Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 14: HÀNH TRÌNH TÌM KIẾM VÀ BÓNG MA TREO LƠ LỬNG

Trong khi Tuyết Nhi và Lệ An đang ẩn mình trong căn hộ an toàn, nỗ lực phục hồi cả về thể chất lẫn tinh thần, từng chút một xây dựng lại cuộc sống đổ nát từ đống tro tàn của bi kịch, thì ở một nơi khác, cách xa hàng trăm cây số, phóng viên Mai Anh đang bắt đầu một hành trình đầy hiểm nguy, gần như đơn độc. Cuộc điện thoại với cựu kỹ thuật viên của Bệnh viện Thiên An – một tia hy vọng mỏng manh nhưng rực sáng, đủ để xua tan màn đêm u tối – đã thôi thúc cô lên đường ngay lập tức. Mai Anh hiểu rõ tầm quan trọng của nhân chứng này; đó không chỉ là một lời khai, mà là bằng chứng sống, là chìa khóa để lật đổ đế chế đen tối của Bác sĩ Lương và phơi bày sự thật kinh hoàng ra ánh sáng, cứu vớt những sinh linh khác.

Mai Anh chuẩn bị kỹ lưỡng cho chuyến đi, từng chi tiết nhỏ đều được tính toán một cách tỉ mỉ. Cô không đi máy bay hay xe khách công cộng, những phương tiện dễ bị theo dõi và kiểm soát, mà chọn một chiếc xe thuê cũ kỹ, màu xám bạc, và đi bằng những con đường vòng, liên tục thay đổi lộ trình, đôi khi men theo những con đường đất nhỏ hẹp để đánh lạc hướng bất kỳ kẻ theo dõi nào. Cô biết, Bệnh viện Thiên An không chỉ có tiền và quyền lực vô biên, mà còn có khả năng giám sát tinh vi, với những công nghệ tiên tiến không thua kém bất kỳ cơ quan tình báo nào. Mỗi cuộc điện thoại, mỗi tin nhắn đều có thể bị chặn, bị giải mã trong tích tắc. Vì vậy, cô hạn chế tối đa việc liên lạc, chỉ sử dụng điện thoại dùng một lần và sim rác khi thật sự cần thiết, và chỉ gọi đến những số an toàn được mã hóa, với tần suất thưa thớt nhất có thể. Chiếc vali nhỏ gọn của cô chỉ chứa vài bộ quần áo đơn giản, một ít thức ăn dự trữ, bản đồ giấy cũ kỹ và một con dao găm nhỏ giấu kín – sự chuẩn bị cho một chuyến đi không hề an toàn.

Người cựu kỹ thuật viên, tên là Hoàng, sống ẩn dật tại một thị trấn miền núi xa xôi, heo hút, nơi khó có thể bị phát hiện bởi bàn tay vươn dài của Thiên An. Đó là một vùng đất chìm trong sương mù và cô tịch, với những ngôi nhà gỗ cũ kỹ nằm rải rác trên triền đồi, được bao bọc bởi những hàng cây thông già, rì rào trong gió, như những lời thì thầm của quá khứ. Mai Anh mất gần hai ngày lái xe, băng qua những cung đường đèo hiểm trở, uốn lượn như con rắn khổng lồ, những cánh rừng bạt ngàn với hàng trăm cây cổ thụ vươn mình sừng sững, và những ngôi làng hẻo lánh chìm trong sương sớm. Càng đi sâu vào vùng núi, cô càng cảm thấy sự cô lập và nguy hiểm bủa vây. Bóng đêm ở đây dường như đặc quánh hơn, nuốt chửng mọi ánh sáng, và tiếng gió rừng hun hút như lời thì thầm của những linh hồn bị mắc kẹt, những bí mật chưa được phơi bày.

Trong những ngày Mai Anh vắng mặt, không khí tại căn hộ an toàn của Tuyết Nhi và Lệ An vẫn nặng nề bởi sự lo lắng và cảm giác bất an không ngừng. Mặc dù có những người bảo vệ túc trực, vũ trang đầy đủ, với ánh mắt cảnh giác quét qua từng ngóc ngách, từng bóng cây bên ngoài, nhưng cảm giác bị theo dõi, bị đe dọa vẫn không ngừng bủa vây họ, như một sợi dây vô hình siết chặt lấy cổ họng. Luật sư Hùng liên tục cập nhật thông tin về những động thái mới nhất của Bệnh viện Thiên An. Họ đang đẩy mạnh việc bôi nhọ Tuyết Nhi trên các phương tiện truyền thông không chính thống, từ những trang tin lá cải, các blog ẩn danh đến các diễn đàn đen trên mạng xã hội. Chúng vẽ ra một hình ảnh một bệnh nhân tâm thần bất ổn, hoang tưởng, với những lời khai bịa đặt, và muốn lợi dụng câu chuyện chuyển giới để kiếm tiền, để trục lợi cá nhân từ sự thương hại của công chúng.

"Họ muốn dư luận mất niềm tin vào lời khai của Tuyết Nhi trước khi chúng ta kịp hành động pháp lý," Luật sư Hùng nói qua điện thoại vệ tinh được mã hóa, giọng ông ấy trầm và đầy lo lắng. "Đó là chiêu bài bẩn thỉu của họ, một cuộc chiến truyền thông nhằm bóp méo sự thật, làm suy yếu lòng tin. Chúng ta phải nhanh hơn, phải phản công trước khi họ làm suy yếu niềm tin của công chúng và khiến vụ án của chúng ta trở nên yếu ớt."

Tuyết Nhi, dù đã được chuẩn bị tâm lý kỹ lưỡng bởi các chuyên gia, vẫn không khỏi cảm thấy bị tổn thương sâu sắc khi đọc những bài viết đầy ác ý đó. Những lời lẽ cay độc, những hình ảnh bị cắt ghép méo mó về cô, những bình luận miệt thị đã tái hiện lại những nỗi đau mà cô đã cố gắng chôn vùi, những mặc cảm về cơ thể mới lại dâng lên, như một làn sóng thủy triều nhấn chìm cô trong sự tuyệt vọng. Lệ An luôn ở bên cạnh, nắm chặt tay cô, đôi khi ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc cô, đọc to những bình luận tích cực hiếm hoi từ những người còn giữ niềm tin vào công lý, và liên tục trấn an Tuyết Nhi rằng đó chỉ là những lời nói dối, những chiêu trò tuyệt vọng của kẻ yếu thế, kẻ đang ở thế bị động.

"Họ càng sợ hãi, họ càng dùng những thủ đoạn hèn hạ này," Lệ An nói, ánh mắt cô ấy đầy sự phẫn nộ, nhưng giọng điệu vẫn giữ được sự bình tĩnh và kiên định. "Điều đó chứng tỏ chúng ta đã đi đúng hướng, đã chạm vào điểm yếu của họ, đã khiến chúng phải run sợ. Chúng ta không thể để những lời đó làm mình gục ngã, Tuyết Nhi. Em mạnh mẽ hơn những lời lẽ đó nhiều."

Cũng trong khoảng thời gian này, nỗi lo về số phận của Minh càng trở nên ám ảnh, đè nặng lên tâm trí Tuyết Nhi và Lệ An. Không có bất kỳ tin tức nào về anh ta. Điện thoại của anh không có tín hiệu, các tài khoản mạng xã hội đều im bặt một cách đáng sợ, như thể anh chưa từng tồn tại trên đời này. Mọi cuộc tìm kiếm đều vô vọng. Sự im lặng đáng sợ này khiến Tuyết Nhi và Lệ An luôn nơm nớp lo sợ điều tồi tệ nhất. Họ cố gắng không nghĩ đến, nhưng hình ảnh Minh bị bắt, bị tra tấn dã man, hoặc bị thủ tiêu luôn lởn vởn trong tâm trí họ, như một bóng ma không ngừng đeo bám, một gánh nặng lương tâm khổng lồ. Tuyết Nhi cảm thấy một sự tội lỗi sâu sắc đang gặm nhấm. Minh đã gặp nguy hiểm, thậm chí có thể đã phải đánh đổi bằng chính mạng sống của mình, chỉ vì giúp đỡ cô. Cô ấy tự hứa với lòng mình, nếu Minh an toàn, cô sẽ làm mọi thứ để giúp anh ta. Cô sẽ không bao giờ quên ơn anh, và sẽ tìm cách trả ơn xứng đáng, dù có phải trả giá bằng bất cứ giá nào.

Ngoài nỗi lo về Minh, Tuyết Nhi còn phải đối mặt với những hệ lụy tâm lý sâu sắc từ việc biến đổi giới tính. Dù Lệ An đã chấp nhận và yêu thương cô vô điều kiện, bất chấp mọi sự thay đổi về thể xác, nhưng Tuyết Nhi vẫn vật lộn hàng ngày với danh tính mới của mình. Mỗi khi nhìn vào gương, cô vẫn thấy hình ảnh của một người đàn ông xa lạ, một kẻ mà cô không hề quen biết, không có bất kỳ ký ức nào về "anh ta". Đôi mắt ấy không phải mắt cô, sống mũi ấy không phải của cô, và cả gương mặt góc cạnh đó cũng xa lạ, như nhìn vào một bức tượng không hồn. Giọng nói của cô, giờ đây trầm khàn và mạnh mẽ hơn, dáng đi, cử chỉ... mọi thứ đều không còn là của Lâm Tuyết Nhi trước đây, cô gái mà cô từng quen thuộc và yêu quý. Cô cảm thấy lạc lõng trong chính cơ thể mình, như một linh hồn bị mắc kẹt trong một nhà tù xa lạ, không lối thoát.

Các chuyên gia tâm lý từ tổ chức nhân quyền đã bắt đầu các buổi trị liệu cho Tuyết Nhi, một quá trình dài và đầy thử thách, đòi hỏi sự kiên nhẫn và dũng cảm tột cùng. Họ giúp cô đối diện với những nỗi sợ hãi, những mặc cảm và những tổn thương tâm lý sâu sắc, từng chút một gỡ bỏ những nút thắt trong tâm hồn. Họ khuyến khích cô nói ra, chia sẻ mọi thứ mà cô đang phải chịu đựng, những suy nghĩ đen tối nhất, những cơn ác mộng kinh hoàng, những mặc cảm về sự "khác biệt". Tuyết Nhi bắt đầu học cách gọi tên những cảm xúc của mình, học cách chấp nhận sự thật rằng cô đã thay đổi về thể xác, nhưng linh hồn cô vẫn là cô, vẫn là Lâm Tuyết Nhi, người con gái mạnh mẽ và kiên cường, với trái tim đầy yêu thương.

"Cô không phải là một người đàn ông bị biến đổi thành phụ nữ, hay ngược lại," chuyên gia tâm lý ôn tồn giải thích trong một buổi trị liệu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy sức mạnh. "Cô là một con người đã trải qua một sự thay đổi cơ thể cực lớn, một sự kiện hi hữu và đau đớn. Việc cô cảm thấy bơ vơ, xa lạ với chính mình là hoàn toàn bình thường, là phản ứng tự nhiên của tâm trí. Điều quan trọng là cô phải tìm lại được con người bên trong mình, nhận ra giá trị của bản thân, và học cách sống với cơ thể này, học cách biến nó thành một phần của mình, biến nó thành một sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn và đấu tranh cho công lý."

Tuyết Nhi bắt đầu tập thể dục nhẹ nhàng trong không gian căn hộ, học cách kiểm soát cơ thể mới, làm quen với những cử động của nó, những khối cơ bắp rắn chắc mà trước đây cô không có. Cô ấy cũng tập nói chuyện trước gương, cố gắng làm quen với giọng nói trầm hơn của mình, tìm cách tạo ra một phong thái mới, một bản sắc mới cho chính mình, kết hợp giữa quá khứ và hiện tại, chấp nhận sự dung hòa. Dù quá trình này rất khó khăn và đầy nước mắt, có những lúc cô muốn bỏ cuộc, muốn buông xuôi tất cả, muốn kết thúc mọi đau khổ, nhưng Tuyết Nhi biết cô phải cố gắng. Cô không thể mãi mãi chìm đắm trong sự tuyệt vọng. Cô có Lệ An, có những người đang giúp đỡ, và cô có một cuộc chiến cần phải chiến đấu vì chính mình và vì công lý cho những nạn nhân khác, những người có thể đang chịu đựng số phận tương tự, những người không có tiếng nói.

Sau gần hai ngày di chuyển, băng qua hàng trăm cây số đường rừng núi hiểm trở, Mai Anh cuối cùng cũng đến được thị trấn nhỏ nơi Hoàng sinh sống. Đó là một nơi hẻo lánh, chỉ có vài ngôi nhà gỗ cũ kỹ nằm rải rác trên triền đồi, được bao bọc bởi những hàng cây thông già, rì rào trong gió, tạo nên một không khí u tịch, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Hoàng sống trong một căn nhà nhỏ, đơn sơ, với khu vườn rau xanh mướt và đàn gà chạy quanh, tạo nên một vẻ ngoài yên bình giả tạo. Anh ta trông gầy gò, hốc hác, mái tóc bạc trắng, đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi và sợ hãi, như một người đã sống trong bóng tối quá lâu, bị ám ảnh bởi những gì mình đã chứng kiến.

Mai Anh giới thiệu bản thân và mục đích chuyến đi một cách cẩn trọng, từng lời nói đều được cân nhắc kỹ lưỡng. Ban đầu, Hoàng tỏ ra cực kỳ cảnh giác và từ chối nói chuyện, ánh mắt anh ta đầy hoài nghi và sợ hãi, liên tục liếc nhìn ra cửa sổ như thể có ai đó đang rình rập. Anh ta liên tục nói rằng anh ta không biết gì, rằng anh ta đã nghỉ việc và không muốn liên quan đến Bệnh viện Thiên An nữa, muốn sống yên ổn phần đời còn lại.

"Tôi biết ông đang sợ," Mai Anh nói, giọng cô ấy mềm mỏng nhưng kiên định, ánh mắt nhìn thẳng vào Hoàng, truyền cho anh ta sự chân thành. "Nhưng nếu ông cứ im lặng, họ sẽ tiếp tục làm những điều kinh khủng đó. Sẽ có thêm nhiều người khác trở thành nạn nhân như Lâm Tuyết Nhi. Lương tâm ông có cho phép không? Ông có thể sống thanh thản với những gì mình biết không?"

Mai Anh đưa ra tập hồ sơ mà Lệ An đã mạo hiểm lấy được, đặc biệt là phần về Bác sĩ Lương – Lương Tuấn Kiệt và những thí nghiệm phi nhân tính của hắn. Khi nhìn thấy những dòng chữ đó, Hoàng bỗng run rẩy dữ dội, cơ thể anh ta co rúm lại. Anh ta cúi đầu xuống, hai tay ôm mặt, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má hốc hác, từng tiếng nức nở bật ra, như trút bỏ gánh nặng bao năm. "Tôi đã biết từ lâu rồi," Hoàng thì thầm, giọng anh ta khàn đặc, đứt quãng, "Họ đã biến tôi thành một kẻ đồng lõa, một công cụ trong tội ác của họ. Tôi đã từng cố gắng thoát ra, nhưng họ... họ quá mạnh. Họ đe dọa gia đình tôi, con cái tôi... Tôi không còn lựa chọn nào khác."

Hoàng bắt đầu kể câu chuyện của mình, từng lời như cứa vào không khí, đầy sự dằn vặt và hối hận. Anh ta là một kỹ thuật viên tài năng, từng có hoài bão, bị Bệnh viện Thiên An lôi kéo vào "Dự án Phoenix" với những lời hứa hẹn về nghiên cứu đột phá và y học tiên tiến, về việc cứu sống những sinh mạng tưởng chừng đã mất, về việc mở ra kỷ nguyên mới của y học. Ban đầu, anh ta tin rằng mình đang làm việc có ích cho nhân loại, rằng họ đang tìm cách cứu sống những người cận kề cái chết. Nhưng dần dần, anh ta nhận ra bản chất tàn độc của dự án. Họ không chỉ "cứu sống" bệnh nhân bằng cách biến đổi giới tính một cách phi đạo đức, cưỡng ép họ thay đổi hoàn toàn cuộc đời, mà còn biến họ thành những "vật thí nghiệm" để nghiên cứu sâu hơn về khả năng điều khiển gen và tái tạo tế bào, nhằm mục đích tạo ra một thế hệ "người chuyển đổi" theo ý muốn của họ, những con người hoàn hảo theo tiêu chuẩn điên rồ của Bác sĩ Lương, những người có thể bị điều khiển và thao túng.

"Bác sĩ Lương... hắn ta là một kẻ điên loạn, một con quỷ đội lốt thiên tài!" Hoàng nói, giọng anh ta run lên bần bật, đầy sự căm phẫn và ghê tởm. "Hắn ta bị ám ảnh bởi việc tạo ra những 'sản phẩm' hoàn hảo từ những người bị thương nặng, từ những cơ thể tan nát sau tai nạn. Hắn ta tin rằng đó là cách duy nhất để duy trì sự sống, để bất tử hóa con người, để vượt lên trên cả Đấng tạo hóa. Hắn ta đã từng là một nạn nhân, và giờ hắn ta lại trở thành một con quái vật, một kẻ điều hành dự án đầy tội ác, không còn chút nhân tính."

Hoàng tiết lộ thêm rằng Bệnh viện Thiên An có một mạng lưới rộng lớn, bao gồm các nhà tài trợ bí ẩn là những tập đoàn đa quốc gia khổng lồ muốn độc quyền công nghệ sinh học, các chính trị gia tham nhũng cấp cao để bao che cho các hoạt động phi pháp, và thậm chí là những thành phần xã hội đen để bảo vệ bí mật của họ bằng mọi giá, không từ thủ đoạn nào. Bất kỳ ai cố gắng tiết lộ sự thật đều bị đe dọa hoặc biến mất một cách bí ẩn, không để lại dấu vết, như chưa từng tồn tại trên đời. Anh ta đã từng chứng kiến nhiều điều kinh khủng và phải sống trong sợ hãi suốt nhiều năm qua, ẩn mình khỏi thế giới để bảo vệ bản thân và gia đình.

"Tôi đã lưu giữ một số bằng chứng, một số tài liệu mật về dự án," Hoàng nói, giọng anh ta trở nên kiên quyết hơn, nỗi sợ hãi dần nhường chỗ cho sự căm phẫn và quyết tâm. "Tôi sợ một ngày nào đó họ sẽ tìm đến tôi, nên tôi đã sao lưu tất cả vào một ổ cứng di động và giấu nó ở một nơi an toàn, nơi mà họ không bao giờ nghĩ tới, một nơi mà tôi tưởng chừng sẽ không bao giờ cần dùng đến."

Mai Anh cảm thấy tim mình đập mạnh, một sự phấn khích trào dâng, pha lẫn cảm giác choáng váng trước những gì Hoàng vừa kể. Đây chính là bằng chứng mà cô cần, một chìa khóa vàng để mở ra cánh cửa sự thật và sụp đổ Thiên An. Hoàng đưa cho Mai Anh địa chỉ của một két sắt an toàn ở một ngân hàng nhỏ tại một thành phố khác, nơi anh ta cất giữ ổ cứng.

"Tôi sẽ đi cùng cô," Hoàng nói, ánh mắt anh ta đầy quyết tâm, "Tôi không thể sống trong sợ hãi mãi được nữa. Tôi phải đứng ra làm chứng. Vì lương tâm của tôi, và vì những nạn nhân khác đã phải chịu đựng. Tôi sẽ đối mặt với họ, tôi sẽ nói ra tất cả, dù phải trả giá bằng cả mạng sống của mình."

Mai Anh và Hoàng lập tức lên đường đến thành phố có két sắt, mang theo hy vọng và cả những hiểm nguy rình rập. Trên đường đi, họ liên tục thay đổi phương tiện, từ xe buýt đến tàu hỏa, rồi lại thuê xe máy, taxi, cẩn trọng từng chút một, luôn nhìn trước ngó sau, cảnh giác với mọi chiếc xe lạ, mọi ánh mắt dõi theo. Mai Anh gọi điện cho Luật sư Hùng, thông báo về tình hình và về bằng chứng mới.

"Tuyệt vời! Tuyệt vời!" Luật sư Hùng thốt lên qua điện thoại, giọng ông ấy đầy phấn khởi, không giấu được sự vui mừng. "Đó là bằng chứng chúng ta cần để lật đổ Bệnh viện Thiên An. Hãy cẩn thận hết mức có thể, Mai Anh. Họ sẽ không để yên đâu. Tôi sẽ điều người tới hỗ trợ các bạn ngay lập tức, đảm bảo an toàn tối đa."

Trong khi đó, tại căn hộ an toàn, Tuyết Nhi và Lệ An đang trải qua những ngày tháng đầy biến động về mặt cảm xúc. Họ cùng nhau tập luyện những bài thể dục nhẹ nhàng, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện về quá khứ và những ước mơ về tương lai, cùng nhau vẽ ra một viễn cảnh tươi sáng hơn. Tuyết Nhi bắt đầu học cách yêu thương cơ thể mới của mình, không phải vì vẻ ngoài, mà vì đó là nơi Lệ An đã chấp nhận và yêu thương cô, là nơi cô tìm thấy sức mạnh mới. Cô ấy cũng bắt đầu tự tin hơn vào bản thân, vào khả năng chiến đấu của mình, nhận ra rằng cô không còn là nạn nhân yếu đuối nữa, mà là một chiến binh, một người sẽ đứng lên đòi lại công lý.

Tuy nhiên, những dấu hiệu bất thường cũng bắt đầu xuất hiện, len lỏi vào sự yên bình mong manh của họ. Những người bảo vệ bên ngoài căn hộ trở nên căng thẳng hơn, thường xuyên trao đổi ánh mắt lo lắng, siết chặt vũ khí trong tay. Có những chiếc xe lạ thường xuyên xuất hiện quanh khu vực, dừng lại vài phút rồi lại biến mất, như những bóng ma theo dõi, thăm dò. Và một đêm nọ, hệ thống camera an ninh của căn hộ đột nhiên bị nhiễu sóng trong vài phút, màn hình chập chờn rồi tối đen, một sự cố mà các chuyên gia an ninh không thể giải thích, khiến mọi người lo lắng tột độ, cảm giác nguy hiểm ập đến.

"Họ đã tìm ra chúng ta rồi sao?" Lệ An thì thào, ánh mắt lo lắng nhìn Tuyết Nhi, giọng cô ấy run rẩy, siết chặt tay Tuyết Nhi, như tìm kiếm điểm tựa.

Tuyết Nhi siết chặt tay Lệ An. Cô ấy biết, cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc. Dù bằng chứng có mạnh mẽ đến đâu, Bệnh viện Thiên An sẽ không dễ dàng buông tha. Họ sẽ chiến đấu đến cùng, và họ đã sẵn sàng.

Sau hành trình đầy thử thách, Mai Anh và Hoàng cuối cùng cũng lấy được ổ cứng từ két sắt. Bên trong là một kho báu thông tin: hàng loạt tài liệu mật, hồ sơ bệnh án chi tiết của hàng trăm nạn nhân bị "chuyển đổi" cưỡng bức, danh sách các nhà tài trợ và những người có liên quan trong giới chính trị, những tập đoàn khổng lồ. Đặc biệt, có cả những báo cáo nghiên cứu về "Dự án Phoenix" và những tác dụng phụ kinh hoàng của nó lên tâm lý và thể chất con người, những hậu quả khủng khiếp mà không ai ngờ tới. Nhưng điều chấn động nhất là những video ghi lại cảnh các ca phẫu thuật biến đổi giới tính cưỡng bức, với hình ảnh chân thực đến rợn người, những tiếng la hét, những gương mặt biến dạng vì đau đớn. Và cuối cùng, những lời khai của các kỹ thuật viên khác đã cố gắng rời khỏi dự án nhưng bị đe dọa, bị dập tắt tiếng nói, bị ép buộc phải im lặng.

Đây là bằng chứng không thể chối cãi, một quả bom hẹn giờ có thể thổi tung Bệnh viện Thiên An, phơi bày mọi tội ác của chúng ra ánh sáng, đưa chúng ra trước công lý toàn cầu.

Mai Anh lập tức gửi toàn bộ dữ liệu đến Luật sư Hùng và tổ chức nhân quyền thông qua một đường truyền an toàn tuyệt đối, được mã hóa nhiều lớp, đảm bảo không thể bị đánh cắp hay chặn lại. Cô ấy cũng bắt đầu chuẩn bị một bài báo chấn động, một bản điều tra sâu rộng, với những bằng chứng không thể bác bỏ, sẵn sàng công bố khi có hiệu lệnh từ luật sư, để gây áp lực tối đa lên Bệnh viện Thiên An và buộc chúng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.

Cuộc gọi cuối cùng của Mai Anh về cho Tuyết Nhi và Lệ An mang theo một tia hy vọng rực rỡ, xua tan đi màn đêm lo lắng đang bao phủ căn hộ.

"Chúng ta đã có đủ bằng chứng rồi," Mai Anh nói, giọng cô ấy đầy tự tin và kiên quyết, vang vọng qua điện thoại, "Chúng ta sẽ chiến đấu. Và chúng ta sẽ thắng. Công lý sẽ thuộc về chúng ta, Tuyết Nhi, Lệ An."

Tuyết Nhi ôm chặt Lệ An, nước mắt lăn dài trên má cô ấy, nhưng đó là những giọt nước mắt của hy vọng và hạnh phúc, không còn là nỗi sợ hãi hay tuyệt vọng. Đây là khoảnh khắc mà họ đã chờ đợi bấy lâu, một tia sáng cuối đường hầm, một cánh cửa mới đã mở ra. Cuộc chiến pháp lý cam go sắp bắt đầu, một cuộc đối đầu không khoan nhượng. Nhưng Tuyết Nhi không còn sợ hãi. Cô ấy có Lệ An bên cạnh, có những người bạn đồng hành tin cậy, và quan trọng nhất, cô ấy có sự thật, một thứ vũ khí mạnh hơn bất kỳ thế lực đen tối nào.

Mặc dù Bệnh viện Thiên An có thể sẽ tăng cường các mối đe dọa, thậm chí là tấn công trực diện để bịt miệng họ, nhưng Tuyết Nhi biết rằng họ sẽ không gục ngã. Họ đã cùng nhau vượt qua quá nhiều khó khăn, và tình yêu của họ sẽ là sức mạnh lớn nhất để đối mặt với tất cả. Cuộc đời mới của Tuyết Nhi, dù bắt đầu từ một bi kịch đau đớn, nhưng giờ đây đã mở ra một chương mới đầy ý nghĩa, một chương của sự dũng cảm, công lý và tình yêu vĩnh cửu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com