Thảo Nhi
Thảo Nhi bước vào văn phòng, nụ cười nhẹ nhàng trên môi như thường lệ, nhưng ánh mắt cô phảng phất một sự điềm tĩnh. Ở tuổi 26, cô đã là trưởng nhóm dự án, một vị trí không chỉ đòi hỏi năng lực mà còn cả sự khéo léo trong đối nhân xử thế. Tòa nhà của công ty Trí Viễn thuộc tập đoàn Nam Khôi nổi bật giữa trung tâm thành phố, hào nhoáng và quyền lực, nhưng không ít lần cô cảm thấy áp lực nặng nề đè nén sau những lớp kính sáng bóng ấy.
Từ những ánh mắt săm soi đến những lời xì xào mỗi khi cô đi ngang qua, Thảo Nhi hiểu rằng sự hiện diện của mình chẳng được lòng nhiều người, nhất là các đồng nghiệp nữ. Họ luôn bàn tán về cách Tấn Bằng, giám đốc trẻ tuổi đầy quyền lực, dành sự ưu ái đặc biệt cho cô. Nhưng họ đâu biết rằng đằng sau vẻ ngoài lịch lãm, những cử chỉ ga lăng của anh ta lại ẩn giấu những ý định đen tối.
Tấn Bằng, người thừa kế sáng giá của tập đoàn Nam Khôi, luôn tự hào về địa vị của mình. Trong mắt anh ta, mọi thứ – công việc, quyền lực, và cả con người – chỉ là những món đồ để thỏa mãn bản thân. Thảo Nhi trở thành mục tiêu mới nhất trong danh sách chinh phục của anh. Nhiều lần anh cố tình áp sát, buông những lời nói ám muội và ánh mắt đầy toan tính. Nhưng khác với những người phụ nữ trước đây, Thảo Nhi không hề nao núng. Cô giữ thái độ điềm đạm, ánh mắt thẳng thắn như muốn gửi đi một thông điệp: Anh không thể kiểm soát tôi.
Một buổi chiều, khi đang hoàn thiện báo cáo tại văn phòng, cô chợt nghe tiếng gõ cửa quen thuộc. Không cần nhìn lên, cô cũng biết ai vừa bước vào. "Thảo Nhi, em có thể qua phòng tôi một lát không? Tôi cần trao đổi về dự án mới." Giọng nói trầm ấm nhưng lẫn chút ép buộc của Tấn Bằng vang lên. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt thoáng chút căng thẳng, nhưng nụ cười vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp.
"Vâng, giám đốc. Tôi sẽ qua ngay."
Dọc hành lang dẫn đến phòng giám đốc, Thảo Nhi cảm nhận được những ánh mắt hiếu kỳ bám theo từng bước chân mình. Cô hiểu, lần nói chuyện này chẳng đơn thuần là công việc. Nhưng trong lòng, cô đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Khi bước vào căn phòng giám đốc, Thảo Nhi khẽ khép cửa lại, ánh mắt cô lướt qua không gian được bài trí cầu kỳ, mỗi món đồ nội thất đều toát lên vẻ sang trọng nhưng lạnh lẽo, tựa như con người của Tấn Bằng. Anh ta ngồi trên ghế, tay khẽ xoay chiếc bút máy, đôi mắt đầy tính toán nhìn cô từ đầu đến chân.
"Em ngồi đi," anh ta nói, giọng nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa một quyền uy không thể chối từ.
Thảo Nhi ngồi xuống ghế đối diện, tay đặt ngay ngắn trên đùi, lưng thẳng, ánh mắt đối diện với anh không hề né tránh. "Giám đốc muốn thảo luận gì về dự án ạ?" Giọng cô đều đều, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.
Tấn Bằng mỉm cười, nụ cười ấy đáng lẽ phải lịch lãm nhưng lại khiến cô thấy khó chịu. "À, không chỉ là dự án. Tôi muốn biết thêm về em, Thảo Nhi. Đội nhóm của em hoạt động rất hiệu quả, và tôi tin điều đó có phần lớn là nhờ tài lãnh đạo của em. Thú thật, tôi rất ấn tượng." Anh ta nghiêng người về phía trước, đôi mắt dán chặt vào cô, như đang thử dò xét phản ứng của cô.
"Cảm ơn giám đốc vì lời khen. Nhưng đó là nhờ sự đóng góp của cả nhóm, không phải công sức của riêng tôi." Cô giữ giọng bình tĩnh, không để lộ sự bất mãn trong lòng.
Tấn Bằng nhếch môi, ánh nhìn của anh ta như thách thức sự điềm tĩnh của cô. "Thảo Nhi, tôi luôn coi trọng những người có năng lực như em. Thật khó để tìm được một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như em trong công ty này. Chắc em biết điều đó, đúng không?"
Cô thoáng im lặng, như để cân nhắc từng lời. "Cảm ơn anh, nhưng tôi nghĩ tài năng và nỗ lực của mỗi người đều xứng đáng được ghi nhận, bất kể họ là ai."
Câu trả lời sắc sảo ấy khiến nụ cười của Tấn Bằng thoáng chững lại. Nhưng rồi anh ta đứng lên, đi vòng ra sau ghế cô, bàn tay anh khẽ đặt lên thành ghế, như cố tình áp sát. "Thảo Nhi, tôi muốn em biết rằng tôi luôn sẵn sàng hỗ trợ em, cả trong công việc lẫn cuộc sống. Em chỉ cần nói ra điều em cần, tôi sẽ làm mọi cách để giúp em đạt được."
Cô cảm nhận được sự áp lực từ cử chỉ của anh ta, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh. Thảo Nhi đứng dậy, xoay người đối diện với anh, ánh mắt thẳng thắn và không hề sợ hãi. "Cảm ơn giám đốc, nhưng tôi nghĩ tôi có đủ năng lực để tự lo cho công việc và cuộc sống của mình. Nếu không còn gì để trao đổi về dự án, tôi xin phép quay lại làm việc."
Câu trả lời của cô như một cú tát ngầm vào sự kiêu ngạo của anh ta. Ánh mắt Tấn Bằng tối sầm lại trong giây lát, nhưng rồi anh ta lùi lại, mỉm cười đầy toan tính. "Được thôi, em về làm việc đi. Nhưng đừng quên, cánh cửa này luôn mở để chào đón em."
Thảo Nhi rời khỏi căn phòng, lòng cô nhẹ nhõm hơn nhưng vẫn cảm nhận được những nguy cơ đang bủa vây. Cô biết, từ chối Tấn Bằng không chỉ khiến anh ta phật ý mà còn có thể dẫn đến những rắc rối sau này. Nhưng cô không cho phép mình lùi bước. Với cô, giữ vững phẩm giá còn quan trọng hơn bất kỳ thứ gì khác.
Thảo Nhi vừa trở về bàn làm việc thì một thông báo mới hiện lên trên màn hình. Đó là email từ Quân Nam, trưởng phòng của cô. Lời lẽ ngắn gọn và súc tích như mọi khi, anh nhắc cô về buổi họp tổng kết cuối tuần, nơi cô sẽ được vinh danh vì dự án vừa hoàn thành xuất sắc.
Đọc xong email, Thảo Nhi không khỏi mỉm cười. Cô biết rằng, dù những nỗ lực của mình được ghi nhận, thì đằng sau đó luôn có sự giúp đỡ âm thầm từ anh. Quân Nam là người luôn bảo vệ cô trong mọi tình huống, từ việc đề xuất ý kiến đến việc đối mặt với những lời dị nghị không mấy dễ chịu trong văn phòng.
Nhưng sự quan tâm lặng lẽ ấy không qua mắt được những đồng nghiệp xung quanh. Trong văn phòng, không ai không nhận ra ánh mắt dịu dàng mà Quân Nam dành cho Thảo Nhi mỗi khi họ trò chuyện. Anh là một người đàn ông điềm đạm, chững chạc, và quan trọng nhất, khác hoàn toàn với vẻ ngạo mạn của Tấn Bằng.
Chiều hôm đó, khi Thảo Nhi đang tập trung vào công việc, Quân Nam bước tới bên bàn cô, tay cầm một tập tài liệu. "Thảo Nhi, đây là tài liệu bổ sung cho báo cáo em đang làm. Anh nghĩ nó sẽ hữu ích," anh nói, giọng trầm ấm.
"Cảm ơn anh, trưởng phòng." Cô ngước lên, nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt toát lên sự biết ơn chân thành.
Quân Nam thoáng đỏ mặt, vội vàng quay đi để che giấu cảm xúc. Nhưng ánh mắt anh chạm phải vài gương mặt khác trong phòng – những gương mặt đang nhìn họ đầy soi mói và ghen tức.
"Chắc là tài liệu đặc biệt dành riêng cho Thảo Nhi rồi," một giọng nữ vang lên, vừa đủ để mọi người nghe thấy. Đó là Minh Trang, một đồng nghiệp nổi tiếng đanh đá, luôn ganh tị với thành công của Thảo Nhi.
"Chị Trang, em nghĩ đây là tài liệu chung mà thôi, không có gì đặc biệt cả," Thảo Nhi đáp lại, giọng điềm đạm, nhưng Minh Trang nhếch môi cười nhạt, tỏ vẻ không tin.
Từ góc phòng, Quân Nam thở dài. Anh biết, sự quan tâm anh dành cho Thảo Nhi không chỉ khiến cô chịu thêm áp lực mà còn làm tăng thêm sự ghen ghét từ những đồng nghiệp nữ khác. Nhưng anh không thể làm khác được. Từng lời nói, từng hành động của anh, dù nhỏ nhặt, đều xuất phát từ tình cảm chân thành mà anh không dám bày tỏ.
Khi buổi chiều dần trôi qua, Thảo Nhi bắt gặp ánh mắt Quân Nam nhìn cô từ xa, ánh mắt đầy sự lo lắng và quan tâm. Cô hiểu anh muốn bảo vệ cô, nhưng cũng biết rõ rằng, càng có nhiều người đứng về phía mình, cô càng trở thành tâm điểm cho những kẻ ganh ghét tấn công. Trong lòng cô thoáng gợn một nỗi buồn khó tả, nhưng nụ cười của cô vẫn giữ nguyên khi đáp lại anh.
Sau giờ làm việc, Quân Nam tình cờ gặp Thảo Nhi tại quầy pha cà phê chung của văn phòng. Cô đang chuẩn bị một tách trà xanh, ánh mắt chăm chú, dáng vẻ ung dung khiến anh bất giác mỉm cười. "Công việc hôm nay có vẻ bận rộn nhỉ?" Anh bắt chuyện, cố giữ giọng thật tự nhiên.
Thảo Nhi khẽ gật đầu, mỉm cười xã giao. "Cũng như mọi ngày thôi, nhưng em thấy ổn, cảm ơn anh đã hỏi."
Anh đứng bên cạnh, định nói thêm gì đó, nhưng không khí giữa họ lại rơi vào sự im lặng ngắn ngủi. Đối với Thảo Nhi, những cuộc trò chuyện với Quân Nam luôn xoay quanh công việc, và cô chưa từng cảm thấy điều đó cần phải thay đổi. Dù biết anh quan tâm đến mình nhiều hơn mức bình thường, nhưng cô không muốn tạo ra bất kỳ ảo tưởng hay hy vọng nào.
"À, báo cáo hôm nay em làm tốt lắm. Anh đã gửi nhận xét của mình lên ban lãnh đạo. Chắc chắn em sẽ nhận được phản hồi tích cực thôi." Giọng anh đầy chân thành, nhưng Thảo Nhi chỉ mỉm cười nhạt, đáp lại một cách lịch sự.
"Cảm ơn anh, em rất trân trọng sự hỗ trợ của anh."
Lời nói của cô, tuy lịch sự nhưng rõ ràng, như một bức tường ngăn cách vô hình. Quân Nam nhận ra điều đó, và dù anh không trách cô, anh không thể phủ nhận cảm giác hụt hẫng trong lòng. Nhưng với Thảo Nhi, mọi mối quan hệ trong công việc đều cần được giữ đúng giới hạn, nhất là trong một môi trường đầy rẫy những lời đồn thổi như thế này.
Khi cô rời đi, để lại tách trà còn vương chút hơi ấm, Quân Nam vẫn đứng đó, lặng nhìn theo. Với anh, cô như một ánh sáng rực rỡ mà anh không thể chạm tới, một sự ngưỡng mộ mà anh chỉ có thể giữ trong lòng.
Đôi khi, vào những buổi tối yên tĩnh, khi Thảo Nhi khép lại màn hình laptop và ngả người trên chiếc ghế sofa nhỏ trong căn hộ của mình, cô thường bất giác nhớ lại những khoảnh khắc khó xử đã trải qua. Đối với nhiều người, thành công thường đi kèm sự ngưỡng mộ, nhưng đối với cô, thành công lại trở thành lý do để bị ghen ghét, soi mói, từ đồng nghiệp cho đến những người cô chưa từng nghĩ sẽ gặp. Và trong những ký ức ấy, hình ảnh của bà Trịnh Mai – phu nhân tập đoàn Nam Khôi – vẫn luôn là một dấu ấn không thể quên.
Trong một buổi chiều lộng gió, tại một quán cà phê sang trọng với không gian yên tĩnh và riêng tư, Thảo Nhi bước vào, dáng vẻ thanh lịch nhưng không kém phần tự tin. Ngồi sẵn ở đó là bà Trịnh Mai, phu nhân của tập đoàn Nam Khôi, người phụ nữ mà bất cứ ai trong giới doanh nhân cũng phải kính nể. Bà mặc một chiếc váy thanh lịch, từng đường nét trên khuôn mặt đều toát lên sự quý phái và quyền lực.
"Thảo Nhi, mời cô ngồi," bà Mai cất giọng, nhẹ nhàng nhưng không che giấu sự uy nghiêm.
"Cảm ơn phu nhân," Thảo Nhi đáp lại, ngồi xuống đối diện với một thái độ điềm tĩnh, không chút nao núng trước người phụ nữ quyền lực này.
Bà Mai ngắm nhìn cô trong giây lát, như để đánh giá. "Tôi đã nghe nhiều về cô, Thảo Nhi. Một cô gái trẻ tài giỏi và xuất sắc. Điều đó giải thích vì sao Tấn Bằng... lại chú ý đến cô."
Nghe đến tên Tấn Bằng, Thảo Nhi không tỏ ra ngạc nhiên. Cô đã đoán được lý do của cuộc gặp gỡ này. Với nụ cười nhạt trên môi, cô đáp: "Cảm ơn phu nhân đã dành lời khen. Nhưng tôi tin rằng sự chú ý của giám đốc Tấn Bằng chỉ là hiểu lầm. Tôi không có bất kỳ mối quan hệ cá nhân nào với anh ấy ngoài công việc."
Bà Mai khẽ gật đầu, ánh mắt sắc sảo không rời khỏi cô. "Tôi là một người mẹ, Thảo Nhi. Và như bất kỳ người mẹ nào, tôi luôn mong muốn những điều tốt đẹp nhất cho con trai mình. Tôi hy vọng cô hiểu rằng, gia đình tôi rất coi trọng sự phù hợp trong các mối quan hệ. Môn đăng hộ đối không chỉ là truyền thống, mà còn là điều cần thiết để duy trì sự vững bền của tập đoàn."
Thảo Nhi lắng nghe, không cắt ngang, nhưng ánh mắt cô trở nên kiên định hơn. "Phu nhân, tôi hoàn toàn hiểu và tôn trọng điều đó. Nhưng tôi muốn khẳng định lại rằng tôi không có tình cảm với giám đốc Tấn Bằng. Mọi hành động và thái độ của tôi đều giữ đúng chuẩn mực nơi công sở. Tôi tin rằng, phu nhân có thể yên tâm về điều này."
Bà Mai hơi nhướn mày trước sự thẳng thắn của Thảo Nhi. "Vậy thì tốt. Nhưng tôi nghĩ, để tránh những rắc rối không đáng có, cô nên cân nhắc việc chuyển lên tổng bộ. Ở đó, cô sẽ có cơ hội phát triển sự nghiệp tốt hơn, mà cũng tránh được những hiểu lầm không mong muốn."
Thảo Nhi hít một hơi sâu, giọng cô trở nên cương quyết hơn. "Tôi cảm ơn sự quan tâm của phu nhân, nhưng tôi xin phép từ chối. Tôi đang hoàn thành tốt công việc hiện tại và không muốn thay đổi chỉ vì những lời đồn thổi. Tôi mong rằng quyết định này không khiến phu nhân hiểu lầm về ý định của tôi."
Bà Mai nhìn cô, đôi mắt ánh lên vẻ vừa ngạc nhiên vừa tán thưởng trước sự tự tin của cô gái trẻ. Bà cười nhẹ, lần đầu tiên trong cuộc trò chuyện này: "Cô thực sự rất khác biệt, Thảo Nhi. Thôi được, tôi sẽ tin vào lời cô. Nhưng nhớ rằng, nếu cô thay đổi ý định, cánh cửa tổng bộ luôn rộng mở."
Cuộc trò chuyện kết thúc, và Thảo Nhi rời đi, để lại một ấn tượng mạnh trong lòng bà Mai. Trên đường về, cô không khỏi
suy nghĩ về sự phức tạp của môi trường này, nhưng cô biết rõ, mình phải giữ vững lập trường và không để ai hay điều gì lung lay ý chí.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com