2
Hôm sau, Cung Viễn Chủy đã không ra khỏi Chủy Cung từ lúc trở về sau khi đến Giác Cung. Bởi do sự quan tâm của Cung Thượng Giác mà Cung Viễn Chủy chăm chỉ làm lồng đèn hơn nữa mặc kệ tay bị thương.
Đã gần một ngày mà chưa thấy bóng dáng đệ đệ. Cung Thượng Giác có chút buồn bực không vui. Quay sang hỏi Thượng Quan Thiển đang đứng gần đó
" Này, hôm nay cô có thấy Viễn Chủy không ?"
Thượng Quan Thiển nhanh nhạy trả lời
" Hôm nay ta có nghe các hạ nhân nói Chủy công tử sau khi về cung từ tối qua đã không ra ngoài rồi. Các thị vệ có đến phòng hỏi thì Chủy công tử chỉ trả lời là đang bận. Không cho người khác làm phiền ".
Lời nói ngắn gọn nhưng đủ hiểu rằng đệ đệ hắn đang bận làm gì đó nên không muốn ra ngoài.
" Vậy đệ thị vệ có hầu hạ đệ ấy ăn chưa ?" Cung Thượng Giác nghe không ra ngoài liền đặt nhiều câu hỏi.
" Hình như là chưa, Chủy đệ đệ nói không cần ăn, ngài ấy không đói. Thiệt tình cậu ấy ít ra cũng phải ăn gì chứ."
Thượng Quan Thiển không hề e dè mà gọi Cung Viễn Chủy là Chủy đệ đệ. Việc này khiến Cung Thượng Giác không mấy vui vẻ nói
" Cô chỉ đến đây để hầu hạ, không có quyền gọi Viễn Chủy là Chủy đệ đệ ".
Trong thanh âm có phần lạnh lẽo, có phần khẳng định. Lời nói như nhắc nhở Thượng Quan Thiển.
Nghe vậy Thượng Quan Thiển bất giác rùng mình mà nghĩ ' Quả nhiên là hắn cưng chiều đệ đệ hắn, cũng có chút thông tin báo cáo rồi '. Cô ta chỉ mỉm cười gật đầu như đã hiểu.
Cung Thượng Giác đứng dậy khoác một chiếc áo choàng rồi đến Chủy Cung. Thượng Quan Thiển cũng theo sau.
Một lát sau, cả hai đã đến Chủy Cung. Thị vệ ở Chủy Cung hơi khác so với các Cung khác. Không hẳn là quá khác, họ chỉ khác ở chỗ là phải mang một chiếc găng tay khá dài. Nhìn là biết đeo găng tay để ngừa độc rồi.
Thượng Quan Thiển nhìn mà thắc mắc nói.
" Không lẽ khắp Chủy Cung toàn là độc sao ? "
Thị vệ gần đó lanh miệng mà nói " Thượng Quan cô nương nói đúng rồi ạ. Khắp nơi trong Cung có rất nhiều độc và cơ quan. Giác công tử và Thượng Quan cô nương cẩn thận ".
" Chủy Cung này cũng thật đáng sợ a "
Thượng Quan Thiển đột nhiên nhít lại gần Cung Thượng Giác ý muốn bảo vệ. Nhưng đáp lại việc ấy là cái nhìn đầy khinh thường của Cung Thượng Giác.
Tuy Cung Thượng Giác ít khi đến Chủy Cung nhưng đường trong Chủy Cung hắn không bao giờ quên. Vòng mấy vòng là đến phòng của Viễn Chủy. Cung Thượng Giác gõ cửa rồi không nghe thấy tiếng trả lời. Thượng Quan Thiển liền nói
" Hay là ngài mở cửa thử đi. Nếu gọi mà không có tác dụng thì cũng chỉ có cách này.
Cung Thượng Giác không nghĩ nhiều mà mở cửa. Bước vào phòng, hắn thấy đệ đệ đang ngồi ngủ gục trên ghế. Trên bàn là đủ thứ thuốc. Tay Viễn Chủy vẫn còn cầm một lọ thuốc nhỏ. Thân hình cân đối, tóc được cột cầu kì khiến cậu trông đặt biệt. Khi mở cửa khiến gió lùa vào. Nhưng trang sức trên tóc Viễn Chủy lại va vào nhau, tiếng leng keng leng keng nho nhỏ rất dễ nghe không hề ồn ào. Quả nhiên là mỹ cảnh.
Bước đi nhẹ nhàng, Cung Thượng Giác lại gần Viễn Chủy lay lay đệ đệ dậy. Cung Viễn Chủy lúc này mới cảm nhận được có người lay mình liền cảm thấy khó chịu mà nheo mắt lại miệng thì nói
" Ta đã bảo là không được vào làm phiền rồi. Chưa có lệnh ai cho phép ngươi..."
chưa kịp dứt câu Cung Viễn Chủy vừa mở mắt ra xem xem ở Chủy Cung này, là kẻ nào to gan dám làm trái lệnh mình thì thấy ca ca đang vịnh vai mình.
Sợ bản thân nhìn nhầm, Cung Viễn Chủy dụi mắt mấy lần sợ là nằm mơ. Lúc này, Viễn Chủy hệt như con mèo nhỏ, cậu nheo nheo mắt mà dụi môi chụm lại hơi chu ra trông cực dễ thương. Cung Thượng Giác thấy đệ đệ dễ thương như vậy thì không ngại gì mà xoa xoa đầu Viễn Chủy.
" Đệ đang chế tạo thuốc độc nữa sao ?"
Cung Viễn Chủy nghe vậy liền vui vẻ cầm lọ thuốc trên tay lên khoe
" Ca ca, ta vừa làm ra loại kịch độc này. Ta đảm bảo pha rượu rất ngon".
Vẻ mặt ngây ngô tươi cười như một đứa trẻ. Ai mà nghĩ khuôn mặt ngây ngô như thế này lại là một đứa trẻ thích độc dược thích chế các loại kịch độc rồi lấy bản thân ra thử thuốc chứ.
" Đệ phải cẩn thận trong những việc như thế này chứ. Ta biết là đệ rất thích nhưng làm việc cũng phải có giờ giấc ".
Cung Thượng Giác dùng lời nói nhẹ nhàng dạy dỗ đễ đệ của mình.
Được ca ca cưng chiều quan tâm ai mà lại không thích chứ. Viễn Chủy vui vẻ cười thạt tươi gật đầu ý đã hiểu.
Cả hai đang nhìn nhau thì bỗng có tiếng nói vang lên
" Chủy công tử, ngài có biết ta và Giác công tử phải từ Giác Cung mà sang tận đây để xem ngài làm gì không. Ngài đừng làm những việc khiến Giác công tử lo lắng nữa. Không lại khổ ngài ấy ".
Giọng nói mang theo ý trách móc dạy dỗ của Thượng Quan Thiển vang lên nhẹ nhàng nhưng lại khiến Cung Viễn Chủy khó chịu.
Cung Viễn Chủy không thích người khác vào Cung mình. Càng không thích các hạng nữ nhân ỏng ẹo ẻo lả vào cung làm bộ làm tịch. Nói thẳng là hắn không thích nữ nhân không thích bất kì ai trừ ca hắn.
Nhìn thấy Thượng Quan Thiển ở Cung mình còn ở ngay phòng mình nữa. Cung Viễn Chủy nhăn mặt khó chịu nói
" Cung của ta không tiếp nữ nhân như cô ".
Vừa nói Cung Viễn Chủy vừa liếc cô.
Cung Thượng Giác thấy đệ đệ mình không vui liền ra hiệu cho Thượng Quan Thiển lui xuống. Thượng Quan Thiển thấy thế liền hiểu chuyện cúi đầu lui xuống. Tâm tư, cách cư xử của nữ nhân này thật khiến người ta khó chịu.
" Huynh cũng đến phòng khách đi, chờ ta sửa soạn lại một lát. Ta sẽ đến ngay ".
Viễn Chủy vui vẻ nói với ca ca.
Đáp lại lời nói của Cung Viễn Chủy khiến hắn phải bất ngờ.
" Ta và đệ không cần phải xa cách giấu diếm gì. Ta giúp đệ sửa soạn".
Lời nói này khiến hắn khá bất ngờ. Lần đầu tiên hắn thấy ca ca hắn như thế.
" Nhưng..."
Cung Viễn Chủy ngại ngùng tính nói nhưng đã bị Cung Thượng Giác dắt tay đến giá treo áo. Đệ đệ ngoan của hắn đang mặc một xiêm y đen trên vai còn có vài đóa hoa vàng tinh tế. Vì Cung Viễn Chủy khi ngủ nằm nghiêng trên ghế khiến áo của cậu bị lệnh lộ ra phần vai trắng ngần không thể tưởng. Cung Thượng Giác mặt có chút hồng thầm nghĩ ' Khokng biết khi nãy Thượng Quan Thiển cô ta có thấy gì của đệ đệ không'.
"Sao đệ có thể để lộ liễu như thế "
Cung Thượng Giác giọng hơi trách mắng nói.
Còn đệ đệ hắn thì ngây ngô không biết gì hỏi
" Lộ ? Lộ gì cơ ? Ca huynh nói gì vậy, ta nghe không rõ a "
Cung Thượng Giác cười, quả nhiên là Viễn Chủy đệ đệ hắn vẫn rất dễ thương như ngày nào. Nghĩ xong liền tiếp tục giúp đệ đệ thay y phục. Sau đó là chải tóc tết tóc cho Viễn Chủy gọn gàng, còn cài thêm những trang sức nhỏ nhắn màu bạc khi va vào nhau tại ra tiếng đặt biệt vô cùng.
Làm xong thì cả hai người cùng ra ngoài. Viễn Chủy thì miệng luyên thuyên kể cho ca ca nghe về kịch độc mới của mình. Trên đường đi toàn là tiếng cười nói của một người. Một tiếng nói 'hiểu' 'ta hiểu' 'đệ đệ giỏi' mang ý rõ rệt là cưng chiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com