Chương 16: Gian gian díu díu mập mờ sau lưng chị gái
Nguyễn Mỵ nghe thấy giọng nói của Trần Nam, trong lòng có chút kinh ngạc, cô tưởng giờ này anh chưa về, vì thường ngày tới khoảng 8-9 giờ tối anh mới có mặt ở nhà.
Trong lòng có chút nghi hoặc, cô ngồi xuống ghế dài chuyên dùng để ngồi mang giày ở cửa ra vào, đặt đống đồ trên tay xuống, cô rất mệt, ngồi xe mấy tiếng liền, cộng thêm xách một đống đồ nặng trĩu từ cổng lớn đi vào nhà, cô gần như kiệt sức, ngồi xuống ghế dài nghỉ ngơi, còn hoàn toàn không muốn nhúc nhích nữa.
Trần Nam ở bên này nhanh tay mặc quần áo lại cho mình và thiếu niên đã hôn mê, sau đó bế cậu đi nhanh về phòng, đặt cậu lên giường.
Rồi lại chạy vội ra, dùng khăn lau chất lỏng trắng đục trên ghế, nhưng Nguyễn Bảo vừa phun nước lồn vừa phun nước tiểu, nhất thời không thể lau khô, trong không khí còn thoang thoảng mùi vị sắc tình, anh thuận tay mở máy lọc không khí, xịt thơm phòng, trước khi đi còn cầm bình nước lên, đổ xuống thảm và sô pha, tựa như bản thân vừa vô tình làm đổ nước.
Nhìn hiện trường không có gì khác thường, anh hít một hơi bước tới chỗ cửa ra vào.
Vì cửa ra vào cách phòng khách những một dải hành lang ngắn nên Nguyễn Mỵ không nhìn thấy tình hình bên trong, cô ngồi trên ghế, tựa đầu vào tường nhắm mắt nghỉ mệt.
“Không phải ngày mai em mới về sao?” Trần Nam nhìn Nguyễn Mỵ, hỏi.
Nguyễn Mỵ mở mắt nhìn anh, dịu dàng nói: “Sao anh lâu thế, em tranh thủ về sớm, ngày mai còn phải đi làm rồi đưa Bảo đi mua đồ nữa.”
Trần Nam đi tới xách đống đồ lên, qua loa trả lời: “Anh đang làm việc giở tay.”
“Mà hôm nay sao anh về nhà giờ này vậy?” Nguyễn Mỵ nói ra nghi hoặc trong lòng, dù cô và Trần Nam làm chung công ty, nhưng chưa từng đi làm cùng nhau hay tan làm về nhà cùng nhau, cô biết anh là chủ công ty, có rất nhiều công việc phải làm nên cũng không hỏi anh đi đâu làm gì. Cô chỉ thầm ghi nhớ thời gian biểu của anh trong lòng.
“Anh giải quyết công việc xong liền về sớm, muốn nghỉ ngơi một chút.” Trần Nam xách đồ vào bếp, lúc đi qua phòng khách còn khẽ ngửi ngửi một chút.
Cũng may, không có mùi.
“Bảo đâu anh?” Nguyễn Mỵ nhìn xung quanh không thấy em trai, chợt nhìn thấy sô pha và thảm bị đổ nước.
“Em ấy đang ở trong phòng, anh cũng không biết đang làm gì nữa.” Trần Nam thấy Nguyễn Mỵ nhìn chằm chằm sô pha, liền nói: “Lúc nãy em gọi anh giật mình, vô tình làm đổ.”
“Vậy à, để em đi tắm cái đã, anh đi gọi Bảo ra đi, chuẩn bị làm đồ ăn ăn cơm.” Nguyễn Mỵ cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nói.
“Được rồi.”
—
Trần Nam thấy Nguyễn Mỵ đã vào phòng, cũng đi vào phòng Nguyễn Bảo, nhẹ nhàng gọi cậu dậy.
“Ưm…” Nguyễn Bảo mơ màng mở mắt, thấy mình đang nằm trên giường trong phòng, trong đầu nhớ lại cảnh tượng trước khi ngất xỉu vừa rồi, lập tức hoảng hốt mở to mắt, hé miệng muốn nói gì đó.
“Không sao, chị em đi tắm rồi, em cũng đi tắm đi.” Trần Nam nhìn ra lo lắng của cậu, lập tức lên tiếng an ủi, rồi lại không nhịn được mà trêu chọc bé thỏ nhát gan, hoảng sợ liền trực tiếp ngất xỉu trong lòng, cười xấu xa nói: “Còn nếu em thích, thì cứ ngậm tinh dịch của anh rể mà xuống lầu ăn cơm cũng được.”
“Anh, anh nói bậy gì đó.” Nguyễn Bảo nghe nói chị chưa phát hiện liền thở phào, sau đó lại nghe câu sau của người đàn ông, tức giận đỏ mặt đánh vào ngực anh một cái.
“Chậc, đúng là rút chim vô tình.” Trần Nam lộ ra vẻ mặt mất mát thất vọng.
“Anh, anh mau đi đi, nói nhiều quá vậy.”
“Được rồi, anh đi đây, em cũng xuống nhanh đi.” Trước khi đi còn không quên bóp vú thiếu niên một cái.
Đồ đáng ghét!
Nguyễn Bảo giận dữ trừng mắt nhìn bóng lưng người đàn ông, thấy anh đã đi rồi cũng liền bước xuống giường đi vào phòng tắm.
Cởi hết quần áo nhăn nhúm trên người ra, nhìn cơ thể đầy dấu vết hoan ái, và hai lỗ nhỏ của mình chảy ra vô số tinh dịch của người đàn ông, Nguyễn Bảo lại xấu hổ một trận.
Giận dỗi nhìn số tinh dịch dưới chân, tưởng tượng nó là người đàn ông.
Bắn nhiều thế làm gì!
Còn dám nói mình dâm đãng!
Không biết ai mới là đồ lưu manh dụ dỗ cậu!
—
Nguyễn Bảo tắm xong, xuống lầu.
Nhìn thấy Nguyễn Mỵ đang ở trong bếp nấu ăn, Trần Nam đang ngồi trên sô pha trong phòng khác, trước mặt anh là một cái laptop và một vào văn kiện.
Nguyễn Bảo hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông.
Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, Trần Nam ngẩng đầu lên, đối diện là ánh mắt như mèo con đang làm nũng của thiếu niên, trong lòng liền mềm mại, nhìn cậu dịu dàng mỉm cười một cái.
Nguyễn Bảo chỉ đáp lại nụ cười nhiệt tình của anh bằng một cái lè lưỡi, sau đó kiêu ngạo quay đầu đi vào nhà bếp, để lại cho anh một cái ót lạnh lùng…
Ừm… và cặp mông vểnh tròn trịa.
Trần Nam không kìm được mà khẽ cười, bé mèo là đang giơ nanh với anh đó hả?
Đáng yêu như vậy!!
Nguyễn Bảo vào bếp giúp Nguyễn Mỵ nấu ăn, chưa được 10 phút đã thấy Trần Nam cũng bước vào.
Anh làm như chỉ muốn đi vào lấy cốc nước mà thôi, lúc đi ngang qua người cậu, nhân lúc Nguyễn Mỵ không chú ý, còn cố ý bóp mông cậu một cái, sau đó lại làm như không có gì đi ra ngoài.
Đồ lưu manh!
Nguyễn Bảo bị ăn đậu hũ cũng không dám làm gì, chỉ có thể giận dỗi nhìn thủ phạm dâm dê mình.
Cứ cách vài phút Trần Nam lại đi vào nhà bếp một lần, không lấy cái này thì dẹp cái kia, mỗi lần như vậy đều tranh thủ ăn một miếng đậu hũ mềm.
Ừm, đậu hũ vừa mềm vừa thơm, ăn không biết đã!
Đến lần thứ N, Nguyễn Mỵ bất đắc dĩ nhìn Trần Nam, nói: “Anh đói rồi thì giúp bưng mấy cái này ra bàn đi, anh đi ra đi vào hoài vậy.”
Cô chỉ đơn giản cho là chồng mình đã đói rồi, muốn vào kiếm đồ ăn.
“Được thôi.” Trần Nam có lí do hợp tình hợp lí ở lại nhà bếp, liền vui vẻ dọn đồ ăn ra.
Nguyễn Bảo đang rửa mớ rau sống cuối cùng, chợt Trần Nam đi lại gần cậu, thấp giọng nói: “Em vợ, em nhích qua một bên để anh lấy đũa.” Chỗ để đũa ngay bên cạnh bồn rửa.
Nguyễn Bảo liếc nhìn Trần Nam một cái, không nói gì im lặng nhích sang một bên.
Trần Nam nhích lại gần, đứng sau lưng cậu, giơ tay ngang lỗ tai cậu để lấy đũa, thân dưới còn cố ý đè sát vào mông cậu, cọ cọ một cái.
“Anh…” Nguyễn Bảo nhỏ giọng nói, trong lòng run lên.
Đồ lưu manh này!
Lúc nào cũng động tình được hả!
“Không thể trách anh, ai bảo mông em vừa to vừa vểnh như vậy.” Trần Nam ghé sát vào tai thiếu niên nói, hơi nóng thổi vào lỗ tai, vành tai lập tức ửng hồng, khẽ run run vài cái.
Trần Nam cố ý đâm mạnh thân dưới tới một cái, sau đó thản nhiên rời đi.
Một bàn đồ ăn đã xong, ba người ngồi vào bàn, Trần Nam và Nguyễn Mỵ ngồi đối diện Nguyễn Bảo.
“Ngày mai ban ngày chị phải đi làm, tối chị sẽ dẫn em đi mua đồ, được không?” Nguyễn Mỵ vừa ăn vừa hỏi Nguyễn Bảo.
“Dạ được.” Nguyễn Bảo ngoan ngoãn đáp lời, ánh mắt chưa từng rời khỏi chén cơm.
Bữa ăn lại trôi qua trong im lặng, chợt…
Ha…a…
Nguyễn Bảo cắn chặt răng, âm thầm trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện.
Vẻ mặt Trần Nam vẫn rất thản nhiên, tiếp tục ăn cơm.
Bên dưới bàn ăn, Trần Nam vươn một chân dài của mình sang phía đối diện, bàn chân đặt ngay hạ thân của người đối diện, ngón chân còn cọ cọ vào đũng quần người ta.
Nguyễn Bảo chỉ mặc quần lót và một chiếc quần ngủ mỏng, Trần Nam có thể cảm nhận rất rõ ràng hình dáng của dương vật nhỏ, nơi đó còn đang chậm rãi cương cứng lên.
Ngón chân linh hoạt tìm kiếm quy đầu, cọ cọ vài cái, cảm nhận được nơi bị cọ có một chút nước thấm ra, hài lòng mỉm cười nhìn thiếu niên.
“Hưmm…” Nguyễn Bảo kìm chế tiếng rên rỉ, hơi thở ngày một nặng nề, cậu chỉ biết cúi mặt vào chén cơm, chỉ sợ ngẩng mặt lên ngay lập tức sẽ bị phát hiện, gương mặt cậu đã đỏ hồng, nhuốm một chút hương vị của tình dục.
Ngón chân tiếp tục mò xuống dưới, tìm kiếm được lối vào bị lớp vải che khuất, nhấn vào một cái, nơi đó lập tức bị nước thấm ướt, đầu ngón chân cũng dính một chút nước.
Không hổ là bé dâm, lồn nhiều nước như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com