Chương 33: Tốt lắm, hài tử
Thanh âm của Thanh Tú rất thản nhiên cứ như một cái tát này căn bản không phải đánh lên mặt hắn vậy.
- Tất cả giao cho ta đi, Thùy Chi! - Thanh Tú nhẹ nhàng cười với Thùy Chi, sau đó xoay người nhấc Saga lên:
- Bây giờ, cháu, đi theo ta. - Thanh Tú kéo Saga đi về phía phòng mình.
- Cháu trách mẹ cháu sao? - Thanh Tú đột nhiên nói:
- Mẹ không hỏi cháu vì sao mà đã đánh cháu, cháu trách mẹ sao?
Saga hơi sửng sốt, rồi lại lắc đầu, khe khẽ thở dài.
- Được, đúng là một đứa con tốt, ta sẽ cho cháu sự kiêu ngạo. - Thanh Tú vỗ mạnh lên bả vai Saga:
- Không nên trách mẹ cháu, bởi vì cháu sẽ không biết mẹ cháu yêu cháu bao nhiêu. Cháu à, cháu không trách mẹ, chú thật vui.
Saga thật sự làm Thanh Tú vui vẻ, bởi vì thằng nhóc còn nhỏ mà đã tỏ ra rất hiểu biết. Lí do Thùy Chi phải nhịn đau xuống tay tát một cái, Thanh Tú tất nhiên hiểu được, lúc ở trên địa cầu, Linh Nhi cũng làm như thế. Một gia đình không có người cha khiến người phụ nữ phải gồng mình độc lập chống đỡ cả gia đình nên nàng càng hy vọng con mình không phạm sai lầm.
Cho nên, dù thế nào đi nữa, hễ đứa nhỏ đánh nhau, nàng cũng sẽ không hỏi con vì nguyên nhân gì. Đây là một gia đình thiếu bóng người đàn ông, không có người đàn ông gánh vác hậu quả hành động, việc làm của bọn nhỏ, nàng chỉ có thể làm cho đứa nhỏ không muốn đi làm mấy chuyện loại này. Bởi vì nàng không có năng lực giúp con chịu trách nhiệm về những hành vi của chúng, nàng là người mẹ, chứ không phải là người cha.
- Tốt lắm, vào đi! - Thanh Tú mở cửa phòng ra, kéo Saga vào, sau đó tùy tay đóng cửa phòng lại:
- Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. - Thanh Tú nhẹ nhàng hỏi.
- Vú em, người muốn mắng thì mắng đi. - Saga đột nhiên cúi đầu, nó không muốn cho Thanh Tú biết chuyện gì đã xảy ra.
- Chú chỉ hỏi cháu là đã xảy ra chuyện gì? - Thanh Tú không biết làm sao, chủ kiến của Saga rất mạnh, đây là ưu điểm, nhưng cũng là khuyết điểm, bởi vì chủ kiến quá mạnh sẽ khiến Saga chôn chặt trong đáy lòng rất nhiều chuyện.
Saga cắn chặt răng, nhưng vẫn không nói một lời.
- Ài... - Thanh Tú khẽ thở dài một hơi, uất ức chết mất! Đứa nhỏ bị người ta bắt nạt cũng không nói cho hắn biết đã sảy ra chuyện gì! Mẹ kiếp, lúc ở địa cầu có ai dám động đến danh nghĩa của Thanh Tú hắn chứ? Thanh Tú hắn có tiếng là bao che khuyết điểm! Đứa nhỏ sai thì đã có hắn dạy bảo. Tuy bình thường hắn đối với bọn nhỏ rất tốt, nhưng khi bọn nhỏ phạm sai lầm hắn cũng tuyệt không qua loa!
Thế nhưng Thanh Tú tự mình có thể dạy bảo bọn nhỏ của mình nhưng hắn không cho phép người khác động đến bọn chúng! Thanh Tú rất cưng chiều bọn nhỏ, nhưng cũng không phải cưng bọn nhỏ quá sinh hư! Hắn tự có phương pháp giáo dục riêng của mình. Nhìn Saga tủi thân mà không nói ra, Thanh Tú chỉ muốn mắng chửi người, nhưng lại không biết nên chửi ai! Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa nhè nhẹ.
- Ai đấy? - Thanh Tú bực mình hỏi.
- Vú em, là cháu, Nguyệt Nhi, cháu có thể vào không? - Ngoài cửa truyền vào âm thanh của Nguyệt Nhi.
- Vào đi, cửa không khóa. - Thanh Tú nói lại. Nguyễn Nhi đẩy cửa phòng đi vào. Đầu tiên nó nhìn Saga đang cúi đầu đứng bên người Thanh Tú.
- Vú em, chuyện này phần sai không phải buộc về Saga. - Nhìn bộ dạng tủi thân của Saga, Nguyệt Nhi nghĩ rằng Thanh Tú mắng Saga. Vì thế thay Saga biện hộ một chút. Nghe lời Nguyễn Nhi nói, mắt Thanh Tú lập tức sáng ngời:
- Nguyệt Nhi, cháu biết nguyên nhân cùng quá trình gây ra chuyện này không?
- Cháu biết. - Nguyệt Nhi trả lời lại.
- Tốt! Đến đây, nói cho chú nghe mọi chuyện đi! Thằng nhóc Saga này, hỏi nó như thế nào nó cũng không chịu nói. - Thanh Tú kéo Nguyễn Nhi lại, sau đó ngồi xuống trước mặt Nguyễn Nhi vội vã hỏi. Nguyễn Nhi hơi sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng kể lại chuyện phát sinh lúc trưa:
- Vú em, thật ra thì chuyện này Saga không có lỗi. - Ngồi ở bên giường, thân mình Saga run lên, nhưng cũng không có ngăn căn Nguyệt Nhi kể rõ.
- Là một người tên là Peter gây chuyện. - Nguyệt Nhi nói đến tên này thì vẻ mặt cũng trở nên tức giận.
- Để tự em nói. - Saga đột nhiên ngẩng đầu lên nói.
- Là tên đó chửi cháu! Cho nên cháu mới đánh nó!
- Nó chửi gì? - Thanh Tú hỏi mội tiếng, hắn đã hơi bớt giận, ở đây cũng được mấy ngày rồi, nhưng hắn vẫn chưa đi coi cuộc sống ở trường của bọn nhỏ, đúng là đáng trách thật.
- Hắn chửi cháu là con hoang! Hắn còn nói cháu là mẹ mày không biết cùng với thằng đàn ông nào mới sinh ra thằng con hoang như mày! Hắn nói mẹ cháu là tiện nhân! Cháu liền xông lên "dập" hắn! - Saga cắn chặt răng, lời nói gần như rống lên!
- Cháu đánh không lại hắn? - Thanh Tú nhíu mày, thực lực Saga cũng không tồi, thậm chí trong đám bạn cùng lứa cũng được coi là thiên tài! Saga là kiếm sĩ bậc ba Hắc Thiết, hơn mười tuổi đã đạt tới bậc ba, cho nó thêm vài năm, bậc bảy cũng không phải là không tưởng!
- Không, cháu tuyệt đối nắm chắc giết được hắn! - Giọng điệu Saga lạnh lùng như băng, thậm chí có pha lẫn vài phần sát ý!
- Vậy sao cháu bị thương? - Thanh âm Thanh Tú rất nhẹ, nếu đứa nhỏ kia không đánh lại Saga, thì phải có người làm chỗ dựa cho đứa nhỏ đó. Hừ, tốt lắm! Có kẻ đứng sau chứ gì! Khóe miệng Thanh Tú nhếch lên, đã vậy, ta liền cho nó cùng với thằng đứng sau làm mấy chuyên này hướng tới thần sám hối luôn!
- Là một giáo viên trong kỵ sĩ học viện. - Tay Saga nắm chặt, kể chuyện phát sinh lúc trưa:
- Khi đó, thằng kêu là Peter đã bị cháu đánh ngã xuống đất, cháu đang cưỡi lên trên người hắn đánh điên cuồng! Lúc này một tên giáo quan (sĩ quan huấn luyện) kỵ sĩ học viện đột nhiên tới. Sau đó hắn giật cháu cùng Peter ra, hỏi bọn cháuvì sao đánh nhau. cháu liền nói là Peter làm nhục mình. Giáo viên liền hỏi cháu là Peter rốt cuộc làm nhục như thế nào. cháu không biết làm sao đành phải theo một cách thức diễn đạt đặc biệt khác kể lại một lần nữa. Nhưng không nghĩ tới là tên giáo viên này không những không giáo huấn Peter, ngược lại cười lạnh với cháu nói:
'Như thế nào? Chẳng lẽ Peter hắn nói sai cái gì sao? Mẹ ngươi đã làm ra chuyện đó cả đế đô có ai là chẳng biết? Ai cũng biết mẹ ngươi đã làm những chuyện đồi bại gì mới sinh ra cái loại con hoang như các ngươi, ngay cả cha mình là ai cũng không biết thì không phải là con hoang thì là gì!'
- Cháu cực kỳ phẫn nộ, không chút suy nghĩ liền tung một quyền về phía tên kia. Phẫn nộ làm mất đi bình tĩnh, liền rơi vào bẫy của người khác. Tên giáo viên này tên là Peter Ansfelden, lại nói tiếp, tên Peter Ansfelden này cùng với bọn cháu cũng không xa lạ gì, mới đầu khi mẹ mang bọn cháu đến đế quốc Quang Minh, Peter Ansfelden thấy mẹ nổi bật như tiên nữ, liền điên cuồng theo đuổi, sau lại thất bại mà chấm dứt. Nhưng bụng dạ hắn hẹp hòi vẫn ghi hận trong lòng. Cho nên hắn không lúc nào là không nghĩ cách tìm phiền toái cho bọn cháu, nói cách khác tất cả những chuyện này, đều là âm mưu nhằm vào bọn cháu mà thôi, nhưng lúc phẫn nộ cháu cũng không nghĩ nhiều đến thế! Một quyền đánh thẳng về phía Peter Ansfelden. Ra tay với giáo viên chính là khiêu chiến! Kết quả lã thực lực kiếm sĩ bậc ba Hắc Thiết của cháu đương nhiên không phải là đối thủ của chiến sĩ bậc năm Hoàng Kim Peter Ansfelden.
Kết quả thì không cần kể cũng biết, Saga bị đánh một trận đến là bi thảm. Sở dĩ Peter Ansfelden dám động vào mấy người Saga, là bởi vì không ai đứng ra làm chỗ dựa cho bọn Saga cả! Tuy nghe đến thái tử điện hạ đang theo đuổi Thùy Chi, nhưng mà thái tử điện hạ cũng không vừa ý cho lắm đối với mấy đứa con này của Thùy Chi. Mà người theo đuổi Thùy Chi, quang minh kỵ sĩ bậc sáu Luke là tên chân chính theo chủ nghĩa kỵ sĩ. Kêu Saga ra tay trước, tên Luke kia cũng sẽ không biết xấu hổ nhảy ra tính sổ với hắn! Chỉ tiếc là Peter Ansfelden không hề biết, bọn Saga hiện tại không phải là không có hậu thuẫn, ngược lại, hậu thuẫn của bọn nhỏ bây giờ rất là kiên cố! Hơn nữa, quan trọng nhất là, cái hậu thuẫn này dường như rất bao che khuyết điểm! Khà khà!
- Hừ hừ! Giỏi! Giỏi lắm! Thật sự giỏi! - Thanh Tú cắn răng giọng căm hận nói:
- Cũng dám động đến hài tử của ta, thực mẹ nó...giỏi quá mà! - Thanh Tú cực kỳ tức giận nhưng lại rất bình tĩnh!
- Thế nào? Saga, Muốn báo thù phải không? - Thanh Tú xoay người lại rất tà ác cười với Saga.
- Đương nhiên! - Saga không chút do dự nói.
- Được, tốt lắm hài tử! - Thanh Tú lại vỗ vỗ Saga thật mạnh:
- Cho cháu một nhiệm vụ, ngày mai cháu đi chặt bỏ một bàn tay với đầu lưỡi ghê tởm của thằng nhóc Peter kia, không làm thì thôi đã làm phải làm đến cùng!
Saga có chút kinh ngạc nhìn Thanh Tú, dù sao đó cũng là Học viện Ma võ Thánh Peter, ở trong học viện làm như vậy dường như không đúng cho lắm.
- Không cần sợ, tất cả hậu quả chú chịu! Chú chỉ cần biết, cháu dám hay không dám! - Thanh Tú âm trầm nghiêm mặt nói.
- Dám! - Saga nắm chặt tay, nhẹ giọng đáp.
- Tốt! Rất tốt! - Thanh Tú nở nụ cười điên cuồng! Dám động vào đứa nhỏ của hắn, Thanh Tú vĩnh viễn sẽ không bỏ qua! Thanh Tú tự tin cười, sự tự tin đến từ thực lực! Thực lực cấp bảy đỉnh phong! Thanh Tú tin tưởng mình tuyệt đối không thể kém so với cường giả thánh cấp bậc bảy nơi đây! Thậm chí, Thanh Tú cho rằng bản thân mình còn mạnh hơn bậc bảy! Bởi vì, dường như cái lão thánh giai lôi hệ trong rừng rậm cũng không mạnh lắm mà. À, dường như cái lão kia là viện trưởng gì gì đó, không biết là người của học viện nào? Thanh Tú âm thầm nghĩ, giữa trưa vì lo lừa khối ma tinh trên tay lão nên thân phận lão cũng quên béng đi mất, ôi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com