Chap 7
Buổi trưa mười một giờ Soojin theo chân Tổng giám đốc rời khỏi công ty đi gặp khách hàng. Bởi vì không biết lái xe nên tất nhiên người lái sẽ là Tổng giám đốc.
Nàng cũng không ngạc nhiên khi Tổng giám đốc của nàng không có tài xế riêng, với những người có tính cách như cô thì trừ khi là việc vạn bất đắc dĩ nếu không cô sẽ tự mình làm lấy.
Đây cũng là lần đầu tiên được ngồi trên xe hơi, mà còn là loại xe đắt tiền nên Soojin vẫn có chút khẩn trương, nàng còn không biết thắt dây an toàn thế nào. Cũng may việc này không khiến Tổng giám đốc khó chịu, cô liền tự mình giúp nàng thắt dây an toàn.
Vì mặt mũi nên Soojin cũng âm thầm ghi nhớ cách thức để lỡ có lần sau sẽ tự thân vận động không phải phiền tới Tổng giám đốc.
Địa điểm hẹn là một nhà hàng cao cấp, Soojin cũng là lần đầu tiên được đến những nơi thế này. Nhưng vì không muốn Tổng giám đốc vì mình mà mất mặt nên nàng cũng không hề tỏ thái độ gì, vẫn là mặt mày nghiêm túc, mắt nhìn thẳng mà theo chân Tổng giám đốc đi lên thang máy.
Mặc dù bên ngoài thì như vậy nhưng trong lòng nàng cũng đang âm thầm cảm thán. "Có tiền quả nhiên chơi sang, một bữa ăn ở đây hẳn là cả nửa năm học phí của nàng rồi." Nghĩ đến cha mẹ ở quê cực khổ Soojin lại có chút ảo não, nhưng rất nhanh cũng điều chỉnh lại tâm trạng.
Tới nơi đã có khách hàng đợi sẵn, là hai người một nam một nữ, nữ dường như cũng là thư ký như nàng.
Sau khi hai bên chào hỏi nhau khách sáo vài câu thì cũng dần trò chuyện thoải mái hơn. Soojin vẫn im lặng ngồi bên cạnh Tổng giám đốc và lắng nghe hai người trao đổi, cảm thấy ý kiến gì đáng lưu tâm thì sẽ ghi chép lại cẩn thận. Vị khách hàng kia sau khi bàn bạc gần như ổn thoả với Shuhua thì mới quay sang Soojin nói .
"Vị trợ lý của Yeh tổng hình như mới thay đổi phải không, làm việc quả nhiên rất chăm chỉ."
Shuhua nghe vậy liền mỉm cười xã giao mà trả lời.
"Jang tổng thật tinh ý, đúng là nhân viên mới. Chưa hiểu công việc lắm nhưng bù lại rất là chăm chỉ."
Vị Jang tổng lại nói.
"Nhân viên của Yeh tổng quả nhiên cũng không chịu thua sếp. Không chỉ chăm chỉ giỏi giang mà còn đều là những trai tài gái sắc."
Shuhua nghe vậy thì chỉ mỉm cười không đáp lại. Soojin lại có chút ngại ngùng hơi cúi đầu lại vờ như đang ghi chép gì đó. Shuhua liếc qua nhưng cũng không có vạch trần.
Lúc này nhân viên nhà hàng cũng bắt đầu mang thức ăn lên. Bởi vì hợp tác đạt được như mong muốn nên hai bên không khí đều vui vẻ, trong khi Shuhua một bộ dáng tao nhã ăn cơm thì Soojin lại có chút luống cuống.
Bởi vì lần đầu tiên đi ăn với Tổng giám đốc lại trước mặt khách hàng nên cô không thể tránh được cảm giác hồi hộp, vẫn sợ làm mất mặt Tổng giám đốc nhà mình.
Trong lúc Soojin đang xoắn xuýt thì một miếng thịt bò được gắp vào trong chén cơm của nàng. Nàng ngước đầu lên chỉ thấy Tổng giám đốc mặt không biểu tình như thể người vừa gắp thức ăn cho nàng không phải là cô vậy. Nàng còn đang ngơ ngác lại nghe cô nói.
"Cứ tự nhiên giống như ngày thường là được, đừng câu nệ gì cả."
Nàng chỉ biết đỏ mặt cúi đầu ăn miếng thịt vừa được gắp cho. Thật không nghĩ Tổng giám đốc tuy lạnh lùng nhưng lại rất biết quan tâm người khác. Mặc dù bản thân nàng là người rất ít khi xấu hổ nhưng không hiểu sao lại xấu hổ khi được Tổng giám đốc quan tâm như vậy.
Cũng may Jang tổng kia và thư ký của anh ta cũng không có để tâm đến bên này nếu không nàng càng thấy ngại ngùng.
Trong khi đang ăn trưa thì Soojin nhận được điện thoại của Somi, nàng đành xin phép đứng lên đi nghe điện thoại, vừa nghe máy đã nghe cô bạn thân vồn vã hỏi.
"Soojin, cậu đâu rồi. Sao không thấy ra đi ăn trưa?"
"Mình hiện tại đang ở bên ngoài. Hôm nay phải cùng Tổng giám đốc đi gặp khách hàng, hiện tại cũng đang ăn trưa." Soojin đáp.
Minhye nghe vậy liền kích động nói.
"Trời ơi, thật ghen tị với cậu. Chắc hẳn bây giờ cậu đang ở trong một nhà hàng rất sang trọng phải không. Thức ăn ngon và cả rượu đắt tiền nữa."
Soojin có chút ngạc nhiên hỏi lại.
"Sao cậu lại biết?"
Somi khẽ hừ một tiếng rồi nói.
"Thì trên tivi xem đều như vậy còn gì... huhu. Tớ cũng muốn làm trợ lý tổng giám đốc. Tớ không muốn thức ăn ở căn tin nữa."
Soojin cũng bó tay với cô bạn thân rồi, cô bất đắc dĩ mà nói.
"Cậu nha, thức ăn ngon cũng không phải dễ ăn. Tớ thà đi căn tin mà ăn cơm bình dân lại thấy vui vẻ."
"Cậu chính là có phúc mà không biết hưởng." Somi lại nói.
Soojin cũng mặc kệ cô bạn mà nói.
"Được rồi có gì buổi tối về ký túc xá nói. Tớ phải trở lại đây, nếu không sẽ làm mất mặt tổng giám đốc."
Somi cũng không làm khó mà cúp máy. Trở về bàn ăn Soojin hướng hai vị khách nói câu xin lỗi rồi ngồi xuống bên cạnh Shuhua, nàng có chút bối rối giải thích.
"Là bạn cùng thực tập với tôi. Cậu ấy không thấy tôi đi ăn cơm nên mới gọi hỏi thăm."
Shuhua chỉ hơi gật đầu xem như đã biết rồi lại im lặng ăn cơm. Bữa cơm cuối cùng cũng kết thúc.
Trên đường trở về công ty Shuhua bỗng nhiên hỏi Soojin.
"Em thích ăn món gì nhất."
Đối với xưng hô thay đổi đột ngột của Tổng giám đốc Soojin cũng có chút tiếp thu không kịp, mất vài giây sau nàng mới đáp.
"Là bánh ngọt ạ."
Động tác lái xe của Shuhua hơi mất thăng bằng một chút khiến chiếc xe hơi đảo. Cũng khiến trái tim bé nhỏ của Soojin sắp bay ra khỏi lồng ngực. Lúc lấy lại bình tĩnh Shuhua mới nói.
"Xin lỗi đã doạ em, chỉ là tôi có một người thân cũng thích ăn bánh ngọt như em nên nghe em nói tôi lại nhớ tới người đó."
Soojin cũng chỉ có thể lắc đầu cười nhẹ, chính nàng cũng không ngờ tổng giám đốc lạnh lùng này lại sẽ có lúc thất thố đến vậy. Nàng cũng thất ngạc nhiên khi bổng nhiên cô lại hỏi mình về sở thích cá nhân. Vị Tổng giám đốc này có đôi khi thật khó hiểu.
Trở về công ty buổi chiều vì thư ký đã trở về vị trí nên Soojin tất nhiên là an nhàn hơn. Thư ký cũng hỏi qua nàng về buổi gặp khách hàng và nàng cũng thật thà kể lại hết cho chị ấy. Chị ấy nghe xong thì nói.
"Yeh tổng của chúng ta là một nữ cường nhân thật sự chứ không phải trong tiểu thuyết đâu. Tất cả việc đại sự trong công ty cô ấy đều tự mình giải quyết. Kỳ thực nhiều khi thấy cô ấy làm việc không màng nghỉ ngơi đến nhân viên là chị còn thấy đau lòng nữa. Cả một công ty lớn như vậy mà một mình cô ấy phải gánh vác."
Soojin có chút tò mò hỏi.
"Chị ấy không có người thân phụ giúp sao?"
"Nghe nói gia đình cô ấy cũng chỉ có mình cô ấy là con, phía bên ba mẹ nuôi cũng không có con cái. Khi hai công ty xác nhập lại cũng là một mình cô ấy gánh vác, ba mẹ đều tuổi già nên không muốn can thiệp vào nữa."
Soojin nghĩ tới dáng người cao gầy có chút đơn bạc của Shuhua cũng có chút đau lòng và càng khâm phục chị ấy. Không hiểu vì sao lại thấy có hảo cảm với người đó nhiều hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com