Chương 36: Bị phát hiện
Hai cơ thể dính lấy nhau, trên sô pha nhỏ hẹp không mảnh vải che thân, cả người ướt đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp hòa quyện vào nhau.
Bỗng một tiếng ‘tách’ vang lên.
Không gian lập tức sáng chói, hai con người trên ghế sô pha không kịp thích nghi với ánh sáng, liền sững sờ.
Trần Nam quay đầu nhìn về một hướng, sau đó đối diện với ánh mắt bàng hoàng không thể tin nổi của bà Nguyễn.
Trong lòng anh thoáng run lên, theo bản năng ôm người bên dưới vào lòng.
“Á….” Sau khi tiêu hoá hết tất cả mọi chuyện, bà Nguyễn lập tức kinh hoảng hét lên một tiếng.
Bà vốn chỉ định đi xuống lầu uống nước mà thôi, trong nhà có lắp đèn cảm biến, bà vừa bước tới cầu thang, đèn liền sáng lên.
Đập vào mắt chính là con rể tiền nhiệm đang nằm đè lên người con trai bà, hai người thế mà lại đang…
Nguyễn Bảo nghe thấy tiếng hét của mẹ, cả người run lên một cái, lúc này cậu thật sự rất sợ, chỉ biết co rút người lại.
Trần Nam đã lấy chiếc chăn rơi bên dưới phủ lên người cả hai, ôm chặt cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an cậu bình tĩnh lại.
“Có chuyện gì vậy?” Ba Nguyễn và Nguyễn Mỵ nghe thấy tiếng hét, cũng lập tức chạy ra.
Sau đó, hai người cũng nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, quần áo nằm rải rác, trên sô pha là hai người ôm chặt lấy nhau, vừa nhìn đã biết đã xảy ra chuyện gì.
Ba Nguyễn lập tức cảm thấy choáng váng, run rẩy chỉ tay vào bọn họ, giọng nói mang theo cơn phẫn nộ: “Hai đứa chúng mày đang làm cái gì vậy hả?”
Nguyễn Mỵ đỡ lấy ba mình, vẻ mặt cũng chấn kinh, không dám tin những gì mình thấy lại là sự thật.
“Còn không mau mặc đồ vào!” Ba Nguyễn lại giận dữ nói, quay người trở về phòng.
Mẹ Nguyễn đã rơi nước mắt từ bao giờ, ánh mắt thất vọng nhìn Nguyễn Bảo và Trần Nam, sau đó quay người được Nguyễn Mỵ dìu đi theo ba Nguyễn.
Trần Nam thấy người đã rời đi, vội vã nâng mặt Nguyễn Bảo lên, nhìn gương mặt tràn đầy sự sợ hãi đã ướt đẫm nước mắt của cậu, đau lòng hôn lên trán cậu, trấn an.
“Không sao, không sao, có anh ở đây.”
Trần Nam nhặt quần áo lại, mặc vào cho Nguyễn Bảo và mình, sau đó ôm người vào lòng, tiếp tục vỗ về.
“Em, em sợ… lắm…” Nguyễn Bảo nức nở nói.
Lúc này, cậu thật sự không biết phải làm gì, đầu óc trống rỗng không thể nghĩ được gì, cậu chỉ biết, mọi người biết hết rồi, biết hết chuyện đê tiện cậu đã làm rồi, mọi người rất thất vọng, rất đau lòng, mọi người sẽ không nhìn mặt cậu nữa…
Tim Trần Nam thắt lại, dịu dàng nói: “Anh sẽ giải quyết, không sao hết.”
Anh vốn định sau khi ly hôn với Nguyễn Mỵ xong, rồi đợi Nguyễn Bảo học xong đại học, mới nói chuyện này với nhà họ Nguyễn, như vậy, mọi người sẽ dễ chấp nhận hơn.
Nào ngờ, mọi chuyện không đi theo ý muốn của anh.
Khoảng 30 phút sau, ba người nhà họ Nguyễn lại đi xuống.
Bọn họ nhìn hai người ngồi trên sô pha, hình ảnh vừa rồi lại hiện lên trong đầu, hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi.
“Nói đi.” Ba Nguyễn ngồi xuống ghế, sau đó nói, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
“Con và Bảo đang ở bên nhau.” Trần Nam nhìn Nguyễn Bảo đang run rẩy, sau đó nhìn ba Nguyễn, nghiêm túc nói.
“Được hơn 1 tháng rồi.” Anh tiếp tục bổ sung.
“1 tháng!??” Là Nguyễn Mỵ lên tiếng.
Một tháng, chẳng phải em trai cô cũng mới ở nhà cô được một tháng thôi sao, vậy hai người bọn họ…
“Đúng vậy.” Trần Nam cũng đoán được suy nghĩ của Nguyễn Mỵ, coi như xác nhận suy đoán của cô.
“Nói rõ ra.” Ba Nguyễn cũng biết con trai mình cũng chỉ mới lên đại học được có 1 tháng, kiềm nén cơn giận, nói.
“Chúng con vừa gặp đã yêu, sau đó con nói chuyện của con với Nguyễn Mỵ cho em ấy biết, chúng con liền ở bên nhau.” Trần Nam cũng không ngu đến mức thật sự nói ra chuyện tại sao hai người ở bên nhau, 4 làm tròn 5 thì anh cũng không nói dối, chỉ là lược bớt một số chi tiết mà thôi.
“Là lỗi của con khi chưa ly hôn với Nguyễn Mỵ mà đã ở bên em ấy.” Đây là lỗi sai lớn nhất của anh, bởi vì lúc đó anh quá mức xúc động, nếu như khi biết rõ tình cảm của mình, anh ly hôn với Nguyễn Mỵ rồi mới ở bên cậu, như vậy thì hai người mới có thể đường đường chính chính mà nói với mọi người, chứ không phải như bây giờ.
“Bảo, con nói đi, là nó dụ dỗ con đúng không?” Ba Nguyễn nhìn con trai, trong mắt toàn là sự thất vọng, ông không dám tin con trai mình lại có thể làm ra loại chuyện này với chồng của con gái ông.
Nguyễn Bảo bị gọi tên liền giật mình, nghẹn ngào nói: “Không, không có…”
Trần Nam nắm tay cậu, im lặng tiếp thêm sức mạnh cho cậu.
Nguyễn Bảo nhìn bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, không biết lấy đâu ra can đảm, lắp bắp bổ sung: “Con, con thích anh ấy.”
Ba Nguyễn tức giận đến mức nói không nên lời.
Nguyễn Mỵ nhìn chằm chằm hai người, đột nhiên lên tiếng: “Cho nên, một tháng qua hai người đều gạt tôi?”
Nguyễn Bảo nghe thấy giọng nói của chị, trong lòng run lên, vẫn là Trần Nam bình tĩnh nói: “Cũng không thể nói là gạt, quan hệ của chúng ta là quan hệ giấy trắng mực đen ghi rõ trên hợp đồng, anh cho em tự do tìm người em thích, em cũng phải cho tôi cái quyền đó, tôi cũng đã nói với em tôi có người mình thích, chúng ta nên ly hôn, còn chuyện người tôi thích là ai, ở bên ai, thì không cần thiết phải nói với em.”
Anh cũng không muốn nói những lời như vậy, nhưng anh càng không muốn bất kỳ ai làm Nguyễn Bảo cảm thấy cậu có lỗi, cậu thích anh không sai, cậu ở bên anh cũng không phải lỗi của cậu, là do anh chưa giải quyết xong vấn đề của mình đã vội dụ dỗ cậu.
“Anh…” Nguyễn Mỵ cũng tức giận không kém, đúng vậy, bọn họ đã nói rõ ngay từ đầu, cô cũng đã chấp nhận chuyện hai người không có duyên phận với nhau, vẫn nên ly hôn thì hơn, nhưng cô không ngờ người anh thích lại là em trai cô! Hai người còn ở bên nhau suốt thời gian qua!
“Cậu đúng là vô sỉ, cậu mau cút khỏi nhà chúng tôi.” Ba Nguyễn nghe những lời Trần Nam nói, không nhịn được mà đứng lên, chỉ vào anh nói.
Trần Nam ngẩng đầu lên nhìn ông, nói: “Chú, con biết bây giờ nói gì mọi người cũng sẽ không nghe lọt tai, nhưng con chỉ muốn nói một câu, con và Nguyễn Mỵ không phải quan hệ vợ chồng bình thường, nên xin mọi người không cần dùng cách nhìn các cặp vợ chồng khác mà áp lên trường hợp của con và cô ấy.”
Ba Nguyễn càng nghe càng nổi giận, một phần là vì cảm thấy con gái mình chịu thiệt, một phần là vì ông thật sự không có lý lẽ gì để mắng chửi người trước mắt này, giấy trắng mực đen còn đó, hợp đồng của bọn họ còn đó.
Sau đó nhìn qua Nguyễn Bảo, nhìn bàn tay nắm chặt của hai người, cảm thấy rất thất vọng, rất đau lòng, tất cả cảm xúc đều gom lại thành một ngọn lửa, ông gằn giọng nói: “Mày, cũng cút theo nó luôn đi, từ nay tao không đứa con như mày!”
Nguyễn Bảo nghe ba nói, lập tức mở to mắt, hoảng sợ nhìn ông: “Ba…”
Trần Nam đứng dậy, kéo cậu đứng lên, chân thành nói: “Con dẫn em ấy đi trước, khi nào mọi người nguôi giận, chúng ta lại nói chuyện.”
Anh cũng không muốn mọi người phải làm đến mức không nhìn mặt nhau, anh hiểu cảm xúc của mọi người lúc này, cho nhau thời gian suy nghĩ là tốt nhất.
“Chúng ta đi thôi.” Trần Nam nắm chặt tay Nguyễn Bảo, kéo cậu đi ra ngoài.
Nguyễn Bảo mơ màng đi theo anh, lúc đi vẫn luôn quay lại nhìn ba mẹ và chị mình.
Ra bên ngoài, Trần Nam liền gọi điện cho tài xế, sau đó ôm Nguyễn Bảo vẫn luôn rơi nước mắt vào lòng.
“Em đừng lo quá, mọi người chỉ là quá mức kinh ngạc, nhất thời không chấp nhận được, chú cũng vì giận anh nên mới mắng sang em, không phải nói thật đâu.” Trần Nam vuốt ve sống lưng cậu, làm cậu bình tĩnh trở lại: “Chúng ta lên thành phố trước, em còn phải đi học mà, đợi khi nào chú dì bớt giận, suy nghĩ thông suốt, rồi sẽ chấp nhận chúng ta.”
“Nhưng chắc chắn khoảng thời gian này không dễ dàng, em có hối hận không?”
Nguyễn Bảo ngước mắt lên nhìn Trần Nam, cậu sợ là thật, sợ mọi người từ mặt cậu cũng là thật, nhưng cậu chưa từng hối hận, khi quyết định ở bên anh, cậu cũng sẵn sàng đối diện với mọi chuyện sẽ xảy ra sau đó, nhưng hôm nay mọi chuyện tới quá đột ngột, không không kịp chuẩn bị tinh thần, bị cảm giác sợ hãi nhấn chìm, nhất thời không biết làm sao.
Bây giờ được anh vỗ về an ủi, cảm giác sợ hãi cũng được dịu bớt, trong lòng hạ quyết tâm nhất định phải làm mọi người chấp nhận hai người.
“Em không hối hận.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com