Chương 6
Bữa tiệc kết thúc, cho đến khi khách mời đã về hết, Châu lão gia mới yêu cầu Châu Kha Vũ vào gặp ông.
Anh đưa cậu vào trong phòng khách, cũng định nói rõ chuyện này với ba mình luôn. Nhưng thấy ánh mắt không vừa ý của ông đặt lên người cậu bé đang núp phía sau lưng mình, anh liền từ bỏ ý định ở lại Châu gia.
-Con xin phép.
Châu lão gia lập tức đứng dậy, tức giận hướng tới anh.
-Con tính đi đâu? Đây là nhà con, con phải giải thích rõ cho ta chuyện này.
Ông vừa gằn giọng vừa hướng ngón trỏ đến cậu, Doãn Hạo Vũ vì sợ mà cũng thu mình lại hơn, ngoan ngoãn nắm lấy tay anh.
-Từ ngày ba dẫn người phụ nữ đó về Châu gia, đây đã không còn là nhà con nữa rồi.
Anh nói rồi hướng mắt tới Châu phu nhân đang đứng bên cạnh ghế, trong mắt Châu Kha Vũ, anh chưa bao giờ coi bà ấy là người nhà.
-Châu Kha Vũ, 22 năm rồi, con đừng có bướng bỉnh.
Đối với sự cơn thịnh nộ của Châu lão gia, anh không hề nao núng cũng chẳng hề sợ hãi. Phải rồi, 22 năm qua anh đã quen với việc bị cha mình to tiếng, áp đặt. Trước đây, có thể lúc đó quá nhỏ nên anh không biết phản kháng thế nào, nhưng Châu Kha Vũ của bây giờ sẽ không để một ai điều khiển cuộc đời mình.
-22 năm qua, con không quên điều gì hết.
Nói xong, anh nắm tay Hạo Vũ bước ra ngoài. Đi đến nửa chừng, anh chợt dừng lại vì tiếng kêu sợ hãi của Châu phu nhân.
-Lão gia, ông không sao chứ?
Cơn đau tim đến bất chợt, Châu lão gia khó thở ôm ngực rồi được Châu phu nhân dìu xuống ghế.
Tưởng chừng anh sẽ quay lại quan tâm hỏi han, nhưng không, Châu Kha Vũ chỉ dừng lại để nói một câu.
-Con sẽ nói chuyện với ba sau.
Bước chân dứt khoát không một chút lưỡng lự. Chuyện này xảy ra thường xuyên đến mức bản thân anh cũng chẳng còn quan tâm nữa.
.
Trên xe, không khí im lặng bao trùm khiến Hạo Vũ cảm thấy rất ngột ngạt, nếu cho cậu cơ hội sống sót, cậu sẽ bật cửa nhảy khỏi đây ngay lập tức.
Hạo Vũ khó chịu đến ngồi không yên, tay bám víu lấy chiếc dây an toàn, nhưng tuyệt đối không gây ra âm thanh gì. Cậu sợ sẽ ảnh hưởng đến anh, sợ sẽ khiến anh tức giận thêm rồi tóm cậu ném ra ngoài. Đêm tối thế này, Hạo Vũ cho dù có gan to hơn trời cũng chẳng dám tự tìm đường về.
Châu Kha Vũ khuôn mặt vẫn còn vương lại vài nét lạnh lùng, thi thoảng không biết nghĩ về điều gì sẽ siết chặt lấy vô lăng.
Đi được một đoạn, Châu Kha Vũ quay sang phía cậu, trông cục đáng yêu này như thể đang thiếu dưỡng khí vậy.
-Em khó thở sao? Tôi hạ cửa kính xuống nhé?
Đang căng thẳng thì nghe anh hỏi, cậu giật mình nhưng cũng nhanh chóng lấy lại trạng thái bình tĩnh.
-Không, tôi không sao.
Anh nghĩ một hồi, rồi lại lên tiếng. Không phải cậu đang hoảng đấy chứ?
-Nếu em có thắc mắc, cứ hỏi.
Cậu đương nhiên rất thắc mắc, rốt cuộc tại sao anh với cha mẹ mình lại thành ra như vậy. Nhưng suy cho cùng, cậu là gì của anh mà đòi hỏi phải được biết.
-Không... chỉ là người ta vẫn luôn đồn thổi Châu tổng vô cùng lạnh lùng và khó gần. Nhưng từ lúc gặp anh, đây là lần đầu tiên tôi thấy được điều này.
-Bị em thấy rồi sao?
Châu Kha Vũ trút bỏ vẻ ngoài lãnh đạm khi nãy, anh lại cười rồi.
-Em chỉ cần biết một điều, Châu Kha Vũ tôi sẽ không bao giờ tức giận với em.
Trái tim cậu lại lỡ chệch vài nhịp, sự rung động này khiến cậu không kìm được mà bật ra câu hỏi vẫn luôn tồn tại trong lòng.
-Sao lại tốt với tôi như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì muốn nhờ tôi giúp chuyện này thôi sao?
Đúng lúc chiếc xe dừng lại phía dưới toà chung cư cao cấp, Doãn Hạo Vũ không nhận được câu trả lời rõ ràng, anh cũng chỉ nói đúng hai tiếng.
-Không phải.
Trước khi bước ra khỏi xe, anh đã kéo cậu lại rồi đặt lên trán cậu thêm một nụ hôn.
Châu Kha Vũ đã thể hiện rõ như vậy, cậu còn không hiểu?
.
Những ngày sau đó, Hạo Vũ vẫn khoác trên mình sự hào nhoáng của danh phận mới.
Giờ nghỉ trưa tại công ty, Hạo Vũ lấy một ly coffee đến ngồi cùng nhân viên của mình. Vừa ngồi xuống không lâu là bao nhiêu câu hỏi ập đến.
-Sếp Doãn, anh có người yêu mà không khoe với bọn em.
-Anh với Châu tổng yêu nhau bao lâu rồi?
-Mấy hôm nay tinh thần sếp tốt như vậy, lúc em nhập sai số liệu, sếp Doãn chỉ nhẹ nhàng yêu cầu em nhập lại.
Hạo Vũ uống một ngụm coffee rồi đặt ly xuống bàn.
-Vậy cậu muốn bị mắng?
Cậu nhân viên đó chợt xua tay.
-Ý em không phải vậy. Sếp Doãn lúc hiền là tuyệt nhất.
-Từ lúc kí hợp đồng đến giờ, Châu tổng rất nhiều lần ghé qua AJP. Chẳng biết có phải vì công việc hay không nữa.
Ngay cả thư kí của Hạo Vũ cũng dám lên tiếng trêu cậu rồi. Xem ra, cậu đã quá hiền với bọn họ.
-Mọi người đó, lo mà làm việc đi, đừng suốt ngày quan tâm đến đời sống cá nhân của tôi.
-Dạ dạ bọn em đi làm liền đây, sếp Doãn yêu đương vui vẻ.
Mấy người họ kéo nhau nhìn về một hướng cách đó không xa rồi mới đi ra ngoài. Là Châu Kha Vũ, anh đến rồi.
Chuyện Châu tổng thường xuyên qua lại AJP là không sai. Nhiều nhất là cách ba ngày không ghé qua, còn lại hầu như hôm nào cũng tới. Hạo Vũ chẳng nghĩ nhiều về nguyên nhân anh đến AJP thường xuyên bởi vì hai bên đang hợp tác ra mắt một sản phẩm mới. Việc tới để giám sát tiến độ sản xuất cũng chẳng có gì lạ. Chỉ là, mỗi lần anh đến, đều đứng ở một góc nào đó nhìn cậu một lúc. Rồi anh sẽ mỉm cười đi lại chỗ cậu mà làm ra hành động yêu chiều nào đó, ví dụ như xoa đầu, nhéo má thậm chí là hôn một cái.
Hành động vô thức lại tạo nên thói quen khó bỏ, người nhận lấy sự ngọt ngào ấy lại cảm thấy hụt hẫng nếu không có được sự yêu thương quen thuộc.
Hôm nay Châu tổng chỉ cười với cậu thôi.
Cậu thoáng thấy trong ánh mắt anh chất chứa một nỗi buồn.
.
Hai ngày sau đó, cậu không thấy anh đến AJP, Hạo Vũ không phủ nhận sự thiếu vắng trong trái tim mình. Cậu sẽ chẳng lo lắng nếu như Châu Kha Vũ chịu nghe điện thoại và trả lời tin nhắn.
Chiều hôm qua khi đang xem xét lại tài liệu, cậu đã nghi ngờ một con số trong quá trình sản xuất nên đã gọi điện cho anh để giám định. Nhưng anh không bắt máy, cậu gọi 5 cuộc anh vẫn không chịu nghe máy. Vậy nên cậu nhắn tin, nhưng rồi tin nhắn đã gửi đi từ một ngày trước vẫn không có lời hồi đáp.
Đã có lúc cậu hoảng sợ, anh bỏ trốn khỏi cuộc đời cậu rồi sao? Rốt cuộc vì điều gì mà biến mất không một lời từ biệt?
Châu Kha Vũ thường bắt máy rất nhanh, đặc biệt là những cuộc gọi từ cậu, kể cả tin nhắn cậu cũng sẽ lập tức nhận được câu trả lời. Nhưng lần này, chỉ có sự im lặng.
Lại ba ngày nữa trôi qua, Doãn Hạo Vũ không nhận được bắt cứ thông tin nào từ anh. Cậu chẳng còn hứng thú làm việc gì nữa. Nếu anh đã chấp nhận sự thật rằng bản thân phải cưới cô gái mà anh không yêu thì ít nhất cũng nên nói với cậu một câu. Tại sao lại giữ im lặng? Cứ như vậy mà chấm dứt quãng thời gian ngọt ngào đó sao?
Cậu đồng ý là cậu không hiểu lòng mình, nhưng Châu Kha Vũ anh hiểu cậu lắm mà. Anh biết cậu ghét sự không rõ ràng, ghét sự hiểu nhầm mà bây giờ anh lại nỡ nhẫn tâm đẩy cậu vào sự nửa chừng đáng ghét.
Cậu vứt bỏ chiếc máy điện thoại mới mua vào một góc, bản thân thì chán nản với những suy nghĩ rối bời. Mới năm ngày không thấy anh cậu đã biến thành thế này, vậy quãng thời gian tiếp theo, cậu sẽ làm gì để quên được anh đây?
Một lần nữa Doãn Hạo Vũ tìm đến rượu, cậu muốn gạt bỏ sự nhớ nhung, gạt bỏ những kí ức tươi đẹp vẫn còn đọng lại như một mảng màu không thể nhạt mất. Giữa anh với cậu vốn chẳng có mối quan hệ nào. Không, là mối quan hệ hợp tác, là mối quan hệ giả dối che mắt thiên hạ.
Lạ thay, sao hôm nay càng uống lại càng tỉnh, càng uống lại càng thấy rõ được thước phim chầm chậm đang trôi theo một trình từ đảo ngược. Chán rồi, cậu không muốn uống nữa.
Được rồi, Hạo Vũ muốn thử liều một lần, cậu biết nhà riêng của anh, Châu Kha Vũ nói anh luôn ở đó, cậu có thể đến bất cứ lúc nào.
Nhưng, thứ cậu nhận lại được là một mảng tối đen như mực. Xung quanh ánh sáng diễm lệ cũng không thể xua đi bóng tối đang lan tràn một góc, cậu chỉ thấy duy nhất căn nhà ngập trong sắc màu trầm lặng kia thôi.
Vậy là, Châu Kha Vũ biến mất khỏi cuộc đời cậu thật sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com