PART 2
Chương III : Giả Dối
Một buổi sáng đẹp trời, chim hót víu von, nững tia náng ấm áp đang nhảy nhót trên những chiếc lá còn vương những giọt sương lonh lanh nhỏ. Làm cho người người đều hớn hở với một buổi sáng như thế. Haibara thức dậy với một vẻ mặt mệt mỏi, chán chê. Cô dường như chẳng thích thú gì với những thứ như thế, trái tim cô dường như đã rỉ máu quá nhiều. Nên mấy cảnh này đối với cô chỉ là một phong cảnh tầm thường, chẳng qua chỉ là một khung trời nhỏ bé với một chút một chút màu sắc thôi.
- Ai ơi ! Cậu ta tỉnh lại rồi ! - Bác Agasa thông báo
- Vâng
Cô nhanh chóng mặc áo blouse trắng, bước vào phòng thí nghiệm. Gin đang ngắm nhìn bầu trời trong vắt không một gợn mây, với gương mặt thoáng những nét buồn, đôi mắt có chút suy tư. Gin dường như quên hết mọi thứ xung quanh, lâu lắm rồi anh mới cảm thấy yên bình như thế.
- Anh làm ơn nằm xuống đi ! Vết thương còn chưa lành hẳn đâu - Haibara ra lệnh.
- Nếu tôi không làm thì sao đây ? - Gin thờ ơ
- Vậy chắc anh muốn ở lại đây lâu rồi. - Haibara mỉa mai
- Cô nói vậy là ý gì ?
- Đừng khiến tôi phải nói ra chứ ! Mau ngoan ngoãn nằm xuống đi. - Haibara lườm một ánh mắt sắt bén đến Gin
Gin đành thở một hơi dài mà nằm xuống giường, Haibara nhẹ nhàng đặt ống nghe lên ngực anh. Cô cảm thấy tim mình đập rất nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực, mặt cô bỗng đỏ ửng lên. Rồi cô thay băng cho Gin, anh ta cứ nhìn chằm chằm vào cô, nhưng cô không để ý, cô có cảm giác quen thuộc như lúc còn ở trong Tổ chức, những kí ức giữa cô và Gin bỗng ùa về : những lần chơi đùa trên tuyết, những lần nũng nịu với Gin, những lần tay trong tay dạo phố,...
- Này ! Sao lại dừng ? - Giọng nói của Gin làm cô tỉnh giấc, trông đôi mắt cô vẫn còn chút đượm buồn.
- Tôi xin lỗi - Cô tiếp tục công việc của mình.
Sau khi đã kiểm tra sức khỏe, thay băng và làm mọi việc đáng làm của một bác sĩ ( do học bên ngành Hóa - Sinh nên chuyện này cô biết cũng chẳng có gì là lạ ^^).
- Sherry ! - Gin bỗng ôm chầm lấy cô
- Anh làm cái gì vậy ? - Vì sợ vết thương lại rỉ máu nên cô không dám vùng vẫy mạnh
- Buông tôi ra !
- Tôi xin lỗi ! Tôi thật sự không muốn chúng ta như thế này mãi, tại sao chúng ta không thể trở lại hả Sherry, vì sao vậy hả ?
- Được rồi ! Anh đừng nói nữa, tôi đã không còn tình cảm với anh nữa. Tình yêu của chúng ta đã hết từ cái hôm mà anh bắn chết chị tôi rồi. Bây giờ anh trong mắt tôi đã còn là anh của ngày hôm qua ( ^^ ), trong tâm trí anh B.O mới là quan trọng nhất, còn tôi là gì chứ, chỉ là một con bé bị anh truy đuổi suốt ngày thôi .
Gin khẽ đặt tay lên mái tóc màu nâu đỏ bồng bềnh của cô :
- Em đừng tự dối lòng nữa ! Tôi đã biết hết rồi ! Em còn muốn sống như thế đến chừng nào nữa ?
- Anh nói cái gì thế ?
- Khi tôi và Vodka bị Akai bắn, em đã cứu tôi chứ không cứu Vodka. Đã thế khi tên nhóc thám tử nổi giận khi biết em cứu tôi, em đã chống lại hắn. Em đã không bỏ mặc tôi, chăm sóc tôi. Như thế mà em còn nói là cứu người chết sao ?
Haibara khẽ nới lỏng vòng tay của Gin, cô biết đây chắc chỉ là rung động nhất thời, bởi vì...:
- Đã quá muộn rồi Gin, trái tim tôi đã không còn thuộc về anh, anh đã không ở bên cạnh tôi khi tôi cần nữa, không bên cạnh bảo vệ tôi nữa. Và đã có một người khác làm điều đó thay anh rồi. Nhưng thật đáng tiếc trái tim của người đó đã thuộc về một người khác rồi. Trái tim tôi giờ đây chẳng thể rung động được nữa đâu. Cho dù là có thể, nhưng làm sao tôi có thể sống yên ổn khi B.O còn tồn tại chứ hả ?
Gin chặt vòng tay hơn nữa, cứ như anh sợ rằng cô sẽ rời xa anh
- Em đừng lo ! Tôi sẽ bảo vệ em.
- Tôi không cần
- Vậy thì đừng sợ
- Tôi sợ cái gì chứ ?
- Đừng sợ anh.......
Gin khẽ thì thầm vào tai cô. Cô khẽ gật, thoáng buồn trên nét mi .Căn phòng trở nên tĩnh lặng, hơi ấm giữa hai người len lỏi vào nhau. Mọi thứ dường như dừng lại, kéo dài thêm khoảnh khắc này. Khoảnh khắc trái tim của Haibara gần như rung động thêm một lần nữa chỉ vì một người mà cô hận thấu xương tủy, một người mà cô sợ hãi đến nỗi gặp phải ác mông, một người mà dường như cô chẳng bao giờ muốn gặp lại. Một cuộc tình trái ngang giữa hai con người của hai thế giới.
----------*****----------
- Cậu nói cái gì ? Shiho cứu Gin ? Chẳng phải con bé hận tên đó lắm sao ? - Akai ngạc nhiên
- Anh đừng ngạc nhiên. Chỉ một màn kịch thôi. Chuyện này chắc chắn có ẩn ý, hình như còn một lí do nữa mới khiến cậu ấy làm thế. - Conan chau mày.
* Flash Black
- Cậu tìm tôi làm gì ? - Conan chán nản
- Cậu đừng hiểu lầm tôi khi tôi quát cậu nhé ! Chỉ là tôi đang diễn một vở kịch thôi - Haibara nhếch mép
- Một vở kịch ?
- Phải.
- Nghĩa là cậu muốn lợi dụng hắn ta để moi thông tin tổ chức ?
- Đúng vậy, hắn ta đã làm mất đi người thân duy nhất của tôi, lừa dối tôi. Tôi muốn hắn phải trải qua cái cảm giác bị lừa một vố thật đau cũng như phá tan B.O
- Nhưng tôi vẫn chưa thể tin cậu sau lần đó.
- Chẳng phải tôi đã nói với cậu rồi sao ? Đó chỉ là một vở kịch do tôi là tác giả, được chưa ?
- Được rồi, thế kế hoạch là gì thưa cô ?
- Đầu tiên là cần đến cậu đấy thám tử. Hừm
* Flash Black
- Chuyện là vậy.
- Kế hoạch đó là do con bé sắp đặt à ?
- Phải.
- Nhưng Shiho lạ lắm .
- Như thế nào ?
- Sau vụ của Gin, cậu ấy trầm hơn hẳn. Nhiều lúc còn mất tập trung, thường hay nhìn Gin bằng con mắt rất buồn như đang muốn nói điều gì đó nhưng lại bị ngăn cản, đặt biệt là...........
- Chuyện gì ?
- Cậu ấy thường vào phòng thí nghiệm vào nửa đêm và sáng mới rời khỏi.
- Thông tin đó ở đâu ?
- Bác Agasa nói, em có cảm giác rằng cậu ấy đang giấu em cái gì đó.
- Chắc là cậu đa nghi thôi, không có chuyện gì đâu.
- Mong là vậy. Tạm biết anh
- Tạm biệt...........
Akai lại ngẩn người. Anh lại lấy tin nhắn cũ ra đọc. Anh dường như muốn xóa nó, muốn quên nó nhưng không được Kí ức trong anh cứ ùa về. Anh nghĩ về Akemi, người con gái ngốc ngếch cố tỏ ra mạnh mẽ để rồi khóc trong đêm tối, nghĩ về những hành động ngu ngốc của cô, nghĩ về cái chết của cô, nghĩ về nguyện vọng cuối cùng của cô : đưa Shiho ra khỏi tổ chức. Tuy bây giờ, Shiho đã rời tổ chức nhưng tính mạng của cô có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, cũng chính là điều trăn trở của anh. " Anh sẽ không để con bé gặp nguy hiểm đâu. Anh hứa đấy ! Akemi. "
Chương IV : Rung Động
Trời đã khuya rồi, màn đêm giờ đã bao trùm con phố nhỏ, không gian tĩnh lặng của màn đêm đã thấm dần. Bác tiến sĩ đang ngủ gục trên bàn máy tính. Trong phòng thí nghiệm, một cô gái đang mày mò nghiên cứu một thứ gì đó, với ý nghĩ trả thù và trả thù. Trong đầu cô ngoài hai chữ " TRẢ THÙ " thì chẳng có gì cả, tình thương cô không cần, tình yêu - cô ghét nó. Nó làm cô yếu đuối nên cô chẳng muốn một thứ tình cảm gì choáng con đường cô đi, con đường u ám không một sắc xanh. " Gin, tôi thề là anh sẽ phải trả một cái giá rất đắt ". Một nụ cười nham hiểm hiện lên khuôn mặt thanh tú, thật là đáng sợ =.='. Phải, cong người ta là thế, khi đã ngập tràn trong thù hận thì bản chất ngây thơ lương thiện trong họ giờ đã mất, chỉ còn đọng lại trong tâm hồn những suy nghĩ rắp tâm trả thù. Biết hỏi ai đây ? Khi con người của lúc trước giờ đã bay xa mất rồi.
Trời đã vào đông, thời tiết chuyển sang mùa lạnh, buổi sáng hơi rét. Những cơn gió mùa đông bắc về, rít qua khe cửa sổ khiến Shiho tỉnh giấc. Một cái áo mangto đen dài đang phủ lên lưng cô : áo của Gin !!!. Cô vội đứng dậy, hoảng hốt tìm Gin, vừa đi vừa gọi tên Gin nhưng không thấy anh đâu. Cô cảm thấy lạc lõng, cô khụy xuống, mặt thẫn thờ, đôi mắt ướt đẫm. Gin từ ngoài bước vào :
- Có chuyện gì vậy ? - Gin ngạc nhiên khi thấy cô ngồi giữa nhà, khuôn mặt mếu như muốn khóc.
- Chẳng có chuyện gì đâu - Cô kịp quay đi, giấu đôi mắt đang ướt.
- Mà anh đi đâu thế ? Có biết anh tự tiện đi ra ngoài như thế, lỡ như người trong tổ chức phát hiện ra anh thì sao ? Thế thì đã uổng công tôi cứu anh mất rồi.
- Tôi chỉ ra ngoài mua chút đồ ăn sáng thôi mà. Có cần phải làm lớn chuyện như thế không ?
- Tính cẩn thận của anh đâu mất rồi hả ?
- Cẩn thận không phải là lúc nào cũng phải ngó nghiêng suốt ngày đâu.
- Tôi không rảnh để tranh cãi với anh. Lúc nào cũng chỉ muốn làm theo ý mình. Đáng lẽ tôi nên để anh nằm ngoài đường lúc đó. Thật là phiền phức !
Cô quay phắt đi, khuôn mặt nhăn nhó, nhanh chóng quay về với tâm trạng thật sự không ổn. Gin đứng đó, ngó theo bước chân nhỏ nhắn đang bước nhanh, anh chỉ biết cười.
Cánh cửa đóng sầm lại. Shiho làm sao thế này ? Sao cô phải đi tìm hắn ? Sao cô phải lo lắng cho hắn. Hắn chết cũng được mà, như thế cô càng vui hơn nữa. Sao giọt nước mắt yếu đuối trong cô lại gần như muốn rơi vì hắn ? Cô hận hắn cơ mà, sao cô lại..................... Cô lại khóc. Sao cô lại phải khóc ? Sao lại khóc vì hắn như thế ? " Chị ơi ! Em quá yếu đuối để phải làm việc này, trái tim em nhói đau khi em không thấy hắn. Sao em không thể hận hắn ? Em......em..............không thể làm gì đối với hắn. Em đã hết tình cảm để yêu hắn, không đủ mạnh mẽ để hận hắn. Em là một con bé vô dụng phải không chị ? Ngay cả trả thù cho chị, em cũng không làm được. Chị ơi ! Em phải làm sao đây ? huhuhu "
Cô thét dài trong tiếng khóc. Một người con gái bề ngoài lạnh lùng điềm tĩnh nhưng bên trong yếu đuối, thường hay khóc một mình, giống như chị cô vậy. Gin đứng bên ngoài cửa phòng với ánh mắt chứa đựng nhiều nỗi sầu, gương thanh thoát bỗng tối sầm lại. Anh đã nghe thấy hết, anh không thấy ngạc nhiên khi tự nhiên cô đưa anh về, khi cô bỗng nhiên tốt với anh. Anh ngạc nhiên vì đêm đó, cô đã "......Tại sao em lại giữ mối quan hệ không có kết cục này ? Tại sao em lại từng yêu một kẻ như thế chứ?....." Anh lặng yên trong giây phút.
Cánh cửa bỗng mở toang. Khuôn mặt quay sang Gin, khuôn mặt ấy đẫm nước mắt. Nước mắt ở cô sao cứ chảy, sao cô không dừng được dòng nước chảy đó, cô đã khóc rất rất nhiều, cô gần như tuyệt vọng. Gin đến bên cô, một vòng tay to lớn ôm chặt cô, vòng tay đó thật ấm áp, bờ vai rộng để đầu cô tựa vào. Giờ đây, bờ vai của hắn lại là nơi để những giọt nước mắt cô tuôn trào, người an ủi cô không phải Shinichi, không con người mà trái tim đã từng thuộc về, cô cứ khóc, khóc vì tủi, khóc cho cái thân vô dụng và khóc thương chị cô, giọng nói ấm áp vang lên, thì thào :
- Ngoan nào ! Đã có anh ở đây rồi ! Nín đi ! Ngoan nào ! Ngoan nào !
Giọng nói ngọt ngào vỗ về Shiho, bàn tay thô ráp vỗ nhẹ nhẹ lên tấm lưng nhỏ bé của cô, nước mắt cô ước đẫm một bờ vai.
- Anh đã...........................................
- Anh không nghe thấy gì hết.
- Anh nói dối.
- Giờ không phải là lúc.
Sao nghe ngọt ngào thế. Hắn ta là con người tàn độc sao có thể............... Đôi bàn tay nhỏ nhắn khẽ vòng qua lưng Gin. Hai vòng tay siết chặt. Khoảng không trong phòng tĩnh lặng. Trái tim Shiho bây giờ đã chính thức rung động trước Gin, trái tim của cô giờ đã thuộc về Gin, thuộc về người cô từng yêu, người cô từng hận, người muốn truy đuổi cô, muốn giết cô. Trái tim Gin đã thuộc về cô từ lâu lắm rồi. Hai trái tim đã gần nhau, đập chung cùng một nhịp. Nước mắt của Shiho cuối cùng đã dừng. Dường như cô đã nhận ra rằng: Gin đã thay đổi, anh không còn cộc cằn với cô, dịu dàng, ngọt ngào với cô. Bởi vì cô sao............
- Anh là ai ? Gin đâu ? Hắn ta đâu mất rồi ?
- Chỉ mới nín khóc thôi mà đã............
Shiho chợt nở một nụ cười. Lần đầu tiên Gin thấy cô cười tươi như vậy sau bao ngày tháng cô rời khỏi tổ chức. Một nụ cười của thiên thần đã sưởi ấm trái tim Gin. Từ bao năm nay, trong tâm hồn anh chỉ màu đen: tối tăm, lạnh lẽo, u buồn, không một chút ánh sáng khiến anh như một cái xác không hồn. Suốt ngày chỉ biết tuân lệnh Boss đi giết người. Hai mươi mấy năm qua, như một con người vô cảm, anh sống không một tiếng cười, không một giọng nói ấm áp vỗ về an ủi, không một ánh nhìn thân thiện. Xung quanh chỉ có những con người lạnh lùng, tàn nhẫn với anh. Nhưng rồi cô đến như những tia nắng sáng chói lòa chiếu sáng tâm hồn anh: anh biết vui, anh biết buồn, anh biết cười, anh biết đùa, anh biết lo lắng, anh đã biết thế nào là quan tâm, biết thế nào là yêu thương và đặc biệt là anh biết.........YÊU. Nhưng cô cũng chỉ một đứa con gái, làm sao có thể lôi anh ra khỏi cái địa ngục trần gian mà anh cho đó là nhà của anh. Cô cũng đã từng phải rời xa anh, khiến cho anh cảm thấy trống rỗng, thiếu vắng cô, anh trở nên điên cuồng nên anh mới phải tìm cô, truy lùng cô. Sau bao nhiêu tháng ngày dài xa vắng, cuối cùng hai người cũng đã trở về bên nhau, trái tim với vết máu rỉ giờ cũng đã lành, vòng tay ngày xưa giờ cũng đã nối. Gin đã trở về bên cô. Bây giờ, chỉ còn đợi sự quyết định của Shiho.
------------******------------
- Conan à ! Đi dạo với chị không - Ran hỏi
- Vâng ạ.
Trên con phố nhỏ, dù lạnh vẫn đông người qua. Ran cùng Conan đi qua giữa dòng người xô đẩy.
- Trời đã lạnh ! Không biết tên đó mặc có đủ ấm không ? - Ran khẽ nói, cô đang chờ đợi trong hư vô. Hắn đã hứa với cô dù chết cũng đã trở về cơ mà, sao vẫn chưa thấy bóng dáng hắn đâu. Biết làm sao được khi Shinichi chưa trở về, chưa gặp cô, chưa đứng trước mặt cô để cô có thể nói lên lòng mình.
" Ran, tớ xin lỗi " Conan nhìn Ran với vẻ mặt buồn, làm sao Conan có thể nói với Ran rằng mình chính là Shinichi chứ. Nói ra sẽ chỉ khiến cô gặp nguy hiểm, cậu chỉ biết dằn lòng mình xuống Chỉ biết bắt cô chờ, phải chờ đến khi nào nữa hả Shinichi ? Người con gái đó mòn mỏi mất rồi.
- Chị Ran nhìn kìa ! Tuyết rơi - Conan cố gắng đánh lạc hướng Ran bằng những bông tuyết đầu mùa kia.
- Ukm. Tuyết.
Tuyết lạnh nhưng đẹp, tuyết khiến Ran nhớ về kí ức giữa hai người, tuyết càng làm cô nhớ về Shinichi. Tuyết ơi ! Tuyết có biết rằng chính mi làm ta đau không ? Mi khiến ta nhớ về tên đó . Cả tháng nay không một tin nhắn, không một cuộc gọi, có biết là người ta lo lắng lắm không ? Khóe mắt cô đã bắt đầu cay rồi. Đôi mắt trong suốt ầng ật nước.
- Sao lại khóc thế ?
- Là...................là Shinichi sao ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com