Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương I

6. Tin nhắn thông báo vang lên trong phòng khách.

Quản gia cúi người, giọng run run vì biết chuyện này rất quan trọng:

"Thiếu gia... Bạch Nguyệt Quang của cậu... ngài Seong-jin đã về nước."

Cả căn biệt thự thoáng đình trệ.

Ngay cả hơi thở của Sang-hyeok cũng khựng lại trong nửa giây.

Seong-jin.

Cái tên mà Wang-ho nghe suốt nhiều năm.

Người duy nhất từng khiến Sang-hyeok nở nụ cười dịu dàng thật sự.

Wang-ho đứng cạnh bàn ăn, tay chậm lại một nhịp.

Tim cậu... cũng khựng theo.

Không phải vì bất ngờ.

Mà vì đau đến mức không dám thở.

Khoảnh khắc cậu không có tư cách

Sang-hyeok khoác áo, chuẩn bị đi ngay lập tức như một phản xạ tự nhiên.

Không hề suy nghĩ.

Không hề do dự.

Như cách anh từng chạy đến bên người đó suốt bao năm.

Wang-ho cắn môi, muốn hỏi:

"Anh... có cần phải vội như thế không?"

Nhưng cuối cùng, câu nói bật ra chỉ là một lời nhẹ như gió:

"Anh... đi à?"

Sang-hyeok nhìn cậu.

Ánh mắt bình thản đến tàn nhẫn:

"Ừ. Người quan trọng với tôi đã về."

Wang-ho cảm giác trái tim như bị ai bóp nghẹn đến tím lại.

Nhưng cậu vẫn cúi đầu, đáp lại bằng giọng bình thản không chút quyền lợi:

"Vậy... anh đi đi."

Dù tôi không có tư cách níu anh lại.

Buổi tối hôm đó, cửa chính vang lên tiếng mở.

Seong-jin bước vào, nụ cười ôn hòa, phong thái cao quý như ánh trăng giáng xuống biệt thự.

Sang-hyeok tự nhiên bước đến đón anh ta.

Ánh mắt lần đầu trong nhiều tháng... dịu xuống.

Wang-ho đứng từ xa, như một cái bóng thừa.

Seong-jin nhìn cậu, mỉm cười nhã nhặn:

"Cậu là người mà Sang-hyeok bảo tôi phải 'chịu đựng cùng' à? Nhìn cũng ngoan hơn tôi nghĩ."

Từng chữ như dao nhỏ ấn thẳng vào lòng ngực Wang-ho.

Cậu cúi đầu lễ phép:

"Vâng. Tôi chỉ là người ở tạm trong nhà anh ấy thôi."

Một câu thôi đã chia ra ranh giới rõ ràng:

người quan trọng và người thừa.

Ghen – nhưng đau vì không có quyền

Trong bữa tối, Sang-hyeok và Seong-jin nói chuyện liên tục.

Cả những chuyện riêng tư mà Wang-ho chưa từng được nghe.

Tiếng cười nhẹ nhàng của họ khiến căn phòng trở nên lạ lẫm.

Wang-ho ngồi im.

Tay siết lấy ly nước đến trắng bệch.

Đôi mắt thì nhìn xuống, không dám nhìn họ quá lâu.

Cậu ghen. Nhưng chẳng có tư cách để ghen.

Ai cho cậu quyền ấy?

Ngay cả sự quan tâm hôm qua của Sang-hyeok...

cũng chỉ là thương hại.

Khi bữa tối kết thúc, Seong-jin đứng dậy, khoác vai Sang-hyeok thật tự nhiên:

"Chúng ta lên phòng nói chuyện một lúc chứ?"

Sang-hyeok đáp nhẹ:

"Ừ."

Cả hai đi lên cầu thang, bỏ lại Wang-ho trong phòng ăn rộng lớn, im lặng đến nghẹt thở.

Wang-ho đứng một mình, giữa căn nhà lạnh buốt.

Đôi mắt cay xè nhưng vẫn nén lại.

"Không sao... mình vốn không có quyền để buồn."

Nhưng trái tim thì vỡ vụn từng mảnh.

Đêm đó, khi cả biệt thự chìm trong bóng tối...

Chỉ có một người thức trắng, ôm lấy sự ghen tuông không được phép tồn tại, và nỗi đau mà không ai nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com