Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Trước ngày lễ Mẫn Hán, cũng không ngon bằng bát canh của người

Lễ Mãn Hán là lễ cung đình thời nhà Thanh, có nhiều món ăn ngon, ngụ ý là trước cả rừng đồ ăn ngon cũng không bằng bát canh của người yêu. 

"Đề truyện: Tình yêu không phải là bài toán hay vấn đề vật lý, không cần quá nhiều công thức, tình yêu là bản năng. Yêu một người, muốn đối tốt với người ấy, muốn ở bên người ấy, chia sẻ mọi niềm vui, cũng như mọi nỗi buồn."

Chu Cựu đứng bên ngoài phòng phục hồi chức năng của bệnh viện và nhìn Phó Vân Thâm từ từ di chuyển từng bước dưới sự hướng dẫn của bác sĩ trị liệu, cuối cùng khi anh có thể đi lại bình thường như những người khác, nước mắt cô chợt trào ra và hai tay che mặt.

Sau hai tháng, cuối cùng anh ấy cũng làm được.

Hai tháng trước, Phó Vân Thâm tiến hành điều trị tại bệnh viện liên kết với Trường Đại học Y Heidelberg. Tuy nhiên, sau khi kiểm tra chi tiết, tình trạng của anh ấy không được tốt lắm, vì anh ấy đã từ chối lắp chân giả trước đó, và sau thời gian dài trì hoãn, anh ấy đã mất thời điểm tốt nhất để lắp chân giả.

Trong khoảng thời gian này, cô biết anh đã vất vả như thế nào trong quá trình hồi phục khó khăn hơn những bệnh nhân khác.

Đêm nọ, anh âm thầm đến phòng hồi sức một mình, kết quả là bị ngã. Y tá đi ngang qua đã phát hiện ra và đánh thức Chu Cựu khi cô đang ngủ say. Cô chạy đến thì thấy sắc mặt anh tái mét, vẻ mặt rất đau khổ, mồ hôi nhễ nhại, cô không biết anh đã nằm trên mặt đất bao lâu, không đứng dậy được.

Trông anh có vẻ chán nản, ngồi dựa vào tường, đầu gục xuống, hai tay che mặt.

"Anh cứ xem như một đứa trẻ mới biết đi đi." cô nói. "Tôi cũng chỉ tập đi khi tôi hơn hai tuổi."

"Muộn vậy hả?" Anh ngẩng đầu nhìn cô.

"Đó là sự thật. Bà của tôi đã từng lo lắng về bệnh tật của tôi. Bà đã kiểm tra nhiều bệnh viện và nói rằng không có vấn đề gì." Cô bật cười "Kỳ thực cứ ngốc ngốc."

"Em giỏi như vậy, tôi còn tưởng em là thiên tài."

"Cái gì mà thiên tài, tôi thật ra phải chịu đựng rất nhiều vấn đề về học tập. Từ nhỏ, mục tiêu của tôi là trường y của Đại học Heidelberg, trường cũ của bố mẹ tôi."

"Chí hướng rộng lớn đấy!"

"Tôi phải được nhận vào một trường đại học rất tốt ở Trung Quốc để đủ điều kiện đăng ký học ở đây. Vì vậy, tôi hầu như không có hoạt động ngoại khóa nào khi còn học trung học, và tôi học suốt cả ngày. Điều đó có nhàm chán không?" "

"Ồ, thì ra em là mọt sách." Anh liếc nhìn cô, Chu Cựu cảm thấy bản thân mình cũng là loại mọt sách với độ cận thị cao theo đó là cặp kính cận dày.

"Tôi cũng cần học tiếng Đức. Học phí cho các khóa đào tạo ngoại ngữ nhỏ rất đắt. Tôi không sẵn lòng để bà nội tiêu tiền. Tôi đến đó một tháng, vào xem rồi tự học."

"Tiếng Đức không khó." Anh ấy có một tài năng ngoại ngữ tốt.

Cô ấy thốt lên: "Nó không khó? Tôi đã như bị tra tấn vì nó!"

Cô cũng kể: "Tôi bị sốt cao ba ngày trước khi thi đại học. Tôi vừa cầm chai nước vừa ôn bài. Thuốc tôi uống có thành phần thôi miên. Tôi uống cà phê dữ dội. Bà tôi lén lau nước mắt khi thấy tôi như thế. Bà khuyên tôi còn trẻ và và nếu đã không vượt qua kỳ thi lần dó, năm sau thi lại là được. "

"Leo khen em là thiên tài. Hóa ra là liều mạng ư."

"Có rất nhiều thiên tài trên thế giới này, và nhiều hơn nữa trong số họ là những người làm việc chăm chỉ và trung thực, trả giá một chút và đạt được thành công. Không có gì là dễ dàng."

"Đúng vậy."

"Còn anh? Anh đã học đại học ở đâu? Chuyên ngành gì?"

"Kinh tế, ở Berlin."

"Anh có thích chuyên ngành của anh không?"

"Đó là yêu cầu của mẹ tôi."

"À ra là vậy."

"Ừm."

"Còn Berlin thì sao, tôi chưa từng đến." Thấy anh không muốn nhắc đến, cô đổi chủ đề.

"Có cơ hội thì đi xem sẽ biết."

"Được rồi, tôi muốn đến trường đại học của anh."

Trong đêm khuya tĩnh mịch, bọn họ đang ngồi trên lầu gần phòng hồi sức, trò chuyện với âm lượng cực nhỏ, nghe cô lặng lẽ kể về những năm tháng đã qua, nỗi lo lắng và bực bội của anh dần dần nguôi ngoai.

"Chu Cựu."

"Ừm."

"Em có mang theo nhật ký của mẹ em không?"

"Làm gì?"

"Em có thể lấy nó và đọc cho tôi một đoạn được không?"

"Không cần, tôi có thể tự kể."

Cô nhắm mắt nói nhỏ: "Từ thủ đô của Sudan đến khu dự án của chúng tôi không có đường lát xi măng. Con đường chỉ là con đường đất, thỉnh thoảng đi qua trên cánh đồng vắng. Trời mưa cũng vậy. Nhiều nơi là đầm lầy và đường địa hình. Xe không đi được, chúng tôi đi một chiếc máy kéo lớn và mất ba ngày mới đến nơi."

"Nơi xử lý nằm ở nơi hoang vu, không có nước và không có điện. Nguồn cung cấp nước phụ thuộc vào hai cái giếng dài hơn 50 mét do nhân viên của chúng tôi khoan tạm thời. Một máy phát điện diesel (là nguồn cung cấp năng lượng thay thế điện lưới quốc gia, thường được sử dụng cho các hộ gia đình, doanh nghiệp) mục nát được sử dụng để tạo ra điện. Nó chỉ có thể chạy sáu tiếng một ngày. Chúng tôi ở đây. Trong điều kiện như vậy, hàng chục nghìn bệnh nhân kala-azar(bệnh Leishmania ở nội tạng, còn gọi bệnh Kala azar (Sốt đen), phân bố rộng ở châu Phi, Châu Á) được điều trị. Kala-azar lây lan qua vết cắn của ruồi cát. Nếu không được điều trị, 100% bệnh nhân sẽ tử vong trong vòng vài tháng đến hai tháng Tuy nhiên, nếu được chẩn đoán và điều trị kịp thời thì 100% bệnh nhân từ tử vong, trở thành có thể cứu chữa được, đây không phải là một căn bệnh khủng khiếp, nhưng vì sự cằn cỗi và lạc hậu của phương thức khám chữa bệnh ở đây nên nhiều mạng sống đã bị ch_ết dần ch_ết mòn trong khi chờ đợi.

"Chúng tôi đi một đoạn đường dài mới đến phòng khám miễn phí của thôn. Khi kiểm tra, tôi phát hiện bệnh nhân có gì đó không ổn. Chỉ khi bước qua tôi mới biết bệnh nhân đã ch_ết, môi và mũi. ruồi nhặng bao phủ, nhưng các y tá bận rộn do không đủ nhân lực nên không hề hay biết, các đồng nghiệp địa phương nói với tôi rằng ở đây thường xuyên xảy ra chuyện như thế này và họ đã quen với nó.

"Ở đây, những đứa trẻ mới sinh ra không có tên. Cha mẹ dùng 'ngày trong tuần' của ngày sinh nhật để tạm gọi tên. Tên chính thức sẽ không có cho đến khi chúng qua đời, vì nhiều đứa trẻ có thể không sống sót ngày mà họ có tên chính thức. "

...

Cô ấy mở mắt ra, nhẹ nhàng nói: "Vân Thâm, anh tin không? Có lẽ đó là tình cảm mẹ con kết nối trái tim. Dù bản thân chưa từng trải qua chuyện này nhưng trong lòng tôi có cảm giác rất mãnh liệt." Tôi cảm thấy buồn, không phải đồng cảm, cũng không phải là lòng trắc ẩn, mà là nỗi buồn, nỗi buồn mong manh và bất lực của cuộc đời. "

Anh im lặng và không nói.

"Phó Vân Thâm, Chu Cựu." Cô ấy đột nhiên nói.

"Ừm?"

"Anh xem, chúng ta là những đứa trẻ có tên, thật đáng quý." Cô đứng dậy vươn tay về phía anh, "Vậy anh đừng lo lắng, chúng ta hãy dành thời gian cho bạn thân".

Anh nhìn cô, mắt nhìn mắt và anh nhìn thấy trong mắt cô là sự khích lệ, niềm tin và sự kỳ vọng. Anh đặt tay lên lòng bàn tay cô, chậm rãi đứng lên.

Sau này dù có vất vả, đau đớn thế nào anh cũng nghiến răng chịu đựng.

Phó Vân Thâm đi về phía cửa, dựa vào một chiếc nạng đen và bước đi rất chậm, mặc dù khả năng giữ thăng bằng của cơ thể không tốt lắm, nhưng anh ấy bước đi đều đặn và chắc chắn từng bước. Khi anh đứng trước mặt Chu Cựu, trên trán anh lấm tấm mồ hôi, sắc mặt hơi tái, nhưng đôi mắt lại sáng như vậy, lần đầu tiên cô nhìn thấy nụ cười từ tận đáy lòng trong mắt anh, có chút ẩn ý. Với một chút nhẹ nhõm, anh ấy nói: "Tôi có thể đi, Chu Cựu, tôi có thể."

Cô bước tới, mở rộng vòng tay và ôm lấy anh.

Anh đơ người.

"Vân Thâm, cảm ơn anh." Cô thì thầm vào tai anh.

Cảm ơn anh đã kiên trì, cảm ơn anh đã không bỏ cuộc.

Anh từ từ đưa tay ra ôm cô. Cô không biết, chính anh mới là người nên nói lời cảm ơn, hai tháng qua anh ở trong bệnh viện, rất nhiều lúc khó khăn đều có cô ở bên cạnh động viên và đồng hành cùng anh.

Nhưng anh không muốn nói lời cảm ơn, sự biết ơn tốt nhất là cuối cùng anh đã vượt qua, và anh đã không phụ sự tin tưởng và kỳ vọng của cô.

Một tháng sau, Heidelberg bước vào đầu mùa hè, và Phó Vân Thâm được xuất viện. Bác sĩ cho biết anh hồi phục tốt hơn mong đợi, khả năng giữ thăng bằng cơ thể tốt, dù không có chân giả nhưng anh vẫn có thể đứng bằng một chân trong thời gian dài. Anh cũng đã thích nghi với chân giả và có thể đi được một quãng đường dài, lên xuống cầu thang cũng không thành vấn đề.

Chu Cựu bước vào phòng và thấy Phó Vân Thâm đã thu dọn tất cả hành lý của mình, vì vậy cô ấy hỏi, "Tại sao Karin Luo vẫn chưa đến đây?"

"Ồ, cô ấy đi rồi."

"Có cần gọi không?"

"Thôi, cô ấy về quê rồi."

"A, cô ấy có nghỉ việc không? Tôi chưa nghe nói gì. Không phải là đang tìm người giúp việc mới chứ?"

"Không. Tôi không thích những món cô ấy nấu. Còn việc dọn dẹp và những việc khác, chỉ cần tìm một người làm việc bán thời gian."

"Nhưng, anh cần một người ở nhà."

"Không phải còn có em à, cô nương?"

"Tôi không phải lúc nào cũng ở biệt thự."

Anh đứng dậy, chống nạng, nhấc hành lý bước ra ngoài, "Tôi tự làm được."

Cô hiểu rằng anh thực ra không thích người khác coi mình như một bệnh nhân cần được chăm sóc thường xuyên.

Cô lại nhớ ra điều gì đó và nói: "Còn ăn uống thì sao? E rằng không được!"

Anh liếc nhìn cô và nói: "Tôi sẽ làm."

"Anh?" Cô ấy ngạc nhiên.

"Tôi sẽ làm."

"Anh thực sự sẽ?"

"Chúng ta đi siêu thị đi, em có biết siêu thị Trung Quốc gần nhất ở đâu không?"

"Tại sao lại đi siêu thị?"

"Mua đồ nấu ăn."

"A ..." Cô sửng sốt, "Bây giờ?"

"Ừ, bây giờ. Cam đoan với em, nếu không có Karin Luo, chúng ta cũng sẽ không ch_ết đói."

Siêu thị hơi xa, sau khi ra ngoài cổng bệnh viện, Chu Cựu muốn gọi taxi, nhưng Vân Thâm ngăn lại, "Chúng ta đi bộ đi."

"Nó hơi xa một chút, anh đi được không?"

"Chắc không có vấn đề gì."

"Đưa hành lý cho tôi," cô nói.

"Không cần."

Họ đi bộ 20 phút, đây là lần đầu tiên anh đi bộ một quãng đường dài như vậy, trong lúc đó, Chu Cựu hỏi anh có muốn dừng lại nghỉ ngơi không, nhưng anh nói không. Mặc dù đi chậm nhưng bước đi của anh ấy rất vững vàng, cơ thể anh ấy thẳng, nếu không phải chân trái hơi cứng khi bước đi, anh ấy sẽ không thể thấy rằng chân của mình là chân giả.

Khu rau củ của siêu thị này rất lớn, đồ tươi bày biện rất đẹp mắt, nhìn rau tươi và thịt xếp tăm tắp, Chu Cựu không khỏi khen ngợi: "Nhìn những thứ này, tôi cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp. "

"Đừng nói với tôi đây là lần đầu tiên em đi mua đồ nấu ăn?" Anh liếc cô.

"Đoán đúng rồi!" Cô vừa lấy xe đẩy vừa đẩy "Bà tôi không bao giờ để tôi giúp bà nấu ăn. Tôi là một đứa ngốc trong việv nấu ăn. Tôi thậm chí còn không biết nước tương nhạt dùng để làm gì".

"Thực sự kỳ lạ."

"Có gì kỳ lạ?"

"Hầu hết, những người sành ăn là những đầu bếp bậc thầy."

"Uh ... vẫn có ngoại lệ!"

"Em muốn ăn gì?" Anh hỏi. "Bất cứ điều gì em muốn."

"Anh có thể làm tất cả mọi thứ?"

Anh không chút do dự gật đầu: "Ừ."

"Phó tiên sinh, anh có biết khiêm tốn không vậy?" Cô cười anh. "Anh sẽ thấy xấu hổ khi tôi nói món nào đó mà anh không biết."

Anh ấy nói một cách thờ ơ: "Ngay cả khi không biết, công thức ở trên Internet cơ mà. Đây không phải là một nhiệm vụ khó khăn."

"Tôi muốn ăn gà chua cay, ớt băm nhỏ, đầu cá, cần tây, bông huệ, thịt băm, cà tím, khoai tây, ức bò kho, tôm chiên, thăn bò tiêu đen ..."

Cô liệt kê rất nhiều trong một hơi, không ngừng thở khiến anh choáng váng.

"Haha, dọa anh sợ rồi!" Cô bật cười, "Đùa chứ, tôi không phải heo, tôi không ăn nhiều lắm! Anh làm món sở trường là được."

"Ồ, sở trường nhiều lắm."

"..."

Người này thực sự không biết khiêm tốn!

Cuối cùng họ chất lên một xe đẩy đầy rau, và mua một số gia vị và trái cây. Có nhiều thứ quá nặng, nên Chu Cựu liền đi gọi taxi.

Về đến nhà, anh nghỉ ngơi một lát rồi vào bếp bắt tay vào chuẩn bị bữa trưa.

"Có cần tôi giúp không? Mặc dù tôi không thể nấu ăn, nhưng tôi biết rửa rau." Chu Cựu hỏi anh.

"Không, hai ngày nữa em không có bài thi, đi ôn bài đi." Anh nói mà không nhìn lại, tập trung vào con cá trong tay.

Chu Cựu bước đi, một lúc sau cô lại chạy vào phòng bếp, "Anh không mệt sao? Anh đứng lâu rồi." Cô thấy trên trán anh lấm tấm mồ hôi.

"Không sao đâu," anh nói.

Cô tựa vào cửa phòng bếp không rời, yên lặng nhìn bóng lưng bận rộn của anh, anh mặc áo trắng quần tây đen, tay áo sơ mi kéo dài đến khuỷu tay, thái rau rất điêu luyện, thật giống một người từng trải, là bếp trưởng.

Đầu mùa hè, ánh nắng ngoài cửa sổ vẫn còn rất dịu nhẹ, ngoài bếp là vườn, những bông hoa hồng bắt đầu nở rộ, hồng, trắng, đỏ tươi. Cửa sổ mở toang, làn gió thoảng qua mang theo hương thơm thoang thoảng. .

Cửa sổ sáng và sạch, nắng, gió, hương hoa, một người đàn ông nấu ăn nghiêm túc.

Nó thực sự giống như một bức tranh.

Phó Vân thâm quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt đang nhìn chằm chằm của cô, anh hơi sửng sốt và hỏi: "Em đang nhìn cái gì vậy?"

"Nhìn anh đó." cô nói.

Anh lại sửng sốt.

"Nhìn xem có học được gì không." cô ấy nói lại.

"Ồ, nhìn thấy rồi cũng không học được." Anh không quên cô còn có thể nấu bánh bao.

"..."

Chu Cựu trở lại phòng khách và tiếp tục học.

Một lúc sau, cô lại chạy vào bếp và nói: "Leo vừa gọi điện nói mời chúng ta đi ăn tối, tôi nói với anh ấy là anh đang nấu, anh ấy rất vui mừng nói rằng anh ấy sẽ đến ngay".

Anh nói, "Đưa điện thoại cho tôi."

Sau khi trả lời điện thoại, anh bảo cô ra khỏi bếp rồi mới gọi điện cho Leo, "Tôi không làm phần của anh, cô không cần qua, lần sau tôi sẽ mời."

Leo, người đang lái xe trên đường, hét lên tức giận, "Phó Vân thâm, đồ khốn nạn đáng khinh bỉ! Cậu đã chiếm nhà tôi và đuổi người giúp đỡ tôi đã làm việc nhiều năm. Giờ thì hắn không cho tôi ăn nữa..."

Chỉ với một cú "click", anh cúp điện thoại không thương tiếc.

Chà, anh ấy vẫn cúp điện thoại của Leo! Khóe miệng Vân Thâm hé một nụ cười.

Chu Cựu nhìn món ăn trên bàn, nuốt nước miếng không cam lòng, "Oa, đầu bếp, đầu bếp!"

Anh làm món cá vược hấp, thăn bò kho tiêu đen, gà kho hạt điều, ngô xào hạt thông, canh ngao (nghêu) và mướp đắng, có màu sắc đẹp và bắt mắt.

"Anh đã học qua lớp nấu ăn nào chưa?" Cô hỏi.

"Không. Tôi đã học nó hai lần khi bà cô đang nấu ăn."

"Phải không?"

"Đúng vậy."

"Quá lợi hại đi."

"Thiên phú."

Chu Cựu bây giờ không còn thời gian để nói đùa về sự thiếu khiêm tốn của anh, cô ấy rất bận, bận xử lý đồ ăn ngon. Cái bụng bị tra tấn bởi đồ ăn căng tin trường và Karin Luo, cuối cùng cũng thấy một mùa xuân tươi đẹp.

Phó Vân thâm ăn rất chậm và không ăn nhiều. Trên bàn có bốn món và một canh. Hầu hết chúng đã nằm trong bụng của Chu Cựu. Cô uống hết bát canh cuối cùng, ợ hơi lớn rồi ngồi phịch xuống ghế, nheo mắt. , giống như một con mèo tham ăn, vừa xoa đầu Ngô Đồng đang ngồi xổm bên cạnh, vừa lẩm bẩm: "Vui quá, sướng quá, ăn uống gì cũng ngon!"

Anh chưa bao giờ thấy một cô gái nào có thể ăn được như vậy, và vô cớ ợ hơi, xoa bụng. Nhìn thấy cô ấy ăn, đúng như lời bà cô ấy nói, thật khiến người ta cảm thấy rất vui.

Anh vừa mới xuất viện đã bận rộn trong bếp lâu như vậy, thấy Phó Vân Thâm có vẻ mệt mỏi, Chu Cựu kêu anh ngủ một giấc, cô làm nhiệm vụ rửa bát.

Sau khi xong việc, cô lên phòng, nhìn thấy anh đang tháo chân giả, vẻ mặt có chút đau lòng.

"Để tôi xem." Cô kiểm tra vết thương của anh, làn da có chút đỏ lên, hơi nhíu mày, "Sao anh không nói cho tôi biết?" Thật ra, khi anh đang nấu ăn, cô sẽ ra vào bếp xem. Cô lo lắng rằng chân của anh ấy sẽ không thoải mái.

"Không có gì đâu." Anh nhẹ nhàng nói, đau hơn nữa cũng không có gì vượt qua được.

Cô ngồi xổm xuống xoa bóp nhẹ nhàng cho anh, kỹ thuật đặc biệt học được từ bác sĩ vật lý trị liệu phục hồi chức năng, cô có thể vụng về trong các lĩnh vực khác như nấu ăn, nội trợ nhưng chỉ cần liên quan đến y học là cô học rất nhanh và giỏi.

"Tốt hơn hết anh nên nhờ ai đó nấu ăn."

"Không cần."

"Trên thực tế, tôi đã quen với đồ ăn phương Tây, và nó không tệ."

Hai ngày trước khi trò chuyện với anh, cô nói một cách tự nhiên, đã lâu không thưởng thức đồ ăn Trung Quốc. Vì câu nói này, anh đã làm bữa ăn này đặc biệt cho cô, ngay sau khi xuất viện.

Anh nói nói: "Tôi không thích."

Cô ngước mắt lên nhìn anh: "Vậy sau này nếu anh cảm thấy không thoải mái thì nói cho tôi biết, được không? Anh đừng tự chịu. Nếu đau thì phải nói ra."

"Ừm."

Anh có chút mệt mỏi, nằm trên ghế tựa, nhắm mắt lại.

Cô đắp cho anh một tấm chăn mỏng, cởi bỏ giày, đi chân trần nhẹ nhàng trên sàn, lấy nến thơm từ Nhật và thắp lên. Một lúc sau, trong phòng tràn ngập mùi thơm thoang thoảng khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Cô mở cửa sân thượng, làn gió nhẹ mùa hè tràn vào thổi làm những chiếc rèm trắng bay nhè nhẹ, làm tỏa thêm một mùi thơm thoang thoảng trong phòng.

Cô ngồi trên sân thượng, mở cuốn sách dày cộp ra và đọc lại một cách lặng lẽ.

Ngô Đồng nằm trên đôi chân của cô và chìm vào giấc ngủ một cách uể oải.

Thời gian cứ thế trôi qua thật chậm, thật chậm và thật lặng lẽ.

Đây là mùa hè thoải mái và quyến rũ nhất ở Heidelberg.

Đối với Phó Vân Thâm, anh thích mùa hè và mùa thu, bởi vì thời tiết ở Heidelberg trong hai mùa này dễ chịu, nhưng mùa đông lạnh, thường xuyên có tuyết, ẩm ướt và lạnh giá khiến vết thương đau hơn, và anh ấy cần phải dựa vào thuốc để giảm đau. Nhưng uống thuốc quá nhiều sẽ làm tổn thương hệ thần kinh trung ương, nên Leo không cho anh uống. Vết thương đau thì anh chỉ có thể chịu đựng, có khi Chu Cựu thấy anh đau đến mức cả đêm không ngủ được, cô cũng không dám cho anh uống thuốc nên chỉ có thể xoa dịu anh ấy bằng cách massage. Sau đó, đọc nhật ký của mẹ anh ấy cho anh ấy nghe để chuyển hướng sự chú ý của anh ấy.

Cô đề nghị anh sống ở một nơi ấm áp vào mùa đông, nhưng anh đã từ chối mà không hề suy nghĩ về điều đó.

Anh thích Heidelberg. Anh nói. Còn một câu nữa anh không nói với cô rằng mùa đông ở Heidelberg rất lạnh, nhưng anh muốn ở đây.

Vào mùa đông năm nay, bài vở ở trường của Chu Cựu trở nên nhiều hơn, vì cô ấy đạt điểm xuất sắc, Leo đã giới thiệu cô ấy tham gia nhóm nghiên cứu bệnh nhiệt đới của anh ấy và đưa cô ấy đi làm các dự án. Cơ hội này hiếm có, và Chu Cựu rất trân trọng nó. Dù bận rộn và mệt mỏi nhưng cô ấy luôn tràn đầy năng lượng. Đương nhiên, thời gian chăm sóc Phó Vân Thâm ít dần đi, nhưng may mắn thay, tình trạng thể chất của anh cũng dần ổn định.

Đêm nay, khi từ trường học trở về biệt thự, cô vừa mới đi lên lầu hai, liền nghe thấy một giọng nói lah phát ra từ phòng của Phó Vân Thâm, một giọng nữ.

Cô ấy dừng lại.

"Tại sao con không muốn trở về Trung Quốc? Ở đây rất lạnh và không thích hợp để con hồi phục sức khỏe."

"Con làm việc đó là vì lợi ích của mẹ, cô sức khỏe không tốt, làm sao có sức để chăm sóc cho mẹ ..."

"Phó Vân Thâm, mẹ đang nói chuyện với con! Con thật ngốc!"

"Mẹ đang trách con sao bỏ qua mọi chuyện ở trong nước và đến Heidelberg? Mẹ biết chuyện ở nhà ..." Giọng nói lại đột nhiên trầm xuống.

"Vân Thâm, con rất ghét mẹ ư? Còn không muốn nói chuyện với mẹ sao?"

"Chà chà, con nghĩ mẹ đã xác định đến mức không muốn gặp con đời này..." Giọng điệu của hắn vừa buồn bực vừa tức giận.

Cánh cửa được mở ra với một tiếng "rầm", một người phụ nữ vội vã bước ra và suýt đụng phải Chu Cựu, đó là Khương Thục Trữ chạy ra và hét lên với cô ấy: "Trời ơi Thục Trữ ơi là Thục Trữ!"

Khương Thục Trữ nhìn thấy Chu Cựu đứng ở đầu cầu thang, sửng sốt một lúc, sau đó bà ấy nắm lấy tay cô ấy, nói: "Chu Cựu, cô đi gặp Vân Thâm."

Sau đó bà ấy vội vã đi xuống nhà.

Cô bước vào, nhìn thấy Phó Vân Thâm đang ngồi trên ghế sô pha, đầu hơi cúi xuống, sắc mặt không tốt lắm.

"Vừa rồi là mẹ của anh? Bà ấy vừa từ Trung Quốc bay qua, tại sao lại cãi nhau?"

Anh nhướng mắt nhìn cô, khóe miệng khẽ mấp máy nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Dường như mỗi khi nhắc đến mẹ, anh đều im lặng. Cô đã từng nghi ngờ cha mẹ anh chưa từng xuất hiện từ khi cô gặp anh ở Heidelberg lâu như vậy. Ngay cả thời gian anh ấy nằm viện và hồi phục cũng không bao giờ gặp. Cô ấy đã hỏi Leo một lần, anh ấy đã suy nghĩ về điều đó, và trả lời cô ấy theo cách này, gia đình anh ấy rất phức tạp và rất khó để nói một lời. Cô ấy ngừng hỏi.

"Huh, Ngô Đồng ở đâu?" Cô đổi chủ đề và nhìn lướt qua căn phòng, nhưng không thấy con chó. "Tôi sẽ đi tìm."

"Chu Cựu."

"Hả?" Cô vừa ra đến cửa và quay lại.

"Em còn rượu bạc hà không?" Anh đột ngột hỏi.

Cô gật đầu: "Còn hai chai nữa. Anh muốn uống không?"

"Nếu em đang sẵn lòng."

Cô chớp mắt: "Cho anh một chai."

Đây là rượu thuốc do bà cô nấu, độ không cao, thích hợp cho con gái uống. Mở chai, cô hít một hơi thật sâu, mùi rượu trong veo độc đáo. Cô lại đưa nó vào mũi anh và để anh ngửi.

Chai không to, rót được hai ly. Chu Cựu đặt hai cái chén xuống đất, so sánh khối lượng, trộn đều, hai chén rượu cuối cùng giống nhau. Phó Vân Thâm nhìn thấy cô tập trung vào việc này, dù tâm trạng có tệ đến đâu, anh cũng không nhịn được cười.

Bọn họ ngồi ở trên sàn trải thảm, trời còn tối mịt, trong phòng không có ánh sáng, chỉ có ngọn lửa đỏ của lò sưởi, phản chiếu màu của rượu trong chai thủy tinh.

Anh nhấp một ngụm rượu khen: "Rượu ngon."

"Tất nhiên, bà tôi đã tự tay làm nó." Bằng một giọng điệu đầy tự hào.

"Tôi từng muốn trở thành một nhà sản xuất rượu." Anh nói.

"Có thật không?"

"À, hồi cấp 3, một kỳ nghỉ hè, tôi cùng bạn đi thăm xưởng rượu ở vùng quê miền nam nước Pháp. Tôi cũng học một thời gian. Ông chủ rượu thấy tôi có tài nên thực tâm động lòng. để nhận tôi vào học việc. "

Cô ấy nói: "Sao anh thích mà lại không tiếp tục?"

Hắn cười nói: "Ta cũng nghĩ tới làm thợ mộc."

"Gì?"

"Và thợ sửa đồng hồ."

"Còn gì nữa?"

"Ngoài ra, đầu bếp, thợ làm mặt nạ, đồ gốm ..."

Nàng không khỏi bật cười, đây là muốn làm nghệ nhân a! Nghĩ đến những cuốn sách dày cộp mà anh đã đọc trước đây, tất cả đều là về ngành thủ công của châu Âu cổ đại, cô chỉ nghĩ anh đang đọc cho vui trong thời gian rảnh, hóa ra đó là một sở thích thực sự.

"Nhưng mà, tôi học kinh tế nhàm chán." Anh nhìn cô, trong giọng điệu mang theo chút ghen tị và bất lực, "Chu Cựu, không phải ai cũng tùy tiện và may mắn như em, nghĩ đến nghề nghiệp yêu thích thì làm những gì mình thích. "

"Em có biết không, mẹ của tôi, người luôn nói rằng mẹ yêu con, nhưng cuộc sống của tôi, đều do mẹ sắp đặt. Bà ấy không bao giờ hỏi tôi thích gì, chỉ là bà mong đợi điều gì."

Cô hiểu tại sao anh đột nhiên muốn uống rượu. Loại rượu bạc hà này không làm cho người ta say, anh và cô chỉ muốn dùng rượu và đêm nói những điều khó nói trong ngày thường.

"Đêm xảy ra tai nạn là sinh nhật lần thứ 21 của tôi. Bố tôi tự tay nấu một bữa tối rất thịnh soạn. Mẹ tôi rất vui và thậm chí còn mở rượu bảo quản từ lâu của bà. Ba chúng tôi đã không ở đó rất lâu, rất lâu rồi. Chúng tôi cùng nhau ăn cơm, vì mẹ đang vui vẻ mà bố đưa ra một chủ đề khiến mẹ suy sụp ngay lập tức, cuối cùng họ đã cãi nhau dữ dội, thực sự rất gay gắt, và phòng ngủ của tôi cách xa họ. Bên ngoài trời thì mưa, và tôi lúc thức dậy, cảm thấy rất ồn ào. Tôi uống một chút rượu và cảm thấy chóng mặt, nhưng tôi không thể ở trong ngôi nhà đó một giây, và sau đó tôi lái xe ra ngoài .. .... "

"Trước khi chuyện này, tôi đã cùng mẹ cãi nhau, chiến tranh lạnh, hận ý vị độc tài ngoan cố của bà, nhưng biết nỗi đau nàng phải chịu, tôi thật sự chưa bao giờ hận bà, nhưng khi tỉnh lại sau cơn mê, ta thật sự hận bà ấy một chút."

"Khi tôi nhìn thấy cô ấy và bố tôi, tôi nghĩ về đêm đó ..."

Cô nghĩ, đây là lý do tại sao anh tỉnh dậy sau cơn hôn mê, ngay cả khi sau thời gian dài, anh đã lập tức yêu cầu được chuyển đến Heidelberg.

Anh uống hết ngụm rượu cuối cùng trong ly, đặt ly xuống đất, định đứng dậy nhưng chân giả làm anh có chút khó khăn. Chu Cựu đưa tay cho anh, anh dùng sức chậm rãi đứng dậy.

Cô nắm lấy tay anh một cách nhịp nhàng. Cô cảm thấy một chút buồn và một chút đau đớn, nhưng cô không thể nói một lời. Cô ấy không phải là anh ấy, cô ấy chưa trải qua những điều đó, và bất kỳ lời an ủi nào có vẻ nhạt nhoà. Nhưng cô lại vui vẻ một chút vui vì anh sẵn sàng kể lại chuyện cũ cho cô nghe.

Sau đó, Chu Cựu không bao giờ gặp lại Khương Thục Trữ ở biệt thự, lần đầu gặp mặt nhìn thoáng qua, cô thậm chí còn không nhìn rõ bộ dáng của bà ấy, nhưng cô càng ngày càng thân thiết với Khương Thục Tĩnh.

Chu Cựu rất thích bà ấy, bà ấy từng là giáo sư lịch sử của trường đại học, rất hiểu biết, nói chuyện và vui tính, không có chút khoảnh cách của người lớn tuổi, hơn nữa bà ấy còn nấu đồ ăn Trung Quốc rất ngon. Chỉ là sức khỏe của bà ấy rất tệ, cô ấy đã nằm viện ít nhất nửa năm, sau đó để hồi phục sức khỏe cô ấy đã chuyển về nước. Nếu có thời gian vào cuối tuần, Chu Cựu sẽ cùng Phó Vân Thâm đến thăm cô ấy. Chỉ cần cơ thể bà ấy cho phép, bà ấy sẽ làm một bàn thức ăn lớn gồm nhiều món ngon để chiêu đãi Chu Cựu, và bà ấy sẽ tiếp tục nấu các món ăn để Chu Cựu ăn nhiều hơn, điều này được cho là hiếm có.

Trên thực tế, từ khi Phó Vân Thâm thể hiện tài nấu nướng phi thường của mình, Chu Cựu hầu như ngày nào cũng có thể ăn đồ Trung Quốc, như anh ấy nói, anh ấy nấu quá nhiều món, không mang món nặng nhọc ngày nào. Cô đã quen với cái bụng đồ ăn Tây rồi, lại được anh chiều chuộng.

Trong lễ hội mùa xuân năm nay, Chu Cựu không trở về Trung Quốc, Phó Vân Thâm cũng vậy. Khương Thục Tĩnh ban đầu mời họ ăn Tết Nguyên Đán cùng nhau, nhưng khi giao thừa đến gần, bà lại lên cơn đau tim và phải nhập viện.

Vào đêm giao thừa, Phó Vân Thâm và Chu Cựu đến bệnh viện thăm cô ấy, một lúc sau đã "Đừng đi thăm tôi, hai người nhanh chuẩn bị đồ giao thừa, hai người sẽ có một năm mới hạnh phúc! "

Họ đang đứng bên ngoài bệnh viện đợi taxi, trời có tuyết và rất ít xe, một lúc sau tóc và quần áo đều phủ một lớp trắng mỏng.

Chu Cựu nhìn Phó Vân Thâm có chút lo lắng, thấy hắn chống gậy đứng thẳng, sắc mặt không sao, trong lòng cũng có chút nhẹ nhõm. Cô ấy chưa có bằng lái xe, và Phó Vân Thâm chưa bao giờ lái xe ô tô kể từ khi vụ tai nạn xảy ra. Sau khi Karin Luo nghỉ, không có gì bất tiện ngoại trừ việc sử dụng ô tô mỗi khi ra ngoài.

"Tối nay em muốn ăn gì?" Anh hỏi cô.

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Làm bánh bao thôi!"

"Chỉ bánh bao?"

"Chà, mỗi đêm giao thừa, bà nội sẽ làm rất nhiều bánh bao."

"Được rồi."

"Anh đã từng làm bánh bao chưa?"

"Không. Nhưng nó không khó."

"Phó tiên sinh, thật sự rất kiêu ngạo! Làm bánh bao rất đặc biệt, không giống như nấu ăn bình thường. Tôi đã học với bà nội rất nhiều lần, nhưng tôi vẫn chưa làm được."

Anh khẽ liếc cô: "Không phải ai cũng ngốc như em."

"..."

Sau 10 phút đứng dưới dưới trời tuyết, cuối cùng cũng đợi được taxi, Phó Vân Thâm yêu cầu tài xế lái xe đến siêu thị Trung Quốc mà anh thường lui tới. Tuy nhiên, siêu thị không có bột để làm bánh bao nên anh phải tìm một siêu thị khác, vẫn không có.

"Hay là quên nó đi." Chu Cựu nói.

Trong một ngày tuyết rơi dày đặc, taxi khó bắt, siêu thị Trung Quốc ở Heidelberg cũng không có quá nhiều, hai siêu thị lớn nhất cũng không có, ước chừng sẽ rất khó tìm.

Anh ấy nói, "Chu Cựu, hãy thể hiện tinh thần ăn uống của em đi, OK?"

Cuối cùng, họ mua bột mì ở một siêu thị nhỏ ở xa, và họ dùng một chai rượu để làm. Anh lần đầu tiên làm bánh bao, nhưng là cán bột không có. Anh ấy làm thịt bò nhồi rau mùi, món yêu thích của cô. Anh ấy không sử dụng máy xay thịt và tự mình băm nhỏ quả trám. Anh ấy làm bánh bao và dọn ra thật nhanh, mỗi chiếc bánh bao đều có kích thước như nhau, còn có hình thù và dấu ấn riêng và đặt trên bàn, thật là đẹp. Có thể so sánh với những cái bánh của bà cô.

Chu Cựu nhìn cái bánh bao vừa béo vừa xấu xí mà cô gói, thở dài: "Chà, bạn học Vân Thâm, tôi thừa nhận trên đời này anh thật sự có tài!"

Chu Cựu lấy ra chai rượu bạc hà cuối cùng trong tủ của mình.

"Thật nhanh, một năm nữa đã trôi qua." Cô thở dài nhấp một ngụm rượu.

Vào thời điểm này năm ngoái, anh vẫn ngồi trên xe lăn, còn cô thì ở Trung Quốc, đón năm mới với bà. Nửa đêm, giữa tiếng pháo hoa, cô gọi cho anh cuộc điện thoại đường dài quốc tế và chúc anh một năm mới hạnh phúc.

Bây giờ, cô và anh, ở một đất nước xa lạ, trong một biệt thự lớn, ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc, trong phòng, lò sưởi cháy đỏ rực và ấm áp. Họ chuyển chiếc bàn gấp đến lò sưởi và ngồi trên sàn nhà, ăn bánh bao và uống rượu bạc hà. Căn phòng nồng nặc mùi hương của nến thơm Nhật Bản, và một mùi hương đặc biệt khác đang tràn ngập trong không khí. Ngô Đồng nằm trên chân cô, thỉnh thoảng xoa đầu vào cô.

Người ta nói rằng dịp Tết thường sôi động, nhưng anh bảo sự yên tĩnh của hai người và một con chó là tuyệt vời rồi.

Trước đây anh không thích đêm giao thừa cho lắm, ngày lễ này là ngày đoàn tụ gia đình, đầm ấm và tràn ngập tiếng cười, nhưng hai chục năm qua anh chưa từng trải qua cảm giác đó.

Anh nhìn cô, khuôn mặt cô đang hưởng thụ trong ngọn lửa của lò sưởi. Cô lắc ly, nhấp một ngụm rồi nheo mắt hài lòng. Cô ấy khiến mọi người cảm thấy hạnh phúc, thực sự rất giản dị và trong sáng. Cô ngồi bên cạnh anh, cho dù không nói lời nào.

Có một cảm giác vững vàng và bình yên trong trái tim anh mà trước đây anh chưa từng có.

"Thật tuyệt nếu có pháo hoa," cô đột ngột nói. Cô ấy rất thích xem các màn bắn pháo hoa và cảm thấy nó sống động và đẹp mắt. Sau đó, cô cảm thấy mình thực sự không hài lòng với sự cô đơn của cái Tết đầu tiên cô ở một mình khi cô mới đến Heidelberg, lúc này, nó thực sự ấm áp.

Anh từ từ đứng lên: "Dễ lắm, không khó đâu."

Cô tò mò đi theo, và cô sững sờ khi thấy anh lấy ra vài hộp pháo hoa từ căn phòng tiện ích nhỏ.

"Cái này ... anh mua cho lễ Giáng sinh à?"

Ở Đức cấm mua bán pháo hoa, pháo hoa chỉ được bán trước và sau các lễ hội lớn, người Đức tổ chức lễ Giáng sinh và năm mới, nhưng Tết thì chẳng là gì cả. Tại các khu dân cư, việc bắn pháo hoa cũng bị cấm.

Anh nói: "Đây là từ Trung Quốc."

"A, phiền quá!"

"Không sao." Anh nhẹ nhàng nói, một tay chống gậy, một tay cầm hộp bước vào sân, bên ngoài vẫn đang tuyết rơi, tuyết hơi lớn, bay như ruồi.

Thực ra hơi phiền phức, pháo hoa không thể ký gửi hay chuyển phát nhanh quốc tế, chỉ có thể tìm công ty chuyên vận chuyển. Sau khi đi qua các cảng của nhiều quốc gia, băng qua đại dương thì mới đến được. Nhưng dù anh có cảm thấy phiền phức thế nào đi chăng nữa, cô đã từng nói rằng cô thích nhất là màn bắn pháo hoa vào đêm giao thừa.

Chu Cựu giúp chuyển vài hộp pháo hoa vào sân ngập tuyết, ngập ngừng nói: "Này, chúng ta sẽ bị hàng xóm phàn nàn sao?"

Anh không đồng ý: "Chuyện ngày mai phải phàn nàn, cứ bắn đi!"

Cô ấy bật cười và vòng tay qua cổ Ngô Đồng bên cạnh, "Tôi uống rượu và hơi say, đêm nay có bắn pháo hoa. Mau xem đi. Nói đúng không, Ngô Đồng?"

Ngô Đồng sủa lên hai lần và xoa mặt vào người cô.

"Ồ, mày cũng đồng ý! Được rồi, chúng ta cùng thưởng thức màn bắn pháo hoa xuyên lục địa nào!"

Họ xếp pháo hoa trên tuyết, mở từng cái và cô chịu trách nhiệm thắp sáng chúng.

"Bùm!"

Màu sắc rực rỡ bùng nổ trên bầu trời, phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.

"Tôi chưa từng đốt pháo bông vào những ngày có tuyết.!" Cô ngẩng đầu nhìn ánh sáng rực rỡ vùi trong tuyết giống như những chiếc lông vũ màu trắng, rất giống những bông hoa lộng lẫy nở rộ trong băng tuyết, cô chợt cảm thấy hơi chạnh lòng, vô cùng xúc động trước vẻ đẹp này. "Nó thật đẹp!"

Cô ấy hơi nghiêng đầu, bên trái, Ngô Đồng cũng hơi nghiêng đầu, và bên phải, Phó Vân Thâm nghiêng đầu nhìn cô ấy.

Khi tất cả pháo hoa đều được bắn, một dòng chữ lóe lên trên bầu trời đêm.

Chu Cựu ở lại một lúc.

Rồi nước mắt cô từ từ trào ra.

"Mint, Happy new year!"

Câu này vĩnh viễn khắc sâu trên bầu trời đêm giao thừa năm 2001.

Đây là món quà năm mới mà anh đã đặt làm riêng cho cô.

"Chu Cựu, Chúc mừng năm mới." Giọng anh vang lên, sau khi mọi thứ im bặt. "Còn nữa, cám ơn."

Cô nghiêng đầu nhìn anh, hai mắt lấp lánh.

Họ bước vào nhà và ngồi trước lò sưởi chờ đếm ngược.

Chai rượu bạc hà đã được uống từ lâu, Phó Vân Thâm đã lấy một chai rượu vang đỏ từ hầm rượu, đó là món quà mà anh nhận được trong một nhà máy rượu ở miền nam nước Pháp vào mùa hè năm đó.

Chu Cựu tửu lượng vừa phải, nhất thời hai má hơi đỏ lên, nhưng lại tham lam uống một chén, nheo mắt hít sâu mùi thơm của rượu.

Có một chiếc đồng hồ treo tường cũ trên tường phòng khách, nó sẽ đổ chuông mười hai lần vào lúc nửa đêm. Chu Cựu nhìn chằm chằm vào chiếc kim của nó và theo đó để đếm ngược.

"Mười hai, mười một, mười ... bảy ... năm, bốn, ba, hai ..."

Đột nhiên cô nghiêng đầu, và "một" cuối cùng, cùng với tiếng chuông giao thừa, và 2 đôi môi chạm nhau.

Nụ hôn tuy ngắn nhưng lại có vẻ dài vô cùng.

Anh ngây người nhìn khuôn mặt cô đang dần đẩy ra, nhưng nhiệt độ của nụ hôn lại dường như vẫn lưu lại trên môi anh.

"Chúc mừng năm mới, Vân Thâm." Cô nghiêng đầu cười, đôi mắt sáng như sao.

Đây là món quà năm mới của cô ấy.

Hai người ngồi cạnh nhau, rất gần, khi cô nói, anh có thể ngửi thấy mùi rượu nhẹ từ môi cô và mùi rượu bạc hà làm lẫn lộn mùi thơm của cơ thể cô. Hai má cô ửng hồng, nghiêng đầu nhìn anh chăm chú.

Ngay lúc đó, tất cả những lo lắng trong lòng anh đều như tan biến. Anh đưa tay ra, ghì chặt lấy cô, hôn thật sâu.

Một nụ hôn ngắn từ cô đã thổi bùng lên niềm khao khát trong lòng anh. Anh tung hoành, chiếm giữ môi cô, kìm nén cảm xúc hồi lâu, cuối cùng lúc này mới tìm được lối thoát để giải tỏa.

Cô bị anh làm cho khó thở chỉ có thể bám chặt vào vai anh, hai người ngồi trên mặt đất, nghiêng người, một bên không vững mà ngã xuống đất. Cô ngã vào người anh, bị sốc vì sợ cô đè lên chân anh. Anh dường như không cảm nhận được điều đó, và hôn cô thật sâu, những ngón tay anh bắt đầu di chuyển xung quanh cô. Căn phòng ấm áp, cả hai đều mặc quần áo mỏng, cô nhanh chóng cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh. Cô ấy học y khoa, và tình dục không phải là cái gì quá kỳ lạ đối với cô ấy. Cô ấy đã trưởng thành và không ngại quan hệ tình cảm thân mật với người mình yêu. Nhưng khi Phó Vân Thâm dừng lại, cô vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Hai người nằm trên thảm cạnh nhau, im lặng trong giây lát.

Đột nhiên, cả hai cùng lúc quay đầu lại, ánh mắt giao nhau, và họ mỉm cười.

Cảm xúc ùa về, không cần lời nói, mọi thứ đều im lặng.

Anh đưa tay ra, vuốt ve đôi môi hơi sưng của cô rồi nhẹ nhàng xoa xoa, "Anh xin lỗi."

Cô lắc đầu, trở mình, đột nhiên hôn lên môi anh rồi nhanh chóng bật ra, "Em rất thích." Hương rượu tràn ngập trên môi, lẫn lộn với hơi thở trong trẻo, giống như hương thơm của cây cỏ nhuốm màu sương.

Anh bật cười. "Đừng chọc tức anh."

"Một phần." Nụ cười trong mắt cô lộ rõ, cô lại cúi đầu xuống.

Vốn dĩ chỉ là giả vờ trêu chọc, nhưng anh lại lợi dụng xu thế mà lật người, đè cô xuống dưới thân mình rồi hôn lên môi cô, nhưng lần này, nụ hôn của anh trở nên rất nhẹ nhàng, như mưa phùn trong gió xuân.

Một lúc sau, anh buông cô ra, choàng tay qua đầu cô rồi ôm cô vào lòng.

"Chu Cựu."

"Ừm."

"Ở bên anh, em sẽ rất vất vả."

"Có khó hơn việc thi vào trường Y không?"

"Nó khó hơn thế."

"Hơn cả những đêm thức khuya cùng những cuốn sách chuyên ngành dày cộp ư?"

"Chuyện đó thì khó hơn."

"Ồ, tuyệt vời, em thích thử thách!"

Đột nhiên anh không biết phải nói gì, cô gái này cứng rắn và tốt hơn anh tưởng. Nói anh không yêu cô thì làm sao để cô ra đi.

Chu Cựu trở mình, ôm mặt, nhìn xuống anh, tập trung và nghiêm túc, cô nói: "Vân Thâm, trong mắt em, tình yêu chỉ là tình yêu. Nó không có quy tắc, không có trật tự như thế này, không có giai cấp, không có ràng buộc. Định kiến nào, em sẽ không yêu anh vì anh sở hữu một căn biệt thự còn em dựa vào công việc làm thêm để duy trì cuộc sống, và anh sẽ không yêu em vì em có thể chạy nhảy với đôi chân của mình. Trước những người bên ngoài, chúng ta chỉ là những con người bình thường trên thế giới này đều có chung một sinh mệnh đều có chung một kiêu hãnh và nhân phẩm, mạnh mẽ và mong manh, và chúng ta đều cần phải trải qua những niềm vui, nỗi buồn, nỗi buồn của cuộc sống. Vì vậy, em yêu anh chỉ vì em yêu anh . "

"Em yêu anh, anh muốn ở bên em, chia sẻ mọi niềm vui và mọi nỗi buồn."

Giọng nói của cô rất nhỏ, và nhưng có một sức mạnh vô hình nào đó, trong anh những lời nói này rất rõ. Anh nhìn thấy bóng dáng anh trong đôi mắt đen của cô, hiện hữu vô cùng sống động và uy nghiêm.

Anh đưa tay ra, ôm chặt cô vào lòng. Anh tựa đầu vào cổ cô, khẽ nhắm mắt lại, nước mắt khẽ rơi trên khóe mắt.

"Chu Cựu, anh yêu em." Anh thì thầm.

Anh đã phàn nàn về sự bất công và tàn nhẫn của thế giới này. Nhưng vào lúc này, anh rất biết ơn. Người con gái mà anh đang ôm chắc hẳn đã được ông trời ban tặng, những gì mất mát bao năm qua đều được bù đắp vào giờ phút này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com