Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

KamuiGin - Ghen tuông

Tác giả: yelingpiaoxue

Link: https://archiveofourown.org/works/18105440

.

Gintoki chưa bao giờ nghĩ rằng sau trận chiến với Kamui, dù có từ chối đến chết thì mình cũng sẽ bị đối phương giam cầm. Cậu lắc cổ tay, tiếng vang lanh lảnh khiến Gintoki cảm thấy bất lực. Gintoki khẽ nhíu mày, trong đôi mắt đỏ hiện lên một chút lo lắng. Cuộc chiến của anh với Kamui chỉ là ngẫu nhiên thôi phải không? Anh không biết hai đứa nhóc ở nhà nếu không tìm được anh sẽ gây ra rắc rối gì.

Ngay khi Gintoki đang nghĩ tại sao Kamui lại bắt anh thì bên tai lại truyền đến tiếng bước chân. Anh ngước lên và thấy Kamui đang đứng trước mặt mình, cậu hiếm khi không duy trì nụ cười trên khuôn mặt thanh tú, giống Kagura nhưng nguy hiểm hơn Kagura, đôi mắt xanh lộ rõ ​​vẻ mê hoặc. Những ngón tay tinh tế xinh đẹp nhẹ nhàng giơ lên, vuốt ve dấu vết do cơn giận trước đó của cậu để lại.

Gintoki hơi nghiêng đầu muốn né tránh, nhưng nhận ra có né tránh cũng vô ích, anh liền ngẩng đầu lười biếng hỏi: "Kamui oni-chan, cậu có cảm thấy có lỗi vì đã làm tổn thương Gin-san không? Nếu cảm thấy hối hận thì thả Gin-san về nhà đi,  thấy thế nào?

"Samurai-san, phải làm sao bây giờ, Kamui không muốn để Samurai-san trở về đâu. Hơn nữa, Kamui rất tò mò về vết tích trên cổ Samurai-san." Kamui nghiêng đầu, ngữ khí mang theo vài phần đáng yêu. Nhưng Gintoki có thể cảm nhận được sát khí rõ ràng trong lời nói đó, nhưng phần sát khí này lại khiến Gintoki cảm thấy có chút không hiểu. Tuy là không hiểu nhưng Gintoki luôn trân trọng mạng sống của chính mình, không ai hỏi mà thành thật trả lời: "Đây chỉ là một trò đùa nhỏ thôi, trẻ con cũng không nên can thiệp vào việc của người lớn".

Gintoki cũng bất lực, anh còn tưởng rằng cuối cùng mình cũng đã đến mùa xuân, nhưng ai biết rằng tên nhóc đó chỉ đang muốn chọc tức anh với tư cách là một người đàn ông. Ai, khi nào mùa xuân của Gin-san mới đến?

Gintoki đang chìm đắm trong suy nghĩ, đôi mắt xanh thẳm của Kamui nhìn chằm chằm vào Gintoki. Anh vô thức trở nên cảnh giác, bản năng đang kêu gào nguy hiểm nhưng không biết sẽ nguy hiểm đến mức nào, Gintoki không khỏi căng thẳng.

Bàn tay của Kamui từ cổ Gintoki giơ lên, nắm lấy cằm anh, Kamui xoay người, khoảng cách giữa hai người giờ đây rất gần, đôi con ngươi đỏ lựu hiện lên một tia nghi hoặc, sau đó biến thành hoàn toàn kinh ngạc. Bởi vì Kamui tự mình hung hăng cắn mạnh lên môi anh, môi của anh thoang thoảng mùi rỉ sét. Kamui thè lưỡi liếm nó, đôi mắt xanh hiện lên một tia khoái cảm. Sau đó cậu cố gắng đòi hỏi nhiều hơn, dùng sức kéo cằm Gintoki xuống, đưa lưỡi vào đó thăm dò, liếm láp trong vòm miệng, sau đó cuốn lấy chiếc lưỡi chưa kịp phản ứng buộc đối phương phải quấn lấy mình.

Gintoki cuối cùng cũng phản ứng lại sau sự khiếp sợ, khẽ cau mày, đặt hai tay lên bả vai Kamui và cố gắng đẩy cậu ra, nhưng lại bị Kamui hung hăng ấn mạnh vào tường. Gintoki cảm thấy có lẽ mình nên nói chuyện nghiêm túc với Kamui oni-chan một chút, Gin-san cũng không phải là người tùy tiện, anh không tin rằng Harusame không tìm được ai có thể thỏa mãn Kamui. Hơn nữa Gintoki không nghĩ rằng nếu thua sẽ phải trả giá đắt như vậy. Khẽ nheo mắt, nhấc chân đá mạnh vào phía sau người cậu, Gintoki đứng dậy.

Đôi mắt đỏ thẫm có chút lạnh lùng, không còn lười nhác nữa, ánh sáng sắc bén làm tăng thêm sự tức giận của Kamui hơn là sự hiếu chiến. Gintoki khẽ cau mày nhìn vào cổ tay mình, cho dù không có vũ khí thì phạm vi di chuyển vẫn rất nhỏ, Gin-san hôm nay thật sự sẽ mất trinh cho một thằng nhóc con sao? đúng là một trò đùa.

Mặc dù Gintoki không có vũ khí nhưng toàn bộ khí thế đều bộc lộ ra trong tình huống này, không để cho Kamui chiếm được ưu thế trên người anh. Hai người chiến đấu trong một không gian nhỏ, mặc dù Kamui đã trấn áp được Gintoki nhưng cậu cũng không xuống tay quá nặng. Một người là Dạ Thố am hiểu chiến đấu, thậm chí hầu hết thời gian chiến đấu bằng tay không, còn người kia là một samurai quen sử dụng kiếm. Sự bất bình đẳng đã tồn tại ngay từ đầu, không chỉ đơn thuần ở thể lực mà còn ở phương thức chiến đấu.

Cuối cùng Gintoki bị Kamui đè xuống sàn nhà, sàn cứng đến mức khiến lưng anh bị đau. Gintoki đánh nhau như thế một hồi cũng coi như là tỉnh táo lại đôi chút, uể oải nói "Kamui oni-chan, nếu cần thì đến Yoshiwara đi nha ~ Gin-san không mềm mại như phụ nữ, cũng không dễ ôm."

Kamui phớt lờ lời nói của Gintoki, đôi mắt xanh của cậu lúc này có chút u ám. Bởi vì trận chiến trước đó đã kích hoạt bản năng của cậu, cũng cùng lúc đó phát hiện ra dục vọng bản thân.

Cậu tuân theo bản năng huyết thống của mình để chiến đấu, lúc này cậu vẫn như cũ đang tuân theo bản năng của mình. Dạ Thố muốn làm gì thì sẽ liền làm như vậy. Con em gái ngốc nghếch của cậu, còn mỗi điểm này là còn giống Dạ Thố.

Gintoki cảm nhận được nguy hiểm, nhờ trận chiến với Kamui trực giác nhạy bén mà anh đã rèn luyện trên chiến trường đã quay trở lại. Gintoki đấm Kamui, cậu giơ cánh tay mảnh mai lên chụp lấy cú đấm, tay còn lại kéo quần áo anh.

Gintoki khóe miệng giật giật hai cái, tên nhóc con khốn kiếp này thật sự có ý định làm chuyện này thật sao? Dù không quan tâm bạn đời tương lai của mình là trai hay gái nhưng Gin-san vẫn giữ mình rất trong sạch! Gintoki vươn tay nắm lấy quần áo của Kamui, nhưng làm sao bộ quần áo đó có thể chịu được sự giằng xé giữa hai người?

Quần áo bị xé toạc, để lộ phần thân trên gầy gò. Gintoki trừng mắt nhìn quần áo, này này này, chất lượng có nhất thiết phải tệ như vậy không? Quần áo của Gin-san trị giá vài trăm yên còn tốt hơn cái thứ này. Gintoki thậm chí còn không nghĩ tới việc hiện tại anh chỉ mặc một bộ kimono mềm mại và thoải mái ở nhà thì làm sao có thể chịu được sự giằng co của hai người?

Làn da của Gintoki trắng trẻo, trên đó có vài vết thương cũ của năm xưa. Nhưng do qua thời gian dài đã làm những vết thương đó trở thành những vết sẹo trắng mờ nhạt. Kamui nheo mắt lại, trong mắt tràn đầy dục vọng không thể che giấu. Người dưới thân cậu rất mạnh, mạnh đến mức để cậu coi anh như đối thủ, mạnh đến mức có thể giết chết Dạ Vương trước khi tạm thời không thể giết cậu. Nhưng giờ phút này người chỉ có thể nằm trên mặt đất, để cậu lột sạch quần áo mà không thể phản kháng.

Kamui liếm môi dưới, cậu đang rất hưng phấn, khác hẳn với việc giết chóc trên chiến trường. Quả nhiên Samurai-san là sự tồn tại khác biệt nhất mà cậu từng tìm thấy.

Kamui cúi người xuống, Gintoki hơi nghiêng đầu lại để tránh khỏi đôi môi của cậu. Nếu khoảng cách của sợi xích không đủ, liệu anh có rơi vào tình huống như vậy không? Kamui không thèm để ý, di chuyển xuống trực tiếp cắn vào cổ Gintoki. Trên đó từng có một vết son môi, mặc dù sau đó đã bị dấu tay cậu siết lấy vùi lấp mất. Samurai-san mới là con mồi mà cậu nhắm đến, làm sao anh có thể bị người khác đánh dấu được?

Gintoki cố gắng dùng lực kéo đứt sợi xích, nhưng cánh tay của anh bị đau và sợi xích chết tiệt vẫn còn đó. Gintoki nhìn Kamui đang nằm trên người mình, có ý định đem đồ anh cởi ra hết. Gintoki cũng mặc kệ dây xích mà tấn công Kamui bằng cả hai tay. Cậu chặn đòn tấn công của anh, sau đó dùng một lực không làm tổn thương Gintoki, đem hai cánh tay anh bẻ xuống.

Gintoki đau đớn kêu lên một tiếng, bởi vì cơn đau mà sự tiếp xúc trên cơ thể anh trong phút chốc trở nên nhạy cảm hơn. Cả hai cánh tay đều bị ghìm chặt lại nên Gintoki khó có khả năng phản kháng lại. Kamui cảm thấy yên tâm, bắt đầu cởi bỏ quần áo còn sót lại trên người Gintoki. Khi Kamui rời khỏi cơ thể Gintoki, Gintoki không chút suy nghĩ trực tiếp giơ chân đá Kamui, cậu đưa tay ra nắm lấy mắt cá chân trên đôi chân trần của anh. Gintoki trong đáy mắt có chút buồn bực, nếu biết trước kết quả thua cuộc là như thế này, lúc đó anh thà bỏ chạy. Đánh nhau để làm gì? Núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun.

"Samurai-san, anh có thể ngoan ngoãn nghe lời được không? Kamui không muốn làm Samurai-san bị thương." Kamui khôi phục khuôn mặt mỉm cười tươi tắn, chỉ là mang theo vài phần tức giận. Ngoan ngoãn chịu nghe lời cậu, khó lắm hay sao mà phải giãy dụa?

Gintoki gần như không thở được, anh không muốn mông bị đau, chẳng lẽ bây giờ còn phải ngoan ngoãn chờ bị chơi hay sao? "Nếu như Kamui oni-chan nằm xuống, Gin-san có thể cân nhắc đến việc ngoan ngoãn một chút."

"Cũng không phải không được, nhưng Samurai-san đều thua cả hai lần." Kamui thành thật trả lời, Dạ Thố tôn trọng sức mạnh, nhưng Gintoki đã thua, nên với tư cách là người chiến thắng cậu có quyền chi phối người này dưới dưới thân không phải sao?

Gintoki thực sự sắp bị Kamui làm cho tức chết, nhưng giờ anh không thể phản kháng lại được. Kamui chen vào giữa hai chân Gintoki, đưa tay từng chút từng chút sờ soạng khắp cơ thể anh, dường như chỉ là tò mò quan sát, nhưng Gintoki không thể bỏ qua rằng bầu không khí xung quanh dường như bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Kamui cởi quần áo của mình sau đó xoay người, tay lại ôm lấy cằm Gintoki, môi lại lần nữa dán lên, đó là một nụ hôn mang theo vài phần dịu dàng cùng bá đạo. Gintoki nhíu mày muốn cắn Kamui nhưng cuối cùng bị cậu bóp lấy cằm, miệng mở rộng không khép lại được khiến nước bọt chảy xuống trên khóe môi.

Sở dĩ Kamui hôn Gintoki lần đầu tiên là vì cậu tức giận muốn chặn miệng anh lại. Lần này thì có cảm giác như mình đã từng nếm vị ngọt trước đây và muốn xác nhận một chút. Trên thực tế, mùi vị không tệ, Kamui tỏ ra hài lòng. Tuy nhiên bị giày vò lâu như vậy, cũng nên đến bữa ăn chính rồi không phải sao.

Bàn tay trượt xuống vùng nhạy cảm ở eo và bụng, vượt qua dục vọng đang ngủ say của Gintoki, tiến tới chỗ tư mật ở giữa cánh mông. Cậu thăm dò tính ấn xuống nhưng lại phát hiện rất khó đi vào, sau khi suy nghĩ vài giây, Kamui lôi từ đống quần quần áo lấy ra loại thuốc mỡ mà Abuto đã bôi cho mình, thuốc mỡ màu trắng có mùi thơm thực vật thoang thoảng. Gintoki lại giãy giụa nhưng bị Kamui hung hăng áp chế, hai ngón tay bôi đầy thuốc mỡ cưỡng ép chen vào.

Gintoki bởi vì đau đớn mà cơ thể căng thẳng, Kamui đã nhìn thấy phản ứng của anh. Hơi thở của cậu không ổn định trong vài giây, sau đó tiếp tục khuếch trương. Sau khi đặt bốn ngón tay xuống, cậu nhanh chóng đem dục vọng sưng to đâm vào, cửa huyệt chưa kịp khép kín trong phút chốc thất thủ. Gintoki và Kamui cùng lúc căng cứng thân thể, anh không cách nào thích ứng được vật thể to lớn đột nhiên xâm nhập vào cơ thể, các cơ sau huyệt trong nháy mắt đã dán chặt lên kẻ xâm nhập, chặt đến mức không còn khoảng cách. Nó khẽ vặn vẹo, không biết là đang chào đón hay đang cự tuyệt kẻ đột nhập.

Kamui có thể cảm nhận được dục vọng của mình tiến vào một nơi ấm áp và ẩm ướt, cảm giác rất dễ chịu. Kamui không khỏi mở mắt ra nhìn về phía Gintoki lúc này đang cau mày, rõ ràng là đang cố gắng thích ứng với tình huống lúc này. Kamui nhìn vào đôi mắt kia vẫn còn tỉnh táo, chợt nảy ra một ý tưởng.

Cậu đưa tay tới dương vật của Gintoki, lúc đầu chỉ tùy ý chơi đùa, sau khi thấy vẻ mặt của Gintoki thay đổi mấy phần, không khỏi bắt đầu nghiêm túc nắn bóp. Nhìn vào thứ mềm mại chậm rãi cứng lại, thậm chí nơi tiếp xúc với cậu cũng thít chặt lại một chút. Kamui không khỏi cứng đờ vì cơn co thắt đột ngột, sau đó cậu nhìn Gintoki, khóe môi nhếch lên nụ cười rạng rỡ, nói ra những lời khiến Gintoki nghiến răng nghiến lợi, "Samurai-san, đây là anh tự chuốc lấy"

Nếu như giờ phút này Gintoki có thể nói được, anh nhất định sẽ hét lên "Tự chuốc lấy cái đầu cậu!." Tuy nhiên lúc này quai hàm của anh đã bị bóp lấy, ngoài những tiếng rên rỉ không thể kiềm chế thì anh thậm chí còn không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Kamui tách hai chân Gintoki, nhanh chóng rút ra rồi đâm mạnh vào, mỗi lần đều đâm vào nơi sâu nhất. Không có kỹ năng, chỉ có sự thô bạo nguyên thủy nhất. Gintoki cảm thấy vô cùng đau đớn khó chịu, anh nhíu mày, đáy mắt mang theo vài phần tức giận. Anh - Sakata Gintoki, chưa bao giờ phải chịu thua thiệt lớn đến như vậy, hôm nay, anh thực sự rất tức giận.

Kamui vô tình ngẩng đầu lên nhìn vào cặp mắt đỏ sẫm giận dữ, nhưng vẫn như cũ tỉnh táo và điềm tĩnh. Cậu dừng động tác, lần nữa vuốt ve dục vọng của Gintoki, dục vọng vốn cứng rắn bay giờ đã mềm xuống. Kamui nghĩ về những hành động trước đó của mình, chậm rãi đùa giỡn với dục vọng của anh.

Gintoki đã lâu không thủ dâm, vì cơ thể quá căng cứng nên dẫn đến sự nhạy cảm. Dục vọng không nghe lời dựng thẳng.

Một tiếng thở hổn hển rất nhẹ khiến đôi mắt của Kamui lóe lên. Trong khi đùa giỡn với dục vọng vốn đã cứng rắn, sau đó liền chậm rãi đút dục vọng của mình vào. Cậu nhớ rằng đàn ông có thể rất thoải mái khi làm cùng nhau, cậu không thích việc mình là người duy nhất mất kiểm soát, giống như trong một trận chiến, người đầu tiên mất khống chế chính là kẻ thua cuộc.

Kamui một sâu một cạn thử thăm dò, khi ma sát đạt đến một điểm nhất định, Gintoki rõ ràng không thể kìm nén thanh âm của mình, khẽ rên nhẹ. Kamui nghiêng đầu, nhìn có chút đáng yêu nhưng cậu lại đang làm chuyện xấu. Dùng dục vọng của chính mình chậm rãi cọ xát điểm đó, cơ thể Gintoki không tự chủ được run rẩy, dục vọng cương cứng của anh bắt đầu phun ra chất lỏng sền sệt.

Kamui giơ tay lên nhìn chất lỏng dính trên ngón tay, sau đó nắm lấy cằm Gintoki đưa tay vào miệng anh, nhấc lưỡi Gintoki lên, trên khuôn mặt thanh tú vẫn là nụ cười nhàn nhạt như cũ, nhưng lời nói lại có chút dâm đãng, "Samurai-san, anh đã tự nếm qua hương vị của bản thân mình chưa?"

Kamui dùng ngón tay đùa giỡn đầu lưỡi Gintoki, nhìn những sợi tơ bạc trắng đục chảy ra từ khóe miệng anh. Đôi mắt đỏ sẫm đó mất đi mấy phần tỉnh táo, gương mặt ẩm ướt nhìn cậu với vẻ ngoan ngoãn, những lọn tóc bạc dính chặt vào trán Gintoki, Kamui cảm thấy ham muốn của mình dường như đã lớn hơn một chút. Quả nhiên chơi như vậy mới công bằng, có phải không?

Kamui đưa tay đỡ Gintoki lên khỏi mặt đất, để Gintoki dựa lưng vào tường, nửa quỳ trước mặt anh. Điểm tựa duy nhất của Gintoki là bản thân anh và bức tường, dục vọng thăm dò vào càng sâu. Chỉ là lần này người tập trung vào khoái cảm không chỉ có Kamui mà còn có cả Gintoki. Tiếng thở hổn hển trầm khàn của một người đàn ông nghe không hề khó nghe, ít nhất cậu cũng vô cùng hài lòng.

Kamui ngừng thăm dò một cách chậm rãi, khi tìm được điểm sâu nhất, liền bắt đầu nhanh chóng đút vào. Mãi đến khi khóe mắt Gintoki đỏ bừng, Kamui lúc này mới hài lòng bắn ra. Dương vật của Gintoki lúc này đã trở nên trắng nõn nà, phần bụng ướt sũng, cơ bụng săn chắc dường như càng thêm mấy phần dâm mỹ.

Kamui rút lại dục vọng đang còn cứng ngắc của mình, ôm cánh tay Gintoki lùi lại, nhưng Gintoki giờ phút này không nhấc nổi cánh tay lên để phản kháng, Kamui xoay người Gintoki lại đè ép anh vào tường, từ sau tiến vào, tiếp tục chuyện trước đó.

Gintoki vô thức giơ tay chống đỡ bức tường, tấm lưng trần trụi lộ ra trước tầm mắt của Kamui, vòng eo thon gọn bị siết chặt không cách nào trốn thoát. Gintoki hơi nheo mắt lại, trong đáy mắt lộ ra sương mù. Nhưng trong lòng lại nghĩ, tên nhóc này đã xong chưa! Tinh lực nhiều như vậy đến từ đâu không biết? Gin-san là người mạnh mẽ như vậy, thắt lưng cũng đã gần như muốn gãy, không hề có điểm dừng. Chừa cho anh một ít thể lực chạy trốn có được không vậy? Tên này không thể trêu vào, làm cho nó biến mất có được không?

Tuy nhiên sự thật là Gintoki đã bị "tra tấn" đến mức không còn sức lực, chỉ có thể nằm đó và bị đối xử như một món đồ chơi, cho đến khi Kamui chơi chán rồi mới được ôm đi tẩy rửa. Cũng may lần này không bị trói bằng dây xích, Gintoki nhắm mắt ngủ thiếp đi, cái cằm cùng chổ nào dó khó nói đều bị đau đến mức làm anh khó chịu. Giờ phút này không đánh bại được đối thủ, anh nhận thua, chờ anh đánh thắng được, anh nhất định sẽ để đối thủ nếm trải những gì mình đã nhận được ngày hôm nay.

... Vài ngày sau, Kamui nhìn căn phòng trống rỗng, cười khẽ một tiếng. "Samurai-san quả nhiên rất thú vị, Kamui ta rất mong chờ đấy." Lời nói vừa thốt ra cậu liền quay người rời đi, để lộ ra một  dòng chữ rất lớn trên tường, "Kamui oni-chan, cảm ơn đã tiếp đãi. Lần sau hãy để Gin-san làm cậu vui vẻ nhé."

--

Đây chắc là phần truyện cuối cùng, mình edit khá lâu rồi nhưng giờ mới đăng. Khi nào siêng mình sẽ quay lại. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com