Why im i like this?
Han WangHo và Park DoHyoen từng là hai con người không thể tách rời, cùng nhau bước trên con đường danh vọng và đam mê. Họ đặt tên nhau lên danh sách những đôi bạn thân thiết nhất trong giới tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng chẳng ai biết rằng, đằng sau những nụ cười và những cái chạm tay vô tình trên sân khấu lại là những tình cảm dịu dàng nhưng cháy bỏng.
DoHyoen chưa bao giờ thổ lộ tình cảm của mình với WangHo, nhưng hành động của cậu lại khiến mọi người đều cảm nhận được sự quan tâm đặc biệt dành cho anh. Cả hai là bạn đồng hành, nhưng cũng là những con người đang sống trong sự mơ hồ về cảm xúc của mình.
Thế nhưng, những ánh đèn sân khấu, những áp lực từ giới truyền thông và cả những kẻ ngoài cuộc đã tạo ra vách ngăn vô hình giữa hai người. DoHyoen, vốn là người có xu hướng che giấu tình cảm, dần xa cách WangHo một cách vô thức. Còn WangHo, người luôn mang theo nụ cười rạng rỡ trên môi, dần học cách che giấu đi vết thương trong tim mình.
Cho đến khi một hiểu lầm xảy ra, anh đã không ngờ rằng mối quan hệ giữa anh và DoHyoen sẽ sớm thay đổi đến thế.
WangHo đang ngồi trong phòng luyện tập, chú ý đến màn hình điện thoại thì thấy tin nhắn từ JiHun:
"Anh WangHo, lâu rồi không gặp. Em có chút chuyện muốn nói với anh. Tối nay có thời gian không?"
WangHo lướt qua tin nhắn và do dự một chút. Anh và JiHun vốn là anh em thân thiết, nhưng ít khi nào gặp gỡ ngoài công việc. Tuy nhiên, hôm nay JiHun có vẻ cần một người để tâm sự.
"Em có chuyện gì thế? Tối nay anh không có việc gì" WangHo nhắn lại.
Chẳng bao lâu sau, JiHun trả lời ngay:
"Em muốn nói về chuyện đội tuyển thôi, nhưng ngoài ra cũng có một số thứ khác. Cảm giác như em đang bị quá tải một chút."
WangHo suy nghĩ một lúc rồi quyết định sẽ gặp JiHun, là một người bạn thân thiết, nên anh không thể từ chối.
Cùng lúc đó, DoHyoen nhắn tin cho WangHo, giọng điệu thân mật như mọi khi:
"Luyện tập xong cùng nhua đi ăn nhé?"
Tối nay, DoHyoen đã định rủ WangHo đi ăn khuya sau buổi luyện tập. Cả hai dạo gần đây có quá nhiều căng thẳng và hiểu lầm, cậu muốn nhân cơ hội này để kéo gần khoảng cách. Nhưng khi vừa đề nghị, WangHo lại từ chối.
"Anh xin lỗi, mặc dù rất muốn nhưng anh vừa có hẹn với JiHun vào tối nay rồi, có lẽ thằng bé đang cần anh."WangHo trả lời, giọng điệu có chút áy náy nhưng vẫn kiên định. Mặc dù anh rất thích thời gian bên DoHyoen, nhưng hôm nay anh đã lỡ nhận lời với JiHun rồi.
Cậu không nói gì, chỉ im lặng nhìn theo bóng dáng WangHo khuất xa. Nhưng nỗi lo lắng trong lòng cậu lại lớn dần lên. Liệu WangHo có đang tìm kiếm điều gì mà cậu không thể cho anh được?Chỉ một câu nói từ chối đơn giản vậy thôi mà khiến lòng DoHyoen như có ngọn lửa bùng lên. WangHo có thể từ chối cậu, nhưng lại dành thời gian cho JiHun sao? Dạo gần đây, DoHyoen đã thấy hai người họ đi cùng nhau nhiều lần. JiHun đối với WangHo không đơn thuần chỉ là một người em trai hay sao? Vậy tại sao hai người họ lại trở nên thân thiết đến thế?
Lần này, cậu đã không nhắn tin sớm, chỉ muốn đưa WangHo ra ngoài một chút để thư giãn sau buổi tập. Cảm giác này như bị bỏ rơi. Cậu nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế sự tức giận đang trào dâng trong lòng.
Sau khi kết thúc buổi tập, WangHo đến quán cà phê mà JiHun đã hẹn. Cậu ngồi ở một góc khuất, ánh mắt có chút mệt mỏi, như vừa trải qua một cuộc đấu tranh nào đó trong lòng. WangHo ngồi xuống cạnh JiHun, không nói gì, chỉ im lặng nhìn cậu ấy.
"Có chuyện gì mà nghe có vẻ căng thẳng vậy?" WangHo lên tiếng.
JiHun thở dài, mỉm cười yếu ớt, nhưng nụ cười không giấu được sự buồn bã.
"Không phải chuyện đội tuyển đâu. Em chỉ cảm thấy như mình đang bị áp lực quá nhiều, có chút mệt mỏi. Chỉ muốn tìm một người nói chuyện thôi."
"Cậu biết rồi đấy, anh luôn sẵn sàng mà. Có chuyện gì, cứ nói," WangHo đáp lại, cố gắng làm cho JiHun cảm thấy dễ chịu hơn.
JiHun gật đầu, rồi nhìn vào cốc cà phê trước mặt mình. Một lúc lâu sau, cậu mới lên tiếng.
"Em nhìn thấy DoHyoen dạo này rất lạ, anh cũng lạnh lùng hơn với em." Giọng cậu nghẹn lại, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. "Em cứ cảm giác như mình đang bị bỏ rơi. Anh và DoHyoen là một đôi rất đặc biệt, còn em thì như người ngoài cuộc."
WangHo nghe vậy, ngạc nhiên. "Là sao? Anh không nghĩ cậu ấy có gì thay đổi mà."
JiHun nhìn vào mắt WangHo, một chút giễu cợt hiện lên trên khuôn mặt cậu. "Em chỉ cảm thấy... khác thôi. Có phải em quá nhạy cảm không?"
"JiHun, đừng nghĩ thế. Cậu quan trọng với anh, thật đấy," WangHo nghiêm túc nói. "Nếu có gì, anh luôn ở đây."
JiHun mỉm cười, nhưng có lẽ nó chỉ là một nụ cười gượng gạo. "Cảm ơn anh," cậu thì thầm, nhưng giọng nói vẫn có chút khô khan.
Ở ký túc xá, DoHyoen đang ngồi một mình, tay cầm chiếc điện thoại, nhìn vào màn hình, nhưng không thể tập trung. Cậu vừa gửi tin nhắn cho WangHo, nhưng không nhận được phản hồi. Trong lòng cậu, cảm giác như có thứ gì đó vỡ vụn.
Cơn ghen vô lý bùng lên trong lòng DoHyoen. WangHo từ chối cậu nhưng lại đi với JiHun sao? Cậu biết JiHun và WangHo là bạn bè thân thiết, nhưng sự khó chịu vẫn không thể biến mất.
"Tại sao lại từ chối mình? Mình đã làm gì sai?" DoHyoen tự hỏi, trong đầu xoay vòng những câu hỏi không lời đáp.
Một lúc sau, cậu quyết định không đợi WangHo nữa. Cậu không thể ngồi im, và đã ra ngoài tìm một chỗ để giải tỏa những suy nghĩ trong đầu. Nhưng khi đi ngang qua một quán cà phê gần đó, DoHyoen bất ngờ nhìn thấy WangHo và JiHun ngồi cùng nhau, nói chuyện rất vui vẻ. Họ cười đùa, có vẻ như rất thân thiết. Điều đó làm cậu không khỏi cảm thấy khó chịu, không phải vì JiHun, mà vì sự thân mật giữa họ. Cảm giác ấy lan nhanh trong lòng DoHyoen, khiến cậu không thể làm chủ được cảm xúc của mình.
"Chỉ là bạn thôi sao?" DoHyoen tự nói thầm trong lòng. Một cơn sóng ghen tuông nổi lên, cậu không thể ngừng nghĩ về những cảnh tượng đó.
Tối đó, DoHyoen lao vào luyện tập điên cuồng. Cậu chơi xếp hạng liên tục, cố gắng để bản thân không suy nghĩ lung tung. Nhưng càng cố gắng, những hình ảnh về WangHo và JiHun cười nói với nhau càng hiện lên rõ ràng.
Cuối cùng, khi quá mệt mỏi, DoHyoen chọn cho mình một lon bia. Không phải để uống say, chỉ là để làm dịu cơn bứt rứt trong lòng. Nhưng đúng lúc đó, WangHo bước vào phòng sinh hoạt chung của đội.
Khi WangHo về đến ký túc xá, anh không ngờ rằng DoHyoen lại đợi mình ở đó. Cậu đang ngồi trên sofa, đôi mắt nhìn về phía anh với vẻ nghi hoặc và căng thẳng. Một bầu không khí lạ lùng tràn ngập trong phòng.
"Uống một mình à?" WangHo hỏi, giọng điệu nhàn nhạc như cách anh vẫn thường nói với cậu
DoHyoen nhìn anh, cảm thấy tức giận không lý do. "Anh về sớm vậy? JiHun đâu?"
WangHo nhíu mày, nhận ra ngay sự châm chọc trong giọng nói của DoHyoen. "Em đang nói cái gì vậy?"
"Nói cái gì?" DoHyoen bật cười lạnh. "Không phải anh từ chối em để đi với JiHun à? Hai người vui vẻ không?"
WangHo sững lại. Một cảm giác tổn thương dâng lên trong lòng. "DoHyoen, em đang nghĩ gì vậy?"
"Em nghĩ gì? Chẳng phải rõ ràng sao?" DoHyoen đứng dậy, đặt lon bia xuống bàn. "Anh có thể từ chối em, nhưng không thể từ chối JiHun. Chẳng phải anh lúc nào cũng bảo tôi là quan trọng nhất à? Thế mà cuối cùng, anh chọn đi với cậu ta."
"Em đã được nhìn thấy cách anh và JiHun ngồi cùng nhau. Cậu ấy còn cười đùa với anh thân thiết như vậy... Anh có gì muốn giải thích không?" DoHyoen mở lời, giọng có chút lạnh lùng.
WangHo cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. "DoHyoen, em đừng suy nghĩ quá nhiều. Cậu ấy chỉ là bạn, không có gì đâu."
"Vậy còn em thì sao? Với anh, em cũng chỉ là người "bạn chung giường" thôi đúng không?" DoHyoen lặp lại câu hỏi, đôi mắt đầy đau đớn.
WangHo cảm thấy trái tim mình thắt lại. Cả hai đứng đối diện, không ai muốn bước ra khỏi vòng xoáy này. Nhưng sự lcăng thẳng giữa họ lúc này dường như quá lớn để có thể vượt qua ngay lập tức.
WangHo nhìn chằm chằm vào DoHyoen. Một cơn giận dữ hiếm hoi dâng lên trong mắt anh.
"Em đang ghen?" Anh hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự tổn thương. "Vì em nghĩ anh chọn JiHun thay vì em?"
DoHyoen không đáp. Nhưng sự im lặng của cậu đã là câu trả lời.
WangHo bật cười, nhưng trong tiếng cười có gì đó chua chát. "Được rồi, vậy em cứ tiếp tục nghĩ như thế đi. Vì có lẽ em chưa bao giờ thực sự tin tưởng anh."
Nói xong, WangHo quay người đi thẳng về phòng.
DoHyoen đứng đó, cảm giác khó chịu trong lòng không hề giảm bớt, mà còn trở nên nặng nề hơn. Cậu không ngờ, chính sự nóng nảy của mình đã đẩy WangHo ra xa hơn.
WangHo không quay về phòng ngay. Anh đứng một lúc lâu trong hành lang, hít sâu để giữ bình tĩnh. Nhưng cuối cùng, anh vẫn quay lại phòng sinh hoạt chung.
Anh không muốn kết thúc cuộc nói chuyện theo cách đó.
Nhưng khi bước vào, cảnh tượng trước mắt khiến anh khựng lại.
DoHyoen đã uống hết lon bia ban nãy, không dừng lại ở đó, cậu còn mở thêm nhiều lon khác. Mặc dù cậu không phải kiểu người uống nhiều, nhưng có vẻ hôm nay tâm trạng thật sự tệ.
"WangHo..." Giọng DoHyoen khàn đi khi thấy anh quay lại.
WangHo thở dài. "Uống đủ rồi, đi ngủ đi."
DoHyoen không đáp. Cậu nhìn anh chằm chằm, ánh mắt đầy hỗn loạn.
"Anh ghét em đến mức đó sao?" Cậu lẩm bẩm.
WangHo nhíu mày. "Em đang nói gì vậy?"
"Anh chưa từng từ chối em. Nhưng lần này lại từ chối..." DoHyoen đứng dậy, bước đến gần WangHo. Hơi thở cậu phảng phất mùi rượu, nhưng ánh mắt lại sáng rực. "Là vì JiHun đúng không?"
"WangHo, anh yêu em thật không?"
Câu hỏi ấy quá bất ngờ. WangHo còn chưa kịp phản ứng, DoHyoen đã kéo mạnh cổ tay anh, đẩy anh xuống ghế sofa.
"WangHo..."
Cậu ghì chặt vai anh, cúi xuống hôn đầy chiếm hữu. Không còn là những nụ hôn dịu dàng trước đây, mà là một sự chiếm đoạt đầy bực dọc. Đầu lưỡi cậu thô bạo tách môi anh, cắn nhẹ môi dưới như muốn trút giận.
WangHo sửng sốt.
"DoHyoen, dừng lại—"
"Anh là của em." DoHyoen thì thầm bên tai anh, hơi thở nóng rực. "Không phải của ai khác."
WangHo cố đẩy cậu ra, nhưng DoHyoen mạnh hơn, nhất là trong tình trạng say này.
Chỉ cần có ai đó trong đội bước vào lúc này...
Ý nghĩ đó khiến WangHo rùng mình. Anh nghiêng mặt tránh đi, hơi thở gấp gáp. "DoHyoen, buông ra!"
DoHyoen vẫn tiếp tục đè lên người anh, hôn lên môi anh một cách mãnh liệt.
"DoHyoen, dừng lại!" WangHo lắp bắp, trong lòng cảm thấy choáng váng.
Nhưng DoHyoen không nghe. Cậu hôn anh, cường độ tăng dần, tay không ngừng di chuyển, ép WangHo vào sofa. Từng giây từng phút trôi qua, cảm giác không thể kiềm chế được từ cả hai đều bộc phát mạnh mẽ.
Cảm giác của WangHo trong khoảnh khắc đó rất hỗn loạn. Một phần anh cảm thấy bối rối, không hiểu tại sao DoHyoen lại có hành động như thế. Một phần khác, anh không thể phủ nhận sự cuồng nhiệt trong hành động của cậu, sự khao khát mà anh chẳng thể giải thích.
Lúc này, khi sự căng thẳng lên đến đỉnh điểm, WangHo cảm thấy như thể toàn bộ cơ thể anh đang chìm vào một vòng xoáy không thể thoát ra. Cảm giác đau đớn lẫn hoang mang, sự không hiểu giữa cả hai dường như đã lên đến tột cùng. Nhưng ánh mắt của WangHo không rời khỏi DoHyoen, người đang ngồi thở dốc trên người anh.
"DoHyoen, xin em..."
Giọng anh có chút run rẩy và vỡ vụn.
DoHyoen sững lại.
Giống như bị giội một gáo nước lạnh, lý trí quay trở lại trong nháy mắt. Cậu nhìn thấy sự bối rối trong mắt WangHo, thấy dấu đỏ hằn trên cổ anh do bản thân cậu gây ra.
Cậu lặng đi vài giây rồi buông WangHo ra.
Sự im lặng bao trùm căn phòng.
WangHo không nói gì, chỉ nhìn vào mắt DoHyoen, nơi có sự tức giận, sự khát khao, và cả sự lo lắng trong đó. Anh muốn tìm lời giải thích, muốn bảo vệ mối quan hệ này, nhưng mọi thứ dường như trở nên vô nghĩa trong lúc này. Anh chỉ thấy mình đang ở trong một cái bẫy mà mình không thể thoát ra.
DoHyoen ngồi phịch xuống ghế.
Nhìn bàn tay mình, cậu bỗng cảm thấy ghê tởm bản thân.
Cậu đã làm cái quái gì thế này...?
"Em... em không hiểu, DoHyoen," WangHo thở dài, giọng anh nghẹn lại, như thể những lời này đã tích tụ quá lâu. "Em không hiểu anh. Anh không hiểu em nữa."
DoHyoen nghe thấy vậy, ánh mắt càng trở nên mềm yếu hơn. Cậu không muốn để WangHo cảm thấy buồn thêm, nhưng giận dữ của cậu lại trỗi dậy khi nhìn thấy WangHo đi cùng JiHun. Dù cậu đã rất cố gắng để kiềm chế, nhưng lần này, sự tổn thương đã khiến cậu không còn bình tĩnh được nữa. Cậu chỉ muốn cảm nhận WangHo, muốn anh ở bên mình, mà thôi.
"Anh, em không phải là người như anh tưởng," DoHyoen lẩm bẩm, giọng cậu thấp và đầy cảm xúc. "Em không muốn mất anh."
Câu nói đó khiến trái tim WangHo như ngừng đập một giây. Anh nhìn DoHyoen, rồi chậm rãi đẩy cậu ra khỏi người mình. "Anh không muốn mất em đâu, DoHyoen. Nhưng chúng ta cần thời gian. Thời gian để hiểu nhau hơn."
Cả hai im lặng nhìn nhau. Không ai nói gì thêm, chỉ có tiếng thở đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng của phòng. Đột nhiên, sự gần gũi của họ dường như biến mất, chỉ còn lại khoảng cách lạnh lẽo mà cả hai không thể băng qua.
WangHo đứng dậy, kéo lại cổ áo bị xộc xệch. "Ngày mai nói chuyện sau đi." Anh quay lưng bước ra ngoài, để lại DoHyoen ngồi một mình trên sofa, ánh mắt đầy trống rỗng.
Khoảnh khắc rời đi, trái tim WangHo nặng trĩu, anh không thể phủ nhận rằng bản thân đang rất cần DoHyoen, nhưng cái cách mà họ đã đối xử với nhau hôm nay khiến anh phải suy nghĩ lại về tất cả.
Một buổi tối im lặng trôi qua. WangHo và DoHyoen không nói chuyện với nhau, nhưng họ đều biết, ở một nơi nào đó trong căn phòng tối, cả hai đều cần nhau. Cảm giác ấy, dù mơ hồ, nhưng là điều duy nhất giúp họ giữ vững mối quan hệ này.
Sau hôm đó, WangHo quyết định, khi họ gặp lại, mọi chuyện sẽ phải rõ ràng hơn. Anh cần phải nói ra tất cả, về những cảm xúc, về sự hoang mang, về nỗi sợ mất đi người mà mình yêu thương. Và DoHyoen cũng vậy, cậu cần phải hiểu rằng, tình yêu không phải là sự sở hữu, mà là sự tôn trọng và thấu hiểu lẫn nhau.
Một tuần trôi qua kể từ khi cuộc cãi vã xảy ra, không khí trong đội tuyển vẫn có phần căng thẳng. Dù họ không nói ra, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được sự ngột ngạt giữa WangHo và DoHyoen. Cả hai vẫn chưa tìm được lời giải thích cho những hiểu lầm, và thời gian dường như chỉ khiến họ càng xa cách hơn.
Đây là buổi tối hiếm hoi mà cả đội được nghỉ ngơi sau một tuần luyện tập căng thẳng chuẩn bị cho Playoff.
DoHyoen tìm đến Si Woo – người anh thân nhất mà cậu có thể tin tưởng lúc này. Cậu không biết làm gì với chính mình, không biết làm sao để chữa lành những vết thương trong mối quan hệ này. Si Wooluôn là người mà DoHyoen tin tưởng để chia sẻ những rối ren trong lòng, và lúc này, cậu thật sự cần một lời khuyên, dù là lời khuyên không có lời đáp án rõ ràng. Cả hai ngồi trong một quán cà phê gần khu ký túc xá. DoHyoen chưa bao giờ là kiểu người dễ dàng bộc lộ cảm xúc, nhưng hôm nay, cậu không thể giữ trong lòng được nữa.
Trong khi đó, WangHo vẫn không thể ngồi yên. Buồn bã và cảm thấy trống rỗng, anh quyết định lên phòng tập luyện. Cảm giác trống vắng trong lòng vẫn không thể nguôi ngoai, và việc luyện tập một mình có lẽ là cách duy nhất để anh xoa dịu tâm hồn.
Trong ánh đèn mờ ảo của quán café vắng vẻ, DoHyoen ngồi trầm ngâm, lắng nghe những lời khuyên chân thành từ người anh thân thiết.
Si Woo thở dài, lắc đầu. "Mày thật sự ngốc quá, DoHyoen à."
DoHyoen nhíu mày, không hiểu Lehends đang ám chỉ điều gì.
" Mày đã để cảm xúc của mình lấn át lý trí. Nếu mày thực sự yêu WangHo, đừng để một chút hiểu lầm khiến cả hai phải chịu đựng."
Si Woo chống cằm, chậm rãi nói từng chữ: "Mày có biết WangHo trước giờ chỉ yêu mình mày không? JiHun thực sự chỉ là một cậu em trai thân thiết. Tao chắc chắn một điều, nếu không phải vì mày tỏ ra lạnh nhạt trước, anh ấy đã chẳng cần ai khác bầu bạn."
Câu nói ấy như một cú tát thẳng vào lòng DoHyoen. Cậu sững người, nhận ra bản thân đã để ghen tuông làm mờ mắt. Cậu đã tự tạo ra khoảng cách giữa mình và WangHo, rồi lại trách anh vì đã tìm đến người khác.
DoHyoen im lặng, suy nghĩ về lời nói ấy, rồi đứng dậy, cảm giác nhẹ nhõm hơn một chút. Cậu quay lại ký túc xá, nhưng khi đang đi trên con đường vắng vẻ, một cảm giác khó chịu bỗng xuất hiện trong lòng. Cảm giác như có gì đó không đúng.
Khi kết thúc buổi luyện tập muộn màng, WangHo tắt đèn phòng tập và bước ra ngoài, trước đây, DoHyoen luôn cùng anh đi về nên bây giờ anh dường như cảm thấy có chút cô đơn và nhung nhớ DoHyoen.
Cảnh vật xung quanh tĩnh lặng, chỉ có ánh đèn đường hiu hắt soi bóng anh lướt qua, WangHo bước đi trên con đường vắng, lòng nặng trĩu suy tư. Đang đi bộ về kí túc xá, một cảm giác bất an dâng lên khi anh nhận ra có ai đó đang theo sau mình. Anh không biết rõ lý do, chỉ là một linh cảm mơ hồ khiến anh cảm thấy ai đó đang theo dõi mình.
Anh đi nhanh hơn, nhưng vẫn không thể tránh khỏi cái bóng lạ lẫm đang đuổi theo phía sau. Đột nhiên, một người đàn ông to lớn lao đến từ phía sau, không kịp cho WangHo phản ứng, một bàn tay thô bạo đã kéo anh vào con hẻm tối.
"Im lặng, đừng có la hét," người đàn ông nói, giọng khàn đặc, đầy mùi rượu. WangHo không thể làm gì, bàn tay thô bạo của hắn đã chộp lấy cánh tay anh, giữ chặt, không cho anh có cơ hội thoát thân.
Anh cảm thấy chiếc áo sơ mi mình đang mặc bị xé rách, từng sợi vải bung ra, để lộ làn da trắng mịn của mình. Hơi thở nóng hổi của người đàn ông phả vào cổ anh, khiến anh rùng mình sợ hãi. Cảm giác bị chạm vào da thịt, bàn tay lạnh lẽo lướt qua ngực, làm anh cảm thấy như muốn nghẹn thở. Hắn hôn lên cổ anh một cách thô bạo, tay còn lại lần mò vào áo anh, khiến WangHo bắt đầu hoảng loạn, tay chân không thể động đậy, chỉ biết hét lên van xin
Tim WangHo đập loạn xạ, cơ thể không ngừng run lên, toàn thân anh bủn rủn, sự sợ hãi chiếm lấy lý trí. Mọi thứ dường như tối sầm lại, và anh cảm thấy mình đang mất đi tất cả.
Nhưng ngay khi bàn tay người đàn ông đó đang lần mò xuống vùng thắt lưng, một tiếng hét vang lên từ phía sau.
"Cút ngay!"
DoHyoen lao đến với ánh mắt giận dữ, như một cơn bão cuốn qua mọi thứ trước mắt. Cậu không nghĩ ngợi, chỉ tung một cú đấm mạnh vào mặt gã đàn ông đang chạm vào WangHo. Gã kia bị đẩy ngã xuống đất, loạng choạng đứng dậy, nhưng chưa kịp phản kháng thì DoHyoen đã đá mạnh vào bụng hắn, khiến gã ngã xuống lần nữa.
WangHo không nói gì, đứng bất động trong hoảng loạn, ánh mắt đỏ hoe, gương mặt tái mét. DoHyoen chạy đến bên anh, không nói gì, chỉ vội vàng khoác áo lên người WangHo, kéo anh vào lòng.
"Anh không sao chứ?" DoHyoen hỏi, giọng cậu khàn đi vì lo lắng và giận dữ.
WangHo không đáp, chỉ gật đầu yếu ớt. Nhưng khi anh cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể DoHyoen, mọi cảm giác sợ hãi dường như ùa về. Nước mắt anh bắt đầu rơi xuống, không thể ngừng lại.
DoHyoen bế WangHo lên và không nói gì thêm. Cậu chỉ lo lắng đưa anh về ký túc xá. Khi vào phòng, DoHyoen không ngừng nhìn anh với ánh mắt đầy lo âu. Cậu kéo anh vào phòng tắm, nơi hơi nước mờ ảo bắt đầu phủ lên không gian.
WangHo khóc, và khi giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, anh nhìn vào DoHyoen. "Đừng đụng vào anh... Người anh ... bẩn lắm."
"Anh không dơ bẩn," DoHyoen thì thầm, giọng cậu trở nên khàn đặc. Cậu cẩn thận cởi bỏ lớp áo rách nát trên người WangHo, cảm giác đau đớn từ những vết xước và những dấu hôn đỏ bừng trên làn da WangHo khiến trái tim cậu quặn lại. DoHyoen không thể kìm chế cơn giận dữ trong lòng, như một con thú hoang dã không thể kiểm soát sự chiếm hữu. Cậu lặng lẽ kéo WangHo vào dòng nước ấm, dường như muốn gột rửa tất cả những dấu vết mà người đàn ông kia để lại trên cơ thể WangHo.
Nhưng DoHyoen chỉ cúi xuống, không nói gì, chỉ vùi mặt vào vai WangHo. Cậu hôn lên trán anh, rồi từ từ hôn lên môi anh. Một nụ hôn thật sâu, như muốn xóa sạch mọi cảm giác sợ hãi, mọi sự lo lắng. Môi DoHyoen khẽ mân mê, chiếm hữu, khiến WangHo không thể rút lui. Cậu không nói gì, chỉ hôn anh thật nhiều, như một lời xin lỗi muộn màng.
"Em không bao giờ để ai làm tổn thương anh nữa," DoHyoen thì thầm trong hơi thở nóng bỏng, không hề buông tay WangHo ra.
DoHyoen lần nữa cúi đầu, đôi môi chạm nhẹ lên trán WangHo. "Anh là của em".
Một nụ hôn dịu dàng, sau đó trở nên mãnh liệt hơn. DoHyoen không thể kìm chế cảm xúc của mình nữa. Cậu muốn WangHo biết rằng cậu yêu anh, yêu đến mức nào. Cảm giác tuyệt vọng và khát khao chiếm hữu khiến những cái hôn giữa họ trở nên không thể dứt ra.
Bên ngoài trời vẫn mưa, nhưng trong lòng họ, mọi thứ dường như đã sáng lại. WangHo dần thả lỏng, nỗi sợ hãi biến mất, chỉ còn lại sự ấm áp và sự yêu thương tuyệt đối mà DoHyoen mang lại.
"Anh... Anh sẽ không rời xa em nữa," WangHo thì thầm, đôi mắt ngấn lệ nhưng không còn sự sợ hãi. "Em là người duy nhất anh cần."
DoHyoen nở nụ cười nhẹ, hôn lên tóc WangHo lần nữa. "Em cũng vậy. Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa."
Mọi thứ xung quanh họ như mờ đi, chỉ còn lại âm thanh của những nụ hôn cuồng nhiệt, làn nước ấm áp và sự tồn tại của nhau trong khoảnh khắc đó.
...
DoHyoen vẫn không thể quên được cảm giác khi nhìn thấy WangHo bị người đàn ông kia sàm sỡ, và sự bất lực trong khoảnh khắc ấy. Lòng cậu như bị xé toạc ra, nhưng giờ đây, khi nhìn thấy WangHo nằm trong vòng tay mình, cảm giác bảo vệ và yêu thương cậu ấy trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Cả hai ngồi trong phòng tắm, không ai nói gì thêm. DoHyoen không thể để WangHo một mình nữa, không thể để những tổn thương nhỏ nhặt từ cuộc sống làm anh phải chịu đựng. Cậu bế WangHo ra khỏi vòi sen, nhẹ nhàng lau khô cơ thể anh, cẩn thận từng chút một, như sợ rằng chỉ cần lỡ tay một chút, sẽ làm tổn thương người mình yêu.
WangHo im lặng trong suốt quá trình đó, nhưng đôi mắt cậu không rời khỏi DoHyoen, như thể muốn tìm một câu trả lời. Lúc này, cậu không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Sự ấm áp từ DoHyoen, từ bàn tay ấy, từ trái tim ấy khiến cậu bình tĩnh trở lại. Tất cả những gì cậu cần lúc này là sự gần gũi, là lời nói dịu dàng từ người mà cậu đã dành tình cảm sâu đậm.
Khi DoHyoen đỡ WangHo lên giường, sự im lặng vẫn bao trùm. Nhưng rồi, cuối cùng, WangHo lên tiếng, giọng khẽ khàng nhưng đầy nỗi niềm:
"Anh... đã nghĩ rằng chúng ta sẽ không còn như trước nữa," cậu nói, mắt rưng rưng. "Anh không biết làm sao để quay lại."
DoHyoen ngồi xuống bên giường, đôi mắt nhìn thẳng vào WangHo. "Chúng ta sẽ không quay lại đâu, WangHo," cậu trả lời, giọng nghiêm túc, nhưng đầy ấm áp. "Chúng ta sẽ tiến về phía trước, và làm lại từ đầu, bằng cách của riêng mình. Anh đã luôn là người quan trọng nhất với em. Em không thể mất anh, không thể để những hiểu lầm này phá vỡ chúng ta."
Cậu nhẹ nhàng vén tóc WangHo ra sau tai, nhìn vào đôi mắt anh. "Anh là tất cả đối với em, WangHo. Em không thể tiếp tục sống mà không có anh. Đừng rời xa em nữa."
WangHo nhìn vào mắt DoHyoen, cảm nhận sự chân thành từ cậu ấy. Từng câu nói như vỗ về tâm hồn anh, như thể xoa dịu những nỗi đau đã dồn nén suốt một tuần qua. Cậu cảm nhận được tình yêu và sự bảo vệ từ DoHyoen, như thể tất cả những rạn nứt, những hiểu lầm trước đây đều đã được hàn gắn.
"Anh cũng vậy," WangHo thì thầm. "Anh không thể sống thiếu em, DoHyoen."
Từ lúc đó, không gian xung quanh họ dường như đã thay đổi. Chỉ còn lại tình yêu trong đôi mắt ấy, trong nụ cười ấy. Hai người họ đều nhận ra rằng, dù có những khó khăn, những tổn thương, tình yêu giữa họ không bao giờ thay đổi. Họ sẽ luôn ở bên nhau, vượt qua mọi thử thách, bởi vì họ đã dành cho nhau một thứ quý giá không thể thay thế.
Ngày hôm sau, mọi thứ bắt đầu có một chút thay đổi. DoHyoen đã chủ động tìm đến WangHo, không còn giận dỗi hay né tránh nữa. Cậu thậm chí mời WangHo đi ăn, không phải vì nghĩ rằng họ cần làm điều gì đó để hàn gắn, mà vì cậu thực sự muốn chia sẻ thời gian với người quan trọng nhất trong đời mình.
Khi họ ngồi cùng nhau, trong một nhà hàng ấm cúng, không còn sự lạnh lẽo giữa họ. DoHyoen cười, nói về những chuyện vặt vãnh trong ngày, nhưng mỗi khi nhìn thấy WangHo, cậu lại cảm thấy lòng mình tràn ngập yêu thương. WangHo cũng vậy, cảm giác yên bình, không còn sự giận dỗi hay căng thẳng.
"Anh đã nghĩ nhiều về những gì em đã làm," WangHo nói, đôi mắt nghiêm túc. "Anh không thể tiếp tục im lặng mãi, phải không?"
DoHyoen khẽ cười, nắm tay WangHo. "Anh không cần phải nói gì, chỉ cần ở bên em là đủ. Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua tất cả."
Sau bữa ăn, họ cùng đi dạo, cùng nhìn những ánh đèn lấp lánh trên đường phố, không nói gì nhiều, chỉ tận hưởng sự hiện diện của nhau. Cảm giác hạnh phúc, nhẹ nhàng và tràn đầy yêu thương bao phủ lấy họ.
Mấy tháng sau, khi đội tuyển của họ tiếp tục thi đấu, mối quan hệ giữa DoHyoen và WangHo đã ngày càng trở nên vững chắc. Họ không chỉ là đồng đội, mà là những người bạn tâm giao, những người yêu thương nhau hết lòng.
Dù không phải lúc nào mọi chuyện cũng dễ dàng, nhưng họ đã học được cách tin tưởng vào nhau, chia sẻ những cảm xúc thật, và cùng nhau vượt qua những thử thách. Và cuối cùng, tình yêu của họ không chỉ là một thứ tình cảm thoáng qua, mà là một mối quan hệ bền chặt, vượt qua tất cả những gì khó khăn nhất.
Kết thúc.
Vốn định viết chiếc Fic này chơ Bơ Đậu để ăn mừng LCK Cup nhưng mà bận bịu quá, đây là chiếc fic thứ 2 trên con đường tập tành viết fic của mình nên không tránh khỏi vẫn còn nhiều thiếu xót, fic tuy oneshort nhưng mình thấy cũng khá dài, vì muốn cho mọi người có trải nghiệm tốt nên mình không tách thành nhiều chương, hy vọng mọi người sẽ thích nó hen <3, mọi người có thể cmt về fic cho mình xin góp ý nhe UwU
Mừng kỷ niệm 10 năm debut của Đậu cha, hy vọng em Per và cả đội sẽ cùng anh nâng cup CKTG!!! Mới đây mà đã theo ảnh được 8 năm ròi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com