➛ 4. Jongho không vui
Chào đón anh không phải là khuôn mặt hay câu chào của Jongho mà là cái ôm bất ngờ từ đứa em này. Một lần nữa Choi Jongho lại tạo cho anh bất ngờ, mà phản ứng của anh cho những lần như thế lại là chẳng có phản ứng gì.
Mingi cứng đơ người được một lúc Jongho mới chịu buông anh ra. Người vừa được ôm liền thắc mắc
"Sao thế? Hai đứa cãi nhau hả?"
Cậu bé Jongho lắc đầu, mím nhẹ môi
"Dạ không có gì đâu, em đói rồi. Vào ăn thôi"
Jongho đặt chân qua cánh cửa bước vào trong sân nhà xi măng tuy không lớn như của nhà mình nhưng chứa được đầy đủ tiện nghi như máy giặt, rào phơi đồ, ghế chữ nhật lớn để sinh hoạt. So với nhà của Jongho, thì nhà của Mingi không khá giả bằng như trông rất ấm cúng và gần gũi.
Đặt giữa khoảng sân ấy là nhiều chiếc bàn gỗ được xếp dài gồm 5 chàng trai đang đợi đứa em đi hẹn hò với bạn gái về để cùng ăn trưa. Cậu bé đến cũng chưa muộn lắm, đồ ăn vẫn còn vì Mingi đã phần riêng ra cho cậu.
"Âu~ Jongho đến rồi à" - Yunho chóp chép thức ăn trong miệng
"Đi chơi với bạn gái vui hong nhóc" - anh Hongjoong trêu
"Dạ..." - Jongho cười trừ cùng điệu gật hời hợt
"Chà~ đói rồi chứ gì, ngồi xuống ăn đi" - Wooyoung đưa muỗng đũa dúi vào tay Jongho
"Ố?! Tay em bị sao thế?"
Câu nói của Wooyoung làm cho Mingi đang đảm nhận phần nấu nướng cũng phải ngay lập tức ngẩng mặt nhìn lên. Nắm được tình hình, anh liền buông chiếc kẹp gắp thịt xuống mà chạy ngay đến chỗ Jongho
"Em bị ngã nhẹ thoi à, hong sao đâu" - Jongho nói với Wooyoung
"Tay em bị làm sao?!" - Mingi bước đến và nắm lấy bàn tay Jongho nơi có miếng băng gạc còn thấm máu. Nhìn chằm chằm với nỗi xót xa
"Ầy em không sao đâu mà" - Jongho ngại ngùng liền giật tay lại về phía mình
"Nhưng mà-"
"Em đói rồi, ăn thôi" - Jongho cắt ngang lời của Mingi rồi ngồi ịch xuống ghế
Mingi nhận được sự kháng cự như thế liền buồn bã quay lại bên quầy nướng mà nướng thêm chút thịt
...
"Jongho ăn thịt nhiều vào em" - Seonghwa gắp miếng thịt bò cho vào bát Jongho
Bỗng từ đâu tiếng của Mingi to dần, mang một giọng điệu càm ràm
"Ầy ầyy không được, Jongho không được ăn thịt bò. Em ấy đang bị trầy da mà" - Mingi vô duyên vô cớ gắp miếng thịt cho lại vào bát anh Seonghwa
Cậu đứng như trời trồng cạnh bên Jongho đang ngồi, cùng với chiếc tạp dề màu hồng của mẹ trên người rồi đặt một chiếc đĩa thịt vừa được nướng nóng hổi xuống trước mặt Jongho
"Này là thịt heo, ăn cái này tốt cho vết thương hơn thịt bò đó" - Mingi có chút giận dữ, nhưng sự quan tâm lo lắng chiếm phần hơn
Jongho lấy làm cảm động trong lòng, rồi cũng ngoan ngoãn gật đầu mà nghe lời anh.
Từ bé cho đến hiện tại, Mingi luôn săn sóc và dành những điều tốt đẹp nhất cho Jongho. Cũng chính vì sự yêu thương đó mà cậu bé đã lấy làm cảm động và luôn ghi nhớ ở trong lòng. Không cần nhờ đến nhân tố thứ ba khiến cậu nhận ra là mình thích anh. Vốn dĩ, cậu luôn thích anh và dành sự mến mộ từ thuở còn ngồi tập tô trên ghế nhà trường.
---
Lược một đoạn. Ăn xong xuôi, cả bọn cùng tụ tập chơi đùa ở trong gian phòng khách. Mingi thì vẫn ở ngoài sân bận bịu cùng mẹ dọn dẹp bữa ăn. Jongho ăn xong cuối cùng nên đem bát đũa của mình đến chiếc bồn đầy ắp bát đĩa bẩn. Như sự biết ơn và tinh ý, Jongho tự động đeo lên chiếc găng tay cao su mà bắt đầu rửa bát. Âm thầm đến nỗi những người anh khác mải xem tv nên không hề để ý.
Không để Jongho rửa hết đống đó, Mingi bước vào nhà sau khi phụ mẹ thì bắt gặp cảnh cậu bé với bàn tay đau mà lại đứng rửa bát ở gian bếp. Anh vội chạy lại mà tắt vòi nước. Mạnh dạn cầm tay Jongho chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh tháo mạnh chiếc găng tay rồi lại cất giọng nói càm ràm
"Sao em lại rửa?! Mấy hyung khác đâu?! Sao em không nhờ?!"
"Không sao, em rửa được mà"
"Nhưng mà tay của em đang có vết thương. Lỡ dính nước thì làm sao?" - Mingi cáu bẩn
Jongho không nói một lời, chỉ nhìn Mingi một lúc. Cảm giác như cậu đang suy nghĩ xem có nên nói ra những điều mình sắp nói không. Vì cậu sợ câu trả lời sẽ đi ngược lại với hy vọng rồi khiến cậu tổn thương.
"...sao anh quan tâm em quá vậy? Em là gì của anh? Anh đâu có quyền cấm cản em làm chuyện này chuyện kia đâu?"
Mingi sững người...
"V-vì em là em trai anh mà..."
Có lẽ Mingi lại tổn thương vì nghĩ rằng anh đối với Jongho không quan trọng đến thế, rằng anh không có quyền được quan tâm và lo lắng cho Jongho. Nhưng sau câu nói ấy, Jongho đã thật sự tổn thương vì tự hiểu rằng Mingi - người mà mình thích hơn cả một người bạn, một người anh trai lại chỉ xem mình là đứa em trai bé bỏng cần được nuôi nấng và bảo vệ. Và hai người cứ thế mà hiểu lầm rồi tự mang tổn thương về phía mình.
"Ừm...thì em trai...em hiểu rồi...Vậy em đi về đây"
Jongho gật gật đầu mà bức bối dọn đồ đạc rồi đi khuất khỏi cánh cửa. Sự việc đó được chứng kiến bởi San, tuy đang cùng chơi với lũ bạn nhưng ánh mắt lúc nào cũng hướng về em trai. Vì cậu sủng em vô cùng
Sau khi Jongho vừa đi khỏi, Mingi vẫn đứng cạnh bồn rửa mà thở dài. Anh lại lên giọng tiếp mà nói vọng ra phòng khách ngay cạnh bên
"THẰNG WOOYOUNG ĐÂU?!"
Wooyoung đang cười sang sảng trên ghế sô pha mà giật bắn người, nó liền nghiêm mặt lại
"G-gì vậy?"
"Mày lại đây rửa bát nhanh!" - Không sai, là Song Mingi đang giận cá chém thớt
"Ủa ơ...t-tao đã làm gì sai?" - Wooyoung hoang mang nhưng vẫn đứng lên sải bước chân băng ngang căn phòng, nơi cậu bắt gặp ánh nhìn của San cũng khó hiểu mà lắc đầu
---
Tối hôm ấy, Jongho nằm trên giường với bao suy nghĩ trong đầu. Cậu bé vừa mới bước sang tuổi thiếu niên chưa lâu nên chẳng thích nghi nổi với những tâm sinh lý lạ lùng ở độ tuổi này. Hết gác tay lên đầu rồi trằn trọc, cậu chẳng thể nào ngủ được khi chưa thể đưa ra quyết định.
Một đêm dài dằng dặc trôi qua. Có lẽ câu trả lời của Choi Jongho chắc chắn sẽ xứng đáng với những gì mà cậu đã bỏ ra vào đêm trước...
...Tiếng chuông tan trường vang lên, Jongho nhấc chiếc cặp đồng thời nhìn lên cửa sổ mờ đục được trút xuống triệu hạt mưa. Là cơn mưa phùn của mỗi độ xuân. Vào thời điểm này, tất cả mọi người ai cũng đều sẽ thủ sẵn một chiếc ô bên người. Cậu đồng thời lấy ra chiếc ô màu xanh dương bên trong cặp, nói với Hayoon rằng sẽ đi xuống bên dưới trước
Không để Jongho đợi lâu, Hayoon cũng hớt hãi chạy đến đứng cạnh Jongho đang bật sẵn chiếc ô bên dưới mái hiên
"Về thôi Jongho à" - cô bé khoác tay người đứng cạnh
Nhưng Jongho phản xạ nhanh liền quay người, bàn tay của Hayoon cũng từ đó mà rớt ra khỏi cánh tay của Jongho
"Mi-an (xin lỗi)...tớ nghĩ mình không thể tiếp tục được nữa"
"C-cậu đang nói gì vậy...?" - khuôn mặt Hayoon liền biến sắc
"Tớ nói rằng tớ không thể, không thể học cách thích cậu được"
"..."
"Tớ luôn thích Hayoon, như một người bạn. Tớ rất biết ơn vì cậu đã chơi cùng tớ, tớ thích chúng mình làm bạn như thế hơn. Cho nên là..."
"Cậu thích ai đó rồi sao?" - Hayoon cắt ngang
Jongho suy nghĩ một lúc. Có lẽ cậu nghĩ đến ai đó rồi đôi mắt cậu rươm rướm, đôi môi thì mím lại để không phải trực trào. Cậu từ từ lắc đầu rồi lại lắc nhanh hơn
"Không, tớ không..."
nói dối
"Tớ chỉ là không muốn đánh mất tình bạn này với Hayoon. Tớ chỉ mong chúng ta có thể làm bạn như lúc ban đầu. Tớ thật sự xin lỗi!" - Ở câu sau, Jongho cúi gập người xuống để xin lỗi người con gái trước mặt nãy giờ chẳng thể cất lên một lời nào rõ ràng
Đứng thẳng người lên, Jongho đưa người đối diện cầm lấy chiếc ô rồi sau đó chạy đi, đội lấy cơn mưa trút xuống dữ dội. Để lại cô bé đứng hoang mang chưa kịp đồng ý hay từ chối những điều mình vừa nghe...Tuy nhiên trái với sự buồn bã mà Hayoon nên mang, đợi Jongho đi được một lúc thì cô liền cúi mặt rồi nở nụ cười khẩy đầy khó hiểu...
Mây đen vần vũ cuốn xoáy trên bầu trời. Cơn mưa chốc chốc ào xuống rồi bị gió táp đi trên thân mình nhỏ bé đang độc hành trên cung đường về nhà. Chiếc áo đồng phục của cậu bé ướt sũng. Nhưng tệ hơn là hàng nước mắt giàn giụa của nó giờ đây hòa cùng hạt mưa chẳng thể nào phân biệt. Dưng dửng với thiên vũ, cậu bé chẳng buồn guồng chân mà chạy vội về nhà. Nó cứ thế đắm chìm trong cơn mưa mà khóc một trận thỏa thích. Vì những giọt mưa rớt trên khuôn mặt cho phép nó làm điều đó. Bao nhiêu suy nghĩ không thân thuộc chất chứa trong đầu biết bao lâu mà giờ đây nó mới có thể giải tỏa được. Nó chẳng biết mình khóc vì điều gì, nhưng sự tội lỗi khi không thể đáp lại tình cảm của một người lại lớn dần trong nó. Hoặc là nó khóc vì ngay cả chính bản thân nó cũng chẳng thể có được tình cảm của ai kia mà nó đem lòng yêu quý. Cảm giác tiến thoái lưỡng nan khiến nó chẳng thể làm gì ngoài việc chỉ có thể tiếp tục tiến bước bên dưới cơn mưa này.
Đoạn, Jongho bước vào trong nhà với vẻ ngoài ướt như chuột lột. Cậu cởi đôi giày ướt nhẹp như chứa cả một chiếc hồ bơi bên trong, rồi cởi đến đôi tất có thể vắt thành một con suối. Băng ngang căn nhà, cậu gửi lời chào đến người anh trai đang ngồi ở phòng khách nhìn cậu với vẻ mặt kinh hãi
"Danyeowass-seubnida (Anh, em mới về)"
"Ò, Jongho à em ổn chứ?" - Chưa nghe câu trả lời thì thân hình uể oải của Jongho đã khuất về phía cầu thang.
Nhìn thấy em trai của mình như thế, San không nói gì nhưng cũng ngầm hiểu là đã có chuyện gì xảy ra.
***
chap này tui viết ngắn nhưng chap sau sẽ dài thì thôi nhóe lun 🥲 còn một chap nữa thoi là chúng mình sẽ cùng chuyển sang chương ba nha mọi người ơiii
coming next: ➛ 5. Chúng ta không vui...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com