Chương 31: Nguyễn Mỵ dần nghĩ thông suốt.
Nguyễn Mỵ nhìn thấy Trần Nam, ánh mắt liền không thể rời khỏi anh, mắt thấy dựng lều đã gần xong, đến lúc chia lều, cô liền đi đến gần anh.
Trưởng phòng nhìn thấy Nguyễn Mỵ đi tới, liền nhìn qua Trần Nam đang lấy đồ, nói: “Vợ chồng tổng giám đốc muốn ở lều nào, ở vách bìa có một cái lều cỡ lớn đấy.”
Trần Nam nghe vậy liền nhìn qua, anh chưa kịp nói gì, Nguyễn Mỵ đã lên tiếng trước, cô vừa đi tới vừa nói: “Không cần đâu, hai chúng tôi ở lều bình thường là được rồi.”
Đùa sao, lều lớn như vậy, cô và anh còn có thể gần gũi nhau sao.
Cô còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe Trần Nam bình thản nói: “Tối nay tôi muốn ở chung lều với mấy người khác, hiếm lắm mới có cơ hội trò chuyện với nhân viên của mình mà.”
Sau đó anh nhìn Nguyễn Mỵ, sâu xa nói: “Em cứ ở chung với bạn mình đi, khó lắm mới có cơ hội đi chung với nhau.”
Trưởng phòng nhìn qua nhìn lại giữa hai người, sau đó nhìn Nguyễn Mỵ nói: “Hay cô ở chung lều với tôi đi, tôi chưa kiếm được người ở chung.”
Nguyễn Mỵ không trả lời, cô nhìn thẳng vào Trần Nam, nói: “Em muốn nói chuyện với anh.”
Nguyễn Bảo cũng nhìn thấy tình huống bên này, chỉ là không nghe rõ bọn họ nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt của ba người cậu cũng đoán được phần nào, cậu nhìn theo bóng lưng của Trần Nam và Nguyễn Mỵ đi về phía xa, trong mặt hiện lên một chút lo lắng.
Trần Nam và Nguyễn Mỵ đi tới bìa rừng, cách mọi người một khoảng khá xa, cô lập tức lên tiếng, trong lời nói có chút nghẹn ngào: “Anh nhất thiết phải như vậy sao? Anh không thể cho em một chút mặt mũi nào sao? Anh làm như vậy mọi người sẽ nghĩ gì chứ?”
Trần Nam bình tĩnh nhìn cô, đợi đến khi cảm xúc của cô ổn định lại một chút, anh mới chậm rãi nói: “Là em tự đánh mất mặt mũi của mình, anh đã nói rất rõ ràng với em rồi, chuyện em tự ý quyết định sau chuyến đi này sẽ nhà em, anh có thể bỏ qua, vì dù sao anh cũng cần nói cho ba mẹ em biết chuyện của chúng ta, nhưng còn những chuyện khác, anh không có bổn phận hay nghĩa vụ phải làm theo ý muốn của em.”
“Anh muốn nói chuyện gì với ba mẹ em?” Nguyễn Mỵ lập tức không giữ được bình tĩnh, gần như hét lên.
“Chuyện chúng ta chuẩn bị ly hôn, và cả chuyện tại sao chúng ta là kết hôn.”
“Anh, người ta còn chưa chấp nhận anh, anh đã vội muốn ly hôn với em, rốt cuộc là tại sao chứ, em ở bên cạnh hai năm, cố gắng làm theo những gì anh nói, tại sao anh không nhìn thấy em chứ, em không tốt chỗ nào?” Nguyễn Mỵ rất không cam lòng, cô bỏ ra hai năm, nhưng cô nhận lại được gì?
“Em không thấy câu hỏi này rất vô nghĩa sao?” Anh cứ nghĩ cô là người rất lý trí, nhưng xem ra, có những việc không thể dùng lý trí để suy nghĩ.
“Nếu anh thích em chỉ vì một điểm nào đó, vậy khi điểm đó không còn nữa, anh sẽ ghét em sao? Yêu một người đâu cần lý do, cũng như anh không yêu em cũng đâu phải do em không tốt.”
Nguyễn Mỵ mở to mắt, cô mở to mắt nhìn thẳng vào anh, trên gương mặt anh tuấn hoàn toàn không có cảm xúc, cô muốn tìm một chút dao động nào đó, nhưng lại không tìm thấy gì, ánh mắt sâu hoắm không hề gợn sóng.
Nguyễn Mỵ nhất thời sững sờ, cô nhớ lại lần đầu tiên gặp Trần Nam, anh phong độ lịch thiệp, hoàn toàn khác với những người cô đã từng tiếp xúc trước đây, anh có ngoại hình, có năng lực, hoàn toàn phù hợp với hình mẫu lý tưởng của cô, cô thật sự đã rung động với anh.
Nhưng những lời anh nói cũng có một phần nào đó đúng đắn, thích một người đâu cần có lý do, anh không thích cô cũng đâu cần lý do? Đúng không?
Không đợi cô suy nghĩ kỹ càng, Trần Nam đã nói tiếp: “Em không cần vì anh không có tình cảm với em mà đi tìm lí do trên người mình, không có tình cảm đơn giản là không có.”
Anh thở dài một hơi, sau đó nói tiếp: “Anh sẽ nói rõ mọi chuyện với nhà em và nhà anh, mọi người sẽ không khó dễ em, vì dù sao tất cả đều do anh đã đưa ra lời đề nghị đó.”
Đúng vậy, tại sao phản ứng đầu tiên khi anh nói không thích cô lại là do cô không tốt ở chỗ nào đó? Vốn dĩ ngay từ đầu người này đã không hề cho cô hi vọng gì, tại sao cô còn phải có chấp như vậy?
Có lẽ là vì, trước kia nhìn người này lãnh đạm thờ ơ với mọi việc, trong tiềm thức cô đã cho rằng người này sẽ mãi mãi như vậy, không ai có thể bước vào lòng anh, dù cô không có được tình cảm của anh thì người khác cũng sẽ không có, nhưng ít nhất cô được kết hôn với anh, được sống chung trong một mái nhà, như vậy xem như cô cũng là một người đặc biệt nào đó với anh.
Để rồi khi nghe anh nói anh có người mình thích, cô lại theo bản năng mà cảm thấy không cam lòng, sau đó lại vô thức cho là chỉ cần mình cố gắng, có một ngày anh sẽ thích cô.
Nhưng hình như cô nghĩ sai rồi.
….
Nói xong anh liền rời đi, ngẩng đầu lên nhìn thấy Nguyễn Bảo đang đứng ở phía bên kia của mọi người, ánh mắt lo lắng nhìn về bên này, anh liền mỉm cười một cái, giống như an ủi cậu.
Nguyễn Bảo nhìn chị mình vẫn đứng ngây người ở chỗ cũ, nhìn thấy vẻ mặt của cô hiện rõ sự sững sờ kinh ngạc, trong lòng khẽ thở ra một hơi, tình hình xem ra tốt hơn cậu nghĩ.
Trần Nam đi về phía trưởng phòng nói: “Tôi ở chung lều với Nguyễn Bảo là được rồi.”
Trưởng phòng cũng nhận ra đôi vợ chồng này có gì đó không đúng, nhưng một người là ông chủ, một người cấp dưới, tò mò quá nhiều cũng không tốt, nên cô quyết định làm như không biết gì.
Trời chạng vạng
Mọi người bắt đầu nướng thịt, ngắm hoàng hôn, có không ít nhân viên đã tụ lại với nhau vừa uống bia vừa nói chuyện, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Nguyễn Bảo đang nướng thịt cho mọi người, Trần Nam uống được vài lon với mọi người liền kiếm cớ rời đi.
Anh đi ra phía sau lều của mình, nhắn tin cho Nguyễn Bảo.
Nguyễn Bảo nhận được tin nhắn, cũng không đi ngay, cậu đợi một lúc, nhân lúc mọi người không đến ý đến mình mới rời đi.
Vừa đi tới góc khuất đã bị một bàn tay to lớn kém vào trong.
Cậu hoảng sợ muốn thốt lên, nhưng đôi môi đã bị đôi môi của người đó lấp kín.
Cảm nhận được mùi hương quen thuộc, Nguyễn Bảo không chút do dự mà cắn lên cánh môi đối phương một cái.
Cái tên này, làm mình sợ chết khiếp!
Môi lưỡi dây dưa quấn quít không rời, mãi đến khi thiếu niên sắp không thở nổi nữa, người đàn ông mới buông ra.
“Chó cái dâm, anh lại nứng rồi.” Trần Nam thì thầm vào tai Nguyễn Bảo, liếm mút vành tai mềm mại.
“Anh, anh lại muốn làm gì?” Nguyễn Bảo bị nhột, theo bản năng rụt cổ lại.
“Đi với anh.” Trần Nam nói xong liền kéo cậu đi vào trong rừng.
“Nhưng mà đi đâu, sắp tối rồi, mọi người sẽ đi tìm chúng ta.”
“Anh nói với trợ lý anh dẫn em đi xuống núi có công việc một chút rồi.”
Trần Nam gấp không đợi được nữa, cả ngày hôm nay anh đều vẫn luôn trong tình trạng bức bối, dù trước đó đã làm không ít lần, nhưng làm chưa tận hứng đã bị cắt ngang, khiến dục vọng không những không giảm bớt mà còn mãnh liệt hơn trước.
Anh nói với trợ lý dẫn cậu đi xuống núi giải quyết công việc, khi nào xong sẽ quay lại chơi với mọi người, còn giải quyết khi nào xong thì là do anh quyết định.
Có lẽ tối nay sẽ xong.
Hoặc cũng có lẽ là tới sáng mai…
Ai mà biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com