Chương 27: Ban công play, hai lỗ dâm ăn nho
“Đụ nát lồn non luôn được không?” Trần Nam đặt dương vật ngay miệng lỗ nhỏ, nhẹ nhàng chà sát.
“A… được, đụ nát lồn non… ưm…” Nguyễn Bảo ngửa đầu rên rỉ, khẽ đẩy eo tới trước, đón lấy cặc bự của người đàn ông.
Trần Nam đẩy mạnh cặc bự vào bên trong lồn non, khoái cảm lập tức bủa vây cả hai, điên cuồng dây dưa với nhau, tựa như hai con thú đang tới kỳ động dục.
—
2 giờ chiều, ở một khách sạn năm sao sang trọng, một thiếu niên đang chống tay lên lan can bên ngoài ban công của một căn phòng nào đó, cả cơ thể ướt đẫm chi chít vết gặm cắn, trước ngực không bằng phẳng như bao thiếu niên khác, mà nhô cao lên như một ngọn đồi nhỏ, trên đỉnh đồi còn có hai viên ngọc đỏ vô cùng cứng rắn.
Đi xuống dưới một chút, chính là vòng eo nhỏ gọn thì cần một vòng tay là có thể ôm trọn, dương vật nhỏ cương cứng lắc lư trên nhịp điệu, bờ mông cong lên thật cao, bên trong lỗ đít đang ngậm lấy cặc bự đáng sợ của một người đàn ông, bị nó liên tục ra vào tra tấn, lồn non vốn dĩ hồng hào trở nên đỏ thẫm, tinh dịch bên trong còn đang nhỏ giọt rơi xuống dưới chân.
Tinh dịch dưới chân đọng lại thành vũng, đủ biết cuộc hoan ái này mãnh liệt đến mức nào.
Bỗng nhiên, người đàn ông rắn rỏi phía sau dùng một tay nhấc một chân của thiếu niên lên, một tay nắm lấy một tay của cậu kéo ra sau, tư thế này làm toàn bộ cơ thể của thiếu niên phơi bày ra dưới ánh nắng mặt trời, một chân giơ cao làm lồn non hé ra một lỗ nhỏ, tinh dịch bên trong chảy ra càng nhiều.
“A… ha… em muốn tiểu… anh rể…” Nguyễn Bảo dùng một tay chống lên lan can, ngửa đầu rên rỉ la hét.
Cũng may, dù là ngoài ban công nhưng hai căn phòng hai bên không có người ở, nếu không âm thanh làm tình điên cuồng này đã bị người khác nghe rõ mồn một rồi.
“Bé dâm, dùng lồn tiểu đi.” Trần Nam buông một tay thiếu niên ra, sau đó nắm lấy dương vật nhỏ của thiếu niên, đè chặt lỗ niệu đạo lại, hông dưới kịch liệt đâm vào rút ra, kích thích triệt để tuyến tiền liệt.
“A… không… không được…” Nguyễn Bảo khó nhịn uốn éo, muốn thoát khỏi sự vây hãm của người đàn ông, bàng quan như muốn nổ tung, dương vật nhỏ cứng rắn không thôi.
“Aaaa… anh ơi… em chết mất, mau buông ra đi…” Bụng dưới thắt lại từng cơn, hột le cứng rắn bỗng nhiên nhói lên, bên trong như có gì đó muốn phun ra.
“Aaaa… em tiểu…” Lồn non và lỗ đít đồng thời co rút lại, hột le run rẩy phun ra chất lỏng màu vàng nhạt, còn không biết xấu hổ mà phát ra tiếng xè xè, nước tiểu bắn lên vách lan can được làm bằng kính.
“A… ha… ưm…” Cả người Nguyễn Bảo co rút liên hồi, dư âm mãnh liệt vừa rồi vẫn còn nguyên vẹn, bỗng nhiên, người đàn ông phía sau nắm lấy hai bên mông của cậu, kịch liệt đưa đẩy.
Sau vài chục cái đâm thọc tàn bạo, cuối cùng cặc bự giật lên một cái, bắn thẳng bên trong lỗ đít nhỏ.
Trần Nam nặng nề thở dốc, im lặng hưởng thụ khoảnh khắc tuyệt vời này, cặc bự bên trong không biết sao lại cứng lên, anh trầm giọng nói, bàn tay vuốt ve sống lưng của cậu.
“Bé dâm, anh muốn tiểu lên người em.” Trần Nam rút cặc bự ra, phát ra một tiếng “phốt” dâm tục, sau đó anh đẩy Nguyễn Bảo ngồi xuống bên dưới chân mình.
“Ngửa mặt lên, hứng nước tiểu của anh đi.” Trần Nam cầm lấy cặc bự, vỗ vỗ vào bên mặt Nguyễn Bảo, một tay luồn vào tóc cậu, khẽ kéo ra sau.
Nguyễn Bảo ngửa mặt lên, nhắm mắt lại, miệng mím chặt, tim đập như trống bỏi, sau đó một dòng nước nóng ẩm tưới lên mặt cậu, dòng nước từ từ chảy xuống cổ tinh xảo, đi qua bầu vú nho nhỏ, tưới lên dương vật nhỏ bên dưới, sau đó chảy xuống sàn.
Nước tiểu của người đàn ông dính đầy trên người thiếu niên, cộng thêm dấu vết gặm cắn đỏ tím, dáng vẻ của cậu lúc này chỉ một từ dâm dục là không thể diễn tả, giống như đã hoàn toàn bị người đàn ông đụ nát.
Cả người toàn là mùi vị của anh.
Trần Nam nhìn dáng vẻ lúc này của Nguyễn Bảo, trong lòng khỏi phải nói cũng biết anh thoả mãn đến mức nào, anh đi vào phòng ngồi lên giường, một tay nắm lấy cặc bự vuốt ve, nhìn thiếu niên vẫn còn ngồi bệt ngoài ban công, dùng giọng điệu ra lệnh nói.
“Chó cái dâm, mau chổng mông bò vào đây.”
Nguyễn Bảo nghe thấy anh gọi, mở mắt nhìn qua, ánh mắt mơ màng ướt át, chậm chạp chống hai tay xuống đất, mông cong chổng lên cao, từng bước từng bước bò tới bên chân người đàn ông, tinh dịch và nước tiểu trên người nhỏ từng giọt xuống sàn.
“Chồng ơi…” Nguyễn Bảo áp mặt vào bên đùi trong của Trần Nam, nỉ non gọi một tiếng.
Trần Nam nhìn đĩa nho trên bàn nhỏ bên cạnh, ánh mắt u tối, khàn giọng nói: “Chồng đút bé dâm ăn nho được không?”
Sau đó anh đứng dậy, đẩy Nguyễn Bảo nằm xuống sàn, tách hai chân cậu thành hình chữ M, sau đó lấy hai tay cậu bảo cậu tự giữ lấy chân mình.
Lồn non và lỗ đít dâm lồ lộ ra không khí, hé mở thành hai cái miệng nhỏ, đang không ngừng mấp máy.
Trần Nam cầm lấy đĩa nho trên bàn tới, ngắt từng trái từng trái nhét vào lồn non, cảm giác trơn láng lành lạnh hoàn toàn khác với dương vật nóng bỏng hay dâu tây sần sùi trước đó.
“A… chồng ơi… ưm…” Nguyễn Bảo ôm chặt hai chân của mình, khoái cảm xa lạ kích thích bụng dưới, cậu theo bản năng phát ra tiếng rên rỉ mềm mại.
Trần Nam nhìn lồn non đã nuốt hết 7 quả nho, sau đó nhìn lỗ đít đang ro rút, chậm rãi đút vào bên trong.
“A… căng quá… nhiều quá…” Nguyễn Bảo cảm nhận được hai nơi đang từ từ được các quả nho lấp đầy, cảm giác hai lỗ đều căng đầy, cậu có chút ăn không tiêu.
“Mau nuốt vào, lát nữa phải ngậm lấy nó mà leo núi, không cho nhả ra.” Trần Nam vỗ vào mông Nguyễn Bảo một cái, lại nhét thêm một quả cuối cùng.
“A… không được đâu… sẽ rơi ra mất…” Nguyễn Bảo nghĩ đến viễn cảnh đó, sợ hãi lắc đầu.
“Không được cũng phải được, rơi một quả đụ một lần.” Trần Nam đút nho vào đầy hai lỗ nhỏ, đỡ lấy người cậu dậy, bế vào phòng tắm, vừa đi vừa nói: “Nếu bé dâm muốn bị chồng đụ nát thì cũng có thể tự lấy ra.”
Trần Nam tắm sạch sẽ dấu vết trên người cậu, nhưng lồn non và lỗ đít dâm đang ngậm lấy những quả nho, nên số tinh dịch còn bên trong không thể lấy ra, anh cũng mặc kệ, tắm xong liền thay đồ dẫn cậu ra ngoài.
Xuống tới đại sảnh, Trần Nam thấy Nguyễn Mỵ đang ngồi ở ghế chờ.
Trước khi xuống đây, khoảng nửa tiếng trước Nguyễn Mỵ có gọi cho anh, nhưng anh không bắt máy, bởi vì lúc đó anh còn đang bận ăn thịt bé dâm, nào có tâm trạng để ý chuông điện thoại.
“Hai người làm gì mà lâu thế?” Nguyễn Mỵ không vui nói, cô gọi cho Trần Nam không ai bắt máy, gọi cho Nguyễn Bảo cũng như vậy, vốn dĩ cô muốn lên phòng tìm cả hai, nhưng lại hỏi lễ tân số phòng thì lễ tân chỉ nói không thể tiết lộ thông tin khách hàng.
Thật ra là lúc đặt phòng, Trần Nam đã dặn lễ tân không được nói số phòng của anh cho bất kỳ ai, kể cả Nguyễn Mỵ đi cùng anh.
Dù lễ tân có chút khó hiểu, nhưng khách hàng là thượng đế, lễ tân chỉ có thể làm theo.
Không hỏi được số phòng, gọi không ai bắt máy, Nguyễn Mỵ đã rất không vui, lại phải ngồi đợi, cộng thêm chuyện ở khác phòng với Trần Nam trước đó, cô thật sự có chút không nhịn nổi.
“Em ngủ quên.” Nguyễn Bảo lí nhí đáp, cậu đang tập trung tinh thần giữ chặt lấy mấy quả nho trong người, hoàn toàn không phát hiện Nguyễn Mỵ đang tức giận.
“Đi thôi.” Trần Nam cũng không giải thích gì, thái độ hoàn toàn hờ hững.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com