Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13

Sáng hôm sau, Cung Thượng Giác thức giấc sớm hơn đệ đệ. Hắn chậm rãi thay đồ chuẩn bị thức ăn. Hít hít vài hơi, hắn ngưởi thấy mùi máu. LÀ MÁU.

Lúc này hắn mới để ý là Cung Viễn Chủy cậu vẫn còn đang mang khăn choàng lông trên người. Hắn nhớ rõ ràng là hôm qua cậu mặc xiêm y đen như hắn, không có khoác thêm áo gì.

Vậy mà giờ khoác áo lông dày. Chắc chắn là đêm qua cậu đã ra ngoài. Cung Thượng Giác đến ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng cởi áo khăn choàng ra. Bỗng có một chiếc khăn tay màu trắng từ trong áo rớt ra. Một chiếc khăn màu trắng, thêu hoa tím. Trên khăn là máu, chính xác mùi máu tỏa ra từ đây.

Máu chưa khô lắm, chắc chắn là gần giữa đêm hôm qua. Hắn siết chặt chiếc khăn trên tay. Đệ đệ tối qua bị gì đó mà hắn lại không biết.. hắn lại thảnh thơi ngủ

Nghĩ xong liền bước ra khỏi phòng, gọi thị vệ canh gác ở đây đêm hôm qua đến để tra hỏi.

" Đêm qua đệ ấy bị gì "

" Bẩm công tử đêm qua ngài ấy có ra ngoài đây. Ngài ấy sai ta đến y quán bốc thuốc tốt cho mắt. Ta có hỏi thì công tử bảo là đêm nên mắt không tốt, không nhìn rõ "

" Còn gì nữa "

" Chủy công tử đêm qua có ra hồ ngắm trăng một chút xong về phòng ngủ ạ "

" Lui đi "

Thị vệ đã lui xuống từ lâu, vậy mà hắn vẫn đứng thẫn thờ chôn chân tại chỗ. Đệ đệ của hắn.. Viễn Chủy của hắn đêm qua ra ngoài hắn không biết. Mắt đệ đệ mờ hắn cũng không biết. Tại sao vậy chứ.

" Ta xin lỗi "

Vừa nói nước mắt cũng theo lời nói mà rơi xuống. Hắn thật tệ.

Nhẹ nhàng bước vào phòng, trên bàn là thuốc và cháo. Bên trong cháo có những loại thảo được quý hiếm vô cùng.

" Viễn Chủy. Dậy mau đi, đến đây ta giúp đệ ăn cháo "

" Để đó đi lát ta ăn sau "

" Không được "

Cãi không lại Cung Thượng Giác, cậu bất lực ngồi dậy thay y phục rồi đến bàn ăn uống. Hôm nay cậu thật sự rất mệt, không muốn làm bất kì điều gì. Điều cậu mong muốn nhất hiện giờ là được ngủ.

Ăn uống xong liền leo lên giường ngủ tiếp. Vừa nằm xuống liền ngủ. Cung Thượng Giác thì gọi đại phu đến xem xét tình hình của Cung Viễn Chủy.

" Ngài ấy sức khỏe ngày càng suy giảm nặng. Cộng thêm lần trúng độc này.. Tình hình của Chủy công tử không được tốt lắm "

" Độc đã được chữa khỏi rồi mà phải không ? "

" Dạ đúng là đã chữa khỏi nhưng vẫn còn chút tàn dư của độc nên cần phải uống nhiều thảo dược để đào thải được hết tàn dư "

Vẫy vậy tay cho đại phu lui xuống. Còn hắn thì đến y quán bốc thuốc cho cậu, thuốc cho cậu phải là thảo dược tốt nhất, quý hiếm nhất.

Chốc sau liền bưng ra một bát thuốc đến phòng. Cung Viễn Chủy bị lay dậy, dụi dụi mắt mấy lần xong nói.

" Chuyện gì vậy. Đệ đang ngủ mà "

" Uống xong bát thuốc này liền ngủ tiếp "

Cầm chén thuốc, cậu một hơi uống hết. Xong lăn ra ngủ. Xem ra cậu thật sự rất mệt. Đang ngắm nhìn Viễn Chủy ngủ ngon lành thì có tiếng la lối om sòm bên ngoài.

Hắn bực mình ra xem xem là kẻ nào to gan dám làm ồn đệ đệ hắn ngủ. Bước ra chỉ thấy Cung Tử Vũ đang đứng gọi tên hắn. Cung Tử Vũ thấy hắn liền nói.

" Ngươi mau về Giác Cung giúp ta giải quyết công việc đi. Việc ở Giác Cung lằng quằn quá ta giải quyết không hết "

" Ngươi có thể hỏi thị vệ của ta "

" Mau tới giúp ta đi. Đến tối về trông Cung Viễn Chủy hắn tiếp cũng được mà "

" Phải đó công tử "

Bỗng có tiếng nói nhẹ nhàng uyển chuyển vang lên. Là Thượng Quan Thiển.

" Ai cho phép cô tự ý đến đây ? "

" Ta.. ta.. lo cho công tử.. ta sợ ngài chăm sóc Chủy công tử nhiều quá mà quên bản thân. Ta xin lỗi ta xin lỗi "

Nói rồi cô quỳ xuống bật khóc. Ai nhìn vào cũng biết là đang giả vờ tỏ vẻ đau buồn sợ hãi. Chỉ là không nói ra thôi.

" Tự ý làm càn. Tự ý ra vào Cung chưa có sự cho phép của ta. Đừng nghĩ ta chọn cô nên muốn làm gì thì làm. HOANG TƯỞNG "

" Công tử.. công tử "

Thượng Quan Thiển đang quỳ bỗng bò bò đến chỗ Cung Thượng Giác rồi nắm lấy vạt áo của hắn mà khóc lớn hơn nữa. Cung Tử Vũ thấy tình hình có vẻ không ổn liền nói Kim Phồn đỡ cô dậy. Nếu để cô níu kéo hắm thêm nữa e là hắn sẽ giết cô mất.

Nữ nhân này sao có thể đụng tí là khóc vậy nhỉ. Tính tình hoàn toàn trái ngược với Vân Vi Sam.

Vân Vi Sam tính tình thẳng thắng không thấy điểm nào giả vờ trong lời nói. Còn Thượng Quan Thiển này chỉ cần trách một câu liền khóc òa lên. Thật là chẳng thể hiểu nổi.

" Được rồi. Ta sẽ về Giác Cung giúp ngươi giải quyết công việc "

" Được Được đi thôi "

Sau khi bàn xong mọi người đều đến Giác Cung. Chỉ có Cung Viễn Chủy hắn đứng thẫn thờ nhìn bóng lưng của Cung Thượng Giác đang sánh vai cùng Thượng Quan Thiển ra khỏi cửa Chủy Cung.

Kể cả bản thân của cậu khi đi cùng hắn cũng phải bước sau hắn một hai bước. Điều này để phân biệt trên dưới rõ ràng ai cũng biết. Vậy mà ca để cô ta đi ngang hàng mình ? Chẳng nói lời nào sao ?

" Ca à.. Huynh thương xót ta thêm một chút nữa đi được không "

Nước mắt lại rơi xuống.. Cậu khóc rồi. Cậu khóc thật nhiều.

" Cung Thượng Giác, huynh đến dỗ ta đi.. Tim ta đau quá.. "

Khi cậu khóc, nước mắt làm áp đi tầm nhìn. Mọi thứ xung quanh ngày càng mờ nhạt hơn. Cứ như mọi vật xung quanh trộn lẫn lại với nhau không thể phân biệt được nữa.

" Thật khó nhìn a.. Ca ca.. mắt ta mờ rồi, ta không nhìn thấy gì nữa.. trời đang sáng mà ? Sao lại mờ mờ tối tối vậy. Ta không thấy. Không thấy "

Mắt cậu vẫn mở, trời vẫn sáng. Nhưng chỉ là mắt cậu dần dần bị mất đi thôi. Ánh nắng ấm áp chiếu vào lòng người đang lạnh lẽo của Cung Viễn Chủy. Cậu nhắm mắt lại nói.

" Thật ấm a "

Đúng lúc thị vệ mang y phục mới may cho cậu thì thấy cậu đang đứng, tay ôm ngực rồi từ từ ngã xuống bậc thềm. Ngã lăn lăn xuống khoảng năm bậc thang rồi ngất lịm đi. Đầu máu tuông không ngừng do bị đập xuống bậc thang.

Thấy cậu ngã. Thị vệ sợ hãi hét lên gọi thêm thị vệ đại phu đến. Còn một thị vệ khác thì đến Giác Cung.

Nửa canh giờ sau thì đến Giác Cung.

Cung Thượng Giác đang ngồi ghi giấy gì đó. Cung Tử Vũ cũng bận bịu như vậy.

Bên cạnh Cung Thượng Giác là Thưỡng Quan Thiển đang mài mực say mê nhìn hắn ghi chép. Lâu lâu còn hỏi hỏi nói nói vài câu. Bút đang viết thì nhỏ một giọt mực lớn lên giấy. Hắn nhăn mặt bực bội. Có điềm chăng ?

Bỗng có thị vệ vội vã chạy đến, khuôn mặt gấp gáp thở hổn hển. Cung Thượng Giác không quan tâm, giờ hắn chỉ muốn giải quyết việc cho xong rồi về Chủy Cung. Cung Tử Vũ thấy vậy thì lên tiếng.

" Ngươi.. người của Chủy Cung sao ? "

Nói tới đây hắn mới ngước mặt lên nhìn. Người Chủy Cung vội vã đến đây thì chắc là Cung Viễn Chủy lại gặp chuyện rồi..

" Nhị vị công tử.. Chủy công tử ngài ấy không hiểu sao bỗng ôm ngực đau đớn ngã ngã xuống bậc thang ngất rồi.. "

Bút trên tay hắn buông xuống.. Viễn Chủy lần này lại bị thương rồi.

Cung Thượng Giác nghe xong thì đau đớn không thể tả. Choáng váng đứng dậy miệng lẩm bẩm.

" Viễn Chủy.. Viễn Chủy.. "

Thượng Quan Thiển bên cạnh nắm lấy cánh tay hắn nói.

" Công tử không cần lo. Cứ để hạ nhân lo cho Chủy công tử, ngài nên nghỉ ngơi nhiều hơn a "

Lại là cái giọng điệu ẻo lả lướt thướt này. Hắn giận dữ la lên.

" CÚT "

Xong liền rời đi. Phải càng nhanh càng tốt..

" Viễn Chủy.. Viễn Chủy. Chờ ta ta đến với đệ.. "

Đau ? Hắn đau kinh khủng. Hắn bây giờ mới biết, chỉ cần rời xa đệ đệ một chút liền gặp chuyện. Hắn hối hận rồi hắn lần nào cũng thế.

Rõ ràng là đã cố chăm lo đùm bọc cậu rồi sao cậu vẫn xảy ra chuyện. Cậu của ngày trước luôn tươi cười chạy đi vui chơi chọc ghẹo người khác.

Bây giờ lại như thủy tinh. Mỏng manh hơn cả thủy tinh. Động vào liền vỡ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com