118. 26 chữ cái (12)
Trước đó Thiện và Quân đang bàn bạc về vụ án, cuộc săn người xảy ra biến động rất lớn, trong bảng tổng sắp lại xuất hiện một cái tên - Zero. Khác với những người cùng chơi, Zero không có ảnh đại diện, cũng không có thông tin cá nhân, trước đó hắn còn tưởng người này đã chết rồi. Đang yên đang lành lại lòi ra thêm một thằng thợ săn nữa, mà thằng này thì cái gì cũng không có, tới cái tên cũng là KHÔNG nốt. Chưa kể Z còn là chữ cái ở cuối bảng nên từ đầu đã không ai để ý, thế giờ muốn bắt người thì phải làm như nào, Quân bức xúc nói:
– Vậy cũng được hả? Đợi những người khác bay màu hết thì ra mặt, con ông cháu cha hay gì, lớn đầu rồi ai chơi chen hàng thế?
– Không chỉ chen hàng đâu. – Thiện nghiêm giọng đáp – Người này còn thay đổi cả luật chơi nữa.
Thiện tiếp tục mở một đường link, dẫn tới một clip, trong đó người quay tự nhận mình ra Zero, thoạt nhìn thì có vẻ là nam giới, đeo một chiếc mặt nạ quỷ màu đỏ và mặc một bộ đồ đen, trông như đồ tể. Không có nhiều thứ để xem trong clip, từ đầu đến cuối chỉ vỏn vẹn ba mươi giây, cũng không phải quay cảnh giết người mà giống như một kiểu giới thiệu. Zero ngồi trên ghế, tay cầm một chiếc thánh giá ngược màu đen, cách máy quay một đoạn đủ để thấy xung quanh là một căn nhà với cấu trúc rất Tây phương, ngoại cảnh sáng sủa và rõ ràng như cái thông điệp mà người này muốn truyền tải:
"TÌM VÀ GIẾT TAO, NẾU MÀY MUỐN THÀNH NGƯỜI THẮNG CUỘC. TAO SẼ Ở ĐÂY CHỜ MÀY".
– Giờ mục tiêu của các thợ săn không phải là tàn sát lẫn nhau, mà chỉ cần ai tìm và giết được nhân vật này thì cuộc chơi sẽ kết thúc. – Thiện nói – Cơ hội được chia đều cho ba thợ săn còn lại, hiện tại năng lực của ba người đều đã được công khai, chỉ riêng kẻ mới đến này là hoàn toàn bí ẩn, đây có thể là một cách để tăng độ khó cho game, ngoài ra còn là để hoàn thành một nghi lễ.
– Nghi lễ? – Quân hỏi.
– Khả năng nhân vật này không phải là tội phạm, một người có thể tùy ý thay đổi luật chơi, lại tự tin khiêu chiến với những tội phạm khát máu nhất, em cho rằng đây là một môn đồ của hội Phản Thánh. Cuộc đi săn này vốn chỉ là để tìm ra người sống sót cuối cùng, không phải là để thả tự do, người đó sẽ được coi là kẻ xứng đáng nhất, để trở thành tế vật. Và tất nhiên là phải có sự tham gia của bề trên, cũng chính là người sẽ kết thúc cuộc đi săn này, vốn dĩ không có ai sống sót sau cùng, chỉ có cái chết đang chờ đợi tất cả thôi.
Quân nghe tới đây thì im lặng, hội Phản Thánh này đúng là rườm rà, bày ra cả một cuộc thi để chọn tế vật, nào là người sống sót cuối cùng sẽ dành chiến thắng, rồi thì cơ hội của các thợ săn là ngang nhau, nhưng tới khi sắp kết thúc thì cài người của mình vào. Nghĩ mà Quân bật cười, nếu nói về lừa đảo thì còn lâu mới qua mặt được hắn, dễ ăn như thế thì giờ hắn đã không ngồi đây, môn đồ hay gì thì trong mắt hắn chỉ là mấy con ốc mượn hồn. Nếu không dùng thân xác con người thì cũng chỉ là một nắm tro vô dụng, có giỏi thì đem Satan tới đây, để xem kẻ đứng đầu bọn chúng tài cán đến đâu, dám chọn hắn làm tế vật thì khẩu vị cũng không phải dạng vừa đâu.
Ngẫm ra thì dường như trước giờ chỉ có một môn đồ nhắm vào hắn, kẻ này từng năm lần bảy lượt muốn giết hắn trong Trại bắc, việc Quân có tên trong bảng xếp hạng chắc chắn cũng do môn đồ đó sắp xếp, không ngoại trừ khả năng kẻ đó chính là Zero. Thứ quỷ gì mà dai như đỉa, chuyến này chạm trán hắn tự tin cho Zero về con số không. Vấn đề là đi đâu để tìm người bây giờ? Quân nói có đầu mối để tìm, hắn hẹn Thiện ngày mai gặp mặt, sẽ cho cậu xem một thứ.
Thứ mà Quân nhắc tới chính là cuốn Giáo lý của Quỷ, cả buổi tối hôm đó hắn ngồi đọc, sau khi trừ hết các môn đồ đã bị tiêu diệt, chỉ còn lại hai cái tên: quỷ Đố Kỵ và quỷ Danh Vọng.
Hai con quỷ này có một đặc điểm chung là rất được lòng Satan, Danh Vọng còn là thuộc hạ sát cánh của chúa quỷ, dường như cả hai đều rất mạnh và theo như miêu tả thì không dễ để đánh bại chúng. Quỷ Đố Kỵ là chuyên gia chia rẽ nội bộ, gây mất đoàn kết tập thể, nó có một đầu óc chứa đầy những mưu toan khôn lường, mục đích là âm thầm đẩy những món đồ khác vào thế đối đầu, xâu xé lẫn nhau, còn nó thì luôn đứng ở vị trí thứ nhất.
Để miêu tả một cách dễ hiểu thì có thể ví dụ là nếu có ai tốt hơn nó trong hội, Đố Kỵ sẽ giết kẻ đó để trở thành người tốt nhất. Nhưng không phải bằng cách trực tiếp, mà qua tay của rất nhiều kẻ khác, nó chỉ đơn giản là đứng ngoài giật dây.
Đố Kỵ không bao giờ dùng đến khuôn mặt thật của mình để hành xử, một con quỷ có rất nhiều thân phận. Trong hội nó còn có biệt danh là "kẻ dọn dẹp", năng lực xử lý khủng hoảng của nó không chỉ mạnh mà còn rất linh hoạt, có thể nói nó có đủ các tố chất để trở thành người đứng đầu. Đố Kỵ là kẻ hai mặt, muốn tiêu diệt được con quỷ này không thể chỉ dùng tới sức mạnh, một khi đã bước vào cuộc chơi với nó thì điều quan trọng nhất phải ghi nhớ, tuyệt đối không được tin tưởng bất cứ ai.
Ngoài ra Đố Kỵ là trùm của bọn tội phạm, một đám ô hợp không biết đến đoàn kết là gì, sẵn sàng lôi nhau ra chém giết nếu cần thiết, đây cũng là một mặt điển hình của quỷ Đố Kỵ. Nó dễ dàng hợp tác với người khác, nhưng cũng dễ dàng lật mặt ngay khi có cơ hội. Chỉ bằng một chút sơ hở Đố Kỵ cũng có thể giết chết đối phương, dù cho kẻ đó mạnh đến đâu, nếu không đề phòng, thì coi như đã nắm chắc cái chết trong tay.
"Sự nguy hiểm của Đố Kỵ không nằm ở bản thân nó, mà nằm ở niềm tin của người khác đối với nó, nó lợi dụng điểm này để giết người."
– Zero có thể mang thuộc tính của con quỷ này. - Quân đặt cuốn Giáo lý xuống trước mặt Thiện, sau những phân tích mang tính chiến lược, hắn rút ra kết luận môn đồ lần này chính là quỷ Đố Kỵ.
Lật qua lật lại chán chê, bỗng Thiện dừng tay, cậu gấp gáp nói:
– Em hiểu mục đích của hội Phản Thánh là gì rồi! Bọn chúng đang chuẩn bị cho ngày Satan hồi sinh, thứ sáu ngày mười ba cuối cùng của năm. - Vừa nói Thiện vừa chỉ tay vào dòng chữ trong sách, khi mà tất cả các môn đồ đã tề tựu, chúng sẽ chọn ra một người để trở thành Satan cái thế, chỉ có một ngày để thực hiện nghi lễ đó, chính là thời khắc chuyển giao giữa ngày và đêm của thứ sáu ngày mười ba cuối cùng trong năm.
– Thứ sáu ngày mười ba cuối cùng trong năm? – Quân giở lịch ra, tính toán:
– Hôm nay là ngày mười một, vậy là còn chưa đầy hai ngày nữa, cũng là hạn cuối của cuộc đi săn.
Thảo nào mà gần đây chúng hoạt động tích cực như vậy, hóa ra là sắp tới ngày Satan hồi sinh, Quân vẫn chưa hiểu lắm, hắn chậc lưỡi hỏi:
– Sao lại trùng hợp thế nhỉ, trong này cũng đâu có nói rõ là năm nào Satan hồi sinh?
– Vì con quỷ cuối cùng cũng xuất hiện rồi. – Thiện lật ra một trang, nói – Quỷ Danh Vọng, kẻ duy nhất Satan giữ lại bên mình, nó là bề tôi trung thành tuyệt đối với Satan, nói cách khác thì một khi Danh Vọng thức tỉnh, Satan sẽ được triệu hồi.
– Vậy tới đây không chỉ là chạm trán một môn đồ, rất có thể là hai con quỷ này đã liên kết với nhau, cần phải tìm ra chúng trước giờ hoàng đạo, cũng không còn nhiều thời gian nữa, mày có thông tin gì mới không? – Quân sốt sắng hỏi.
– Em đoán là bọn môn đồ đã phân chia địa bàn để hoạt động, Tham Lam ở tòa chung cư phía tây thành phố, Háu Ăn ở khu đô thị phía nam, Dục vọng ở quán bar phía bắc, Lười Biếng ở nhà xác phía đông. Lần này chúng thả đám tội phạm vào trung tâm thành phố, rất có thể là tên môn đồ cũng chỉ ở đâu đó trong trung tâm này thôi. - Thiện đưa ra một bức ảnh, cắt từ trong clip mà Zero đăng tải, tiếp - Dựa theo cách lối kiến trúc phương Tây trong này, đây giống như một căn nhà cổ được xây từ thời Pháp thuộc, ở trung tâm thành phố không có nhiều căn như vậy. Chúng ta phải chia nhau ra tìm, sẽ vất vả nhưng hiện tại chưa có thêm manh mối nào khác.
– Nhà cổ? - Quân quan sát bức ảnh một lượt, sau đó nói - Thử xem thế nào, mày hãy ở lại trông chừng Đại Ca.
– Ý anh là... - Thiện kinh ngạc, cậu nhìn Quân, hỏi – Anh nghi ngờ Đại Ca?
– Hành động của anh ấy gần đây rất lạ, tao cũng không rõ nhưng để đảm bảo thì mày cứ theo sát anh ấy. – Quân nhíu mày, rất khó để nói ra mấy lời này – Nếu thấy gì bất thường, hãy giữ chân anh ấy chờ tao tới.
Trong lòng Quân đang rất hỗn loạn, một mặt hắn tin tưởng Đại Ca không liên quan gì tới của hội Phản Thánh, con người anh ấy không giống như trong miêu tả của cuốn Giáo lý này. Nhưng sau hai lần anh ấy đánh mất lý trí, hắn lại cảm thấy mình không thể hiểu hết được con người của Đại Ca, giống như anh ấy đang dần biến mất. Có quá nhiều bí ẩn xung quanh anh ấy, ngay cả bản thân Đại Ca cũng không kiểm soát được, hắn tự hỏi đâu mới là con người thật của anh ấy. Có thể Đại Ca hay quản ngục chỉ là bước đầu, để chuẩn bị cho sự hồi sinh lớn mạnh hơn, một sự lột xác hoàn toàn.
Chính điều đó đã khiến trực giác của hắn bị lung lay, Quân linh cảm thấy bên cạnh mình có một mối nguy đang dần hình thành, giống như một con quỷ đang ẩn nấp đâu đó, và thời điểm nó vươn mình đang cận kề, nếu không có chuẩn bị thì bản thân hắn sẽ trở thành mồi cho con quỷ đó. Quân không hy vọng những suy nghĩ của mình là đúng, nhưng hắn không thể thay đổi nó, càng không thể gạt bỏ nó khỏi đầu, giờ phút này hắn chỉ có thể chờ đợi, thời khắc sáng tỏ đã đến trước mắt, bắt buộc hắn phải lựa chọn đối mặt hoặc là chết!
– Em hiểu rồi, chuyện của Đại Ca anh cứ giao cho em. - Thiện đoán được phần nào suy nghĩ trong đầu Quân, cậu cũng như hắn, bây giờ đều rất hoang mang, trước mắt cứ làm theo sắp xếp của hắn, về sau có thể tùy cơ ứng biến. - Khi nào tìm được thì báo em!
Gác lại mọi nghi ngờ, Quân bắt tay vào công cuộc tìm kiếm. Căn nhà cổ có kiến trúc giống trong ảnh, nó là một bài toán rất hóc búa, bởi hắn không biết làm sao để vào bên trong quan sát. Số lượng nhà cổ còn lưu giữ từ thời Pháp thuộc là rất ít, nhưng hầu hết đều được bảo vệ kỹ lưỡng, hắn phải dùng hết những quan hệ của bản thân mới có thể vào được bên trong. Nhưng không nơi nào giống trong ảnh, cả ngày hắn loanh quanh trên phố, đến tối mới trở về.
Dù về rất muộn nhưng lão Hùng vẫn chờ hắn, Quân vào tới nhà thì nghe tiếng lão ho hắng từ trên gác vọng xuống, bóng dáng già nua lật đật chạy quanh nhà, luôn miệng hỏi hắn đã ăn uống gì chưa, sau đó liền đi hâm nóng thức ăn. Bữa tối lão nấu không nhiều món, nhưng lại để phần cho hắn gần hết, lão nhắc đi nhắc lại dù có bận công việc thì cũng phải ăn uống đàng hoàng.
Quân vui vẻ ngồi ăn, thỉnh thoảng hai người có trò chuyện vài câu, để cho lão già không bị ngủ gật trong lúc chờ hắn ăn xong, và cũng là để hắn tạm quên đi những áp lực trong đầu. Chưa bao giờ lão hỏi về công việc của hắn, vì lão luôn tin tưởng Quân là người tốt, việc hắn làm là chính đáng và đúng đắn, đêm nào trước khi đi ngủ lão cũng cầu Chúa phù hộ cho hắn được bình an. Đêm nay Quân về muộn, nhưng miễn là hắn về thì lão sẽ đợi, lão tin trực giác của một người cha luôn đúng!
Hôm sau Quân rời khỏi nhà từ rất sớm, hắn chỉ còn một ngày để tìm kiếm, sau buổi sáng chạy quanh một vài căn nhà, tới chiều tiện đường hắn mới tạt vào sạp hoa quả của lão Hùng. Trông hắn có vẻ mệt mỏi, lão bổ quả cho hắn ăn, vô tình thấy Quân đăm chiêu nhìn bức ảnh, lão ngó thử một cái, đoạn liền chỉ vào đó nói:
– Có gì mà con nhìn hoài vậy?
– À, tôi đang tìm chỗ này, nhưng chưa thấy, hình như là một căn nhà cổ xây từ thời Pháp thuộc, nhưng những căn tôi biết ở trung tâm đều không giống. – Quân than vãn.
– Đây là bên trong nhà hát Linh Lan. – Lão Hùng Arthur cầm bức ảnh lên, quả quyết nói – Trước đây khi nhà hát còn hoạt động, vợ chồng ta đã trong này nghe hát vài lần, trong ảnh là góc phía đông, nhưng nhà hát ấy đã đóng cửa từ mấy chục năm nay rồi. Ta không nhớ rõ, nó nằm trên đường trung tâm, đối diện là hiệu sách thế giới, có hàng cây cổ thụ trước cửa.
Quân nghe vậy liền bừng tỉnh, hắn cảm ơn lão rối rít và lập tức rời đi, lão Hùng thấy hắn vội vã như vậy thì gọi với theo:
– Tối nhớ về sớm, ta mua vịt quay, à, cả chân giò hầm nữa!
– Nhớ rồi! – Quân không kịp ngoái đầu lại, hắn đáp một tiếng rồi lên xe đi thẳng.
Trên đường đi Quân có gọi cho Thiện, thông báo đã tìm ra căn nhà cổ trong bức ảnh, giờ hắn đang đến đó, hỏi cậu tình hình Đại Ca có gì bất thường không? Thiện nói không có, anh ấy cả ngày chỉ ngồi trên giường, mặc dù thương thế hồi phục rất nhanh nhưng nếu bây giờ muốn vùng dậy chạy tới đó thì cậu chắc chắn cản được, nói hắn yên tâm. Trước khi Quân cúp máy, Thiện có dặn hắn:
– Nhất định phải cẩn thận!
Tới nhà hát, lúc đó là ba giờ chiều, trời mây âm u, vì sắp sang đông nên cảm giác gió hơi se se lạnh, cửa mở hé và Quân lách người bước vào. Bên trong đèn bật vừa đủ sáng, mái vòm cao tít thưa thớt từng hột sáng lọt qua ô kính, không gian yên tĩnh, mùi hoa linh lan thơm đậm, từ cửa đi vào dọc hai bên hông nhà thờ là đều có hoa trang trí. Linh lan đỏ lạ mắt, Quân chưa từng thấy loài hoa này có màu đỏ, chúng mọc gần như kín căn phòng. Cảm tưởng như Huyết mạch của căn nhà đang tụ lại một chỗ, có một cây giương cầm đặt ở cuối phòng, ngay trên bức tường có treo một cây thánh giá ngược màu đen.
Quân đoán mình đã đến đúng nơi rồi, bước chân không một tiếng động, hắn cảnh giác nhìn khắp lượt, không thấy có ai trong nhà hát. Quân đi qua từng hàng ghế, bỗng thấy càng tiến sâu vào nhà hát thì nhiệt độ càng giảm xuống. Trong không khí ngoài mùi hoa còn phảng phất một mùi không rõ, và giữa sự tĩnh mịch dường như còn vọng lại những âm thanh rất khẽ, đều đặn:
Tí tách.
Đi một lát chân hắn bỗng khựng lại, tay cầm bức ảnh giơ lên, quang cảnh bên trong cùng với phía trước chính là một, khớp từ đồ vật tới cách bài trí, ngay cả người ngồi trên ghế cũng y hệt! Hắn quan sát giây lát, người kia mặc bộ đồ màu đen, đeo một chiếc mặt nạ đỏ, dáng ngồi gục đầu, dường như người đó chưa nhận ra sự có mặt của Quân. Hắn chậm rãi tiến tới, xuyên qua một hàng ghế, mùi lạ mà hắn ngửi thấy bỗng trở lên rõ ràng, là mùi máu!
Quân dừng bước, không sai, máu đang loang ra từ chỗ người kia ngồi, cách mũi giày hắn chỉ vài bước chân, từng giọt tí tách. Quân tới bên cạnh, đối phương vẫn ngồi yên bất động, hắn lay thử một cái, đột nhiên toàn thân người đó nghiêng đi, từ trên ghế đổ rạp xuống đất, cả người ngã vào vũng máu.
Zero đã chết?
Quân cẩn trọng bọc tay trong mảnh vải, sau đó mới gỡ mặt nạ của người đó xuống, vừa nhìn hắn lập tức nhíu mày. Không đúng! Kẻ bị giết tên là Kha, là một trong những thợ săn còn lại của cuộc đua. Trên da gã nổi lên chằng chịt những mạch máu, thất khyếu mở lớn, lưỡi cuộn lại, dường như có gì đó ở sâu bên trong, nhưng vì tối quá nên Quân không nhìn rõ. Thật không bình thường, trừ khi là vắt cái xác này ra thì mới được nhiều máu như thế, nghĩ tới cảnh vặn xoắn da thịt mà hắn liền nổi hứng tò mò muốn xem thân xác bên trong lớp quần áo đen này đã thành ra hình dạng gì. Rất có thể đây là tác phẩm của Zero, máu vẫn còn tươi, chắc mới ra tay cách đây không lâu, kẻ thủ ác hẳn là chưa đi xa, hoặc là đang lẩn trốn đâu đó trong phòng này.
Cạch!
Quân quay ngoắt lại, bất ngờ ngay sau lưng hắn có người áp sát, sẵn có nắm đấm hắn lập tức vung tới, người kia dường như không kịp né tránh, lĩnh trọn một cú như trời giáng vào mặt. Cộng thêm tốc độ di chuyển rất cao nên lực va chạm được nhân lên gấp bội, kết quả khiến cho người đó bị hất văng đi. Hú hồn! Quân thầm toát mồ hôi, vừa rồi chỉ quay lại chậm nửa giây thôi, không biết thằng cha kia đã làm gì mình. Quân bước tới chỗ người kia vì bị một đấm của hắn mà ngã dúi dụi vào hai dãy ghế, hắn cúi xuống, túm cổ áo người đó lôi dậy, cười gằn, hỏi:
– Mày là Zero?
Người ấy vậy mà không hề đau đớn, mặt mũi vẫn nguyên vẹn, một chút dấu vết của cú đấm cũng không thấy. Gã im lặng nhìn Quân, dù bị hắn túm cổ cũng không phản kháng, thậm chí còn không có ý định động thủ, biểu cảm khiêu khích hắn. Quân nhíu mày, hắn lập tức vung nắm đấm tới tấp, lần này hắn gia tăng uy lực, nghe liên tiếp mấy tiếng:
Bốp! Bốp! Bốp!
Tay hắn rất nhanh liền rớm máu, Quân nhìn người kia, chợt cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đánh tới mức đó mà trên mặt y không có lấy một vết xước, ngay cả một chút bầm dập cũng không thấy. Quân khó tin nhìn lại tay mình, rõ ràng là có cảm giác đấm trúng, thậm chí còn rất đau nữa. Gần như là ngay lập tức, Quân lôi gã dậy, nhắm vào thành ghế bên cạnh mà đập xuống, nếu là con người thì dù mình đồng da sắt cũng không chịu nổi hai đòn như vậy.
Tiếng ghế gãy "răng rắc" không ngừng, nhưng kẻ đó vẫn trơ ra, hoặc là nói y rất ổn sau những đòn chí mạng đó. Đến lúc này thì Quân thật sự điên máu, hắn nắm cổ gã, dùng hết sức bình sinh đẩy vào cột đá bên cạnh. Nghe "uỳnh" một tiếng, mặt đá hoa trên cột vỡ nát, nhưng người thì không, dù là một chút đau đớn cũng không! Quân siết chặt nắm tay, bóp lấy yết hầu y, hắn gằn giọng, hỏi:
– Mày là cái quái gì vậy?
HƠN NỮA ĐƯỢC KHÔNG?
MẠNH HƠN NỮA ĐI!
SAO LẠI DỪNG RỒI?
Bỗng Quân nghe thấy có tiếng nói, đúng hơn là hét lên trong đầu hắn, giống như bị sét đánh khiến hắn choáng váng, hai tai ù đi không nghe được gì, bàn tay lập tức nới lỏng. Người kia bây giờ mới động đậy, gã nhếch miệng cười, không vội vã gạt tay Quân khỏi cổ mình, nhìn hắn kích động như vậy hẳn là chất độc đã bắt đầu phát tác. Tại sao nói Đố Kỵ khó bị tiêu diệt, là bởi vì sự công phá của nó không nằm ở đối phương, mà là tự sinh ra trong chính bản thân mình, nó là một thứ kịch độc cho tâm hồn, đối mặt với Đố Kỵ chính là đối mặt với tử thần của nội tâm. Gã chậm rãi nói:
– Tao là Zero.
– Mày...
NÓ CÓ NHỮNG THỨ ĐÓ BẰNG CÁCH NÀO?
NGHĨ ĐI, MÌNH ĐÃ LÀM HẾT SỨC MÀ KẾT QUẢ LẠI THẬT KÉM CỎI, NÓ KHÔNG THỂ HƠN MÌNH ĐƯỢC,...
Tiếng nói bỗng xuất hiện dày đặc hơn, choán hết đầu óc Quân, hắn không biết chúng ở đâu ra, bản thân hắn không chịu ảnh hưởng của thôi miên, tiếng nói này nằm ngoài suy nghĩ của hắn, nhưng hắn lại nghe thấy nó phát ra trong đầu mình. Quân cảm thấy vô cùng bức bối, hắn đoán chắc là do thằng cha kia gây ra, ngay lập tức hắn quơ nửa cái ghế gãy phang xuống đầu gã, sau đó lại nhặt lên một thanh sắt nhọn và đâm tới. Cho đến khi đối phương cùng đường, nửa thanh sắt đâm xuyên qua người gã, hắn mới dừng lại. Zero nhìn thanh sắt trên ngực, bỗng gã ngước mắt lên đối diện với Quân, biểu cảm đó là sao?
NÓ CÓ GÌ HƠN MÌNH?
KHÔNG, KÉM CỎI NHƯ NÓ MÀ CŨNG LÀM ĐƯỢC SAO?
CHUYỆN QUÁI GÌ VẬY?
Quân khuỵu xuống, hắn bắt đầu xuất hiện ảo giác, những hình ảnh không rõ ràng đột nhiên lóe lên trước mắt, hít thở dần trở nên nặng nề hơn, hắn vẫn đủ tỉnh táo để phân biệt được, mình đã từng nhìn thấy những cảnh tượng đó trước kia. Chúng khiến nội tâm hắn lại dao động, hắn từng không có rất nhiều thứ, sống trong thiếu thốn cả về vật chất lẫn tinh thần, rồi khi có được một chút hắn lại đánh mất, sự thua thiệt sẽ sinh ra lòng Đố Kỵ!
Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, rất lâu rồi hắn không còn biết tới cảm giác ấy. Thật vô lý khi tự nhiên nảy sinh lòng Đố Kỵ vào lúc này, Quân gạt đi, nhưng tiếng nói vẫn luẩn quẩn trong đầu hắn, giống như nói hắn của quá khứ đang Đố Kỵ với hắn ở hiện tại, nội tâm bất đồng, suy nghĩ cũng trở nên bế tắc.
– Tao là không khí, là thứ mà mày đang hít thở, cũng chính là tao đang nói với mày đấy. – Khi mà Quân đang không hiểu mình bị cái gì, thì Zero lên tiếng, hắn nhìn gã từ từ rút thanh sắt ra, không đau không chảy máu, ngay tới một lỗ thủng cũng không để lại.
Hự!
Quân vùng dậy, một lần nữa hắn chộp vào cổ Zero, nghiến răng siết chặt lấy yết hầu gã. Nhưng mặc cho hắn có dùng sức tới đâu thì gã vẫn vô sự, Zero thản nhiên nói:
– Để tao giúp mày một tay. – Nói rồi gã rút từ trong người ra khẩu súng, tự nhắm vào thái dương và bóp cò.
Đoàng!
Nhanh tới mức Quân không kịp trở tay, Zero buông khẩu súng xuống. Viên đạn xuyên từ bên phải sang bên trái và găm vào tường, gã vẫn nhìn hắn thẳng tắp, mỉm cười nham hiểm, đồng thời tiếng nói trong đầu hắn lại vang lên:
THẬT VÔ DỤNG!
MÌNH CÒN CÓ THỂ LÀM HƠN THẾ NỮA.
NHƯNG VÔ DỤNG THÔI, NÓ ĐÃ VƯỢT QUA MÌNH RỒI!
– Câm miệng!
Quân buông tay, hắn ôm ngực thở dốc, cơ trên người hắn bắt đầu khó cử động, lưỡi cũng cứng đờ. Cảm giác được các mạch máu trong người hắn đang nở ra, chúng chèn ép lên nhau khiến cơ thể hắn tự động co quắp lại, hóa ra đây là cách mà tên Kha đã chết. Khi các mạch máu giãn nở cực đại, toàn thân đồng thời co rút lại, tự các bộ phận chèn ép lên nhau đến mức vỡ ra thì thôi. Là cái gì dẫn đến hiện tượng này, Quân ra sức cự lại cơn co cứng toàn thân, hít thở mỗi lúc một khó khăn, Zero đã nói gã là không khí, vậy chắc hắn không khí ở đây có vấn đề.
Là mùi hoa? Quân lờ mờ đoán được mùi hoa đậm đặc trong căn phòng phần nào có tác động tới thần kinh hắn, nhưng ở đây nhiều hoa như vậy thì hắn biết xử lý thế nào?
– Mày biết vì sao không? – Giống như đọc được suy nghĩ của Quân, Zero nói - Chỉ cần mày có một chút Đố Kỵ trong lòng thì thứ khí độc mà mày hít vào sẽ phát tác. Linh lan đỏ chỉ mọc dưới hỏa ngục, nếm máu ngậm xương, mùi hương của nó là mùi của oán hận, mùi của cái chết. Rồi từ từ mày sẽ thấy lục phủ ngũ tạng vỡ ra, cơ thể mày sẽ co lại bằng một dúm, mày sẽ chết dần dần trong đau đớn, tới khi giọt máu cuối cùng được vắt kiệt.
– Mày... không giết được tao đâu... - Quân nói qua tiếng thở đứt quãng – Cuộc chơi này tao... là người sống sót cuối cùng.
– Người sống sót cuối cùng? – Zero ghé sát lại chỗ Quân, gã cười không thành tiếng, nói – Mày không xứng, ngoài tao ra không ai xứng đáng, vì người sống sót cuối cùng sẽ là... tao.
Rầm!
Nói nhiều quá, Quân không thể nghe thêm được nữa, hắn sắp không chịu được rồi, cơ thể bây giờ thật khó hoạt động. Zero còn chưa nói hết câu hắn đã cầm đầu gã dúi vào tường, quanh đó có rất nhiều hoa mọc, giờ có phải vặt trụi hết hoa ở đây hắn cũng sẽ làm. Và cứ thế hắn nắm đầu gã, cà dọc một đường phá nát cả dãy hoa.
LẠI THẾ NỮA, CHỈ LÀM ĐƯỢC NHƯ VẬY THÔI SAO?
KHẢ NĂNG VỐN CÓ HẠN, MUỐN HƠN NỮA CŨNG KHÔNG ĐƯỢC, LẤY GÌ ĐỂ SO SÁNH?
NÓ CHỈ LÀ ĐỒ BỎ THÔI!
– ĐỂ TAO CHO MÀY XEM, AI MỚI LÀ ĐỒ BỎ! – Quân bỗng nói lớn, sau đó hắn đạp gã văng xuống đất, bên dưới chiếc dương cầm, mùi hoa ở đây vô cùng đậm đặc, hắn động thủ xong thì người cũng đổ gục xuống.
– Vô ích thôi, dù mày có làm gì thì cũng không thể tổn thương được tao, ngược lại cũng vậy, đừng cố làm điều ngu xuẩn nữa, chịu chết đi. – Zero bước tới trước mặt Quân, sắp tới cực hạn của hắn rồi, giờ chỉ đợi xem hắn chết thế nào thôi.
– MÀY... CHẲNG LÀ CÁI THÁ GÌ VỚI TAO HẾT! – Bỗng Quân vươn tay chộp vào cổ gã, hắn khó nhọc đứng dậy, đối mặt với gã, nói – ĐỐ KỴ Ư? MƠ ĐI THẰNG KHỐN.
Dứt lời gã bị hắn đẩy mạnh một cái về phía sau, nơi đặt cây đàn, cú va chạm khiến cho cây đàn bị đập vào tường, biểu tượng của hội Phản Thánh treo bên trên rơi xuống vỡ tan, Zero bị vùi trong đống gỗ mục đổ nát. Quân ộc ra một ngụm máu, có vẻ như phổi hắn bắt đầu thít lại, phế quản đã bị tổn thương, hắn gập người ho rũ rượi, sau đó lại cố gắng đứng thẳng dậy, nhiêu đây chưa là gì! Quân tiến tới gần đống đổ nát, hắn nhặt lên một vật, hỏi:
– Là cái này phải không?
Zero từ trong đống đổ nát chui ra, nghe hắn hỏi thì ngước mắt lên nhìn, ngay lập tức mặt gã biến sắc. Trong tay Quân là lọ tro, vừa rồi hắn đã quan sát rất kỹ xung quanh phòng, phát hiện vật này treo trên bức tượng kia, vì ở vị trí khá cao và nếu hắn đột nhiên chuyển hướng hành động sẽ khiến gã cảnh giác, Quân đành cắn răng tiến đến từng bước một. Quả nhiên Zero đã bị hắn đưa vào bẫy, quả nhiên lọ tro này nắm giữ bí mật quan trọng mà của gã.
Rốp!
Quân dùng hết sức bình sinh, siết chặt bàn tay, khiến cho lớp thủy tinh vỡ nát, cùng lúc đó Zero nhào tới đá ngã hắn, kết quả Quân ngã văng xuống đất. Ra là vậy, trước đó gã là không khí, vô lực, không thể đánh lại hắn, nhưng vừa đập vỡ vật kia, gã liền trở lại thành người bình thường, đây là năng lực của Quỷ Đố Kỵ. Quân nằm thẳng cẳng nghĩ, tiếng nói trong đầu hắn đã biến mất, hiện tượng co cứng cơ liền ngừng lại, nhưng vậy cũng đâu phải hắn đã thoát chết. Vừa nghĩ tới đây, trước mặt Quân liền tối sầm, Zero từ trên bục nhào tới túm cổ hắn, miệng gào thét điên dại:
– Không phải mày! Người sống sót cuối cùng là tao, tao mới là người...
Nói chưa hết câu thì gã bỗng sững người, hai bàn tay bóp cổ Quân liền buông xuôi, miệng gã mở lớn, lưỡi từ từ rụt vào trong. Quân đạp gã ngã sang một bên, hắn sờ lên cổ, chất kịch độc trôi nổi trong không khí này có tác dụng với tất cả mọi người, trước đó gã là hư không, còn giờ gã là thực thể, chỉ cần có một chút Đố Kỵ thì độc dược sẽ phát tác, đúng là gậy ông đập lưng ông. Cả người Zero đồng loạt co rút lại, miệng gã liên tiếp ộc máu, qua vài phút thì cả thất khiếu cùng đổ máu, quá trình diễn ra rất đáng sợ.
Quân đừng lặng hồi lâu, hắn lùi lại tránh cho máu tràn tới chân mình, tự nhiên hắn nhớ lại câu nói mà y gào lên trước lúc chết. Người sống sót cuối cùng...
Phập!
Bên ngực trái hắn nhói lên. Cơn đau rất nhanh liền lan rộng, đột ngột làm hắn chết lặng. Bắt đầu từ tim, Quân thấy lạnh. Sau đó là tri giác, hắn lập tức không còn cảm nhận được gì nữa. Cuối cùng là ý thức, hắn nhìn mũi dao đâm trước ngực, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Quân khụy gối xuống sàn.
Máu chảy ướt áo hắn, thậm chí hắn còn đếm được từng hồi tim đập, chậm dần, sau cùng chỉ còn là một mảnh tĩnh lặng. Trước mắt mọi thứ bỗng trở nên trắng xóa, trong giây lát hắn đã muốn mình nhắm mắt lại, giống như ngủ một giấc, nhưng có ai đó vừa tới. Quân ngước nhìn bằng đôi mắt đang dần mơ hồ, một cô gái mà hắn từng quen biết, nhưng nhất thời không thể gọi tên.
Đó là Thiên Thanh, trong giấc mơ của mình Thiên Thanh đã nhìn thấy trước kết cục của Quân, và dù cô có biến mất thì kết cục ấy vẫn sẽ xảy ra. Đó là số mệnh của hắn, không thể thay đổi được.
Cô gái đỡ lấy hắn, Quân thấy như trước mắt mình là một bầu trời xanh đầy nắng, nhưng sao người hắn lại càng lúc càng lạnh tê tái. Hắn gục xuống. Nghiêng người trên vũng máu của chính mình, mũi dao xuyên qua tim hắn, một đòn chí mạng. Không nghĩ là mình đang chết dần, hắn lặng lẽ ngước đôi mắt thất thần nhìn lên cao, ánh sáng chói lóa của bóng đèn thậm chí không thể khiến hắn nhíu mày.
Bỗng có một bóng đen xuất hiện, Quân nhìn giây lát, ánh mắt dại đi, hắn nhếch miệng lần cuối, nói:
– ... Là... an...h?
Tít tít...
Cường đang ngồi trong phòng, điện thoại báo có tin nhắn của tổ chức gửi đến, bên trong vỏn vẹn mấy chữ:
ĐÃ TÌM THẤY QUÂN. MAU TỚI BỆNH VIỆN THÀNH PHỐ.
Đồng thời từ bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập, Cường vội ra mở, là Chó Điên. Vừa nhìn thấy cậu thằng bé liền cuống lên nói:
– Dương khí của anh Quân biến mất rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com