Chương 46: Bắt gian
Chuyện Hitomi tặng một món quà quý giá cho Ran thật sự không thành vấn đề gì khi bị Aso Seiji nhìn thấy. Vấn đề nằm ở chỗ sau khi Hitomi rời đi, Gin xuất hiện.
"Đi thôi" Gin lên tiếng.
Ran nghe vậy nhìn lại thì thấy Gin tiến về phía mình, hắn một tay cầm lấy hành lý của cô, một tay nắm lấy tay cô, nhanh chân đi về phía chiếc xe cách đó không xa.
"Hakusuru đến đây làm gì?" Cô hỏi.
"Quét rác"
Cô nghe vậy lập tức liên tưởng đến việc dọn dẹp đám người buôn ma túy mới kinh ngạc hỏi lại.
"Là bọn buôn ma túy à? Anh còn làm thay việc cho cảnh sát nữa?"
Gin nghe cô hỏi, mày hơi nhíu, bước chân cũng đột ngột đứng lại.
Hắn hơi phản cảm.
"Dù sao cũng là nơi chúng ta hưởng tuần trăng mật, phải sạch sẽ một chút"
Cô không biết phải trả lời thế nào.
Cô không đồng ý với hắn, vì cô biết hắn không hề yêu cô và cô cũng vậy, không hề yêu hắn. Giữa hai người chỉ có gặp dịp thì chơi mà thôi.
Nhưng hình như càng lúc hắn càng đùa hơi quá...
.
Aso Seiji trừng to mắt nhìn Ran - cô gái vừa mới cười nói thân mật nhận quà của một cậu con trai nhà giàu và giờ lại nắm tay của một tên trông như xã hội đen.
Là người theo thuyết âm mưu, Aso Seiji lập tức nghĩ ra cốt truyện thiếu gia ngây thơ bị cô gái hư hỏng cặp với xã hội đen lừa tình lừa tiền.
Trên đảo này vốn có một đường dây buôn bán ma túy mà Aso Seiji vô cùng chán ghét. Trông Gin không phải kẻ tốt lành gì, chắc chắn có liên quan đến đường dây buôn bán đó, không nhiều thì ít...
Giờ trước mặt Aso Seiji có 2 lựa chọn, một là cứu vớt thiếu niên đáng thương bị giang hồ hiểm ác lừa đảo. Hai là đi thẳng đến nhà văn hoá gặp thám tử lừng danh Mori Kogoro như trong kế hoạch...
"Phân vân gì chứ, trên đời này còn có gì quan trọng hơn trả thù cho ba mẹ và em gái hay sao?"
Aso Seiji kiên định bước tiếp trên con đường mình đã chọn. Mặc dù trong lòng cậu còn một ít bâng khuâng về thiếu niên tóc xanh có nụ cười vô cùng sáng lạng kia. Đúng vậy, thứ đọng lại trong cậu là nụ cười sáng lạng, nụ cười dịu dàng xinh đẹp như ánh trăng chứ không phải là sợi dây chuyền lấp lánh. Mặc dù sợi dây chuyền đó lấp lánh thật...
Lấp la lấp lánh...
Rốt cuộc cậu đang nghĩ về điều gì? Là nghĩ về sợi dây chuyền, hay nghĩ người kia?
Đã rất lâu rồi cậu không bận tâm chuyện vặt vãnh như thế. Không biết tự bao giờ ngoài kế hoạch trả thù ra, trong đầu cậu không còn chỗ trống nào cho mấy việc tương tự.
"Xin cho tôi hỏi đến nhà văn hoá đi hướng nào?"
Cơ mà cậu không xen vào việc người khác, là người ta chủ động đi về phía cậu.
Chỉ thấy thiếu niên kia không biết khi nào đã đứng trước mặt Aso Seiji, nhẹ giọng hỏi.
Cậu hơi ngẩn mặt nhìn lên mới có thể chính thức đối diện được bởi vì "cậu ta" cao hơn cậu một tí. Cảm nhận đầu tiên của cậu là "cậu ta" quả thật rất đẹp trai. Chuẩn gu cấp 3 cool ngầu, không trùm trường thì cũng là học sinh cá biệt.
"Trước khi đến nhà văn hoá, chúng ta tâm sự một lát đi"
"..."
"..."
"..."
"Nhà văn hoá?"
"Tâm sự"
"..."
Không có nghe nhầm, đối phương không những không chỉ đường mà còn đòi tâm sự nữa. Từ khi nào mà trước khi chỉ đường phải thông qua thủ tục này vậy? Chẳng lẽ là văn hoá bản địa?
Hitomi dùng ánh mắt là lạ quan sát "cô gái" trước mặt mình - một "cô gái" mặc áo blouse trắng tựa như y tá hay bác sĩ gì đó, đeo kính, vẻ mặt nghiêm túc không có vẻ như là đùa.
"Tâm sự không phải là chuyện giữa hai người quen thuộc sao? Chúng ta... Rất thân hả?"
"Việc đấy không quan trọng, mấu chốt là tôi muốn giúp anh giải thoát..."
"..."
Không cần, cảm ơn!
Trạng thái của cô rất ổn, hai nắm tay có thể đấm chết một con trâu, cộng thêm một chút sức lực nữa có thể biến con trâu đó thành trâu phi. Thật sự không cần giải thoát gì cả...
"Cái này không hẳn là cần thiết nha?"
"Anh có từng nghĩ tới một loại khả năng... người anh đang theo đuổi đã có bạn trai hay chưa?"
"..."
Thật chưa từng nghĩ tới.
Bạn trai của người đang theo đuổi gì đó... Nghe vô lý hơn cả người yêu cũ có người yêu mới.
.
Thấy đối phương dùng ánh mắt không hề tin tưởng nhìn mình, Aso Seiji mới nhận ra bản thân thật ngớ ngẩn. Nếu ai đó lạ quơ tự dưng xuất hiện và nói người mình thích đã có người yêu... Thật sự không đáng tin chút nào.
"Đường đến nhà văn hoá phải không? Đi theo tôi, tôi chỉ cho" Cậu đổi ý.
Không có bằng chứng thì tìm bằng chứng. Thám tử lừng danh Mori Kogoro chưa chắc tìm ra chân tướng câu chuyện của cậu nhưng nếu là vụ bắt gian nho nhỏ thì ông ấy chắc chắn không gặp vấn đề gì.
Hơn nữa người này hỏi đường tới nhà văn hoá, trùng hợp một công đôi ba chuyện.
"Thật ra tôi cũng chưa cần đến nhà văn hoá lắm"
"Tôi thấy cần"
"..."
Không đợi Hitomi nghĩ ra được nửa lời từ chối, Aso Seiji đã nắm tay lôi kéo cô đi về hướng khác. Hitomi bị hành động thân mật này làm bất ngờ. Nhưng cô cảm thấy dù sao cũng là con gái với nhau, không sao cả.
Trùng hợp là Aso Seiji cũng nghĩ vậy, cùng là con trai với nhau, chẳng sao cả.
Kết quả là trên đoạn đường ngắn ngủn đến nhà văn hoá, hai người đã tự nhiên mà tay trong tay.
"Chị ơi cho em hỏi, đường nào đến nhà văn hoá vậy ạ???" Một giọng nói trong trẻo bất chợt vang lên.
Aso Seiji nghe vậy nhìn về phía âm thanh phát ra, đứng đó là một cậu nhóc tiểu học trông rất thông minh lanh lợi, tinh thần phấn chấn và một ông chú trong trạng thái uể oải chán chường.
Là... Mori Kogoro sao? Là ông ấy cùng với nhóc lớp 1 thiên tài từng được nhắc trên báo.
"Em quẹo vào góc kia rồi đi thẳng là đến..." Aso Seiji đáp, xong cậu hỏi lại "Em từ đất liền đến à? Không phải một mình chứ?"
"Em đi với bác Mori ạ"
"Xin chào, tôi là Mori Kogoro, thám tử" Mori Kogoro lúc này mới chầm chậm đi tới.
"Asai Narumi, bác sĩ" Aso Seiji cũng tự giới thiệu.
"Edogawa Conan, học sinh tiểu học" Conan thuận miệng nói.
"..."
?
"Hitsumi" Hitomi chậm một giây.
"Hitsumi? Nghe như tên giả ấy nhờ?" Mori Kogoro gãi đầu hỏi ngay
"Tự dưng khi không ai lại dùng tên giả làm gì" Aso Seiji chột dạ cười đáp, bởi vì chính bản thân cậu mới là người xài tên giả "Nghe lạ lạ nhưng cũng rất êm tai nha"
"Anh là... bạn trai chị Narumi ạ?" Conan đưa ra nghi hoặc của mình. Vừa nãy cậu thấy hai người khá thân mật nên mới có suy luận như vậy.
"Tôi không..."
Hitomi tương đối muốn phản bác nhưng chẳng biết tại sao cô lại để cho tiếng lòng của mình chìm xuống không phát ra lời.
"Đúng lúc có thám tử Mori ở đây, ngài có thể giúp cậu ấy trinh thám về người cậu ấy đang theo đuổi hay không? Tiền bạc không thành vấn đề, mấu chốt là tra được thân phận, tính cách, tình trạng hôn nhân chẳng hạn..." Aso Seiji tranh thủ chen vào nói.
"Dĩ nhiên là được" Mori Kogoro nghe có phi vụ kiếm tiền không suy nghĩ gì cả mà lập tức đồng ý ngay "Trước khi trở thành một nhà thám tử nổi tiếng về điều tra chân tướng các vụ án mạng, tôi là chuyên gia mảng này"
Tìm chó mèo thất lạc.
Tìm chứng cứ ngoại tình.
Bắt gian...
"Thật vậy sao?"
"Không sai vào đâu được"
"Vậy trăm sự nhờ ngài, chúng ta vừa đi nhà văn hoá vừa nói chi tiết"
"Được được được"
Hitomi: Thật sự không có cần, cảm ơn.
Conan: Không phải vụ án dương cầm gia Aso Keiji quan trọng hơn hay sao?
Nhìn bác sĩ Narumi và thám tử Mori vừa đi vừa bàn bạc, chỉ với hai người không khí đã sinh động bằng mười người:
Hitomi - Vô ngữ.jpg
Conan: Biểu cảm không tình nguyện kia là thế nào?
Conan: Bác sĩ Narumi này có phải nhiệt tình quá mức rồi không vậy?
Conan: Anh trai tên giả Hitsumi sao mà kiệm lời thế? Trông biểu cảm đâu phải kiểu người lạnh lùng gì đâu mà.
Conan: Từ khi đặt chân lên đảo, trông ai cũng kì kì quái quái...
Không biết tự bao giờ, Conan đã lặn sâu vào vô vàng suy nghĩ trong đầu mình.
...
Được sự đồng ý của thám tử Mori, Aso Seiji cảm thấy tự tin hơn hẳn. Cậu cho rằng bản thân chỉ dùng một hành vi nhỏ nhoi không đáng kể đã có thể cứu vớt được một thiếu niên sa lầy.
"Tôi biết nói không bằng chứng không đáng tin, cho nên anh hãy đợi mà xem!" Aso Seiji vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng "Người con gái anh theo đuổi thật sự đã có người yêu. Cô ấy không nói cho anh biết quan hệ mập mờ của cô ấy và người kia rồi thu lợi từ anh, điều đó có nghĩa là cô ấy đang bắt cá hai tay hoặc là hai người họ hùa nhau che mắt anh đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com