Chương 6: Bổn Thiếu Gia Đây Sẽ Dạy Dỗ Lại Anh Cho Thật Tốt
Edit by Jany
18/6/2025
9:36 AM
_________________________
....Tan Son Nhat Airport...
Sân bay quốc tế Những hành khách quốc tế vội vã đi qua cửa khẩu . Không khí rộn ràng của buổi sáng tràn ngập đại sảnh sân bay quốc tế. Đến khi đám đông lần lượt vãn ra .
Từ phía bên trong cửa khẩu , một chàng trai xinh đẹp nức nở lòng người đẩy một xe vali lớn từ từ đi ra. Chàng trai dáng người thon thả , làn da trắng như tuyết. Đôi mắt to tròn đen láy kết hợp với cánh mũi cao, mái tóc được nhuộm đen, vẫn mượt mà . Trên người khoác một chiếc áo khoác dạ dáng dài cùng với quần jean đen đi cùng là đôi giày thể thao cùng màu.
Cả người cậu toát lên khí chất quý tộc . Nhưng hơn hẳn, dung nhan hoàn mỹ của cậu khiến cho người nhìn không khỏi mê mẩn. Dưới ánh nắng dịu nhẹ của buổi sớm , nét đẹp của cậu càng thêm phần rực rỡ.
Ngay lập tức , có hai người vệ sĩ bước tới. Cả hai cùng cúi chào lễ phép.
Một kẻ lên tiếng " Thiếu gia , chào mừng người đến Sài Gòn. Chủ tịch đã dặn chúng tôi đến tiếp đón người chu đáo "
Lê Quang Hùng lạnh nhạt gật đầu liếc nhìn hai người. Bọn họ hiểu ý liền tiến lên đón lấy xe vali đẩy đi .
Ra ngoài , đã có một chiếc Maybach màu trắng sang trọng đợi sẵn. Một tên cung kính mở cửa sau cho cậu ngồi vào .
Trong xe...
" Chúng ta đi đâu đây ? " Quang Hùng nhàn nhạt mở miệng. Mắt thì vẫn nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài .
Người vệ sĩ ngồi ghế trên , quay mặt xuống có chút khó hiểu trả lời
" Thưa tất nhiên là về biệt thự Moon. Thiếu gia , chẳng lẽ người còn muốn đi đâu sao ? "
Lê Quang Hùng vào năm 10 tuổi đã từng đến đây nghỉ hè cùng chị mình. Trước khi xảy ra chuyện kia , cậu luôn có một người chị ở bên cạnh chăm sóc yêu thương. Năm đó , Lê Tuyết Nghi đưa cậu đi chơi khắp nẻo đường của thành phố Sài Gòn này. Một ký ức tuổi thơ vẫn còn đọng lại trong chút trí nhớ.
" Hiện tại còn rất sớm , đến trường trung học DH đi " Cậu lại nghiêm giọng nói.
" Thiếu gia, chẳng phải ngày mai người mới nhập học ? " Kẻ kia càng khó hiểu.
Vừa mới xuống sân bay tiểu thư đã đòi đến trường, cái này có phải là gấp gáp muốn đi học quá không ?
" Tôi muốn tham quan một chút " Ý tứ lời nói của Lê Quang Hùng nghe kĩ sẽ phát hiện ra có gì đó rất thích thú. Người vệ sĩ liền gật đầu hiểu ý, quay sang nói với người lái xe
" Đi đến trường trung học DH " Chiếc xe sang trọng bắt đầu lướt nhanh trên đường phố Sài Gòn.
****************************************
...Trường Trung Học DH...
Không hổ danh là trường trung học danh giá của thành phố Sài Gòn và của cả Nam Bộ. Ngôi trường được xây nên vô cùng rộng lớn , trường đại học ở nước ngoài cũng không lớn được như vậy. Chỉ có thể so sánh với tòa lâu đài. Ngôi trường này chính xác được xây như một lâu đài mang phong cách Châu Âu. Nhưng kiểu kiến trúc lại theo hơi hướng hiện đại , sang trọng chứ không cổ kính và quá nguy nga.
Lê Quang Hùng xốc balo lên vai bước vào khuôn viên trường, khẽ nhếch môi cười. Trần thị này thực sự thế lực tiền tài cũng không hề nhỏ. Cư nhiên là dùng một số tiền lớn để xây nên một ngôi trường như lâu đài thế này để dành cho mấy công chúa , hoàng tử vào học.
Đáng lẽ ngày mai mới là ngày học chính thức của cậu nhưng Lê Quang Hùng là muốn đến xem qua một chút càng muốn nhìn thử tên hôn phu không biết điều kia một chút. Đó cũng là mục đích đến nơi này của cậu, dạy dỗ lại tên thiếu gia họ Trần kia cho "nên người", sau này cưới về còn biết cái gì nên làm cái gì không nên làm. Trước giờ cậu không hứng thú chấp nhặt với kẻ đâm xấu sau lưng lại còn là con nít hỉ mũi chưa sạch .
Nhưng mà lần này là chuyện ảnh hưởng đến Angel, đến mặt mũi gia đình cậu. Lê Quang Hùng không trị lại không được.
Quang Hùng đứng trước cửa lớp có biển treo là 12A1 nhìn chăm chú một lúc rồi bước chân vào .
Giờ này còn rất sớm nên lúc nãy dưới sân trường vắng tanh , trong lớp học lại càng không có một bóng người. Cậi đi thẳng đến cái bàn cúi dãy, cởi áo khoác ra vắt lên thành ghế rồi ngồi xuống.
Cậu thừa biết đây là lớp của hắn , cũng còn biết đây là chỗ ngồi của hắn. Trước khi đến đây , Lê Quang Hùng đã điều tra rất chi tiết về mọi thứ của Trần Đăng Dương. Cậu nhàn nhã ngồi chéo chân . Lê Quang Hùng vì đi gấp đến đây nên không mặc đồng phục chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng tay ngắn, nút đều tháo ra hết, bên trong còn có áo thun xan . Từ trong balo, Quang Hùng lấy ra một quyển tiểu thuyết văn học Anh của nhà văn Ian McEwn . Nhẹ nhàng lật từng trang sách ra đọc.
Cậu rất thích đọc sách , đó là việc duy nhất cậu làm mỗi khi rảnh rỗi.
...6 giờ 30 phút...
Người đầu tiên bước vô lớp là một nữ sinh , cô ta nhìn chàng trai ăn vận không giống đồng phục ngồi trong lớp như một sinh vật lạ. Người thứ hai là một nam sinh , vừa bước vào đã ngất ngây trước vẻ đẹp của chàng trai lạ hoắc đang ngồi đọc sách kia. Mê mẩn ngắm nhìn. Kẻ thứ ba vào lại bắt đầu phát hiện chỗ cậu ngồi là của Trần Đăng Dương. Một phen kinh ngạc. Chỗ đó ngay cả hiệu trưởng cũng không dám ngồi. Rồi người thứ tư , thứ năm... Những người tiếp theo nữa bước vào lớp nhìn cậu như hiện tượng lạ...
....6 giờ 45 phút...
Lớp học gần như đã vào đông đủ chỉ thiếu mỗi ba người Trần Đăng Dương, Phạm Bảo Khang và Nguyễn Thái Sơn. Đám học sinh xung quanh nãy giờ vẫn xôn xao bàn tán , nhìn chằm chằm vào Lê Quang Hùng . Nam sinh thì đắm đuối ngắm nhìn người con trai đẹp hơn một nữ thần kia , không biết là thiếu gia nhà ai mà lại xinh đẹp như vậy. Còn nữ xinh... Một số thì dùng cặp mắt khó chịu dòm cậu vì tất nhiên họ không thể không bực bội khi có một chàng trai xinh đẹp lạ hoắc đột nhiên xuất hiện tại lớp lại còn ngang nhiên ngồi vào chỗ của Trần Đăng Dương, hoàng tử của họ. Một số còn lại thỉ giống như đám nam sinh, mê muội vẻ đẹp của cậu. Ánh mắt không khỏi phát cuồng lẫn trầm trồ ngưỡng mộ.
Mà chàng trai kia từ trên xuống dưới nhìn như là hàng hiếm , chắc chắn thân thế "không phải con vua thì cũng là con quan".
Trước ánh mắt của bọn người kia, Lê Quang Hùng vẫn không mảy may để ý . Chỉ lo chú tâm đọc sách , không quan tâm tới thế giới bên ngoài. Chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Vẻ chăm chú đọc sách của cậu dường như càng khiến đám nữ sinh kể cả nam sinh kia tim đập không thôi. Ngón tay thon dài nhã nhặn lật từng trang sách , đôi mắt kiều diễm hơi nhíu lại vì tập chung. Đôi chân thanh mảnh khéo léo chéo lên nhau, thật là làm nữ sinh và nam sinh trước mắt một tràng kịch liệt.
Cuối cùng không chịu được nữa, một nữ sinh tiến đến trước mặt cậu , giọng điệu khó chịu
" Xin hỏi cậu là ai vậy ? Sao lại tự nhiên khi không lại vào lớp tôi ngồi như vậy ? "
Cả lớp chăm chăm theo dõi hai người. Quang Hùng nghe cô ta hỏi cũng không ngước mặt lên chỉ cất giọng thoát nhẹ ra ba chữ " Học sinh mới "
Nữ sinh đó nhìn cô dáng vẻ hờ hững như khinh người liền tức giận
" À , thì ra là học sinh mới . Nhưng cậu có biết đây là chỗ của ai không mà tự tiện dám ngồi "
" Không quan tâm " Quang Hùng nhàm chán đáp . Mắt vẫn dán vào cuốn sách.
" Cậu !!! Đây là chỗ của.. "
" I don't care "
" Cậu thật lớn gan.."
" Who's care ? "
Nữ sinh kia bị Lê Quang Hùng làm cho tức chết . Sôi mạch máu cả người.
" Reng... Reng..."
Đột nhiên tiếng chuông vào lớp vang lên.
Trần Đăng Dương và 2 kẻ kia bước vào lớp . Vừa đặt chân vào đã thấy đám học sinh nhìn hắn bằng con mắt rất quái gở. Cảm thấy lại có điều gì đó bất bình thường, hắn theo ánh mắt của mọi người mà hướng về phía cuối lớp. Ngay bàn của hắn có một bóng dáng người đang ngồi đó. Không biết kẻ nào lại to gan đến vậy , muốn được ban chết đây mà .
Đột nhiên , Thái Sơn lên tiếng tán thưởng " Thật xinh đẹp ! "
Trần Đăng Dương cau mày nhìn kỹ hình dáng kẻ kia...
Là một chàng trai rất xinh đẹp.
" Thịch.. " Bỗng dưng hắn nghe thấy trái tim mình đập mạnh một cái. Tuy rằng hắn nhìn qua người đẹp rất nhiều nhưng người con trai đó lại vô cùng đặc biệt. Một vẻ đẹp vừa thuần khiết , vừa rực rỡ như ánh ban mai. Là hơn một nữ thần.
Nhưng mà hắn cũng không phải kẻ ham mê sắc đẹp . Dù hắn thừa nhận vẻ đẹp của chàng trai kia khiến hắn thực để tâm . Trần Đăng Dương vẫn là đang không thích có kẻ ngồi vào chỗ của mình. Hắn vốn dĩ rất cao ngạo. Trần Đăng Dương không quan tâm đi tới , lạnh lùng nói " Cút ra ngay"
Lê Quang Hùng bây giờ mới đặt quyển sách xuống bàn , từ từ ngước mặt lên . Đôi mắt xinh đẹp như có lớp sương mờ dày đặc chạm vào cặp mắt lạnh lùng kia .
" Thịch.. "
Hắn lại khẽ nghe thấy tiếng động đó. Đáng chết hôm nay tim hắn bị làm sao vậy ?!
Thì ra đây chính là thiếu gia Trần Đăng Dương của đoàn Trần thị . Quả nhiên như lời đồn , rất anh tuấn , rất khí chất cũng đủ cao ngạo . Chắc là sẽ phải dạy dỗ từ từ thôi . Cả đám người trong lớp cũng hồi hộp theo dõi cảnh tượng trước mắt. Khóe môi đẹp đẽ theo một đường cong lên , Quang Hùng giương mắt nhìn hắn. Cậu lại nhẹ nhàng đứng dậy , cất quyển sách vào balo . Rồi bất thình lình , cậu giơ một cánh tay lên . Cánh tay trắng nõn vòng qua ôm lấy gáy Trần Đăng Dương kéo đầu hắn xuống gần như là ôm.
Khiến cả lớp học, Bảo Khang, Thái Sơn và ngay cả hắn một phen chấn kinh . Làn da mịn màng ở cánh tay cậu khẽ chạm vào làn da thô ráp ở phần gáy của hắn tạo ra một sự tiếp xúc kì lạ nhưng cũng thực rung động . Làm Trần Đăng Dương có chút cứng ngắc. Chưa kịp làm gì thì cánh môi nhỏ nhắn đã nói khẽ bên tai hắn , giọng điệu có chút đùa cợt " Hân hạnh lần đầu tiên gặp mặt , Trần thiếu gia . Hãy nhớ cho rõ những điều tôi sắp nói đây... "
Giọng của Quang Hùng rất nhỏ nên chỉ đủ hai người nghe . Hình ảnh của hai người bây giờ nhìn vào trông rất ái muội. Trần Đăng Dương nghe giọng nói kia, đôi lông mày anh tuấn có chút trau lại. " Bắt đầu kể từ bây giờ , bổn thiếu gia đây sẽ dạy dỗ lại anh cho thật tốt "
Cậu thỏ thẻ nhẹ nhàng nhưng lại rất nghiêm túc.
Nói xong cậu liền buông hắn ra. Nở một nụ cười mĩ miều nhưng lại có chút lạnh lẽo . Cầm lấy balo và áo khoác rời đi trước bao cặp mắt muốn rớt ra khỏi tròng. Trần Đăng Dương đứng đó trợn mắt nhìn hành động quái gở của chàng trai lạ hoắc kia.
Mẹ kiếp ! Cậu ta là ai mà dám ăn nói phách lối như vậy. Nhưng mà tại sao lúc nãy hắn lại đứng yên nghe cậu ta nói như vậy ?! Nếu như bình thường , hắn đã đẩy mạnh kẻ đó ra và cho xuống địa ngục từ lâu rồi. Hắn đúng là bị ma nhập rồi !
Mà chàng trai kì lạ kia lá gan cũng thật to. Lần đầu tiên có kẻ dám nói là sẽ dạy dỗ hắn.Thật sự muốn hắn "hủy" chết cậu ta. Bảo Khang và Thái Sơn cuối cùng cũng bước tới. Bảo Khang ngạc nhiên mở miệng hỏi trước " Lão đại , cậu đó nói gì mà bộ dạng cậu lại như muốn giết người như vậy ? "
Bảo Khang nghĩ thầm chàng trai lúc nãy quả thật quá to gan . Ngay cả Lão đại của Tam Vương hội mà cậu ta cũng dám tùy tiện hành động như thế. Trần Đăng Dương gương mặt u ám nhìn Bảo Khang " Không có gì " Xong ngồi xuống bàn một cái phịch.
Nhưng là...
Chỗ ngồi còn vương vấn một mùi hoa oải hương dịu nhẹ .
Chết tiệt ! Là của chàng trai lúc nãy.
Hắn tức giận đứng lên . Đá cái bàn đó sang một bên , kiếm một cái bàn trống khác ngồi. Thái Sơn thấy vậy liền chề môi " Lão đại , cậu không ngồi thì để mình ngồi . Mình muốn ngửi hương thơm mỹ nhân "
" Câm mồm ! " Hắn quát lớn. Lần này khiến cho cả Bảo Khang cũng giật mình. Liền ngay lập tức trừng mắt nhắc nhở thằng nhóc kia. Lão đại từ hôm qua đã bực bội , hôm nay lại xảy ra chuyện này với chàng trai kì lạ kia lại càng thêm "núi lửa phun trào".
" Mà hình như cậu ta quen biết với cậu ? " Bảo Khang nhíu mày hỏi.
" Không ! Mình còn chẳng biết cậu ta là ai. " Hắn tiếp tục tức giận trả lời.
Bảo Khang lại thêm khó hiểu . Nếu như không biết sao lại dám tùy tiện hành động như vậy. Trước giờ tuy có rất nhiều cô gái dùng mọi chiêu thức tiếp cận Lão đại cho bằng được nhưng cũng không dám tùy tiện như khi nãy. Cùng lắm là bạo dạn ôm lấy tay. Nhưng mà tiếp cận như chàng trai đó cũng thật là kì lạ và lớn mật .
Đợi một chút...
Bảo Khang nhạy cảm ngay lập tức phát giác có điều không đơn giản ở chuyện này. Chàng trai đó không những xinh đẹp rạng rời, cả người khí chất đều rất quý tộc quyền quý . Sáng sớm đã chạy vào trường DH , vào lớp 12A1 lại còn ngồi ngay đúng chỗ của Lão đại. Nếu là như vậy chắc chắn cậu ta phải đi quan sát tìm hiểu rất lâu hoặc là... Có người điều tra cho từng chi tiết. Nhưng tột cùng chàng trai kì lạ đó là ai , Bảo Khang thực sự đoán không ra . Thật là kì lạ .
**************************************
Lê Quang Hùng sải chân bước giữa khuôn viên rộng lớn của trường. Hôm nay chào hỏi đến đây là đủ rồi. Cậu chỉ là muốn nhìn xem qua một chút để phán đoán thôi. Lần này chắc có lẽ nên mạnh tay một chút đây. Cái cây này có vẻ rất khó uốn nắn . Nhưng là vẫn nên uốn nắn lại khi nó còn mềm yếu. Tên hôn phu kia cần phải học lại nhiều lắm.
Lê Quang Hùng miên man suy nghĩ, chân đã bước tới cổng. Cậu chợt xoay lưng lại , đảo mắt một vòng nhìn ngắm ngôi trường xa hoa kia . Đôi mắt kiều diễm như sương mờ ảo , ảm đạm tâm tình. Xong rồi cậu lại đi ra ngoài bước lên chiếc xe đang chờ sẵn. Chiếc xe khởi động lăn bánh đi mất.
_________________________
Thú vị chưa thú vị chút nào chưa, tiếp theo còn nhiều thứ thú vị hơn nữa ớ, hẹ hẹ.
Vote với cmt cho tui có động lục với nhen🙆
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com