PART 3
Chương V : Đối Đầu
- Là Shinichi sao ? - Ran ngỡ ngàng
- Sao.............sao có thể ? - Conan sợ sệt
Mắt Ran vẫn còn ướt, khóe mắt vẫn còn cay cay. Cô quá ngỡ ngàng, một Shinichi bằng da bằng thịt đang đứng trước mặt cô.
- Tớ đã trở về rồi này ! Đừng có khóc thế chứ !
Ran mặc dù vui nhưng thấy lạ, cô bỗng tung một cú phi cước về phía Shinichi, anh đã tránh được :
- Này này ! Dù có giận tớ thế nào thì chỉ mới vừa gặp cũng đừng có đánh tớ chứ !
- Ngươi không phải là Shinichi - Cô nhìn thẳng vào tên kia với đôi mắt sắc bén.
- Cậu nói gì vậy tớ là Shinichi đây mà !
- Shinichi chẳng bao giờ né cú đá của ta. Ngươi là ai ?
Conan đứng sững đó, không ngờ chỉ với một cú đá mà cô đã xác nhận đâu là Shinichi, thật là nguy hiểm O.O Cậu vẫn còn lo sợ không biết tên Shinichi giả kia sẽ làm gì Ran, nhất là khi hắn là thành viên của tổ chức áo đen.
- Ngươi không lừa được ta đâu.
- Hừm. Giỏi lắm, Angel !
Dưới lớp mặt nạ đó là......................Vermouth. Bà ta đang làm gì ở đây.
- Sao cô bé biết ta không phải là Shinichi ?
- Cách bà nói chuyện. Ngay từ câu nói đầu tiên đã khiến tôi nghi ngờ nên tôi mới dùng cú đá đó để dụ bà lộ mặt, nhưng bà tránh được nên tôi mới phải dồn bà vào chân tường chứ thật sự thì Shinichi có thể tránh tất cả cú đá đó của tôi.
- Khá lắm, chắc có lẽ khả năng hóa trang của ta đi xuống rồi. Nhưng bây giờ thì cô bé nhỏ đây phải đi theo ta thôi.
- Tại sao........
Chưa kịp nói gì thêm thì cả Ran bị đánh ngất bởi Bourbon, Conan lại có thêm một đối thủ đểđối đầu. Mọi chuyện dường như nằm ngoài ngả năng của cậu, cậu không hề biết đến cuộc gặp mặt mà không hẹn này:
- Các người tới đây có chuyện gì ?
- Hello Cool Guy ! Chắc hẳn cậu rất ngạc nhiên phải không ? Lí do chúng tôi đến đây là vì cô bé này đấy !
- Bà định làm gì cô ấy ?
- Đừng lo ! Chúng tôi chỉ mượn Ran một chút thôi sẽ trả lại cho cậu ngay.
- Tôi sẽ không để các người mang cô ấy đi đâu hết.
- Ồ ! Thế cậu sẽ làm gì chúng tôi đây. Kim gây mê à ?
- Không chỉ thế đâu.
Vermouth ngạc nhiên khi có một giọng nói khác vang lên. Người đó không ai khác là Akai rồi ( thằng cha này đi đâu cũng gặp =.=')
- Bà muốn đưa cô bé kia đi đâu thế, Rotten Apple ? - Akai nhếch mép
- Để tôi - Boubon bước lên phía trước.
- Lâu rồi chưa gặp nhau nhỉ, Furuya Rei.
- Anh vẫn như thế, Akai Shuichi
- Cậu vẫn đi theo làm phụ tá cho Rotten Apple đó sao ?
- Anh lầm rồi. Chúng tôi đang hợp tác đấy chứ !
- Ồ ! Thế sao? Vậy cậu và trái táo thối cần đến cô bé nhỏ này làm gì ?
Cuộn hội thoại đã trở nên căng thẳng, Bourbon lăm lăm trong tay khấu súng lục, Akai vẫn với khẩu Remington cũ vác trên vai. Dường như Akai biết chắc rằng Bourbon sẽ không thắng nổi anh nhưng anh không muốn xung đột giữa hai người càng thêm lớn.
- Anh nhiều chuyện từ khi nào thế ?
- Vậy thì cậu muốn cho tôi biết chứ gì ? Tôi mong cậu biết mình đang làm gì.
- Câu đó phải là tôi nói mới đúng
Nép mình vào một hẻm nhỏ gần đó, là một cô gái với mái tóc màu đen huyền, đôi mắt long lanh như chứa đựng một kho lớn tâm sự nên đôi mắt cứ trông như buồn. Cô gái đó nhìn Akai và Bourbon với đôi mắt đó như muốn ngăn cuộc chiến này lại, nhưng cô dường như không thể vì rất nhiều lí do.
Bỗng một tiếng súng khác vang lên - là Jodie. Cô xuất hiện sau ngõ hiểm mà Akai bước ra, chắc có lẽ cô đã đi theo Akai, Akai dường như không để ý đến việc cô theo dõi anh, vì anh thừa biết. Lần này chắc phải đụng bọn B.O nên anh mới phải giả như không biết việc này :
- Vermouth ! Lại đụng mặt rồi.
- Hừm, lại thêm một con mèo FBI nữa sao ?
- Lần này tôi quyết sẽ không để bà thoát đâu.
- Thế sao ?
Kế hoạch lần này của Vermouth dường như có sự sắp xếp trước. Đành phải nghĩ cách rút. Lợi dụng lúc Akai và Jodie cầm chân Bourbon, Vermouth; Conan đến bên cạnh Ran đánh thức cô dậy. Ran mơ màng thấy Shinichi bên cạnh, có lẽ cô đã nhớ anh quá nhiều.
- Ran ! Ran ! Tỉnh dậy đi !
- Shinichi...............................
- Ran dậy mau đi ! Ran! Ran!
Conan vẫn cố gắng đánh thức Ran trong tuyệt vọng. Nhưng ông trời vẫn muốn trêu đùa họ. Tại sao chứ ? Những con người đáng thương đang đứng dưới chân ông đang chịu những đắng cay mà ông ban cho họ vẫn chưa đủ sao ? Thật đáng thương.
Bụp................Bụp..............Hai viên đạn xuyên thủng lưng Akai và Jodie. Cách xa đó 300m ở sân thượng của một ngôi nhà cao tầng bị bỏ hoang : là Chianti và Korn. Sao họ lại ở đó ? Họ rất căm ghét Vermouth kia mà. Chắc có lẽ vì một lí do rất quan trọng nên họ mới chịu hợp tác với Vermouth.
* Flash Black *
- Cái gì ? Con nhỏ Sherry đó dám bắt Gin ? Sao có thể........... - Chianti ngạc nhiên
- Khó tin phải không ? Chính tôi cũng thế. Tuần trước, khi đang cải trang dạo trên phố thì vô tình tôi ghé qua con hẻm nhỏ, thấy nó đang lôi Gin dính đầy vết máu. Bên cạnh đó còn có Vodka cũng bị thương rất nặng nhưng hình như nó chẳng để tâm. Nhờ tôi mang về nên còn giữ được mạng. - Vermouth kể lại
- Là con nhãi ranh phản bội tổ chức ?
- Chính nó.
- Chết tiệt ! Thế nào con nhỏ đó cùng với cái bọn FBI cũng ép cung Gin, bắt Gin phải khai ra thông tin tổ chức.
- Cô sợ Gin khai ?
- Gin là người thế nào, chúng ta đều biết rõ. Thế nên cô đừng có mà đoán mò. Bây giờ chúng ta cần một kế hoạch để cứu Gin.
- Cô nói đúng ý tôi rồi đấy, Chianti.
- Cô đã chuẩn bị kế hoạch từ trước ? Tại sao cô không cho tụi tôi biết ?
- A secret makes a woman woman. Nhưng tôi chắc chắn kế hoạch đó sẽ cần đến tài bắn tỉa của hai người đấy.
- Tôi yên tâm hơn khi nghe cô nói câu đó, Vermouth.
-----------------------------
- Cậu để tôi chờ hơi bị lâu đấy, Bourbon.
- Xin lỗi ! Tôi bận chút chuyện ở quán Poirot.
- Sao rồi ? Chuyện tôi nhờ cậu làm đã tiến hành tới đâu ?
- Mọi chuyện đã xong. Nhưng cô có chắc là sẽ chọn Ran làm con tin không ? Có chuyện gì thế ?
- Cậu cứ tiến hành theo kế hoạch thì tự nhiên cậu sẽ hiểu mọi chuyện nhưng hãy nhớ là không được làm cô bé bị thương.
- Tôi biết rồi
Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc. Khi Bourbon đã xa dần, Vermouth nhìn bóng anh mà cười : " Đúng là đồ ngốc ! Con bé Sherry đã mất chị nó, nó đau khổ biết nhường nào. Nay nó lại tìm được một người có tính cách giống hệt chị nó, sao nó có thể không lòi mặt mà giao Gin ra luôn cả thân mình để bảo vệ cho người chị thứ hai. Xin lỗi nhé, Angel ! Phải cần đến cô rồi "
* Flash Black *
- Hừm, chơi không lại phải kêu thêm người hả ? - Akai mỉa mai
- Bọn tôi nào đâu hèn thế. Kế hoạch đã vạch sẵn chỉ là chờ các người đến vào cái bẫy này. Hứ, không ngờ một Silver Bullet như anh lại mắc phải một cái bẫy như thế này.
- Cậu lầm rồi. Một cái bẫy dễ phát hiện như thế này, có đứa đần mới lọt vào.
- Anh..........? Hừm, hai người bọn anh thì làm sao đấu nổi với hai tay súng tỉa và cả hai người bọn tôi. Tôi nghĩ hình như hôm nay anh và cô ả kia tới nộp mạng rồi.
- Ngươi đừng quên có ta ở đây.
Conan bắn kim gây mê vào Bourbon khiến anh gục ngã, Vermouth chưa kịp phản ứng thì một luồng sáng chói bay về phía ngôi nhà với hình vòng cung trúng Chianti và Korn cùng với tiếng thét :" Anh Akai, bắn mau !!! ". Akai kịp định thần để nhắm vào hai bóng người nhỏ con ở xa tít kia. Hai tiếng súng vang lớn, không hổ danh " Con Át Chủ Bài của FBI ", hai viên đạn đã xuyên thủng vai và ngực của hai tên bắn tỉa kia. Nhưng thật tiếc, bọn chúng vẫn còn sử dụng được súng :
- Korn ! Hãy nhắm tên vừa tấn công chúng ta bằng luồng sáng đó đi.
Korn nhắm vào Conan và một phát đạn đang bay về phía cậu. Bỗng một lực kéo cậu khỏi tầm ngấm đó và thay cậu đỡ phát đạn. " Ran !!!!!!!!!!!!!!!!!! " - Cậu thét lên. Một dòng nước nóng ướt đầy tay cậu, là Máu của cô.
- Shinichi ! Cậu đã trở về bên tớ rồi chứ ?
- Ran ! Cố lên. Tớ sẽ đưa cậu đi bệnh viện.
- Shinichi à.............tớ..............tớ.................
- Cậu đừng nói nữa. Máu sẽ ra nhiều hơn đó.
- Không.....Tớ nhất định...........phải nói............vì tớ sợ sẽ không.........có cơ hội..............để mà nói............với cậu
- Ran ! Đừng bi quan thế, chắc chắn cậu sẽ còn cơ hội mà.
- Shinichi................tớ.............thích...............cậu
- Tớ biết mà. Xin cậu đấy Ran ! Cậu đừng nói nữa.
Cô nhoẻn miệng cười với anh. Đôi mắt cô từ từ khép lại. Anh hoảng sợ, đưa tay gần mũi cô, vẫn còn nhịp thở nhưng yếu, tính mạng cô vẫn nguy hiểm, tuy vậy thấy cô vẫn chưa rời khỏi cõi đời khiến anh yên tâm phần nào. Nhưng bọn chúng vẫn chưa dừng lại, bắn một viên nữa trúng vai cậu, khiến máu cậu hòa vào cô.
- Stop ! - Vermouth ra hiệu
- Sao lại..................... - Korn và Chianti ngạc nhiên
- Vermouth ! Tôi nghĩ bà hết đường thoát rồi. Chấm dứt tại đây luôn đi.
- Hừ. Thật đáng tiếc nhưng tôi lại không nghĩ thế.
Vermouth rút ra ba hòn bi nhỏ, đập mạnh xuống đất, một làn khí bay dày đặt cùng với tiếng nói " Vẫn chưa kết thúc đâu ! Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu ". Nhưng đó không phải là khí bình thường, khí gây mê. Akai, Conan chao đảo nhưng vẫn gục xuống. Vết máu loang ra từ tất cả, ai cũng bị thương nặng.
Bước ra từ con hẻm nhỏ, vẫn là cô gái đó, với thân hình mảnh khảnh đứng núp trong bóng tối đã lâu.Từng bước một thận trọng, cô tiến gần lại Akai, hai hàng nước mắt ròng ròng. Cô khẽ đưa bàn tay nhỏ nhắn mềm mại sờ khuôn mặt thanh tú của anh. Anh vẫn như lúc đó, vẫn đôi mắt đó, vẫn đôi môi lạnh đó, vẫn phong cách đó, chỉ có mái tóc được cắt ngắn đi. Cô rất vui vì được gặp anh một lần nữa sau bao nhiêu tháng ngày dài xa cách. Cảm xúc dâng trào, nước mắt cứ chảy và rơi xuống mắt anh. Khiến đôi anh mắt mơ màng, chập chờn với hình ảnh mờ ảo, anh đưa tay về phía người con gái đó. " Là..........Akemi.......sao?......". Khoảng không tĩnh lặng, chỉ tiếng gió rít lên mang theo hơi lạnh, hai con người như gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.............
Vermouth gần như không thể cử động được, theo đó là Chianti và Korn cũng bị thương nặng. Bourbon đã tỉnh, lái vô lăng trên con đường vắng vẻ. Cất tiếng, Bourbon hỏi:
- Lần này thất bại nặng nề rồi, mọi người hình như bị thương khá nặng. Tôi chắc là cô cũng có chuẩn bị một kế hoạch mới rồi chứ nhỉ ?
- Phải.....Chắn chắn là như thế. - Vermouth mệt nhọc
- Này Vermouth ! Lần sau cô phải để tụi tôi tham gia bàn bạc đấy ! Chứ hành động cái kiểu bí mật của cô thì có mà thất bại cả đời. - Chianti xen giữa
- À mà này, tôi vẫn chưa hiểu tại sao cô lại chọn cô bé đó làm con tin ?
- Thật uổng công cho tôi đã đánh giá cao anh như thế, anh thật làm tôi quá thất vọng quá. Kế hoạch đã chẳng thành công, giờ này tôi nói với anh còn ý nghĩa à.
- Hừ, đúng thế. " Chí ít là với bà, phải chỉ đúng với bà thôi. Chuyện bây giờ mà mình cần làm là với hai tên đó...... "
Chương VI : Kế Hoạch
Một buổi sáng không được gọi là đẹp : hơi âm u nhưng cũng có những tia sáng cố len lỏi qua đám mây dày kia, mưa phùn lất phất bay, không khí ảm đạm, cơn gió lạnh thoang thoảng qua. Shiho mở tung cửa sổ để được trông thấy cảnh u buồn của bầu trời, đúng với tâm trạng của cô lúc này: cô đơn, rối bời, buồn bã. Cô ngắm nhìn nó, thưởng thức nó, đối với cô khung cảnh sao thật đẹp : một chút u buồn, một chút giận dỗi, một chút sầu não, một chút nước mắt - mọi thứ hòa với nhau tạo thành bầu trời như thế đấy.
- Cảnh đẹp lắm sao ?
Một giọng nói vang lên không tập trung nữa, cô quay về phía có tiếng nói đó, Gin tiến về phía cửa sổ cạnh Shiho.
- Buổi sáng như thế này thì thật chẳng có gì để ngắm, một màu tối bao trùm.
- Tôi thì lại thấy thật đáng để ngắm đấy chứ ! Thật đúng với tôi hiện giờ. Chỉ có một màu thôi.
Đôi mắt màu xanh lục ngọc bảo của anh đang ngắm nhìn mái tóc nâu đỏ đang bay, đôi mắt màu xanh dương nhìn vào khoảng không bao la, đôi môi anh đào nở nụ cười nhẹ. Một vẻ đẹp không có gì quá nổi bật. Một vẻ đẹp không phải như thiên thần, một vẻ đẹp không quyến rũ hay một vẻ đẹp lung linh. Vẻ đẹp của riêng cô, cô là chính cô. Anh cũng không hiểu vì sao anh yêu cô, vẻ đẹp ngoại hình hay vẻ đẹp nội tâm cũng không mấy hấp dẫn, chỉ đơn giản yêu là yêu thôi.
- Tôi đã kiểm tra vết thương xong hết rồi, vết thương không còn chảy máu nữa. Anh nghỉ ngơi vài này nữa là được.
- Ừ, tôi biết rồi.
- Mà mặt tôi có dính gì à ? - Shiho tỏ vẻ khó chịu
- À không. Chỉ là............................... - Gin lúng túng
Shiho nở một nụ cười chua chát khi một sát thủ lạnh lùng gần như vô cảm như anh mà lại có những lúc như vậy. Cô cũng chẳng mấy hứng thú khi có người làm phiền mình như vậy. Shi quay đi, không may cô đụng trúng phải cạnh bàn, làm các lọ thí nghiệm rơi xuống sàn, một trong đó có lọ axit gần như rơi trúng cô nhưng có một vòng tay rắn chắc đỡ lấy cô. Cái lọ rơi vỡ tan.
- Đi đứng phải cẩn thận một chút chứ. - Gin để cô sang một bên.
- Tại sao anh lại làm như vậy ? - Mặt cô tối sầm lại.
- Tôi..................
- Tôi hỏi là tại sao anh lại làm như vậy chứ ? Tại sao anh cứ phải làm tôi khó xử vậy hả ? Anh cũng biết là tôi rất rất hận anh kia mà. Anh đừng quên rằng chính anh đã khiến tôi ra thành thế này : là một đứa con gái không gia đình, không người thân, không bạn bè, không nhà cửa, không có bất cứ thứ gì trong tay hết. Tôi đã quên đi tất cả những gì tồn tại giữa hai chúng ta kể từ ngày đó. Anh giết chị tôi, anh truy sát tôi. Tôi sống như thể đã chết, phải trốn chui trốn nhủi vì các người. Mỗi đêm tôi cũng chẳng thể ngủ vì anh cứ ám ảnh trong đầu tôi. Có lúc, tôi muốn chết quách đi cho khỏe, để tôi có thể gặp lại chị tôi, gặp lại ba mẹ tôi. Nhưng may mắn thay, tôi được một người tốt cưu mang, nên cái mạng này vẫn còn. Rồi tôi lại gặp anh, tôi tưởng mình sắp chết tới nơi nhưng anh lại bị thương nặng. Chắc trong tôi vẫn còn chút thương hại đối với anh nên mới đưa anh về chữa trị. Xin anh, nếu có muốn giết tôi thì khẩu súng nằm ở hộc bàn kia vẫn sẵn sàng để anh bóp cò, chứ anh đừng làm những hành động như thế đối với tôi. Chỉ gây đau khổ cho nhau thôi chứ không hơn gì đâu. Nếu anh đã khỏe rồi và không cần chăm sóc nữa thì anh đi giùm đi !!!
Shiho quay lưng đi. Cô bước nhanh để không phải nói thêm một câu nào nữa và cũng không để Gin thấy khóe mắt cô đã có nước nhưng đối với sát thủ có con mắt tinh tường như anh, có thể phát hiện ra cô dù chỉ qua một sợi tóc thì sao không thể không thấy nước mắt cô đang rơi, chỉ có điều nó không rơi ra ngoài, nó lặn sâu vào tim cô . Cô bỏ Gin lại trong một căn phòng tràn ngập không khí nặng nề của những cảm xúc. Sao anh không đủ sức lực để phá tan bức tường băng giá ngăn cách giữa anh và cô. Lần đầu tiên anh cảm thấy mình thật vô dụng khi chỉ biết làm cô khóc. Anh cứ tưởng chừng như ôm trọn yêu thương trong cô, nhưng cảm xúc ấy đã biến mất như chưa hề tồn tại. Anh nhầm mất rồi. Anh xoay người về hướng cửa sổ, trời mưa to hơn, từng giọt nặng nề hơn như nỗi lòng hai con người bây giờ. " Shiho à ! Có chắc là em còn chút thương hại đó không ? Có chắc là em không lợi dụng anh không ?" Phải, sâu trong thâm tâm anh, anh luôn muốn gọi cô là Shiho nhưng hoàn cảnh không cho phép anh gọi cái tên đó. Dường như anh đã phát hiện ra điều gì ở cô. Khuôn mặt đầy những u sầu - đúng với màu xám đang hiện hữu trên bầu trời cao vời vợi đó.
Shiho chạy trên hành lang, hai hàng nước mắt cứ chảy dài trên gò má hồng. Cánh cửa đóng sầm lại, cô ngồi phịch xuống sàn nhà, nước mắt cứ chảy ròng. Cô biết Gin vẫn còn yêu cô, nhưng trái tim cô thuộc về người khác, mà chính cô cũng biết rằng cô chẳng bao giờ với tới người đó, người đó lại thuộc về người khác - họ là thanh mai trúc mã. Cô biết chứ nhưng cô lại không thể vứt bỏ cái thứ tình đon phương đó. Lý trí của cô đang rối vì hai người đàn ông: một người vừa cho cô nụ cười vừa cho cô nước mắt, một người vừa cho cô yêu thương vừa cho cô hận thù. Đắm mình trong suy nghĩ, cô nhận ra: nước mắt là sự yếu đuối, cảm xúc là thứ ngáng chân, tình yêu là thứ đáng nguyền rủa. Cô đứng phắt dậy, gạt đi giọt nước mắt. Cô tiến gần đến bàn làm việc, lấy ra một tập hồ sơ với một viên thuốc, dòng chữ đầu trên trang đầu tiên: "Nghiên cứu thuốc giải APTX - 4869: SHFO - 7436 ".
* FlashBack *
- Cậu cần tôi làm gì đây ? - Conan nhếch mép
- Tôi muốn cậu và Akai đối phó giúp tôi bọn Vermouth và Bourbon. - Shiho nghiêm giọng
- Bọn đó.................
- Dạo gần đây, tên Bourbon cứ hay lai dạo gần đây nên tôi nghĩ rất có thể là bọn chúng đang lên kế hoạch gì đó. Cậu nên cẩn thận một chút, thân phận của chúng ta đã bị lộ, những người xung quanh có thể bị bọn chúng thủ tiêu bất cứ lúc nào.
- Tôi hiểu rồi. Cậu đừng lo ! Kir đã gửi tin nhắn cho anh Akai, nhưng chắc là gấp rút quá nên cô ta chỉ nhắn ngắn gọn : " Ra đường nhớ cẩn thận ". Chắc là đúng như cậu nói rồi. Còn kế hoạch mà cậu nói đã bắt đầu tiến hành chưa ?
- Về chuyện đó thì nó sắp hoàn thành rồi. Nhưng một điều đáng lo ở đây là tỉ lệ thành công rất không ổn định, có thể thay đổi bất cứ lúc nào nên điều tôi cần ở đây là thông tin về loại thuốc đó. Cậu đã thông báo với cô ta chưa ?
- Kir ở lĩnh vực khác nên nếu bảo cô ta đánh cắp thông tin về loại thuốc này thì hơi khó khăn đây nhưng với kĩ năng của nhân viên CIA chắc là không có vấn đề. Hắn ta sao rồi ?
- Hiện giờ thì vẫn chưa có gì bất thường nhưng...........
- Có chuyện gì sao ?
- Không, cậu đừng để ý.
- Cậu thừa biết tôi là thám tử cơ mà, cậu không giấu tôi được đâu.
- Chuyện này không phải tôi giấu cậu mà thực sự là.........rất khó để nói.
- Cậu cứ nói xem nào.
- Tớ...........tớ................tớ không thể lừa Gin được.
- Cái gì ?!!!!
- Tớ biết cái cảm giác đó, bị người mình yêu lừa dối mình quả thật rất là đau.
- Thế là cậu tội nghiệp hắn ta phải không ?
- Tớ...............
- Cậu vẫn còn tình cảm với hắn có phải không ?!!!
- Không, không phải, chỉ...............chỉ là................
- Chỉ là cái gì chứ hả ?!!!! Hắn đã làm những gì với cậu, chính bản thân phải biết rõ chứ !!!!!
- Cậu làm ơn im đi !!!!
Một khoảng không im lặng..................
- Tôi mong cậu có quyết định sáng suốt. Đừng chỉ vì còn chút tình cảm nhất thời của cậu mà làm hỏng kế hoạch. Kế hoạch lần này rất quan trọng, tính mạng và số phận của chúng ta đều phụ thuộc vào nó. Đừng làm trái lại với kế hoạch cũng như trái với số phận đã định sẵn trong kế hoạch.
Shiho chần chừ, đôi mắt vẫn còn chút hoang mang, nhưng đôi môi đã kịp lên tiếng:
- Tôi quyết định rồi. Tôi sẽ không làm trái lại số phận bởi vì chính tôi sẽ là người tạo ra số phận.
* FlashBack *
Chiếc thoại bỗng reo lên - là Conan.
- Có chuyện gì thế ?
- Tới đâu rồi ? Kir đã đưa cho cậu hồ sơ về loại thuốc đó rồi đấy.
- Việc nghiên cứu có chút dễ dàng hơn, được 40% nhưng khả năng thành công vẫn còn thấp lắm.
- Cậu đã thử nghiệm chưa ?
- Chưa.
- Tớ sẽ làm chuột bạch cho cậu thử nhé.
- Hừm, tớ sẽ chẳng giao dễ dàng cho một tên thám tử lãng mạn điên khùng coi trời bằng vung, lúc nào cũng chỉ biết chăm chăm về hình dáng cũ.
- Cậu thật là. Thôi, chừng nào cậu đảm bảo thành công thì nói cho tớ biết đấy.
- Biết rồi.
Tiếng tút kéo dài bên kia đầu dây. Shiho nhìn màn hình mà ánh lên nỗi buồn vời vợi. Cầm hồ sơ loại thuốc đó trên tay, cô siết chặt.
Đột nhiên,cô bỗng thấy trong người nóng ran " Nó đến rồi ".
Tim cô thắt lại, ngực cô như có một cái gì đó đè lên, người cô bốc khói. Cô đang thu nhỏ.
Trong chốc lát, cô đã trở thành Haibara " Đúng lúc mình muốn thử loại thuốc này. Mong là sẽ thành công. " Không chần chừ, cô đã uống nó. Cô cảm thấy....................
- Aaaaaaaaaaa...........
--------------*********-------------
Trong cơn mơ màng, một cô gái trẻ với nụ cười tươi trên môi như thiên thần, cô lướt nhanh trên những làn cỏ xanh mướt cùng bầu trời xanh trong ngắt không một gợn mây. Ở phía sau cô là một chàng trai trẻ đang đuổi theo cô. Một cuộc rượt đuổi như cuộc chơi, cô gái cất tiếng :
- Bắt em đi, Dai kun. Hihi, bắt em này.
Chàng trai cố gắng đuổi kịp cô, đôi chân nhỏ của cô đang bước đi rất chậm nhưng đối với lại rất nhanh, khiến anh chẳng thể tới gần cô. Anh gắng sức đuổi theo thì cô cứ chạy mãi. Một cuộc rượt đuổi có tiếng cười của một người, người còn lại thì không.
Chợt, cô gái dừng lại, nụ cười trên môi vụt tắt, khuôn mặt thể hiện rõ nỗi sợ sệt, mái tóc không còn bay trong gió, đôi chân nhỏ không còn vờn với cỏ. Chàng trai cũng dừng lại, hét to :
- Akemi , đừng chạy nữa, là vực thẳm đấy, vào đây mau !!!
Akemi quay lại, khóe mi tuôn trào những dòng nước mắt chẳng thể dừng lại, chiếc váy trắng tinh cô đang mặt bỗng ướt đẫm máu, bàn tay dính máu của cô vẫy chào Akai.
- Vĩnh biệt, Dai kun.
Cô giao mình xuống vực. Akai chạy tới ôm cô nhưng muộn mất rồi.
- Akemi !!!!!!
Cô nở nụ cười, ra dấu tay như nói với anh những lời cuối :
( I LOVE YOU )
- Akemi !!!!
Bóng cô xa dần dưới vực. Bên bờ vực kia là Gin với khẩu Beretta, nòng súng vẫn còn khói, trên môi vẫn là nụ cười quen thuộc đang nhạo báng hai kẻ ngốc
- Gin !!! Ngươi............
- Đúng là dù người có nhạy bén cỡ nào thì vẫn để người con gái của ngươi chết dưới súng của ta. Hahaha
Cuối cùng chỉ là tiếng cười của Gin vang vọng.
---------------------
" Akemi, Akemi, Akemi............."
- Shuu - nii, anh tỉnh rồi à ?
Akai chợt tỉnh. Đảo mắt nhìn xung quanh, Sera đang đứng kế bên giường, trên tay cầm ly cacao nóng. Anh gượng dậy, vết thương ở lưng vẫn còn đau, khiến việc ngồi của anh gặp chút khó khăn, Sera phải đặt ly cacao xuống, chạy đến đỡ anh dậy Miễn cưỡng, anh hỏi :
- Anh hôn mê bao lâu rồi ?
- Anh đã ngủ li bì năm ngày rồi. Bác sĩ nói vết thương anh không nghiêm trọng lắm, do anh mất máu khá nhiều nên cần thời gian để phục hồi.
- Mọi người sao cả rồi ?
- Mọi người đều không sao hết, chỉ bị thương nhẹ thôi. Sức khỏe họ đang dần bình phục, có thể chiều mai họ sẽ xuất viện, chỉ có anh là nặng nhất thôi.
- Thế thì ổn mà sao em biết anh đang ở đây ?
- Đấy cũng là chuyện em muốn nói với anh.
- Ý em là sao ?
- Khi em đang ở nhà thì có một số điện thoại lạ gọi đến, bảo anh đang bị thương và đưa đến bệnh viện. Em có hỏi là ai, thì người đó bảo là nhân viên FBI. Khi em đến bệnh viện, em chẳng thấy ai cả. Em cứ nghĩ là người đó đã về. Nhưng khi em đến đóng viện phí cho anh thì cô y tá bảo là đã có người đóng rồi, em cũng nghĩ chắc là nhân viên FBI đó đã đưa đến và thanh toán luôn. Em xem thử tờ biên lai thì thấy một cái tên khá là lạ : Puya Sakura - một người phụ nữ. Anh có nghe đến cái tên này không ?
- Anh cũng không rõ, chắc có lẽ là người mới do Jodie hay Camel kêu thêm tiếp viện thôi.
- Ban đầu em cũng có nghĩ như vậy. Lúc cô Jodie tỉnh lại em cũng có hỏi qua, cô ấy bảo chưa nghe bao giờ, cả chú Camel cũng vậy.
" Chẳng lẽ là...................... "
- Anh phát hiện ra gì rồi sao, Shuu - nii ? Shuu - nii !
Akai dường như chẳng để tâm đến những tiếng gọi của Sera. Anh đang cố gắng nhớ đến giây phút lúc đó, lúc anh nửa mơ nửa tỉnh thấy Akemi.
" Mình nhìn lầm chăng ? "
- Shuu - nii ! Anh làm sao thế ?
- A ! Anh xin lỗi, anh cần chút không gian. Em ra ngoài chút đi.
- Cũng được.
Cánh cửa được đóng lại nhẹ nhàng, cơn gió qua cửa sổ thoáng qua, khẽ làm mái tóc đung đưa, đôi mắt đăm chiêu đưa vào khoảng không. " Đó cũng có thể là Vermouth, nhưng việc gì bà ta phải làm việc đó. Lúc đó là hình bóng của Akemi cơ mà, hay là.... "
Chiếc đầu khẽ động đậy, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm. " Akemi ! Anh nhất định sẽ trả thù cho em, lời hứa ấy anh sẽ vẫn thực hiện. Tên Gin đó nhất định phải trả giá, anh sẽ cho hắn nếm cái mùi đau khổ nhất của cuộc đời này ". Ánh mắt anh bùng lên một ngọn lửa, ngọn lửa của sự hận thù.
Sera đang đi trên hành lang, trên tay cầm hộp cơm, cô bé mua cho Akai thì phải. Bỗng cô đụng phải một cô y tá.
- Cô có sao không ?
- Tôi không sao.
Đỡ cô y tá, cầm lên hợp cơm nhưng trong đó hình như trong tay cô ngoài hộp cơm ra còn một thứ gì đó, cô vội mở tay thì thấy trong đó là một tấm ảnh của Akai. Sera vội đưa mắt tìm " Tấm ảnh này là sao và ai đã để nó trong tay mình ? ". Đâu đó quanh đây, một con người với ánh mắt đang cười.
Chương VII : Xuất Hiện
Conan vẫn ngồi đó hay nói đúng hơn là Shinichi, vẫn ngồi bên cạnh Ran. Chờ cô tỉnh dậy để anh cảm thấy bớt lo hơn, cô vẫn cô bé ngốc với những giọt nước mắt luôn làm anh lo. Mắt cô vẫn không mở, hàng mi đó vẫn khép, đôi môi cũng không cử động. Nhịp tim vẫn đập đều đặn, hơi thở vẫn bình thường. Thế sao cô không tỉnh dậy ?
- Tới lúc kiểm tra tình trạng của bệnh nhân rồi, phiền cậu bé ra ngoài một lúc nhé.
- Vâng ạ.
Cậu bé đi ra ngoài. Chỉ còn lại cô ý tá và Ran.
- Được gặp lại em và cậu bé thám tử một lần nữa rồi, Ran. Giúp chị lần này nhé !
...
- A ! Chị của em sao rồi ạ ?
- Tình hình của chị em đang tiến triển rất tốt, đừng lo lắng quá nha cậu bé.
Cô y tá đi xa, nhưng quay đầu lại nhìn cậu bé bằng đôi mắt tin tưởng. Hình như cô ta.....
Conan có cảm giác rất lạ đối với cô y tá đó, một cảm giác của một người quen. Cảm giác của 5 năm về trước, nhưng cậu vẫn không thể nhớ ra.
Bước vào căn phòng của Ran đang nằm, cậu bước tới bên cạnh giường cô, nắm lấy tay cô với đôi mắt buồn vời vợi. Bỗng cậu thấy một vật gì đó trong tay cô. Là một tấm ảnh của Haibara. Cậu vội vớ lấy nó " Ai đã gửi cái này ? Chỉ có thể là..... ". Cậu vội chạy ra ngoài, trên hành lang chỉ có những cô y tá, bác sĩ và những người bệnh nhân xa lạ, chẳng thấy cô ý tá lúc nãy. " Chẳng lẽ là Vermouth ? " Mặt cậu lộ vẻ hoảng sợ rõ rệt.
- Shini.......chi
Nghe tiếng Ran, cậu vội trở lại trong phòng, không quên đóng cử a cẩn thận.
- Ran ! Ran - Cậu lay tay Ran.
Mắt Ran từ từ hé mở. Chiếc đầu khẽ xay về phía Conan. Cất giọng thỏ thẻ:
- Shinichi ? Shinichi đâu ? Shinichi đâu Conan ?
- Anh ấy bận vụ án nên đã đi rồi ạ.
- Hừ, lại vụ án.
Thở một hơi dài, cô hướng đôi mắt buồn về cửa sổ, về cảnh vật đẹp đẽ ngoài kia. " Sao cậu cứ bỏ tớ mà đi thế hả Shinichi ? Cậu không quan tâm đến tớ sao ? ".
- Chị đừng lo ! Anh ấy đã hứa là sẽ quay về với chị mà.
- Hứa sao ? Sẽ quay về sao ? Tất cả đều chỉ là dối trá.
- Chị Ran à............
- Em có thể không nói về hắn nữa được không ? Chị chẳng muốn nghe đâu. Chị mệt rồi.
Giọt nước mắt rơi, men theo gò má nhạt. Đôi môi khẽ cười, cười cho sự dối trá, cười vì sự ngu ngốc của bản thân và cười...cho sự đau khổ vì một cuộc tình không trọn vẹn. Còn gì đau hơn khi một cuộc tình chẳng có tên gọi, đã chắc nó đã là một cuộc tình chưa ? Hay chỉ là sự ngộ nhận. Một không khí nặng nề bao trùm lên căn phòng, ngoài tiếng gió hú, tiếng chim gọi bầy bên ngoài khung trời bao la kia thì chẳng có gì cả, chỉ là khoảng không tĩnh lặng, giữa hai con người lặng câm. " Ran ! Mong cậu hiểu cho tớ ! "
- Ran ! Tớ qua thăm cậu đây ! - Một giọng nói xua tan đi bầu không khí nặng nề.
- Khụ...khụ...khụ, là Sera đấy à ?
- Chị Ran...
- Mà sao cậu ở đây thế ?
- Anh tớ cũng nằm trong bệnh viện này. Lúc nãy tớ thấy Conan đi vào phòng này. Tớ nghĩ chắc là người thân của thằng bé nhập viện nên sẵn đến chào hỏi. Ai ngờ lại là cậu.
- À....khụ...khụ thế à.... khụ
- Sao thế, Ran ?Chưa khỏi à ?
- Tớ chỉ mới tỉnh dậy thôi nên chắc sức khỏe còn yếu đấy mà.
- Ừ, vậy thôi cậu nằm nghỉ nhé. Cho tớ mượn Conan chút nha !
- Ơ chị Sera à ?
- Cũng được.
- Cảm ơn nhé .
- Chị Ran !
Sera kéo Conan ra khỏi phòng với vẻ mặt quyến luyến Ran. Cô chỉ biết lắc đầu, đôi mắt vẫn hướng về cửa sổ.
---------------------------
- Chị tìm em có chuyện gì không ?
- Một chuyện chị cho rằng là rất lạ đang xảy ra trong bệnh viện này.
- Em cũng thấy vậy.
- Em cũng cảm thấy có chuyện lạ sao ?
- Vâng mà người anh của chị đang nằm viện là.......
- Là anh Shuu - nii.
- Ồ, vậy còn chuyện mà chị thấy lạ ?
- À, chuyện là thế này: chị đang đi mua chút đồ ăn sáng thì đụng phải một cô y tá, sau khi cô ta đi thì trong tay chị lại có tấm ảnh của Shuu - nii, mặc dù trước đó chị chẳng hề đưa tay đụng vào cô ta. Lúc va phải thì chỉ trúng vai nhau thôi.
- Cho em xem thử tấm ảnh.
- Ukm
Sera lấy trong túi áo tấm ảnh kia. Conan cầm lấy, săm soi kĩ từng chi tiết. Tấm ảnh hơi nhòe, trên ảnh có vài nếp nhăn, chắc là một tấm ảnh cũ. Tấm ảnh được chụp từ một khoảng cách khá xa, có lẽ là chụp lén. Lúc đó, Akai đang đứng dưới một vườn hoa anh đào, đôi mắt hướng lên một cánh hoa đang rơi trong tay, miệng khẽ nở một nụ cười hiếm hoi.
- Này, hình như sau ảnh có ghi gì đó ?
- Hử ?
Conan lật mặt sau tấm ảnh. Một dòng chữ hiện ra, những nét chữ tròn trịa, ngay hàng như được viết rất cẩn thận
- " Hận thù giờ chỉ một mình. Lời hứa ấy mong người giữ "
- Có nghĩa là gì nhỉ ?
- Em nghĩ là có liên quan đến một mối quan hệ nào đó, có anh Akai và cả Haibara.
- Haibara ?
- Trước khi chị đến vào thì có một cô y tá vào nói là kiểm tra sức khỏe, khi cô ta bước ra thì em phát hiện trong tay chị Ran có tấm ảnh của Haibara. Em nghĩ cô y tá chị đụng phải và cô y tá vào kiểm tra sức khỏe cho chị Ran là một. Vậy tấm ảnh kia...?
Conan vội lấy tấm ảnh Haibara, lật mặt sau. Quả nhiên cũng có ghi một dòng chữ.
- " Lần này đến lượt em rồi đấy, học trò của Holmes ! "
- Nét chữ rất giống nhau, có vẻ như là cùng một người rồi nhưng cô ta làm vậy để làm gì ? À mà còn chuyện này nữa, em có thấy rằng cô y tá rất giống một người nào đó không ? Chị không nhớ rõ.
- Hừm..., em cũng thấy vậy. " Có khi nào là người của Tổ chức Áo đen vào đây để thăm dò không nhỉ ? Vậy..... "
Conan bỗng vụt chạy, để lại Sera chẳng hiểu gì ngơ ngác, nhưng rồi lại chạy theo. Hình như Conan đang đuổi theo một ai đó. Cậu lấn át dòng người, chạy ra cổng bệnh viện, rồi vòng ra phía sau, đảo mắt tìm, cậu lại thấy bóng người đó, cậu lại đuổi theo. Lướt qua những dãy phòng, các hàng cây,...
- Cô là ai ? - Cuối cùng, cậu cũng đã tìm thấy cô ta, sẵn tay bật nắp đồng hồ gây mê
- Hừm, con mắt tinh tường lắm, thám tử trung học Kudo Shinichi - Ku....Kudo Shinichi ? " Sao cô ta biết được ? "
Cô ta tiến đến cậu chậm rãi từng bước, cậu giơ chiếc đồng hồ gây mê thủ thế, nhưng cô ta vẫn cứ đi với vẻ mặt bình thản, ngày một gần hơn khiến đôi mày cậu chau lại. Cảm thấy khoảng cách đã quá mức an toàn, cậu bắn kim....... Nhưng kết quả thật không như mong đợi, khiến cậu sững người. " Cô ta... cô ta chụp được sao ? "
- Chắc cậu ngạc nhiên lắm hả ? Nhưng đừng lo, tôi chẳng phải người của đám quạ đen đó đâu. Bí mật của cậu và ngay cả cậu sẽ không phải gặp nguy hiểm đối với tôi, chỉ mong cậu tìm ra thông điệp của hai bức ảnh đó nhé. Còn bây giờ, ngủ ngon nhé !
Conan chưa kịp phản ứng thì đã bị cô ta chích cây kim ấy vào người, trong lúc mơ màng, cậu vẫn nghe tiếng nói ấy quanh quẩn bên tai : " Hãy nhớ tên tôi hôm qua và hôm nay - Puya Sakura ".
Một lúc sau, Conan nghe thấy ai đó gọi tên mình. " Conan - kun, Conan - kun !!! ". Là Sera, chắc là cô đã tìm thấy cậu.
- Conan - kun !
- Chị Sera...
- Em không sao chứ ? Sao lại bất tỉnh ở ngoài này thế ?
- Em....em..em
- Mà thôi, không sao là ổn cả rồi
- Vâng
Khuôn mặt quay về nơi xa xôi, ngẫm lại cái tên của một cô gái bí ẩn đó - Puya Sakura
*Puya Sakura : Hoa anh đào thuần khiết
Chương VIII : Điều Tra
Trong căn phòng đầy tiếng tranh luận, vang lên ba giọng nói:
- Lại là cái tên Puya Sakura sao ? - Akai ngạc nhiên
- Phải ! Lần này cô ta để lại hai tấm ảnh, một trong số đó có cả tấm ảnh của anh đấy và cả cô bé tên Haibara nữa. Đây, anh xem này.
Sera lôi ra hai tấm ảnh từ trong túi áo đưa cho Akai. Akai quan sát kĩ từng chi tiết trên bức ảnh, cả hai tấm ảnh đều được chụp ở một góc độ nhất định, khoảng cách đủ xa để nhân vật trong tấm ảnh không biết được mình đã bị chụp lén.
- Sau ảnh còn có dòng chữ khó hiểu - Sera chỉ vào mặt sau
Akai dựa lưng vào gối, đôi mày chau lại, mắt nhìn chăm vào dòng chữ.
- Theo em, rất có thể là liên quan đến một mối quan hệ nào đó có liên quan cả anh và cô bé này, cả người đó nữa. - Conan lên tiếng
- Cô ta chỉ để lại tên ?
- Phải, cô ta khoảng 25 tuổi, cao tầm 1m68.
- Chỉ thế thôi sao ?
- Không chỉ thế, cô ta còn giống, rất giống với một người mà em đã từng gặp, một cô gái đáng thương...
Giọng Conan nhỏ dần như đang hồi tưởng về người đó, một người con gái đã chết trước mặt cậu, khiến cậu chẳng thể quên được hình ảnh phút cuối của cô gái ấy. Một cô gái với bộ quần áo ướt đẫm máu. Tóc, mặt, tay cô cũng dính đầy máu. Màu đỏ tươi nhuộm lên cô gái ấy. Một cái xác bất động, một dòng máu tanh nòng. Cậu vẫn còn nhớ như in lời cuối cùng của người con gái đó nói với cậu :"...Nhờ cậu đấy thám tử nhí..."
- Conan ! Em sao thế ? - Giọng nói của Sera làm Conan bị cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu về cô gái năm xưa
- Không có gì, chỉ là em đang suy nghĩ về mấy chữ ghi sau tấm ảnh thôi.
- Ò
- Người mà em nói giống là ? - Akai chen vào
- Akemi Miyano
Conan nói rành rõ từng chữ một. Cả Akai và Sera đều ngạc nhiên trước câu trả lời đó. Mặt Akai bắt đầu tối sầm lại, Sera quay đầu nhìn anh trai mình. Cô cũng có nghe đôi chút thông tin về cô gái, cũng đã biết mối quan hệ về anh cô và cô gái đó. Và cũng biết được tình cảm của anh cô dành cho người con gái tên Akemi
- Shuu - nii
- Anh không sao hết, cứ tiếp tục đi.
- Nhắc đến tên của cô ta, em mới nhớ ra. Vậy người đưa anh, cô Jodie và chú Camel chính là cô ta. Cô ta làm vậy có mục đích gì chứ ?
- Đưa Akai - san vào đây là sao ?
- Lúc Shuu - nii bị thương, có một người phụ nữ đã gọi cho chị nói là Shuu - nii đang ở đây, chị hỏi cô ta là ai thì cô ta nói là một nhân viên FBI. Và khi chị đi thanh toán viện phí thì đã có người thanh toán giùm, tên người đó cũng là Puya Sakura.
- Có khi nào cô ta là người của bọn chúng ?
- Em nghĩ cô ta là phe bên chúng ta đấy.
- Sao ?
- Em đã có đối mặt với cô ta, cô ta có nói với với em là cô ta không phải đồng bọn của tổ chức. Lúc đầu, em có chút nghi ngờ nhưng khi thấy thái độ căm hờn và lời nói đầy mỉa mai khi thốt ra lời đó. Cộng với những việc cô ta làm gần đây thì có lẽ cũng đã khẳng định được phần nào.
- Em nói cũng có lí. Đến hai, ba ngày sau Shuu - nii mới xuất viện, nên nếu tiến hành điều tra sau lúc đó thì chậm lắm. Vậy chị cùng em đi điều tra nhé !
- Ơ...ơ.....
- Chuyện này đành nhờ hai đứa rồi
- Vâng.
" Nhờ......Nhờ......Nhờ...." Conan bỗng nhớ đến câu nói của Akemi và cô gái ấy, hình như cậu đã nhận ra được một điều đó, khuôn mặt nở một nụ cười quen thuộc. Cậu đi ra cửa, quay nửa mặt nói với Sera và Akai :
- Chúng ta sắp có một đồng minh mới rồi.
- Đồng minh mới ? Conan em đi đâu thế ?
- Em đến nhà bác tiến sĩ có chuyện. Tạm biệt chị và Akai - san
Conan nở một cười thật tươi, vẫy tay chào hai người, nhanh chóng đóng cánh cửa. Sera nhìn theo ngơ ngác, Akai thấy vẻ mặt khó hiểu của em gái, cất tiếng :
- Thằng bé đã tìm ra mấu chốt của vấn đề.
- Em biết mà
Sera nở nụ cười tỏa nắng. Akai hiểu ý cô, đưa mắt nhìn xa xăm. " Cậu đã khám phá ra điều gì về cô ta rồi phải không ? Chúng tôi đợi câu trả lời xác đáng từ cậu đấy, thám tử lừng danh! "
------------------------------------------------
" Giờ chỉ cần đi xác nhận với Haibara là xong. " Cậu chạy thật nhanh, trong đầu phân tích mọi dữ liệu liên quan đến cô ta. Cậu lao vào nhà bác tiến sĩ, chẳng quan tâm đến ông bác đang sững sờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, xông thẳng vào phòng thí nghiệm dưới nhà.
- Haibara ! - Conan hét lớn
Cậu sững người khi thấy người trong phòng không phải Haibara mà là người khác, là Gin. " Hắn làm gì ở đây ? Haibara đâu ? ".
- Chào nhóc thám tử. - Gin cất giọng trầm trầm, mắt anh vẫn hướng ra ngoài, anh ngồi trên chiếc ghế sofa ở giữa phòng, điếu thuốc ngậm trên môi, khói thuốc bay lan khắp phòng.
- Chào chú ! - Conan nở nụ cười tươi rói, vẫy tay chào Gin
Gin có chút ngạc nhiên, lườm Conan vẫn đang tươi cười với anh. Nhưng anh nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng vốn có, khẽ nhếch môi cười:
- Chú mày chẳng cần phải giả bộ mặt ngây thơ đó với ta, bộ mặt của ngươi ta đã nhìn thấu, những trò trẻ con đó không có tác dụng với ta đâu.
- Chú nói gì thế ? Cháu đâu có giả gì đâu, chỉ là cháu đang tìm người thôi.
- Hừm, kế hoạch của ngươi và cả thân phận của ngươi nữa đã lộ hết rồi còn đâu. Kế hoạch ấy.......... đã làm thay đổi con người đó.
- Con người đó ?
Trong khi Conan còn ngây ra vì câu nói của Gin, Haibara bước vào phòng với thân hình của Miyano Shiho, mặc áo blouse trắng, mang theo gương mặt ngạc nhiên khi thấy Conan đứng nhìn Gin với con mắt đáng sợ.
- Conan à ! Em đang làm gì ở đây vậy ?
- Chị Shiho - chan ! Em tìm chị đấy, bế em đi.
- Được rồi, nhõng nhẽo quá đấy.
Shiho bế Conan ra ngoài. Cánh cửa đóng lại, Gin quay mặt nhìn về phía cánh cửa, ánh mắt anh lóe lên tia tức giận, nhưng khóe môi đã nhếch lên thành nụ cười, con mắt cũng lia qua hướng khác. Anh thầm nghĩ " Em đúng là thay đổi thật rồi. " Điếu thuốc lại lên khói. Ngoài trời mưa bắt đầu rơi, tiếng mưa rơi nhưng tiếng lòng người, từng giọt mưa nặng hạt chạm đất ngày mỗi to, lấn át luôn tiếng than của một người đối với một người sống với chiếc mặt nạ đẹp, một chiếc mặt nạ hoàn hảo.
- Cậu diễn hình như hơi lố rồi. - Shiho đi vào phòng mình, đặt Conan xuống giường
- Hình như là vậy, mà cậu thử loại thuốc đó rồi hả ?
- Phải, mới chỉ có 20 tiếng thôi nên vẫn chưa biết có thành công hay chưa.
- Mà tên đó làm gì ở phòng thí nghiệm ?
- Tớ đang kiểm tra vết thương của hắn, nên bảo hắn xuống phòng thí nghiệm đợi tớ.
- Hắn mà cũng biết đợi
- Cậu tìm tớ có chuyện gì không ?
- Cậu có tấm ảnh nào của chị cậu không ?
- Cậu thừa biết là trong người tớ chẳng có gì từ lúc chạy trốn khỏi tổ chức rồi mà.
- Hừm..., vậy cậu tra giùm tớ vụ cướp ngân hàng của chị cậu đi.
- Có chuyện gì liên quan sao ?
- Phải, nếu suy luận của tớ là đúng thì chúng ta sẽ có thêm một người giúp chúng ta tiêu diệt tổ chức.
- Mặc dù không hiểu nhưng là mọi việc sẽ thuận lợi.
Shiho lôi chiếc điện thoại ra, lướt các ngón tay trên màn hình vài giây. Cô úp màn hình vào mặt Conan :
- Thứ cậu cần đây.
Conan cầm chiếc điện thoại từ tay Shiho, soi kĩ bản tin trên màn hình. Chợt đôi mắt thu lại, miệng cậu nhếch lên tạo thành nụ cười, cất giọng đủ to để Shiho nghe thấy :
- Haibara này, sắp có tin vui cho cậu đấy. Chị cậu đã đội mồ sống dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com