➛ 5.1. Chúng ta không vui
Mingi thành công đặt em lên giường, giúp em đắp chăn thật kín và dán lên miếng dán hạ sốt. Sau đó anh ngồi bên cạnh giường mà nom em ngủ thật lâu với ánh mắt tuy trìu mến nhưng không khỏi xót xa. Ngay lúc này đây, anh mới có thể sống thật với lòng mình. Vì biết anh biết Jongho sẽ chẳng nghe được đâu...
"Anh cũng...không vui..."
"Nhìn thấy Jongho không vui, anh cũng không hạnh phúc."
"Chứng kiến Jongho với người khác, anh càng không hạnh phúc"
"Anh...có thể làm Jongho hạnh phúc không?"
"Chỉ có như vậy, anh mới thấy mình thật sự hạnh phúc..."
"Đừng ốm đau nữa, Jongho nhé!" - anh đưa tay nắm chặt lấy bàn tay Jongho, lúc này những giọt nước mắt mới âm thầm chảy xuống. Rồi anh đặt lên nó một nụ hôn chớp nhoáng.
Bỗng tiếng của San từ cánh cửa phòng vang lên, là anh đã đi học thêm về. Tiếng nói làm cắt mạch cảm xúc của Mingi, anh vội quệt ngang má nhằm giấu đi hàng nước mắt
"Hôm nay cảm ơn mày nhiều. Cũng nhờ có mày, mày về sớm đi. Tao giúp Jongho lau mình."
"À ừ, không có gì đâu. Báo cho tao khi em ấy hạ sốt nhé" - Mingi gật gật đầu, chiếc mũi sụt sùi băng ngang phòng rồi đi đến vỗ vai San.
---
Vài hôm sau, cơn sốt của Jongho cũng khỏi hẳn. Cậu trở lại với một con người tràn trề năng lượng mà cũng không còn bận tâm hay để tâm trạng đi xuống quá nhiều vì sự tương tác giữa cậu và Hayoon nữa. Jongho hiện tại đã chọn sống thật với cảm xúc của bản thân mà không cho phép ai có quyền được ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu. Dù là sống thật với cảm xúc, nhưng cậu chọn gìn giữ nó âm thầm trong lòng. Và chăm chỉ xoa dịu nó, tránh để nó bột phát khỏi con tim.
"Jongho à, đi ăn trưa thôi" - bóng dáng của Mingi lại xuất hiện ở cánh cửa ấy
Điều đó lặp lại như một thói quen đến nỗi Jongho có thể tự đếm "1..2..3" trong đầu là Mingi liền xuất hiện. Cậu nhếch mép cười một điệu mãn nguyện rồi khoác vai hyung của mình xuống nhà ăn.
Cả hai đang cùng đi ở lối đi tầng trệt, băng qua dãy tủ đồ cá nhân thì bỗng dừng chân lại vì nghe tiếng nói quen thuộc. Nhưng giọng nói ấy lại nói ra những điều "lạ lẫm" đáng lẽ ra không nên phát ra từ khuôn miệng xinh đẹp đó.
"Thằng Jongho á? Ừ nó đá tao rồi. Haha không hiểu sao lại làm vậy" - Hayoon đang nghiêng đầu kẹp chiếc điện thoại giữa tai và vai phải. Đôi tay bận với cánh cửa tủ cá nhân mà không để ý có hai người đang đứng bần thần nhìn cô
"Ya, nó cứ suốt ngày bám lấy mấy ông anh trai của nó. Có khi nào nó đồng tính không mày ahahaha. Hay là tao đi đồn cho cả trường biết nó thích con trai nhỉ?" - tiếng cười đểu cáng đang bay bổng đột nhiên rớt bụp xuống khi cô vừa quay sang và bắt gặp ánh mắt thất vọng của Mingi và Jongho.
Một khoảng lặng bao trùm cả ba người, người bị động chạm nhất là Jongho. Cậu thất vọng nhìn Hayoon - một người bạn mà Jongho đã từng xem là rất tốt và lương thiện, nay lại lộ bộ mặt giả tạo như thế. Đôi mắt cậu dần ứa lệ. Ở phía Mingi, anh đưa cái nhìn như hai con dao đang bị chắn lại, chỉ chờ đến lúc có thể mở rào chắn mà phóng thẳng nó vào đứa con gái kia. Hayoon đứng sững người, miệng cô chẳng thể nào khép lại vì mình vừa bị phát hiện.
"J-jongho à-" - cô tiến một bước đến, ý muốn được giải thích
Không để ai lại gần, Jongho liền chạy đi và khước từ mọi lời mà cô gái này nói. Là nỗi thất vọng, hay sự căm ghét Jongho cũng chẳng rõ. Điều cậu muốn làm bây giờ là trốn tránh, tránh đi những lời mà Hayoon nói về mình. Tránh cả Mingi vì cậu sợ anh sẽ tin những lời Hayoon nói. Cậu sợ bí mật rằng mình thích con trai bị anh phát hiện, rồi sau đó...rồi sau đó...anh sẽ kinh tởm cậu. Cậu không muốn điều đó chút nào.
Cả Mingi cũng không để đứa con gái trơ trẽn này lại gần Jongho, anh giữ cổ tay nó lại và bóp chặt.
"Mày điên à!?" - đôi mắt hung tợn, anh nghiến răng
"Ngay từ đầu tao đã thấy không ổn rồi. Tại sao mày lại làm vậy HẢ!" - anh lớn giọng ở cuối câu
"Tao cấm mày, không được đồn đại điều gì không hay về Jongho. Nếu không thì, tao cũng không chắc chuyện gì sẽ xảy ra đâu" - Mingi sấn người tới, lời răn đe nghiêm túc đến đáng gờm
Dứt câu, anh vung mạnh cổ tay của nó xuống. Rồi sau đó chạy ngay đi tìm Jongho.
Sau một lúc đi tìm, cánh cửa nơi tối tăm mà Jongho đang ngồi bỗng mở ra và ánh sáng chiếu đến từ sau lưng Mingi. Đó là nhà kho chứa dụng cụ thể chất. Sở dĩ anh có thể nhanh chóng tìm ra được Jongho đang trốn ở nơi này là do cậu bé rất thích chơi thể thao và đây cũng là một nơi lý tưởng để giải sầu vì không có người thường xuyên lui tới. Cậu bé đang ngồi khóc với đầu gối co ro của mình ngước lên, nhìn anh với đối mắt long lanh cùng sự nức nở. Chứng kiến điều đó, Mingi không thể kiềm lòng mà sà xuống ôm chầm lấy em. Đầu tóc của người nhỏ hơn được gọn ghẽ đặt vào bờ vai ấy và nhẹ nhàng vỗ về. Đứa trẻ khóc lớn hơn, tiếng nức nở vang khắp phòng một sự đau đớn và quằn quại. Người mang trách nhiệm an ủi cứ thể mà ôm nó chặt vào lòng.
"Jongho à, bình tĩnh. Có anh đây rồi, không sao cả mà"
"hức hức hyung ơiiii" - nó nắm chặt tay áo của anh nó mà nghiến răng
"nếu như cậu ấy nói đúng thì sao...nếu, nếu như em thích con trai thật thì sao? Hyung sẽ kinh tởm và không chơi với em nữa đúng chứ?"
"Em nói gì vậy?" - anh cau mày, ngạc nhiên vì đây là nguyên nhân khiến Jongho khóc
"Hyung trả lời em ngay đi màaa" - lúc này nước mắt, nước mắt nước mũi đã hòa vào nhau chảy lòng tòng
"Không đâu, em thích ai cũng được hết. Anh chỉ muốn em hạnh phúc thôi. Đúng, Jongho hạnh phúc là được." - anh lắc đầu, vội vã xoa đầu rồi trấn an em
Thật may vì em thích con trai.
Mingi nhắm mắt, cúi mặt mà hít lấy mùi hương trên vai áo của Jongho. Anh cũng khổ sở khi nhìn thấy Jongho cứ mãi đau buồn như vậy. Nhìn Jongho như thế, anh không cam lòng. Chưa bao giờ anh ước mình là người mà Jongho thích như lúc này, anh ước mình là người sẽ cướp đi hết mọi tổn thương bên trong em và thay vào đó là những niềm hạnh phúc do chính anh mang đến chứ không phải ai khác.
Sáng hôm sau, Jongho đi trên hành lang dẫn đến lớp. Cả dãy hành lang tràn ngập không khí lạ lùng và ánh nhìn của mọi người xung quanh có chút khác thường, ai cũng bàn tán về vấn đề gì đó trông rất náo nhiệt. Nỗi sợ nơm nớp về bí mật của mình đã bị đồn đại, cậu nhanh chân bước vào trong lớp nhưng không quên dỏng đôi tai nghe ngóng xem có chuyện gì đã xảy ra. Vài tiếng nói truyền đến bên tai của Jongho từ những bạn nữ ngồi cách đó không xa.
"Trời ơi tớ không nghĩ Hayoon là người như vậy luôn đó. Lấy bài làm của người khác rồi ghi tên mình vào xong đi nộp? Lại còn nhận điểm cao? Woaa, xảo quyệt thật chứ"
Sự nghi vấn của Jongho đã được giải đáp khi chủ đề mà mọi người bàn tán không phải mình mà là Hayoon. Giờ đây, bộ mặt ấy được hoàn toàn phanh phui cho toàn trường biết. Tuy nhiên, cậu chỉ dừng lại ở việc biết sự việc chứ không lấy đó làm đắc chí mà vui mừng trong lòng. Vì đó không phải bản tính của Choi Jongho.
Có một điều chắc chắn là những ngày sau đó Lee Hayoon luôn bị trêu chọc và bắt nạt. Cô bị tạt nước lên tranh mỗi lúc học mỹ thuật, bàn ghế thì chằng chịt nét chữ "ĐỒ GIẢ TẠO!!" và những câu từ còn kinh khủng hơn thế. Jongho luôn chứng kiến tất cả nhưng cậu chẳng thể làm gì. Vì phản ứng của Hayoon với những lần bị đày đọa như thế là sự chống trả, thậm chí là hét toáng lên trong giờ học.
Buổi chiều, cả lớp thưa dần vì tất cả đã đi thay đồng phục cho tiết học thể chất tiếp theo. Và Hayoon dường như bị đẩy vào nỗi bần cùng khi không còn sức để kháng cự vì bộ đồng phục thể dục của cô bị xé nát bươm. Cô ngồi thụp xuống và khóc nức nở. Bỗng có một bóng đen đi đến và chìa ra một bộ đồ thể dục khác. Hayoon khóc nhưng vẫn có thể nghe người bên cạnh nói
"Cậu mặc đi, tớ không phải học môn thể dục" - là Jongho đang đứng với một tay bỏ vào túi quần. Vì bận cho đội tuyển bóng đá mà cậu được miễn môn này.
Đứng một lúc, Jongho không nhận được sự phản hồi mà chỉ nghe tiếng thút thít. Thấy vậy, cậu đành đặt nó xuống bên cạnh người con gái kia và rời đi. Ngay khi Jongho vừa đi khuất, có lẽ Hayoon đã nhận ra được lỗi sai của mình và tự cảm thấy tủi nhục về bản thân. Cô cứ ở đó khóc to hơn nữa, gặm nhấm nỗi cô độc một mình trong căn phòng đã tắt phụt ánh điện.
Một tháng sau, vì quá cảm thấy hổ thẹn nên Hayoon đã chuyển đi và chỉ để lại cho Jongho một mẩu giấy nhỏ: "Tớ thật sự xin lỗi". Cảm xúc của Jongho là một sự nhẹ nhõm, hy vọng cô bạn cũ của mình có thể đi đến một nơi xa hơn không một ai biết về quá khứ của cô và có thể làm lại từ đầu. Cậu thở dài một tiếng, gấp tờ giấy lại và cất nó đi.
Ngoại truyện:
Ngày các anh trai của nó tốt nghiệp để bước sang một ngôi trường mới. Đồng nghĩa với việc nó chỉ còn một mình học ở ngôi trường này mà không có ai để "dựa hơi".
Mingi mặc áo tốt nghiệp bước xuống bục, dáng người anh cao lại còn gầy trông rất hợp với bộ đồ này. Có điều chiếc mũ đội lên gom hết mái tóc chỉ để lộ phần trán lại trông buồn cười biết bao. Đứa em út Jongho cứ lấy điều đó ra mà trêu các anh của nó mãi.
"Ôi Mingi à, cô chúc mừng con tốt nghiệp nhé" - Bố mẹ của Jongho cũng tham dự, cô tặng Mingi một bó hoa nhỏ
"Mẹ ơi của con đâu?" - San lên tiếng
"Aigoo cái thằng này" - người mẹ đưa tay lên đánh nhẹ vào vai con trai mình
"À Mingi, con chụp giúp gia đình cô một tấm nhé" - mẹ đưa chiếc máy ảnh cho Mingi cầm. Cậu cũng vui vẻ nhận lấy mà chụp cho gia đình họ Choi một tấm hình rất ý nghĩa
"Dàaa, quá đẹp rồi. Mấy năm nữa lại chụp tốt nghiệp phổ thông nhé" - Người mẹ nói với hai đứa con trai mình
"À hay con cũng vào chụp với gia đình cô một tấm đi" - mẹ Jongho vui vẻ nói tiếp
Rồi Mingi cùng gia đình của Jongho cũng như của bạn thân mình đứng loay hoay vào đội hình qua ống kính. Hai người lớn đứng sau, phía trước là Jongho bị kẹp giữa hai người anh của mình.
"1...2...3"
*tách*
Tấm hình hiện ra một Choi San đang nhìn vào ống kính cười tít mắt để lộ cặp má lúm, cánh tay đang khoác lên vai em trai mình và tay còn lại tạo kiểu chữ V. Tương tự với Mingi, cậu cũng khoác vai Jongho. Có điều khác biệt là thay vì nhìn vào camera thì cậu lại nhìn vào Jongho và tay còn lại thì véo má em, khuôn mặt mang biểu cảm trông rất cưng chiều.
Một lúc sau cả bọn mới đi đến, lần này đặc biệt có anh Seonghwa cùng anh Hongjoong cũng đến dự để trông mấy đứa em của mình ngày một trưởng thành hơn. Đàn em đã tốt nghiệp trung học và bây giờ chúng đều cao lớn hơn cả anh Hongjoong...
"Chàaa, thích thế. Ước cũng được chụp chung với em út một tấm" - Wooyoung lém lỉnh chọc
"Ủa người tốt nghiệp là tao mà?" - San bày khuôn mặt ngơ ngơ
"Kệ mày, tao với mày có mặt trong tấm hình tập thể lớp rồi"
Jongho cười, đứa em út này cũng hết nói nổi các anh của mình.
"hyung chụp với em một tấm nha?" - Yunho quay sang thủ thỉ với anh Seonghwa
"À ò, được chớ" - Seonghwa vui vẻ đồng ý và cả hai cùng tạo nên những tấm ảnh thật đẹp
"Vậy là sắp được học cùng trường với hyung rồi...hì" - Yunho ngại ngùng gãi đầu
"Chú vui thế cơ á?" - Seonghwa phì cười
"Phải rồi, sao không vui được. Tiện chở đi học mà ha, Yunho ha" - anh Hongjoong chép miệng, vỗ cánh tay Yunho.
Và rồi Jongho chứng kiến những người anh của nó lần lượt chuyển đi, chỉ còn lại một mình. Nhưng sự cô đơn chưa bao giờ tìm đến. Vì sau mỗi giờ tan học, không chỉ còn là Mingi đi về cùng nó mà tất cả các anh đều sẽ ghé qua trường và cả nhóm tám người luôn cùng nhau đi về. Tám con người cứ thế mà gắn bó với nhau từ ngày nhỏ cho đến hiện tại và sẽ càng lâu hơn về sau nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com