Chương 7
Về đến nhà, Shinichi tiện tay giật giật cà vạt ném trên ghế sa lon, nhìn căn phòng lớn không có một ai, cảm giác an tĩnh kia cuối cùng sẽ mang đến một chút cảm giác cô độc bị giấu kỹ. . . . .
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Về đến nhà, Shinichi tiện tay giật giật cà vạt ném trên ghế sa lon, nhìn căn phòng lớn không có một ai, cảm giác an tĩnh kia cuối cùng sẽ mang đến một chút cảm giác cô độc bị giấu kỹ.
Từ khi biến trở về thành Kudo Shinichi cậu đã bắt đầu không còn là Conan nữa, cậu không thể tùy tiện nũng nịu với người lớn, không thể chuyện gì cũng không cố kỵ nói ra miệng, phạm vi người có thể giao lưu chơi đùa lập tức rút nhỏ xuống rất nhiều, ngoại trừ Haibara cùng bác tiến sĩ, có rất nhiều chuyện đã không thể tuỳ tiện nói ra. Không hiểu sao cảm giác cô độc, vào thời khắc này lại cuốn tới.
Đột nhiên cảm giác đầu óc của mình có hơi mệt, Shinichi ngồi trên ghế sa lon, tiện tay mở ti vi, liền ôm gối ôm cuộn người tại chỗ xem rất chuyên chú, thẳng đến khi cơn buồn ngủ chầm chậm đánh tới mới mơ mơ màng màng gật đầu ngủ thiếp đi.
Sau khi cậu ngủ, trong phòng đột nhiên xuất hiện một người, áo sơmi màu đen, quần màu đen, chỉ có mái tóc bạc là đáng chú ý.
Hắn đứng cạnh ghế sa lon nhìn đại thám tử ngủ gật thật lâu mới cầm lấy điều khiển từ xa tắt ti vi, động tác rất nhẹ nhàng bế người lên từ trên ghế sa lon, ôm thân thể mảnh khảnh vốn không có phân lượng gì, thân thể so với mình còn nhỏ nhắn xinh xắn hơn bởi vì ngủ mà khéo léo cuộn trong ngực mình, khiến cho Gin khó có được lúc tâm tình rất tốt.
Rón rén đi lên lầu, mở cửa phòng ngủ ra, đem người đặt trên giường.
Cẩn thận đem cà vạt mà đối phương cởi xuống để qua một bên, thuận tiện giúp người đổi quần áo.
Nhìn người vẫn không có ý tỉnh, Gin có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nếu cứ bất tỉnh như vậy, ngủ sâu thế này thì không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Ngồi ở bên giường nhìn khuôn mặt nhu hòa của đối phương, Gin nhịn không được đưa tay đẩy tóc trên trán đối phương ra, mặc cho sợi tóc màu đen xẹt qua giữa ngón tay mình.
"Ưm. . . . . Sao anh lại tới đây?"
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, Shinichi mở mắt ra một chút liền thấy Gin ngồi bên giường mình, lập tức có chút mơ hồ.
"Đương nhiên là tìm em có việc." Gin nói xong liền nhẹ nhàng kéo Shinichi dậy từ trên giường, Shinichi đang mơ mơ màng màng nên cũng coi như nghe lời bị người lôi kéo.
Gin an trí người trên ghế sa lon xong, còn mình thì lại cởi áo khoác ra, cuốn tay áo sơmi lên rồi thẳng một đường quen lối vào phòng bếp: "Ăn cơm tối xong thì có chuyện muốn nói với em."
Shinichi nhìn người rất tự nhiên đi vào phòng bếp nhà mình, tức giận nhếch miệng, cái gì đó, tại sao lại giống như nhà hắn vậy, chủ nhân cái nhà này rõ ràng là cậu mà có được không!
Nhưng hiện tại bụng đói kêu vang khiến Shinichi bối rối chỉ đành miễn cưỡng đánh ngáp một cái, sau đó cũng không nói gì.
Mở ti vi lên nhàm chán xem. Cậu không thèm tra cứu Gin làm thế nào để vào được nhà cậu, lúc trước hắn có thể vào, hiện tại đương nhiên cũng có thể tới. Về phần hắn đến nhà mình làm gì, cậu chờ một chút thì hắn sẽ nói cho cậu biết. Mà mình làm sao trở về phòng, vấn đề mẫn cảm này cậu không muốn nghĩ tới.
"Không làm sát thủ, anh lại muốn làm đầu bếp à?"
Shinichi bị kéo đến bên cạnh bàn ăn, nhìn thấy đồ ăn tinh xảo trên bàn, không chút khách khí, vừa ăn vừa bình luận.
"Ăn em."
Gin không giải thích gì, chỉ nhàn nhạt nghiêng qua bên cậu một chút.
"Đúng rồi, anh tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Cấp trên ra lệnh, muốn giải quyết triệt để Akai Shuichi."
Gin uống cà phê, lạnh lùng nói, cảm giác tựa như đang nói tối ngày mai ăn gì vậy.
"Cái gì?" Shinichi đang ăn cơm, thiếu chút nữa bị nghẹn chết.
Hung hăng trừng mắt nhìn Gin một chút, hắn rõ ràng là cố ý mà!
"Em không có nghe lầm, chính là như vậy." Gin đặt ly cà phê xuống đĩa, "Lần trước không giải quyết hắn, tổ chức vẫn cảm thấy hắn là một mầm họa lớn."
"Xem ra tổ chức thật sự có chút sợ hãi với Akai Shuichi." Shinichi tiếp tục chậm rãi ăn cơm, vừa ăn vừa nói, "Nhưng anh tại sao lại muốn nói chuyện này với tôi? Theo lý thuyết, chuyện này anh hẳn cũng sẽ tham dự đi."
Shinichi thật sự là càng ngày càng không hiểu Gin.
"Muốn giết hắn chính là tổ chức, không phải tôi." Gin rời khỏi bàn ăn đi về phía cửa sổ, tựa ở bên cạnh khung cửa, lạnh lùng nhìn bầu trời bên ngoài đã mọc đầy sao, "Huống hồ, Akai Shuichi là con mồi của tôi, người khác ai cũng không cho phép đụng tới."
Nói xong, toàn thân không còn che giấu mà tản ra sát khí, tựa như hắn một giây sau liền sẽ vọt tới trước mặt Akai Shuichi rồi giết anh ta.
"Tôi khuyên em lần này tốt nhất đừng nhúng tay vào, lần trước không giải quyết Akai Shuichi, chuyện này thoát không được quan hệ với em, ' quý ngài kia ' không phải là người không có đầu óc, nếu để ông ta biết được là em giúp Akai Shuichi, đoán chừng em cũng không sống nổi."
Shinichi yên lặng ăn xong cơm, rất tự giác đem bát bỏ vào trong bồn rửa phòng bếp. Nhìn nước chậm rãi chảy ra từ trong vòi, Shinichi có chút xuất thần.
Nhưng cậu lập tức liền lấy lại tinh thần, quay người trở lại phòng khách, cũng đi đến bên cửa sổ, tựa ở một bên khác, mặt đối mặt với Gin.
"Tôi đến bây giờ đều nghĩ mãi nhưng không thể hiểu nổi một chuyện."
"Cái gì?"
"Anh cuối cùng là muốn tôi chết hay là không muốn tôi chết."
"A." Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Shinichi khi nhìn mình, Gin liền không nhịn được nở nụ cười.
Shinichi nhìn người đàn ông đối diện lộ ra ý cười, trong nháy mắt sững sờ, người đàn ông vào lúc không cười cũng chẳng cảm thấy gì, nhưng tại sao một khi cười lên lại đẹp mắt như vậy chứ. Thật sự không khoa học!
"Đáp án của vấn đề này, em chẳng mấy chốc sẽ biết."
Đến gần Shinichi, con mắt Gin chăm chú nhìn chằm chằm vào cậu, những tình cảm trong mắt hắn mà cậu không hiểu nổi cứ như vậy in thật sâu trong đôi mắt màu lam của Shinichi.
Bị nhìn như vậy khiến Shinichi sững sờ, bỗng nhiên cũng có cảm giác xấu hổ không rõ, mặt nhanh chóng đỏ lên.
"Đừng nhìn tôi như vậy."
Tức giận gầm nhẹ, Shinichi đưa tay chặn lại ánh mắt của đối phương, không muốn ánh mắt ấy nhìn mình như vậy nữa, sẽ khiến cho cậu có cảm giác vô cùng. . . . . Thẹn thùng.
Đúng vậy, bất giác thẹn thùng, tựa như ngày đó hắn hôn mình, tế bào toàn thân đều đang kêu gào chuyện động tâm nào đó.
Tựa hồ cảm nhận được cảm xúc của Shinichi, cho dù Gin bị đối phương che khuất hai mắt cũng có thể cảm giác được người đối diện có chút run rẩy, cũng có thể tưởng tượng được bộ dáng cậu lúc đỏ mặt.
Cứ như vậy bị hai tay che mắt, Gin vẫn chuẩn xác tìm đúng phương hướng tiến tới, ở trên môi đối phương in dấu xuống một nụ hôn vốn lạnh buốt nhưng lại khiến cho Shinichi có cảm giác nóng hổi.
Rời khỏi môi đối phương, Gin đem mặt tiến đến bên tai đối phương, ở bên tai Shinichi giật giật môi, giọng nói trầm thấp có từ tính vang lên ở bên tai, thổ lộ ra mỗi câu mỗi chữ, khiến cho trái tim cùng đầu óc Shinichi đều sớm đã nổ tung một chỗ. Trong nháy mắt khiến cả người cậu đều đứng ngốc tại đấy.
Thẳng đến khi Gin lặng yên không tiếng động rời đi, cậu cũng không phát hiện ra, vẫn y nguyên đứng ngơ ngác bên cửa sổ, đầy trong đầu chỉ vang vọng câu nói mà người nào đó ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ.
Rất lâu rất lâu sau, trên mặt cậu mới bắt đầu chậm rãi trải rộng màu hồng phấn, đồng thời dần dần càng đậm hơn, cuối cùng hai tay cậu bưng kín khuôn mặt đã sớm đỏ đến mức nóng hổi của mình, đem mặt mình vùi sâu vào hai tay, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, cũng không tiếp tục ngẩng đầu lên nữa.
【Je t 'AIme Shinyi chi 】( Tôi yêu em, Shinichi. )
Đây là lần thứ hai hắn kêu tên mình, thời điểm lần đầu tiên cậu còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, cho nên cũng không để ý, nhưng mà. . . . . Thanh âm như thế, giọng nói như thế kêu tên của mình, nghĩ đến đây, quả nhiên là hắn.
Nguyên lai đêm hôm đó cũng không phải đang nằm mơ, thật sự rõ ràng là người kia kêu tên của mình, chỉ vì nói một tiếng ngủ ngon.
Tiếng Pháp là thứ ngôn ngữ lãng mạn nhất thế giới, có lẽ chính là ý này đi.
Chỉ cần nói ra, liền sẽ trở thành thứ ngôn ngữ đầy thâm tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com