh sáng ít ỏi của đứa trẻ tội nghiệp. Mỗi khi nhớ đến mẫu thân và đệ đệ đã mất, hắn lại một lần nhấn chìm y vào trong đáy vực tội lỗi, nhìn y ngụp lặn trong bể đoạ đày để lòng hắn thấy phần nào được thỏa mãn.
Cung Thượng Giác không biết Cung Viễn Chuỷ sớm đã buông bỏ sinh mạng bạc bẽo này. Thứ duy nhất trối buộc y tiếp tục ở lại chính là vì lý tưởng của phụ thân đã gửi gắm, là trách nhiệm nặng vai vì thứ gọi là "đại gia tộc"
Không, hắn không muốn nhưng hắn không còn cách nào khác.
Cung Thượng Giác lấy lại tinh thần, đi vào trong Chuỷ cung, suy nghĩ hôm nay lại dùng cách gì dỗ cho Cung Viễn Chuỷ vui vẻ. Nào ngờ, Cung Viễn Chuỷ trốn sau gốc cây lớn trong sân vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện khi nãy.
Vị tỷ tỷ khi nãy gọi Kim Hiên là Cung Thượng Giác. Cái tên nghe rất quen nhưng không nhớ rõ là ai! Đầu đau quá! Rốt cuộc ta đã quên mất chuyện gì rồi?
Cung Thượng Giác tìm một vòng không thấy Cung Viễn Chuỷ. Đang lo lắng thì thấy y từ ngoài đi vào. Gương mặt thơ thơ thẩn thẩn, như đang suy nghĩ gì đó.
_ Chuỷ công tử đã đi đâu vậy?
Cung Thượng Giác bắt lấy Cung Viễn Chuỷ, một bên dò hỏi, một bên kiểm tra y trước sau có thương tổn gì không.
Cung Viễn Chuỷ nhìn người trước mặt, tuy giờ đây đầu óc y không được rõ ràng nhưng dù sao cũng là một đứa trẻ thông minh, trong lòng đã có chút phòng bị.
_ Ngươi... là Kim Hiên có đúng không?
_Sao công tử lại hỏi vậy! Ta ...đương nhiên là Kim Hiên rồi!
Cung Thượng Giác có chút chột dạ. Hắn tự trấn an rằng Cung Viễn Chuỷ chỉ hỏi bâng quơ, không có gì đáng để hắn lo lắng.
_Công tử! Nhà bếp có đem đến mức trái cây mà công tử thích, người có muốn thử một chút không !
Cung Viễn Chuỷ giây trước còn cố nghĩ xem người trước mặt đang che giấu chuyện gì, giây sau vừa nghe đến mức trái cây thì liền quên mất. Chung quy, y hiện tại đầu óc chỉ như hài tử năm tuổi, muốn dỗ dành hay lừa gạt đều dễ dàng.
Đã có lúc Cung Thượng Giác từng nghĩ, nếu Cung Viễn Chuỷ vĩnh viễn không thể khôi phục trí nhớ có phải chuyện tốt không. Không còn ký ức đau thương nữa, không còn phải liều mạng thử dược nữa, y cứ ngây thơ hồn nhiên như đứa trẻ, hắn nguyện bảo hộ y nửa đời sau không cần suy nghĩ. Cung Thượng Giác ngươi thật ích kỷ.
Đêm xuống, tiếng mưa tí tách gõ từng nhịp lên bậc thềm ẩm ướt, Cung Viễn Chuỷ đã yên vị trên giường, nhắm mắt ngủ say. Cung Thượng Giác lúc này mới an tâm cởi bỏ lớp mặt nạ, để lại vết hằn trên gương mặt sắc lạnh của hắn.
_Đã điều tra đến đâu rồi ?
Kim Phục nhận lấy chiếc mặt nạ từ tay Cung Thượng Giác, hồi đáp:
_Là một kẻ mạo danh!
Cung Thượng Giác tay siết chặt nắm đấm:
_Xem ra Cung môn lại sắp đại nạn!
Kim Phục nhận lệnh điều tra về thị nữ tên Thủy Di đã từng đến hầu hạ Cung Viễn Chuỷ. Quả thực, Cung môn đã từng có một thị nữ có cái tên này, nhưng nàng ta đã chết sau một trận dịch hạch hơn một năm trước. Kẻ tên Thủy Di hiện tại đích xác là một kẻ giả mạo.
Nhưng điều khiến Cung Thượng Giác không hiểu nhất chính là bọn chúng vì sao lại nhắm vào Cung Viễn Chuỷ. Cung Viễn Chuỷ tuy là một cung chủ, nhưng trong Cung môn trước nay không được coi trọng. Đứa trẻ sinh ra trong một gia tộc nhiều đời, huyết mạch chỉ còn trên danh nghĩa, không có phụ mẫu làm chỗ dựa, Cung Viễn Chuỷ sống đến hiện tại cũng coi như đã được trời cao chiếu cố. Tại sao bọn chúng lại nhắm vào một người không hề có sức ảnh hưởng với Cung môn?
Cung Thượng Giác tức tối, hắn một tay bóp nát tách trà trong tay, hắn nhìn mảnh sứ trong tay như muốn dùng chính nó xé toạc kẻ đã gây ra sóng gió bấy lâu nay trong Cung môn.
"Cạch" một tiếng.
Cung Thượng Giác phát giác ngoài cửa có người. Hắn lập tức một quyền phá tung cửa bay ra ngoài, bóp ngay lấy cổ kẻ đang nghe lén trước mặt.
_Viễn Chuỷ !
Cung Thượng Giác cả kinh tột độ, tay hắn còn đang siết trên cổ thiếu niên, giây phút đó như ngưng đọng. Cung Viễn Chuỷ hai mắt mở to, y quên cả đau đớn trên cổ, con ngươi đen láy nhìn người đang bóp cổ mình không chớp mắt.
Hắn không phải Kim Hiên.
Hắn là Cung Thượng Giác.
Ký ức như thác đổ vào đầu Cung Viễn Chuỷ. Gương mặt đó, bàn tay đó là thứ khiến y ám ảnh cả đời. Mảnh sứ trong tay Cung Thượng Giác, mảnh sứ đã ghim trong ngực y. Bàn tay siết chặt cửa hắn trên cổ y, bàn tay từng muốn lấy mạng y khi y vô tình bước vào phòng của Cung Lãng Giác. Tất cả như một thước phim hiện ra trước mặt Cung Viễn làm. Cơ thể y cứng đờ, cảm giác sợ hãi tột độ như đối mặt với tử thần nhanh chóng vao trùm lấy thiếu niên nhỏ tuổi. Máu. Đau. Không còn cảm thấy gì nữa.
Cung Thượng Giác ý thức lại, hắn vội vàng buông tay khỏi cổ y, năm ngón tay vẫn in hằn vết đỏ trên cổ Cung Viễn Chuỷ. Hắn luống cuống tay chân.
_Viễn Chuỷ đệ có làm sao không?
Cung Viễn Chuỷ không trả lời hắn, đầu đau quá! Thật đau!
Điều mà Cung Thượng Giác sợ hãi đã đến. Cung Viễn Chuỷ đã khôi phục trí nhớ.
Thì ra Cung Viễn Chuỷ sau khi Cung Thượng Giác rời khỏi phòng đã lén lút đi theo, y qua khe cửa nhìn thấy một bên sườn mặt của hắn, trông thật quen mắt. Những mảnh ký ức chập chờn trong đầu y. Gương mặt này, cái tên Cung Thượng Giác dường như y đã từng rất quen thuộc, nhưng tại sao lại khiến y sợ hãi như vậy.
Cung Viễn Chuỷ hai tay ôm đầu thống khổ. Y chỉ nhớ y được đưa về Chuỷ cung trong tình trạng thương tích đầy mình, thứ cuối cùng y nghe thấy là những y sư đang gọi y tỉnh lại. Sau đó thì không còn nữa, trước mắt chỉ là một mảng đen ngòm. Y nhìn thấy phụ mẫu đang quay lưng về phía y, y cố gọi nhưng họ không quay lại. Y cố chạy về phía họ nhưng bị một luồng ánh sáng kéo lại, mọi thứ trở nên trắng xóa.
Cung Viễn Chuỷ tự tát vào mặt y liên tục, nước mắt lăn dài trên gương mặt thiếu niên đến thảm hại. Y bật cười thành tiếng chua chát, cười cho bản thân y đã quá ngu muội. Rốt cuộc bản thân cũng chỉ là một con rối, quyền sinh sát do kẻ khác định đoạt, còn ở đây cùng hắn diễn trò huynh đệ tình thâm. Cung Viễn Chuỷ ngươi quá thảm hại rồi .
Cung Viễn Chuỷ đã bước một chân vào Quỷ môn quan, y không có luyến tiếc gì với sinh mạng rẻ mạt này. Cung môn có hay không có Cung Viễn Chuỷ cũng không có gì khác biệt. Bất quá để bọn họ bàn tán một thời gian rồi lại quên thôi. Cung Viễn Chuỷ sẽ như bọt biển tan biến, không còn ai nhớ đến thiếu niên mệnh mỏng này nữa. Mất đi một đứa trẻ cao quý như Cung Lãng Giác khiến Cung Thượng Giác thương nhớ khôn nguôi, mất đi một quái thai như Cung Viễn Chuỷ đối với hắn chính là do y nợ hắn.
Cung Viễn Chuỷ ánh mắt vừa căm hận, vừa thống khổ nhìn Cung Thượng Giác đang quỳ một gối trước mặt y. Giọng nói khản đặc gào lên:
_Tại sao? Ta đã làm gì sai? Tại sao các ngươi lại đối xử với ta như vậy? Cung Thượng Giác ngươi nói đi! Nói!
Tiếng nấc nghẹn liên tục khiến y không thể thở nổi, Cung Viễn Chuỷ tay nhỏ nhào đến nắm lấy cổ áo Cung Thượng Giác siết chặt.
_ Rốt cuộc ta đã có lỗi gì chứ? Giết ta đi! Giết ta đi Cung Thượng Giác! Ta đền mạng lại cho mẫu thân và đệ đệ ngươi! Cầu xin ngươi, giết ta đi!
_ Viễn Chuỷ đệ bình tĩnh! Bình tĩnh!
_Làm ơn, giết ta đi! Băm dằm ta như cách mà ngươi muốn! Ta đền cho ngươi, ta trả cho ngươi! Cầu xin ngươi, giết ta!
_Viễn Chuỷ...
_Cung Thượng Giác là ta nợ ngươi! Ta hoàn trả lại cho ngươi... mạng của ta trả lại cho ngươi!
Cung Viễn Chuỷ khóc đến tê tâm liệt phế, huyết mạch công tâm mà thổ huyết, y dần mất đi ý thức mà ngất đi. Hắn sợ hãi đến cùng cực, thét lớn giục thị vệ đi gọi y sư, bản thân hắn cũng trở nên bấn loạn không ngừng gọi tên Cung Viễn Chuỷ. Cung Thượng Giác ôm chặt y trong lòng, cảm giác sợ hãi bất giác khiến hắn run rẩy, hắn sợ Cung Viễn Chuỷ sẽ tan biến, sẽ một lần nữa chết đi trước mặt hắn, hắn lại mất đi một đệ đệ.
Một lời nói dối buộc phải dùng nhiều lời nói dối khác để che đậy. Sự thật dù có đau đớn nhưng cũng không đau đớn bằng cách hắn chơi đùa trên niềm tin của y. Hắn cho y chút ánh sáng rồi lại dập tắt, hắn cho y cảm giác như một người thân rồi lại đâm y một nhát chí mạng. Cung Thượng Giác đâu rốt cuộc mới là con người thật của ngươi!
Cung Tử Thương vốn định nhân trời tối lẻn vào vẫn đang nấp ở cửa sau. Nàng nghe tiếng Cung Viễn Chuỷ gào thét xé lòng liền không nhịn được mà xông vào. Đập vào trước mắt nàng là hình ảnh Cung Viễn Chuỷ đã bất tỉnh nằm trong lòng Cung Thượng Giác, trung y trắng lấm tấm máu. Nghĩ rằng Cung Thượng Giác đả thương y , nàng không do dự tiến lên tát lên mặt Cung Thượng Giác một cái đau điếng rồi cưỡng chế cho thị vệ mang Cung Viễn Chuỷ vào phòng.
Cung Thượng Giác không hề phản kháng, má trái bỏng rát in hằn vết bàn tay của Cung Tử Thương. Hắn dõi mắt theo đoàn người đưa Cung Viễn Chuỷ dần khuất xa khỏi hắn, lòng đầy tự trách cùng bất lực.
_Viễn Chuỷ, ca ca lại sai nữa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com