Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Giăng bẫy

"Một cái bẫy lớn, thu hoạch hoàn toàn suôn sẻ."

-------------------------------


Cánh cửa nhà Kudo mở ra, theo đó là chàng trai sinh viên cao học bước ra, đôi mắt híp lại dáng vẻ hiền hoà cười nhẹ, nhìn thấy em gái hàng xóm kế bên liền vẫy tay chào đón mừng. Okiya Subaru đáp lại bằng một nụ cười nhu hoà khi nhận được vẻ mặt biểu thị lạnh lùng của Haibara Ai, nam nhân sinh viên đóng cánh cửa mà chân di chuyển vòng vòng xung quanh nhà.

Lạch cạch ––––– Rõ ràng, trước cổng là một đứa bé trai thấp thó cái đầu nhỏ nhìn nam nhân đã không biết bao lâu. Tay nhỏ với lấy chốt cửa muốn mở ra, đôi lông mày lập tức cau có kho bị bất động bởi cái lùn của một đứa trẻ lớp một. Giương mắt khẩn cầu Okiya Subaru bên trong mở cửa cho nó vào, hiện tại bộ dáng vẫn y như cũ, không thề bị lộ cái gì.

"Nhóc con? Có chuyện gì cần tìm anh sao?" Subaru âm thanh hiền từ nhàn nhã cất tiếng hỏi, nhìn cậu nhóc đang có điều gì đó do dự nhưng rồi cũng đi vào. Thuận theo, Okiya Subaru cũng đóng cổng lại mà theo bước đứa nhỏ trông có việc căng thẳng đến đáng lo ngại.

Đứa nhỏ nhìn Okiya Subaru, đôi môi hơi bặm lại như thể lo lắng điều gì đó. Định chân sẽ nhón lên thì được nam nhân bế lên, gương mặt đơ lại thật sự, tâm trạng có vẻ rất nhiều rối bời nhưng cũng tạm thời thích nghi khi phải diễn xuất gượng gạo như vậy.

Hai người một lớn một nhỏ trong căn phòng khách nhà Kudo, Edogawa Conan uống vài ngụm hồng trà rồi mới nhẹ nhàng đặt xuống bàn, cậu lấy ra di động của mình, giơ lên cho Okiya Subaru thấy. Một hình ảnh được chụp từ một ngày trước, là về bức tường có dấu đạn ghim vào và vết máu đã khô trên sàn, có thể thấy đây là một toà chung cư cũ kỹ và bị bỏ hoang, duy chỉ nhìn thấy một ít ánh sáng len lỏi do đèn pin rọi vào.

"Đây, khi em bị bắt cóc và tỉnh dậy đã thấy bản thân ở đây, vết súng và máu, em đang nghi ngờ bọn chúng đã từng ở đây...." Conan xoa cằm nói, kính mắt to gấp đôi khuôn mặt trẻ con nên thay vì cảm thấy nghiêm túc của người lớn, người ta cùng lắm cũng chỉ ngưỡng mộ bộ dáng thông minh trẻ con này, hai ngón tay phóng to ảnh mà chậm rãi quan sát.

"Được rồi, tuy tôi đã nghe nhóc đã mất tích trên tàu tốc hành, nhưng hình như nhóc đã bị bắt cóc và dẫn đến nơi như trong hình, đúng chứ?" Okiya Subaru giả vờ như không hiểu mọi chuyện để trêu chọc, bàn tay to lớn xoa đầu của đứa nhỏ.

".... Anh nghĩ như thế nào cũng được." Conan nhún vai, lạch cạch gõ phím trên laptop được đặt trên bàn, con trỏ chuột click vào thông tin ở trong màn hình, đôi môi mím nhẹ lần lượt nhìn những hình ảnh thảm sát và lửa cháy như lò hoả thiêu. Okiya Subaru cũng như nhìn thấy, hàng lông mày nhíu lại, miệng lẩm bẩm từng chữ được ghi đầy đủ ở những thông tin.

"Những vết đạn ghim vào tường.... Và theo đó là một cây súng lục dính bùn đất với máu. Chậc, thông tin này là từ năm năm trước, tôi còn không nghĩ cậu có thể tìm ra đó, cậu nhóc." Subaru mở to một bên mắt, đồng tử màu xanh trà có phần trầm ngâm. Bàn tay thô to cầm cốc cà phê đen nhấp vài ngụm, phát ra tiếng cạch lớn khi sứ và bàn chạm có chút mạnh bạo vào nhau.

Đứa nhỏ uể oải vươn vai, ngáp đến chảy nước mắt mà không nhận ra, lừ đừ gõ gõ vài phím rồi mới dẹp đi laptop.

"Hôm nay anh Subaru không có dự án thuyết trình gì sao?" Đứa nhỏ nhìn ra ngoài cửa nhưng lại hỏi với nam nhân sinh viên cao học, giọng nói tò mò mang theo điệu bộ ngây ngô thực sự của một đứa bé, nó đối mặt với Okiya Subaru, đặt ngón trỏ trên môi mà ẩn ý cảnh báo

Cảnh báo về một cái bẫy lớn.

...

Okiya Subaru cũng tắt đi nụ cười, bản thân hắn di chuyển khẽ vào khớp tay của mình, sát khí của Rye vô thức thả ra để giằng co không khí. Lam ngươi của đứa nhỏ thì vẫn ung dung nhìn hắn như hễ không có chuyện gì to tác, cười phì tinh nghịch chỉ để đùa giỡn.

"Ô, anh Subaru sao vậy? Đùa một chút thôi mà nhỉ..." Hai bàn tay nhỏ đang ôm lấy hai bên má, híp mắt như nụ cười vô tư với nam nhân trước mặt, vô vô tội tội thám tử nhí phát ra tiếng hừ hừ như thú nhỏ, cười cợt trong lòng cấp trên Rye.

Okiya Subaru lắc nhẹ đầu, thanh thản lật từng trang sách trước khi liếc nhìn bóng lưng nhỏ rời đi. Hắn, Okiya Subaru cũng như Akai Shuichi cảm nhận rõ rệt biểu hiện kỳ lạ của đứa nhỏ Conan, chỉ là mồm miệng giữ kin, khoé môi chỉ nở một nụ cười nhạt, cùng lúc đó tiếng chuông điện thoại trong túi quần reo to, người bên đầu dây bên kia có vẻ đang gấp gáp.

Tút

"Alo." Okiya Subaru đột ngột đổi thành tông giọng trầm thấp và có phần khàn nhẹ, như biết không phải địch mà có phần thoải mái nhẹ nhõm hơn lúc trước. Vì hắn thừa sức biết, đây là chỉ có người bên FBI hoặc Edogawa Conan mới biết số điện thoại của hắn mà gọi đến.

Shu, bọn chúng lại xuất hiện và đang ẩn nấp tại một chung cư bỏ hoang.... Này, Shu?

Đầu dây bên kia, âm thanh người phụ nữ ngoại quốc có hơi do dự khi muốn hỏi thêm, nhưng nghe từ tiếng cười nhẹ rất nhỏ của Akai Shuichi thì cũng đáp lại lời.

"Jodie, tôi đã biết rồi. Chậc, có lẽ là chúng ta lại phải tổ chức một cuộc họp rồi nhỉ?" Akai Shuichi giễu cợt trong lời nói, hắn hơi miết nhẹ di động không vì bất cứ nguyên nhân nào, gương mặt hiền từ vốn có của sinh viên cao học Okiya Subaru cũng vì thế trở nên trầm ngâm mà thoáng qua sát khí.

Đứa nhỏ Edogawa Conan đó --

Khi nãy hành động và biểu cảm cũng rất kỳ dị hoặc, sâu trong nụ cười hồn nhiên Akai Shuichi lại thấy sự méo mó và giả tạo của nó. Có thể miêu tả là giống Gin nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn, tàn độc của thiên thần sa ngã, đó là một phần nghi vấn của hắn đã nói lên. Nhưng cho dù vậy đó vẫn là đồng minh của mình, Akai Shuichi chỉ âm thầm quan sát mà không nói không rằng, câu từ kỳ lạ của Conan cứ lặp đi lặp lại.

Đùa một chút thôi..

Đùa một chút thôi..

Người phụ nữ thân hình nóng bỏng lái con Harley chạy trên đường lớn, mái tóc bạch kim bay phấp phới theo những cơn gió lạnh.

Đôi môi cô ta nhếch lên, điện thoại ting ting vài thông báo. Cô ta biết rõ ai nhắn, vặn tay ga mà chạy đến công viên Beika khuya vắng.

"Cool Guy, làm rất tốt." Vermouth tắt động cơ, cởi mũ ra nháy mắt với đứa nhỏ trước mặt, đôi môi hôn lên gò má như phần thưởng cho nó. Nhìn thấy loạt hành động quái gởn này của Vermouth, Conan thật ra cũng không mấy quan tâm, cậu cười lên cầm di động màu đỏ của mình mà hiện lên hình ảnh Okiya Subaru đang nói chuyện với một ai khác, ngón cái nhanh nhẹn bật to âm lượng, liền sau đó là những lời đối thoại về kế hoạch của FBI.

Người phụ nữ tay đang cầm điếu thuốc cũng hơi ngỡ ngàng nhìn vào gương mặt non nớt của trẻ con, khoé môi cong lên, thích thú trước tài năng còn hơn với tưởng tượng.

B-rừm!

Tiếng moto nổ động cơ, nón bảo hiểm che hết khuôn mặt của Edogawa Conan cùng Chris Vineyard, tiếng gió ù ù xé rách màng nhĩ, ánh sáng của trăng chiếu sáng những đường đi không có một cây đèn. Moto sau khi đi một đoạn đường dài lại dừng tại một khu ổ chuột, những căn nhà hoang tàn liền kề nhau, ẩm móc và ít người, chỉ có những kẻ vô gia cư hoặc nghiện ngập và côn đồ mới dám lui tới, tệ hơn là Mafia.

Vẻ ngoài là một căn nhà trông to xác nhưng lại dơ bẩn và cổ hũ, bên trong là một màu đen hoàn toàn, lấp ló là tiếng chân của giày da hay bốt và cao gót, theo đó là những vật thể kim loại rớt xuống một cách điếc tai.

Một gã đàn ông to béo bước ra, hàng lông mày hơi nhíu lại khi nhìn xuống đứa nhỏ đang nửa con mắt nhìn xung quanh. Gã ta - Vodka thực sự vẫn chưa có làm quen nổi với Kudo Shinichi trong hình hài diệu kỳ này, cho dù là bị thuốc làm mất trí nhớ, thì trí thông minh và các kỹ năng vẫn còn có khi là càng nâng tầm.

"Vodka, ngây ra đó làm gì? Dẫn bé trai này đi tham quan xung quanh một chút đi... Kir và Bourbon cũng có ở đây nhỉ?" Vermouth đẩy mạnh Conan về phía Vodka, cô cười, tay vuốt ve mái tóc mềm mại có một mùi hương chanh dịu nhẹ. Chuyển sang chủ đề ngay lập tức, Vermouth lén lút nhìn thái độ hơi bất thường của Conan khi nhắc đến loại rượu này.

Conan bỗng cười khúc khích, như biết được câu hỏi trong lòng của người phụ nữ kia mà đôi môi nhỏ giọng đủ để ba người nghe.

"Kir cùng Bourbon? Rượu ngon nhưng nó không hợp cho hoàn cảnh này chút nào." Trong lòng ghi nhớ hai mật danh rượu vang này, Conan thấy giống như có kẻ đang theo dõi mình, vẻ mặt hơi đen mà cúi gằm xuống, mắt kính vì tuột ra mà rơi xuống sàn khiến cậu phải bối rối quỳ xuống nhặt. Biết thừa người kia là ai, gương mặt nở một nụ cười nhẹ và tặng liền một cái nháy mắt, giống như đồng minh thực sự.

Hondou Hidemi với mũ lưỡi trai che mặt, khó hiểu nhìn ám hiệu của Conan để lại, ngón tay nhỏ tạo ra hình gọi điện thoại mà mách bảo cô, sau đó liền mấp máy môi. Đôi ngươi màu lam chứa đầy tin tưởng cho người núp trong bóng tối, thiên thần giữa cái ác, có thể là biệt danh mà Hidemi đặt cho đứa nhỏ này.

'Conan... Em ấy sao lại ở đây? Không lẽ bọn người tổ chức bắt cóc về sao...' Hidemi nhấn phím điện thoại gửi tin cho ai đó, trầm tư suy nghĩ ám hiệu và khẩu hình miệng khi nãy, nó là: <Chị Reina, em sẽ ổn thôi.> Cánh tay đặt lên trán, mồ hôi từ khi trốn vào nơi tối tăm này cũng đã chảy như mưa. Hidemi trước khi rời đi dùng khăn lau đi mồ hôi và dấu vết của mình.

Toàn bộ quá trình này, con chip định vị và nghe lén đều biết tất.

Hai chân nhỏ đung đưa trên ghế, đeo tai nghe không dây mà tựa hồ thưởng thụ theo nhịp điệu của nhạc, trước khi nhận ra người đàn ông áo măng tô đen bước vào. Nó ung dung uống vài ngụm cà phê đen không phù hợp với trẻ con.

"Ngươi trẻ con hơn ta tưởng, Kudo Shinichi, bây giờ thì đã làm nhiệm vụ ta bảo chưa?" Gin đứng dựa vào tường, tay châm ngòi bật lửa hút một điếu thuốc lá, kẽ răng cắn nhẹ thân thuốc mà đợi chờ câu trả lời từ đứa nhỏ vô tư kia.

Nó vẫn vờ như không nghe, một hồi sau mới mặt đối mặt Gin mà trả lời.

"Đã làm, nhưng tốt hay không tôi không biết. Chú thật sự tin tưởng tôi sao?" Conan nheo mắt nhìn Gin, cậu cười nhạt trước người đàn ông này. Cứ hễ mỗi lần gặp hắn hay nghe thấy giọng nói không tình người là y rằng bản thân bị kích thích điều gì đó mà ham muốn làm việc năng suất.

"Ha, tôi mà là kẻ phản bội, chắc chú cũng sẵn sàng giết chết tôi nhỉ?" Gin liếc nhìn đứa nhỏ như ăn nói điên khùng giữa ban ngày, trong lòng ban đầu đang định thực sự giết chết lại nổi lên hứng thú mà bỏ ý định.

Vụn thuốc lá rơi rớt xuống sàn, bị Gin ruồng bỏ giẫm nát. Hắn tiến tới, nắm chặt lấy cái cằm gầy nhỏ, bắt buộc đối phương phải nhìn trực diện mình.

_________________________________________________________

























Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com