Giếng
Tôi luôn luôn cảm thấy cuộc sống ở thị trấn nơi tôi sống có chút gì đó cổ quái, cũng có thể nói mỗi người trong thị trấn dường như đều đang giấu diếm một bí mật nào đó.
Tôi từ trước đến nay chưa bao giờ ra khỏi thị trấn, cũng không có kí ức gì ngoài hai năm trước đây. Thị trấn này cũng dường như không có kí ức, thậm chí sách vở cũng không có ghi chép lịch sử, chỉ có những miệng giếng bị phong kín.
Bên trên những miệng giếng trong thị trấn của tôi đặt những những tảng đá to dày và nặng, có cái thậm chí còn có cả nắp bị khóa lại. Chúng có ở khắp nơi trong thị trấn, như những cái cửa sổ hướng xuống đất. Tôi và Trình Hoan vô cùng tò mò với những cái giếng này, khám phá những thứ lạ lẫm vốn là bản tính của trẻ con mà.
Chúng tôi thường nhòm xuống giếng qua cái khe hòn đá che miệng giếng, nhưng bên trong là một vùng tối đen xì, chúng tôi không thể biết bên trong giếng rốt cục có cái gì. Trình Hoan lấy đá ném xuống cái khe nọ, rất lâu sau đó chúng tôi vẫn không nghe thấy tiếng hòn đá chạm đáy.
Bố mẹ trước nay không cho tôi lại gần những cái giếng đó, tôi và Trình Hoan chơi ở bên cạnh giếng thôi cũng có những người lớn không quen biết nghiêm mặt đuổi chúng tôi đi. Những người lớn luôn luôn tỏ ra bí mật về những cái giếng đó, nhưng càng như vậy, chúng tôi càng muốn khám phá chúng.
Tôi và Trình Hoan mãi vẫn chưa có cơ hội, người bên đường qua lại không ngớt, kiếm cách chui xuống giếng cũng giống như tìm cách lên trời vậy. Chúng tôi chỉ đành lùi kế hoạch đó hết lần này đến lần khác, đi khám phá mọi nơi không có người lui tới trong thị trấn để thỏa mãn niềm vui mạo hiểm của tuổi niên thiếu.
Cho đến một ngày, Trình Hoan kéo tôi đến một góc phố nói: "Tớ phát hiện ra một nơi, cái giếng ở đó có thể xuống xem thử được." Tôi đang lơ đễnh ngó một người bán rong, nghe câu đó liền quay đầu nhìn Trình Hoan.
Gương mặt Trình Hoan tràn ngập phấn khích và đắc ý khi chờ tôi đưa ra quyết định. "Đi, đương nhiên là đi." tôi trả lời. Cả ngày hôm đó, trong lòng tôi ngấm ngầm một niềm vui, kiểu như đang háo hức mong chờ một điều tốt đẹp.
Chúng tôi chọn đi đến nơi Trình Hoan phát hiện ấy vào một buổi sáng xanh trong. Chỗ ấy cách trung tâm thị trấn một khoảng khá xa, chúng tôi phải đi bộ rất lâu. Cái giếng ở trong một cái sân cũ kỹ, cỏ dại mọc thành từng bụi rậm rạp, nhưng từ những cánh cửa gụ sơn đỏ cũ kỹ có thể đoán được, nơi đây từng có một gia đình lớn sinh sống.
Trong sân rất yên tĩnh, nhưng loại yên tĩnh này lại ẩn giấu một cảm giác bất an kì lạ. Hình như Trịnh Hoan cũng cảm thấy như vậy, cái miệng liến thắng trên đường tới đây bỗng nhiên im bặt. Nhưng chỉ có dự cảm thì cũng không đủ để cản bước chúng tôi, và, chúng tôi đã thấy cái giếng đó.
Cái giếng này giống như những cái giếng khác trong thị trấn chúng tôi, bị một tảng đã dày nặng che kín miệng. Nhưng ở đây bốn phía không có người nên chúng tôi có đủ thời gian để tìm cách mở được miệng giếng. Vào thời khắc miệng giếng được mở ra, có một thứ mùi hôi thối ẩm mốc thốc lên, nhưng lẫn trong không khí lạnh lẽo nơi đây lại xen lẫn cảm giác quen thuộc. Nó tựa như một giọt nước rơi vào biển hồi ức đã chết của tôi, khuấy lên những gợn sóng nhỏ. Nhưng khi những gợn sóng nhỏ tan đi, tôi vẫn không nhớ lại được bất cứ điều gì.
Thời gian lâu rồi nên trong giếng đã hơi bị hư hỏng, bên dưới tựa hồ có thể nhìn thấy ẩn hiện một cái hang. Những viên đá xếp chồng lên nhau dưới giếng ngược lại thuận tiện cho chúng tôi lần mò đi xuống. Chúng tôi bò xuống từng tí từng tí một. Dưới đáy giếng vẫn còn một lớp nước cạn, tôi bước đi trên đó phát tra những tiếng lép nhép vô cùng đáng chú ý trong không gian yên tĩnh nhỏ hẹp này.
Đáy giếng có một cái hang cao tầm nửa người, vì chúng tôi không có mang thứ gì để chiếu sáng nên rạp người chui vào trong. Lúc đầu chúng tôi không thể đứng thẳng, nhưng đi sâu vào trong thì không gian dần dần rộng ra. Tôi men theo những chỗ lồi lõm không bằng phẳng của tường đá, cảm nhận chân mình đang dẫm lên nền đất ẩm ướt và dâng lên một loại ảo giác không biết mình đang ở đâu.
"Sắp đến chưa?" Trình Hoan lên tiếng hỏi, cậu ấy quay lưng về phía tôi, mặt hướng về phía cửa hang vừa chui vô, đi lùi từng bước một. Tôi biết cậu ấy chỉ đang tùy tiện nói vài câu để xua đi không khí u ám. Cũng kì quái thật, vừa đi vào trong động, mắt tôi hình như đột nhiên có thể thích ứng với bóng đêm trước mặt.
Tôi nói: "Sắp rồi" vì cái động bắt đầu hẹp lại, phía trước mờ mờ ánh sáng từ xa truyền tới. Chúng tôi cách nguồn sáng càng ngày càng gần, con đường cũng càng ngày càng quen thuộc, tôi và Trình Hoan cong lưng bò ra phía trước rồi nhảy ra khỏi cửa giếng.
Khoảnh khắc vừa chui ra tôi bất ngờ đến sửng sốt. Tôi nhìn Trình Hoan, cậu ấy cũng đang bày ra một bộ mặt bối rối lạ thường. Chúng tôi đã trở lại miệng giếng. Việc mò mẫm trong bóng tối lúc nãy dường như là ảo giác của chúng tôi, nhưng tôi nhớ rõ là mình đã đi một đường thẳng cơ mà?
Tôi và Trình Hoan đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy rất kì quái, quyết định hôm nay thôi cứ đến đây đã, ai về nhà nấy. Lúc đó trời đã bắt đầu âm u như sắp có bão. Tôi nhận ra cỏ dại hình như cao hơn rất nhiều so với lúc chúng tôi chui vào trong giếng. Trên đất rải rác vài cuốn sách. Trong sân yên tĩnh nhưng không phải sự yên tĩnh thanh bình mà là sự yên tĩnh đầy ức chế.
Chúng tôi đi được một lúc mới đến được nơi có người qua lại. Trong thị trấn hình như đã xảy ra chuyện lớn gì đó, vẻ mặt của mỗi người đều mang vẻ cứng ngắc khó hiểu khiến cho tôi và Trình Hoan trở nên rất khác biệt.
Người trên đường đều cúi đầu đi lại với dáng vẻ không có sự sống, chú ở cửa hiệu may đi ngang qua chúng tôi, trước nay chú đều khỏe mạnh, bây giờ đột nhiên lưng gù xuống như đang cõng một vật gì.
Tôi vội vàng muốn về nhà hỏi cho rõ, nhưng Trình Tranh lại nhìn bốn phía, lộ rõ vẻ bất an. "Mọi người trong thị trấn đều kì cục hết sức, sao mình cứ cảm thấy có chuyện đã xảy ra vậy." Tôi không nghĩ nhiều về lời nói của cậu ấy, chỉ qua quýt: "Về nhà cái là biết ngay thôi."
Trình Hoan không chịu đi, kéo tôi lại, nhưng lại nói không được lý do, cả người cứ thế cứng ngắc lại. Nhìn vẻ hoang mang của cậu ấy tôi ngược lại bình tĩnh hơn, có lẽ là do cảm thấy giữa hai người nhất thiết phải có một người đưa ra quyết định. Tôi kéo tay cậu ấy nói: "vậy chúng ta đừng tách ra nữa, về nhà mình trước."
Lời của Trình Hoan cũng làm tôi chú ý hơn, tôi âm thầm quán sát, càng để ý càng cảm thấy trong lòng lành lạnh. Người trên đường nếu nói bọn họ tinh thần sa sút còn không bằng cho rằng họ đã chỉ còn lại những cái xác, không còn cảm giác quen thuộc thường ngày.
Nhìn thấy cái sân quen thuộc của nhà tôi, tôi liền nhanh chân tiến vài bước tới đẩy cửa. "Mẹ", câu nói chưa dứt, phần còn lại đã bị nghẹn lại trong họng, tôi nghe thấy tiếng Trình Hoan ở phía sau sợ hãi lùi lại hai bước.
Trong nhà có người, nghe thấy giọng tôi đều quay đầu nhìn lại, gương mặt tất cả mọi người đều nhuốm màu u ám.
Tôi nhìn thấy mẹ, còn nhìn thấy cả chính tôi đang đứng bên cạnh.
Kẻ đó và người giống mẹ tôi vô cùng kia bỏ việc đang làm trên tay xuống, từ từ đứng lên. Một tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt bà ta, sau đó là bà ta lạnh lẽo nhìn tôi, ánh nhìn phức tạp pha trộn giữa hy vọng và thù hận. Biểu cảm của bà ta vừa đáng sợ vừa điên cuồng, khác một trời một vực với mẹ tôi, tôi liền cảm thấy ngay hình như mọi chuyện có gì không đúng.
"Nhanh...chạy nhanh!" phản ứng của Trình Hoan nhanh hơn tôi một chút, giọng nói run rẩy của cậu ấy phá vỡ không khí đang đông cứng lúc đó. Trình Hoan đã chạy ra khỏi sân, tôi sợ bị bỏ lại cũng vội co giò đuổi theo. Người phụ nữ vội vàng đuổi theo chúng tôi, giọng hét chói tai vang vọng cả một con đường "Bắt lấy chúng! Bọn chúng là ác quỷ!"
Nghe thấy tiếng hét, lòng tôi chùng xuống. Thời gian trên đường dường như ngừng cả lại, tất cả mọi người đều dừng việc đang làm, quay đầu nhìn. Trong phút chốc tôi và Trình Hoan bị mười mấy cặp mắt không thiện ý khóa chặt, cảm giác này thật khiến người ta rợn sống lưng, giống như có vô số rắn độc phì những hơi thở lạnh lẽo ẩm ướt về phía chúng tôi vậy.
Bọn họ sắp đuổi tới rồi, mỗi người đều như phát điên, người phụ nữ giống mẹ tôi kia cũng ở trong số đó. Tôi và Trình Hoan chạy bán mạng, có mấy lần thậm chí suýt nữa bị bọn họ tóm được.
Người đuổi theo càng ngày càng nhiều, chúng tôi gần như không dám quay đầu lại, bọn họ đều cực kì dễ sợ, giống như dù có chết cũng phải túm lấy chút hy vọng gì đó. Chúng tôi không biết phải trốn chạy đi đâu, thị trấn này đâu đâu cũng là những người kì quái đó, đi qua mỗi nơi thì người đuổi theo chúng tôi càng nhiều.
Tốc độ chạy của Trình Hoan đột nhiên chậm lại một chút, khi tôi chạy được đến gần cậu ấy mới nghe thấy cậu ấy nhỏ giọng nói: "Về cái sân kia". Tôi tựa hồ nhìn ra được sự kiên định trong mắt cậu ấy, gật gật đầu. Thế là chúng tôi lại dồn sức chạy.
Nói ra thì cũng lạ, đám người lớn này ngược lại so với hai đứa trẻ chúng tôi lại chạy chậm hơn một chút, chúng tôi dần dần kéo giãn được khoảng cách. Chúng tôi không quá vội vàng nữa mới phát hiện, thị trấn này không hề có một loài động vật nào, cho dù là một con chim hay một chú chó lang thang đều không thấy, cảm giác hình như chỉ có mỗi con người là còn sống vậy.
Tôi và Trình Hoan nhìn thấy cánh cửa gỗ màu đỏ trong sân nọ...hai bước... một bước... chạy tọt vào sân. Chúng tôi dùng toàn bộ sức lực giữ lấy cánh cửa, Trình Hoan chạy vào trong tìm thấy một cây chổi cũ, điên cuồng dùng nó làm then cài chặt cánh cửa, tôi có thể cảm thấy âm thanh người đuổi theo ngày càng gần, thúc giục chúng tôi nhanh lên, nhanh nữa lên.
Cửa được cài chặt rồi, sức lực của tôi cũng cạn kiệt, đau như bị rút xương, ngồi bệt xuống cỏ. Trình Hoan cũng vậy, ngồi dựa lưng vào cửa, ngực phập phồng cười với tôi: "Đúng là đại nạn không chết".
Nhưng rất nhanh, nụ cười của cậu ấy đông cứng lại. Trên mép tường bao xuất hiên một đôi tay. Tường bao của cái sân này thấp quá, không ngăn được đám người điên kia. Tôi nghe thấy bọn họ rờ rẫm bên ngoài bức tường làm phát ra tiếng ngói rơi rắc rắc.
Bức tường đã là phòng tuyến cuối cùng rồi, chúng tôi đã bị dồn vào đường cùng rồi! Tôi quay đầu, Trình Hoan tuyệt vọng nhìn tôi, đôi mắt đỏ kè, cho dù cố gắng cách mấy cũng không kìm được đôi môi tái mét run rẩy.
Cái giếng đó vẫn đang mở, còn gì tệ hơn tình huống lúc này của chúng tôi được nữa? Khi tôi lại lần nữa nhảy vào trong giếng, tôi phát hiện mình đã hoàn toàn thích nghi với bóng tối rồi, mỗi chỗ lồi lõm trên vách đá tôi sờ vào đều chính xác không sai lệch. Tôi không để ý được sự thay đổi của mình, chỉ chăm chú cắm đầu đi về phía trước.
Bọn họ đã đuổi tới nơi, nhưng hình như bóng tối của cái giếng đã cản họ lại, âm thanh bước chân đã chậm lại rõ rệt. Tôi và Trình Hoan cố hết sức để tiếng bước chân nhẹ nhàng nhất có thể. Cái hang bắt đầu nhỏ hẹp lại như một cái phễu, chẳng bao lâu chúng tôi đã đến lối ra.
Lại lần nữa bò lên, bầu trời đã lại nắng, cứ như tất cả vừa qua chỉ là một giấc mộng. Nhưng chúng tôi đều biết đây không phải ảo giác. Nguy hiểm vừa rồi khiến chúng tôi trở nên cảnh giác, tôi và Trình Hoan ra khỏi giếng lập tức chuyển hòn đá che miệng giếng lúc đầu bị chúng tôi đẩy ra lấp lại miệng giếng như cũ.
Không bao lâu dưới giếng truyền tới tiếng người lao xao. Bên trên này vẫn tĩnh lặng nhưng bên dưới dường như đang có biến động. Hòn đá hơi bị xê xích, nhưng bọn họ không thể đẩy được hòn đá đậy miệng giếng ra. Một lúc sau, âm thanh nhỏ dần lại sau đó im lặng thành một khoảng chết chóc.
Như lần nữa được tái sinh, chúng tôi theo đường cũ trở về. Cảnh vậy chim hót chó chạy người đi dần dần thân quen trở lại. Tôi trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới dưới giếng là một thế giới khác. Người lớn chắc là biết việc này, nếu không cũng sẽ không nghiêm khắc cấm đoán chúng tôi lại gần những cái giếng như vậy.
Tôi như sống trong một đám sương mù, bởi vì không có kí ức trước kia, những thứ tôi nhớ được vô cùng ít. Thị trấn tôi ở hoàn toàn tự cấp tự túc, giờ nghĩ lại, mỗi người trong thị trấn dường như đều sống những ngày tháng lặp đi lặp lại. Những thứ tôi thấy hôm nay đã làm thay đổi tất cả.
Mẹ tôi nhất định biết là đã xảy ra chuyện gì. Tôi định về nhà hỏi mẹ, nhưng khi nhìn thấy mẹ, tôi lại không biết hỏi gì. Bí mật này tôi không thể tiết lộ với ai, dù sao việc tự ý xuống giếng cũng là lỗi của bản thân tôi.
Nhưng đi trên đường, nhìn thấy những cái giếng như vết thương kia, những thắc mắc trong lòng tôi lại cồn cào sống dậy. "Những người dưới giếng..." khi nghe câu này mẹ tôi đang dùng khăn khô lau chén bát, bà đột nhiên run tay làm cái chén rơi lại vô bồn rửa.
"Người gì? Dưới giếng làm gì có người!" mẹ mắng tôi té tát. Bà nhặt lại cái chén lên lau tiếp như một con rối. Biểu cảm trên gương mặt mẹ đột nhiên vô cùng xa lạ, nhưng lại khiến tôi mơ hồ có cảm giác quen thuộc. Tôi ngẫm nghĩ, cuối cùng lóe lên trong trí nhớ:
Lúc đó, biểu cảm của mẹ tôi và "người mẹ" trong giếng giống nhau y như đúc!
"Vậy người trong giếng là ma quỷ?"
Tôi lặp lại lời của Trình Hoan, nhưng trong lòng nhận thức sâu sắc được sự việc không đơn giản như vậy. Trình Hoan có lẽ cũng cảm thấy như thế, nhưng cậu ấy cũng không dám khẳng định, chỉ là nhắc lại lời của người nhà: "Bố mình bảo chúng ta tránh xa mấy cái giếng ra, yên ổn mà sống như bình thường là được. Vẻ mặt của bố mình lúc đó cũng rất đáng sợ." Trình Hoan nói như vậy.
Yên ổn? Còn bao nhiêu việc chúng tôi không biết nữa? Từ khi có kí ức đến nay, tôi chưa bao giờ ra khỏi thị trấn nửa bước, mà mỗi người ở đây cũng đều chỉ sống trong cái thị trấn nhỏ hẹp này. Loại yên ổn này kéo dài khiến tôi không nhìn thấy hy vọng gì. Nếu cứ yên ổn như thế này một đời thì đáng sợ biết bao.
"Bố mình đang nói dối." cảnh tượng khi ở bên kia cái giếng lại quay lại, tôi túm lấy tay áo Trình Hoan, "Mình không nói rõ được, nhưng nhìn thấy phản ứng của những người nọ, chúng ta hình như giống ác quỷ hơn. Nếu muốn làm rõ mọi thứ, chúng ta phải xuống đó lần nữa."
Tôi và Trình Hoan nhìn nhau, ánh mắt cậu ấy run rẩy, đôi môi cũng run rẩy. "Xin lỗi, mình nói cho người nhà biết chỗ cái giếng đó rồi, bọn họ sẽ nhanh chóng che kỹ lại thôi. Xin lỗi, mình thật sự...thật sự..." Cậu ấy không nói tiếp, nhưng tôi biết thế là hết.
Tôi như trải qua một giấc mơ dài, chỉ có điều khi chúng tôi đi trên con đường tới trường, mọi thứ đều yên tĩnh hơn rất nhiều. Tôi nhìn mọi người trong thị trấn đi đi lại lại, tự nói với với bản thân "Thật là không cam tâm." Trình Hoan đi bên cạnh đột nhiên rảo bước nhanh hơn, cậu ấy như biến thành một con người trầm mặc xa lạ.
Thời điểm bọn họ đi phong kín lại miệng giếng đó càng ngày càng gần, tôi dường như toàn bộ tâm trí đều đang nghĩ đến chuyện này, lời thầy giáo giảng bài đều không vào tai. Không cam tâm, cái sự không tâm này chiếm lĩnh toàn bộ đầu óc tôi. Tất cả những thứ này đối với tôi mà nói đã sớm không còn là một lần mạo hiểm nữa, tôi như đã nắm được một cơ hội, cuộc sống của tôi đã thay đổi theo chiều hướng tôi không thể định trước nữa.
"Cậu kia làm gì vậy?" Giọng nói của thầy giáo vang lên, bạn học trong lớp đều đưa ánh mắt đầy hiếu kì và náo nhiệt ngó tôi, lúc này tôi mới nhận thức được mình đã đứng lên từ lúc nào.
"Cậu ấy không thoải mái nên muốn xin về sớm ạ." Giọng của Trình Hoan vang lên. Cậu ấy vẫn còn lo lắng cho tôi. Tôi nhìn cậu ấy, sâu trong đáy mắt kêu gào là tôi cần cậu, nhưng Trình Hoan không hề đứng dậy.
Tôi không cầm theo thứ gì đã chạy ra khỏi phòng học, không nghe thấy thầy giáo và Trình Hoan đang gọi với theo nói gì. Tôi biết Trình Hoan đã cố hết sức giúp tôi rồi, giọng nói của cậu ấy lúc nãy đã cho tôi thêm sức mạnh.
Nhanh lên, nhanh hơn chút nữa. Tôi dùng hết sức lực chạy về cái giếng nọ, trong lòng âm ỷ một loại dự cảm: Có điều gì đó sắp sửa thay đổi. Mãi mãi.
Cái giếng ấy vẫn giống y hệt như lúc tôi rời khỏi, vẫn bị tảng đá nặng và dày kia che lại, nhưng lần này không hiểu sao tôi không cần dùng bao nhiêu sức lực đã có thể dời nó sang một bên, hang động tối đen dưới đáy giếng lại hiện ra. Tôi vẫn không hề mang theo dụng cụ gì để chiếu sáng, tôi muốn xác nhận lại có phải mình thực sự có thể nhìn được trong bóng tối hay không?
Quả nhiên chui vào động không bao lâu, mọi thứ dần dần trở lên rõ ràng, rõ cả làn hơi nước ngưng tụ bám trên thành hang loang loáng ướt. Tôi có cảm giác không giống như mình đang đi tới nguy hiểm, mà ngược giống như chuyến đi trở về một nơi quen thuộc hơn. Ánh sáng cửa hang chiếu tới không hề chói mắt, lúc tôi leo ra khỏi thành giếng, trong sân không có người, cửa vẫn đóng chặt.
Tôi cảm thấy không thể hiểu nổi. Căn cứ vào tình hình lần trước, sau khi những người đó xông vào thì cửa phải mở ra mới đúng, đóng y như cũ như thế này ngược lại càng khó hiểu hơn. Tôi lại lần nữa đi thám thính bốn phía, tất cả giống nơi tôi đã đến y như đúc. Tôi nhặt một cuốn sách nhét trong trong người, như thế này cho dù có xảy ra chuyện gì phải chạy về thì cũng coi như có chút thu hoạch. Tôi tính đi ra ngoài xem xét, nhưng tay vừa chuẩn bị chạm vào cửa gỗ thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động. Tôi lập tức dừng tay, bên ngoài cửa có người canh giữ!
Tôi gần như không dám động đậy, những phán đoán khi nãy khiến tôi chảy mồ hôi lạnh. Chỉ cách tôi một cánh cửa gỗ không khóa! Những người kia cách tôi không đến một cánh tay!
Nhưng tôi không hoàn toàn từ bỏ, biết đâu những âm thanh kia chỉ là ảo giác, dù sao đây cũng là cơ hội cuối cùng rồi. Tôi nhìn thấy cạnh cửa có gác một cái thang thấp, nhìn có vẻ như cũng đã tương đối cũ kỹ. Tôi nuốt nước bọt, nhẹ nhàng chậm chạp đi về phía cái thang, leo lên đó nhìn ra xem bên ngoài như thế nào.
Bên ngoài quả nhiên có người , cách đó không xa có từng tốp hai ba người đi tuần tra, khi tôi thu tầm mắt, không ngờ nhìn ngay vào một đôi mắt cũng đang nhìn mình. Đôi mắt của người đó ngay khoảnh khắc nhìn thấy tôi đã sáng rực, đầu quay sang hai bên nhìn những người đi tuần tra gần đó mở miệng, gào lên âm thanh khàn khàn vang vọng: "Nó ra đây rồi!"
Tim tôi rớt cái bịch, quên mất mình đang đứng trên thanh, lùi một bước khiến toàn thân ngã sóng soài ra phía sau. Tôi nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra, không dám ngoảnh lại vừa lăn vừa bò về phía miệng giếng, nhảy vội xuống.
Tôi đột nhiên nhanh nhẹn như một chú khỉ, tất cả mọi thứ trong bóng tối đều nhìn thấy rõ ràng từng chút một. Tuy nhiên những người đuổi tới cách tôi gần quá, mấy lần liền tôi cảm giác được ngón tay của họ đã chạm vào tới vạt áo của tôi.
Nhanh thôi, sắp đến cửa ra rồi, nhưng tại sao khoảng ánh sáng ở cửa ra ngày một hẹp lại như vậy nhỉ? Tôi đột nhiên nghĩ tới lời của Trình Hoan, nghĩ tới bọn họ chuẩn bị phong kín cái giếng. "Đợi một chút, con còn ở bên trong!" Tôi gào lên.
Tôi thấy tảng đá đã khựng lại, sau đó lại tiếp tục đóng khép vào. Móng tay tôi sớm đã bị lật tróc lúc bám vào đá trốn chạy, nhưng vào lúc này tôi đã không còn cảm thấy đau đớn nữa, một nỗi khiếp sợ bị vứt bỏ bao trùm nuốt chửng lấy tôi.
Lúc đó, khả năng của tôi có lẽ đã đạt tới cực hạn, tôi như cố thu mình lại để chui ra khỏi miệng giếng đã gần như bị phong kín. Vào khoảnh khắc tôi bò ra khỏi miệng giếng, một mảng chất lỏng ấm nóng lớn phủ lên lưng tôi.
Tôi có chút thất thần, từ từ ngoảnh đầu nhìn lại, nhìn thấy ông Vân – một người hàng xóm tốt bụng của tôi - đang chọc một cây gậy sắt không biết dài bao nhiêu vào trong giếng. Khuôn mặt ông đầy tàn nhẫn, đôi bàn tay khô tróc với những đường gân xanh rút thanh sắt ra từng chút một, phát ra âm thanh ma sát với thành giếng nghe thật khiến người khác lạnh gáy. Khi ông ấy rút thanh sắt ra hẳn, trong giếng có tiếng vật nặng rơi xuống "bịch" một tiếng.
Tay tôi run rẩy sờ sờ lưng mình, lúc đưa tay lại liền nhìn thấy những giọt máu đặc từ ngón tay nhỏ xuống đất. Tôi không biết sao đột nhiên khí quản co thắt dữ dội, nhưng đó tuyệt đối không phải là do sợ hãi, thậm chí có thể nói là hưng phấn. Tôi vùi mặt vào lòng bàn tay, hít một hơi thật sâu.
"Nhốt nó lại" Giọng mẹ tôi vang lên, tiếp theo đó là âm thanh gậy sắt vụt xuống...
Khi tôi tỉnh lại chỉ thấy tia sáng mờ mờ hắt vào qua cửa sổ dán giấy khiến khó để phân biệt nổi thời gian.
"Có người không?" giọng nói của tôi đã khô khốc không nghe ra tiếng. Không có người trả lời. Đằng sau đầu tôi có một cục u, tôi đưa tay gãi gãi, trong kẽ móng tay có máu khô. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tôi ngồi dựa vào cửa, thứ gì đó trong túi áo rơi ra.
Là sách, chính là sách tôi đem về từ trong sân của thế giới bên kia cái giếng. Sau khi mở ra, những chữ viết nguệch ngoạc đập vào mắt tôi. Qua trang giấy, tôi tựa hồ có thể nhìn thấy một người đàn ông trung niên dưới ánh đèn dầu cố gắng trấn tĩnh viết. Những con chữ viết rất vội vàng, như tâm trạng ông đang bị mất đi kiểm soát, những chỗ giấy chỗ dưới ngòi bút nhàu lại.
-------
"Ngày 14 tháng 5
Trong thị trấn xuất hiện hiện tượng lạ, tất cả giếng nước đều bắt đầu cạn và bốc mùi hôi thối, lòng người hoang mang.
Ngày 12 tháng 5
Chúng tôi bắt đầu phải đi đến bờ sông ở rất xa để lấy nước. Người trong thị trấn bắt đầu cáu kỉnh, đây không phải là cách tốt. Thầy bói nói nước hết rồi thì đường sống cũng sẽ đứt.
Ngày 21 tháng 5
Thầy bói chết rồi. Buổi tối lúc đi bộ, tôi nhìn thấy Tiểu Phương trói ông ấy, chổng ngược đầu rồi vứt ông ấy xuống giếng, bọn họ không phát hiện ra tôi. Những ngày này mọi người đều mang tâm trạng muốn bùng phát bạo lực, đến tôi cũng có lúc không khống chế nổi tâm trạng của bản thân.
Ngày 22 tháng 5
Thầy bói lại xuất hiện ở đầu phố, nhưng mọi chuyện tối hôm qua rõ ràng không phải tôi nằm mơ. Biểu hiện của ông ta trở nên đáng sợ vô cùng. Không có ai phát hiện ra sao? Trên phố giờ rất vắng người. Tôi hôm nay đi một vòng trên phố, Tiểu Phương hoàn toàn không kinh ngạc chuyện thầy bói chết rồi sống lại, hắn cũng biến thành bộ dạng rất kì quái. Trực giác nói với tôi rằng không nên đi dò hỏi chuyện này, có phải là đại nạn sắp đến rồi không?
Ngày 28 tháng 5
Hỏa hoạn, giết người, nơi nơi đều là máu tươi. Dưới đáy giếng bò lên rất nhiều người, không, là ác quỷ. Bọn chúng mang những gương mặt y hệt như chúng tôi nhưng sức lực lại vô cùng khỏe, vô cùng tàn nhẫn.
Ngày 7 tháng 12
Tôi bị ném xuống giếng và đến đây đã gần nửa năm, thời gian ở đây đã hoàn toàn ngưng trệ. Lối vào bên kia giếng đã hoàn toàn bị phong bế, chúng tôi không về được, chỉ đành bị nhốt lại nơi cuộc sống không có tận cùng này. Thị trấn này nơi này cứ như bị ngừng lại, không có hy vọng, không có động lực sống tiếp.
Ngày 9 tháng 12
Thôi vậy, đã thử mọi cách có thể thử rồi. Tôi không cam tâm sống như con vật bị nuôi nhốt ở đây, kết thúc thôi."
------
Nhật kí đến đây thì ngừng lại, người đàn ông trung niên nọ chỉ bỏ lại một cái sân trống không đầy cỏ dại. Tôi tựa như đã biết được điều gì, lại không dám tin, một người luôn một lòng hướng về cuộc sống nhân loại như tôi không đủ dũng cảm đoán xem lời ông ấy nói có ý nghĩa gì.
Nhưng khi tôi nhớ lại việc mình nhẹ nhàng nhấc viên đá dày trên giếng kín, khi tôi có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối, kì thực tôi đã xác minh được tính xác thực của cuốn nhật ký ấy. Chỉ trong hai lần đi qua thế giới ấy, khả năng của tôi đã xảy ra sự thay đổi cực kì lớn, tôi trở nên khỏe mạnh mà linh hoạt, giống như một lớp bụi trên cơ thể tôi đã được phủi sạch vậy.
Nhưng bây giờ sao lại thế này, sao tôi lại bị khóa lại ở đây không rõ nguyên do. Từ lúc ra khỏi miệng giếng đến bây giờ, tôi luôn có một cảm giác mạnh mẽ về việc bị bỏ rơi. Tôi không thể tự lừa dối bản thân, khoảnh khắc đó đích thực là người trong thị trấn muốn nhốt tôi ở dưới giếng luôn cùng đám người nọ. Còn vết thương ở sau đầu thì sao, nó khiến tôi lần nữa bắt đầu tự hỏi về tình cảm của mẹ và tôi.
Tôi đưa tay miết nhẹ trên tường, hít sâu một hơi thử ép lực xuống, cảm giác giống như đang chạm vào đất bùn, đầu tiên là ngón tay, sau đó là một nửa lòng bàn tay, dùng tốc độ nhịp nhàng ấn vào tường, trên tường lại có thêm vài dấu tay mới nữa.
Huyết áp bắt đầu tăng, trong cơ thể dường như có thứ gì đó vừa được đánh thức, tôi trở nên không giống bất cứ lúc nào trước đây, thậm chí cảm thấy biến thành một con người mới.
Đêm đã khuya, khung cửa sổ khẽ rung lên, trong phòng tối om, tôi lao đến bên cửa mặc cho những thứ lung tung đang vương vãi đầy trên đất. "Ai?" do một khoảng thời gian dài không được uống nước, giọng nói của tôi dường như vọng lên từ vực thẳm.
"Mình không thể nói nhiều, nhưng nếu có thể thì cậu phải trốn đi, nghe nói người thị trấn quyết định giết cậu rồi." Đó là giọng nói của Trình Hoan, sau khi bỏ lại câu nói không đầu không đuôi đó, ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng vội vã. Tôi thử gọi tên cậu ấy vài lần, nhưng ngoài tiếng gió lùa qua khe cửa thì chẳng có gì trả lời tôi.
Tôi có thể tưởng tượng được dáng vẻ của cậu ấy đã bảo toàn bản thân nhưng vẫn không nỡ bỏ rơi tôi, nhưng sự u tối sâu trong tim tôi vẫn tràn ra mà không có cách nào ngăn lại được.
"Cậu ấy nói như vậy, chỉ là để sau khi tôi chết sẽ không cảm thấy có lỗi thôi" tôi nghĩ như vậy, nhét ngón tay vào khe cửa sổ rồi siết chặt, nhìn thấy những gỗ xoắn lại thành hình thù kỳ lạ rồi vỡ vụn ra. Mùn cưa bắn tung tóe trên mặt tôi, cứa lên những vết xước tứa máu nhưng tôi không quan tâm, trong lòng ngược lại dâng lên một niềm vui ngấm ngầm.
Cửa sổ bị gãy và những mảnh vụn gỗ đâm vào lòng bàn tay tôi. Tôi nhảy ra khỏi khung cửa sổ, vừa bình tĩnh vừa cuồng loạn. Nếu bạn không có được tự do hoàn toàn, thì cần phải đổ máu.
Mặt trăng chiếu ánh sáng lạnh lẽo, hàng rào đổ bóng nặng nề xuống sân. Hai người gác cổng đang đứng dựa vào tường, tôi tránh xa chỗ của họ và chạy qua phía bên kia hàng rào.
Trên đường không có người nào, tôi vô cùng thận trọng, mẹ lúc này chắc là ngủ rồi, tôi muốn gặp mẹ một lần. Men theo con đường quen thuộc vào trong sân, bên trong nhà sáng còn ánh đèn vàng, mẹ tôi chưa ngủ. Tôi nhẹ chân, áp sát vô cửa sổ phía sau nhà, trong phòng truyền tới tiếng ông Vân.
"Nó nhất định phải chết, nếu không sẽ chuyện lớn sẽ hỏng hết."
"Tôi biết, vậy thì nhanh lên đi, tránh đêm dài lắm mộng." Mẹ trả lời nhẹ như không, giọng điệu bình thản như nói chuyện xử lý một con gián. Vào khoảnh khắc đó tôi gần như muốn đẩy cửa sổ ra để nhìn vẻ mặt của bà, nhưng vẫn kìm nén lại được.
Không biết là chuyện gì, thái độ lạnh lùng và thờ ơ của mẹ tôi làm tôi kích động, nhưng bà ấy quyết định giết tôi nhẹ nhàng như vậy vẫn khiến sâu thẳm trong tim tôi vang lên một tiếng "rắc", cứ như có thứ gì đó đã vụn vỡ vậy.
Ông Vân từ nhà tôi đi ra, những thớ thịt trên mặt chảy xệ vì tuổi già, nhưng hai bên lại nghiến chặt, thật không giống với ông ta thường ngày. Ông Vân không đề phòng, không mảy may chú ý đến có một cái bóng đen đang áp tới sau lưng ông ta.
Tôi vốn dĩ tưởng rằng sẽ phải tốn một chút sức lực, không ngờ rằng lại dễ dàng đánh gục ông ta ở góc hẻm. Tôi cảm thấy có một luồng khí nóng hỗn loạn trong lòng bàn tay. "Tại sao lại muốn giết tôi?" tôi hỏi thẳng.
Ông Vân gầy trơ xương, cũng không phản kháng gì, bộ ngực phập phồng trả lời: "Cậu chẳng qua chỉ là một con tốt trong thế hệ phải hy sinh mà thôi." Vẻ mặt của ông ta mang theo sự kiêu ngạo khó hiểu, ông ta khò khè rồi nói tiếp: "Cậu đã biết được sự sự thật, vậy việc để cậu lại cùng với thế hệ này là vô nghĩa."
Tôi có thể nghe hiểu từng chữ ông ta nói, nhưng hoàn toàn không hiểu được ông ấy đang muốn nói gì. Bố Vân dường như đã gần cạn kiệt hơi sức, những đường gân chằng chịt ở cổ lồi lên uốn lượn như giun, tay tôi nhẹ tay lơi lỏng cổ ông ta.
"Chúng ta muốn sống chung với thế giới loài người, nhưng không phải tôi, không phải cậy, mà là đời thứ ba kìa." Bố Vân đột nhiên cười lên lộ hàm răng ố vàng với những mảng bám đen, ông ta vô thức siết chặt tay, tiếp tục nói: "Thời đại của các cậu chỉ là thời kì chuyển tiếp, con cái các cậu sẽ không biết thân phận của mình, bọn chúng sẽ lấy thân phận con người mà rời khỏi thị trấn, tiếp tục sinh sôi này nở ở thế giới rộng lớn này."
"Ông nói với tôi như vậy, không sợ tôi sẽ giết ông rồi bỏ trốn sao?"
"Cậu chạy không nổi đâu."
Tôi cảm thấy tất cả thật hoang đường, những con quỷ xấu xa trà trộn đánh chiếm thế giới thực sự những người xung quanh mình. Nhưng đã muộn, những người lớn tuổi trong thị trấn đi ra từ hai đầu hẻm, và trong số đó, tôi nhìn thấy mẹ tôi.
Một cái cọc thép bất thình lình đâm xuyên vào bụng tôi, máu tươi đổ xuống đất thấm đẫm như hình cánh hoa. Tôi lúc này không hề cảm thấy đau, chỉ là đột nhiên muốn gặp Trình Hoan một lần, nhưng cậu ấy không tới.
Ý thức dần dần mất đi, tôi dùng chút sức lực cuối cùng của mình nhìn về phía mẹ, nhưng mẹ không nhìn tôi, chỉ thấy bà ấy cong lưng lại, trên đó gồ lên một cục bướu. Quần áo trên người bà bắt đầu bục ra, cái bướu ngày càng trong suốt, bên trong cái bướu đựng chất lỏng vàng sẫm là hình hài một người đang cuộn mình. Hình dáng người đó càng ngày càng rõ ràng, lưng của mẹ đã không còn chống đỡ nổi sức nặng đó nữa.
"Xoẹt!" một tiếng, cái bướu vỡ toạc ra, cùng nước mủ rơi xuống đất là một người, người đó giống tôi y như đúc, chỉ là ánh mắt trống rỗng như một đứa trẻ sơ sinh.
Ánh trăng bạc rải lên những con đường trong thị trấn, mùi hoa quế thoang thoảng theo gió bay khắp nơi, tôi từ từ nhắm mắt lại.
---------------
Lời người dịch: Mình thấy có nhiều bạn ý kiến là giống phim Us, mình cũng thấy có hơi tựa tựa Us, nhưng truyện này mình thấy thời gian tác giả viết và đăng Zhihu là năm 2016, lúc này chưa có phim Us (mà mình thì không biết Us có truyện không), mình thấy hay nên cứ dịch cho mọi người cùng đọc, nếu ai là fan của phim và cảm thấy không vui thì mình thành thật xin lỗi. Cám ơn đã ủng hộ.
Ngườ
Dịch bởi: Thy Nga (Hoa Ngữ Nhất Tâm)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com