Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 41 : Quyết định buông bỏ

Hôm ấy, trước khi rời đi, trời vẫn mưa rất lớn.


Gió thổi ào ạt qua những tán cây, mang theo hơi nước lạnh lẽo phả vào không gian tĩnh mịch.


Trong một quán trà nhỏ nơi góc phố, không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng mưa tí tách bên ngoài khung cửa sổ.


Trên bàn, chỉ có hai người phụ nữ ngồi đối diện nhau


Thẩm Nguyệt Linh và Tô Nguyện Ninh.


Một người trầm mặc, một người lặng lẽ.



Cô nhẹ nhàng lấy từ trong túi ra một tờ giấy, đặt ngay ngắn trước mặt Tô Nguyện Ninh.


Tô Nguyện Ninh thoáng nhíu mày, chậm rãi cúi đầu đọc.


"Chị có thể kết hôn với anh ấy được không?"


Chỉ vỏn vẹn một câu.


Nhưng khi nhìn thấy nó, đôi mắt cô thoáng dậy sóng.


Bàn tay cầm tách trà hơi run lên.


Cô muốn kết hôn với Thẩm Dụ Thần.


Ngay từ đầu, đây đã là mong muốn lớn nhất của cô.


Cô đã từng mong chờ một ngày nào đó, Thẩm Nguyệt Linh biến mất khỏi cuộc đời anh.


Để cô có thể bước vào.


Nhưng lúc này—


Tại sao cô lại có chút không muốn?


Cô đặt tách trà xuống bàn, hít sâu một hơi, cố giữ giọng bình tĩnh


"Cô định đi đâu?"


Thẩm Nguyệt Linh thoáng ngỡ ngàng.


Cô không nghĩ rằng Tô Nguyện Ninh sẽ hỏi điều này.


Nhưng rất nhanh, cô chỉ mỉm cười nhạt.


" Em không rõ nữa"


Tô Nguyện Ninh khẽ nhíu mày, trong lòng dâng lên chút nghi hoặc.


"Tại sao lại muốn tôi và Dụ Thần kết hôn?"


Thẩm Nguyệt Linh chỉ lặng lẽ lắc đầu.


Đôi mắt cô trong veo, không gợn chút sóng.


Như thể... tất cả đã không còn quan trọng nữa.


Sau đó, cô đứng dậy, chuẩn bị rời đi.


Nhưng trước khi đi, cô lại rút ra một tờ giấy khác, đặt xuống bàn.


Chữ viết vẫn ngay ngắn, nét mực vẫn thanh mảnh, nhưng lần này, chỉ có một câu ngắn ngủi—


"Anh ấy, nhờ chị."


Tô Nguyện Ninh nhìn tờ giấy, lòng chấn động.


Cánh cửa khẽ khàng khép lại.


Bóng lưng cô gái nhỏ dần khuất xa.


Nhưng trái tim Tô Nguyện Ninh lại dậy sóng.



Cô ngồi đó rất lâu, bàn tay siết chặt lấy tờ giấy mỏng manh.


Cô đã mong chờ điều này bao lâu rồi?


Mong có một ngày, Thẩm Nguyệt Linh tự mình rời đi.


Mong có một ngày, Thẩm Dụ Thần chỉ còn lại một mình.


Cô nên vui vẻ mới đúng.


Nhưng tại sao... cô lại cảm thấy khó chịu?


Cảm giác này là gì?


Là bất ngờ? Là do dự? Hay... là cảm giác thua cuộc?


Cô nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn vang vọng một câu hỏi—


"Mình thực sự muốn ở bên anh ấy sao?"


Hôn nhân mà cô mong muốn từ lâu...


Liệu có thực sự mang lại hạnh phúc?


Hay đến cuối cùng, chỉ là một màn kịch kéo dài vô vọng?


Sau rất lâu, cô đột nhiên bật cười khẽ.


Một nụ cười nhàn nhạt, nhưng dường như mang theo cả chút buông bỏ.


Cô đứng dậy.


Tô Nguyện Ninh quyết định đến tìm Thẩm Dụ Thần.



Bởi vì, đến cuối cùng, người mà hắn yêu—


Vĩnh viễn không phải cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com