2
06
Tôi sốc ngang.
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Báo cảnh sát gì cơ?
Thế thì đời tôi toang mất!
Mạch não của Lisa là cái dạng kì lạ gì vậy!
Tôi vội vàng gõ chữ:
[Chồng yêu, em đây, em không cẩn thận ngủ quên cả chiều luôn.]
Lisa thở phào nhẹ nhõm:
[Vậy là tốt rồi, làm tôi sợ chết khiếp.]
[Em còn chưa ăn gì đúng không? Để chị chuyển khoản cho rồi chuẩn bị ăn tối đi nhé! đầu#]
...
[Hôm nay khi em không trả lời tôi, tôi đã rất sợ.]
[Ngoan nhé, em sẽ không bỏ mặc tôi, đúng không?]
Khi nhìn thấy dòng tin nhắn này, đột nhiên lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả.
Giống như bị vật nào đó mạnh mẽ đâm vào.
Lisa luôn đối xử với tôi rất chu đáo, ân cần. Thậm chí chị còn sẵn sàng tiêu tiền cho tôi, còn cho tôi ngắm cơ bụng.
Tôi thì lại chỉ nghĩ đến việc chia tay chị...Không phải là quá tệ bạc hay sao?
Nhưng nếu mối quan hệ này cứ tiếp tục thì tôi có thể giấu giếm được bao lâu cơ chứ?
Càng nghĩ tôi càng buồn bực, chóp mũi đau nhức, tức thì hai giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống.
Bạn cùng phòng tình cờ đi ngang qua phía sau tôi, giật mình:
"Chaeyoung, cậu bị sao vậy?"
Khi tôi quay đầu nhìn cô ấy, tôi chỉ cảm thấy tầm nhìn của mình như nhoè đi.
Ngay lập tức, bạn cùng phòng ôm tôi vào lòng:
"Ai bắt nạt cậu?"
Dáng vẻ của cô ấy như thực sự đang tìm người đánh nhau.
Tôi khóc nức nở, nói:
"Tiểu Nghiên, nếu cậu phát hiện ra người yêu qua mạng của cậu, ở ngoài đời không thể nào ở bên cậu được, thì cậu sẽ làm gì?"
Cô ấy lập tức thở phào nhẹ nhõm:
"Chỉ vậy thôi hả?"
"Cùng lắm thì chia tay thôi, chỉ là một người đàn bà thôi mà, với vẻ ngoài của cậu, còn lo không tìm được người mới hay sao?"
Rồi như thể cô ấy nghĩ đến chuyện gì đó, lại nói:
"Cô ta có tiêu tiền gì cho cậu không đấy?"
"Tớ nghe nói bây giờ có một số gã đàn bà sau khi chia tay thì quay sang tìm bên nữ để đòi lại tiền đấy!"
Tôi sững sờ một lúc.
Quả thật là Lisa đã tiêu rất nhiều tiền cho tôi.
Tôi..tôi cũng có nhận một chút.
Nhưng chắc là chị... không phải là loại người như thế đâu nhỉ?
Bạn cùng phòng nhìn thấy ánh mắt sững sờ của tôi, nhchị chóng vỗ vai tôi, bảo:
"Hì hì! Đừng có ngại tiêu tiền, cùng lắm là... lúc chia tay với cô ta thì đừng có ồn ào quá là được?"
07
Vì sợ Lisa báo cảnh sát nên tôi không dám trực tiếp đoạn tuyệt với chị.
Nghĩ đến lời bạn cùng phòng nói, tôi cũng không dám phũ phàng với chị.
Trằn trọc xoay người một lúc, tôi nghiến răng nhắn với chị một tin:
[Chị đang nghĩ gì đấy ~ ?]
Chị phản hồi ngay tức thì:
[Tôi biết bé yêu quan tâm tôi nhất mà.]
[Hôm nay có muốn xem 'ảnh' không?]
[Tôi cảm thấy bé yêu có vẻ rất thích tấm ảnh tối qua tôi gửi.]
Trong nháy mắt, mặt tôi nóng bừng.
Ơ?
Tôi thể hiện rõ ràng như vậy sao?
Nhưng... bây giờ tôi đã biết tấm ảnh tối qua tôi ngắm chính là body của Lisa...
Cảm giác càng kích thích hơn.
Đồng thời, tôi cũng có hơi do dự:
[Không tốt sao?]
Chị tỏ ra điều ấy như lẽ thường tình:
[Có gì không tốt?]
[Là tôi thích cho cục cưng xem.]
Tôi vẫn có chút do dự, không biết bây giờ bản thân có nên nhìn hay không.
Kết quả là, mười phút sau.
[ cơ bụng#.]
[ cơ bụng#.]
[ cơ bụng#.]
[ cơ bụng rõ đến từng chi tiết#.]
...
Chị liên tục gửi tới cả đống ảnh chụp cơ bụng với nhiều góc độ khác nhau.
Trong đó có một tấm, chiếc quần thể thao màu xám của chị kéo xuống rất thấp, dưới cơ bụng săn chắc là đường nhân ngư kéo dài xuống tận phía dưới...
Làm cho mắt tôi khó mà dời khỏi.
Rất nhchị, chị nhắn hỏi: [Có thể như thế này không?]
Quả thật là rất rất rất có thể!
Nhưng khi nghĩ đến cảnh tượng Lisa trong chiếc áo sơ mi với hàng cúc được cài nghiêm chỉnh đến tận cổ khi đứng trên bục giảng, tôi cảm thấy như bản thân đang phạm tội vậy.
Đó chính là Lisa đấy!
Tôi bấm bụng miễn cưỡng trả lời:
[Đừng chụp như thế nữa, em không thích như vậy đâu.]
Chị gửi cho tôi một nhãn dán khó hiểu:
[Rõ ràng tối qua em rất thích mà.]
Chị còn gửi cho tôi ảnh chụp màn hình đoạn tin nhắn tối qua tôi gửi cho chị nhãn dán chảy máu mũi, còn không ngừng kêu gào:
[Chị gái, kéo quần xuống nữa đi.]
Tôi: [...]
Quả thật là bại hoại thuần phong mỹ tục, trái với luân thường đạo lý.
Tôi nhắm mắt mà gõ: [Đó đã là chuyện của quá khứ rồi.]
[Chồng yêu à, bây giờ em đã thay đổi rồi.]
08
Sau khi gửi cho tôi cái nhãn dán khóc lóc, một lúc lâu sau Lisa cũng không gửi cho tôi thêm một tin nhắn nào.
Tôi vào nick phụ xem lại một lần nữa.
Quả nhiên là Lisa qua bên đây:
[Park Chaeyoung, có thể phiền em giúp tôi hỏi xem chị gái em nghĩ gì về bạn trai của cô ấy không?]
[Hôm nay tâm trạng chị gái em không tốt sao?]
Để ngụy trang đến cùng, tôi giả ngốc hỏi: [Bạn trai? Chị ấy có bạn trai hả?]
Lisa nhắn lại, giọng điệu như chém đinh chặt sắt:
[Đương nhiên rồi! Em có thể đi hỏi cô ấy.]
Tôi nhảy số ra một ý tưởng.
Tôi dùng nick phụ để gửi một tin nhắn đến nick chính rồi diễn trò một phen:
AAA: [Chị, chị có bạn trai rồi hả?]
Chaeyoung: [Không có.]
AAA: [Thật hả? Chị đừng nói dối em đấy nhé.]
Chaeyoung: [Không có thật mà.]
Sau đó, tôi gửi ảnh chụp màn hình cho Lisa, nhấn mạnh:
[Chị ấy nói chị ấy không có bạn trai cô ơi!]
Lisa lo lắng:
[Sao có thể chứ?]
[Đây thật sự có phải là chị gái em không vậy?]
Chị gửi cho tôi thông tin trang cá nhân nick chính của tôi.
Tôi: [Đúng vậy.]
[Sao vậy Cô La?]
Sau đó, chị rơi vào trạng thái im lặng.
Không biết chị đang nghĩ gì.
Rất lâu sau đó, tôi nhận được một tin nhắn từ chị bên nick chính.
[Bé ngoan, em không còn thích tôi nữa sao?]
Ngay lập tức, tôi cảm nhận được cơn đau âm ỉ bên trong lồng ngực.
Nhưng rồi nó nhchị chóng biến mất.
Tôi cố gắng gõ chữ như thể không có việc gì:
[Có chút.]
[Hình như chán rồi.]
[Hơn một năm rồi, chị không thấy chán sao? ]
Chị nhchị chóng trả lời:
[Không, không hề.]
[tôi đã làm gì không tốt sao? Tôi có thể thay đổi mà.]
[Bé ngoan, em đừng có không quan tâm tôi nữa mà.]
Tôi lại bắt đầu khó chịu.
Nếu tôi và chị còn tiếp tục dây dưa thêm nữa đối với cả tôi và chị đều chỉ thêm hành hạ lẫn nhau.
Cảm nhận được sự chua xót trong lòng, tôi chọn cách đơn giản, trực tiếp thực hiện bước tiếp theo.
Dù cho chị có thực sự đòi lại tiền đã chi cho tôi, tôi cũng sẽ tiết kiệm rồi trả lại cho chị.
Khi cần quyết đoán thì nên quyết đoán, lằng nhằng chỉ thêm rắc rối mà thôi.
[Xin lỗi, chúng ta chia tay đi.]
09
Tôi tàn nhẫn chặn Lisa.
Trong giây lát, lòng tôi bỗng trống rỗng.
Nhưng mọi chuyện cũng đã rồi, sao tôi có thể rút lại được?
Chỉ có thế này, Lisa mới không bao giờ biết việc bản thân đã từng yêu đương với học sinh của mình.
Tôi cố gắng sinh hoạt như bình thường.
Nhưng khi tôi bị chen ngang khi xếp hàng trong quán ăn, hoặc khi tôi được giao cho những nhiệm vụ phức Lap, tôi vẫn vô thức muốn phàn nàn với Lisa, rồi lại nhớ ra bản thân đã chặn chị rồi.
Lisa đã từng cố gắng xin giúp đỡ từ nick phụ của tôi.
Nhưng sau khi bị tôi liên tục khước từ, chị dần dần không nhắn tin với nick phụ của tôi nữa.
Có lẽ chị đã chấp nhận mọi chuyện rồi.
Ngoại trừ việc thỉnh thoảng nhìn thấy ảnh của chị trên tường trái của tòa giảng đường, nơi để chân dung của những vị giảng viên nổi tiếng, tôi đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc với chị.
Một ngày nọ, Cô Từ lại nhờ tôi sửa máy tính giúp.
Trong khi tôi đang tìm lỗi thì tình cờ nghe thấy Cô Từ nói chuyện điện thoại.
Cô Từ trước nay vẫn điềm tĩnh đột nhiên thay đổi sắc mặt:
"Cái gì? Ở bệnh viện nào? Bây giờ tôi sẽ đến ngay!"
Tôi thuận miệng hỏi: "Có chuyện gì vậy Cô Từ, có ai bị bệnh sao ạ?"
Cô Từ vội vàng thu dọn đồ đạc:
"Là Cô La, Lisa, chắc em cũng biết... Ôi trời! Không biết hai ngày qua cậu ấy đã làm cái gì để nên cơ sự này nữa."
Tôi sững sờ một lúc.
Lisa?
Lisa nhập viện?
Tôi mất khống chế, túm lấy ống tay áo của Cô Từ:
"Cái gì...Cái gì cơ ạ? Cô La? Cô La bị làm sao vậy ạ?"
Tuy Cô Từ sửng sốt trước những cử chỉ đột ngột của tôi nhưng Cô vẫn giải thích:
"Mấy ngày nay cậu ấy không ăn uống gì, ban nãy té xỉu ở nhà riêng..."
Tôi như bị cái gì đó giáng mạnh một cú.
Chị tuyệt thực...
Chắc không phải là vì tôi đúng không?
Khi tôi muốn hỏi chi tiết hơn thì Cô Từ đã vội cầm chiếc túi nhỏ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com