Chap 25 ( Flashback)
Giyuu đứng dậy, chìa sẵn tay ra cho con người đang vừa cười vừa đập tay xuống sàn kia bám vào:
- Đưa tay đây nào
- Em xin lỗi... Chờ em 1 lát... Cho em thở xíu đã...
- Nhưng sàn nhà lạnh lắm-
- Không, em cứ ngồi đây đấy!
- Vâng thưa "bạn gái"
Nghe đến đây thôi là mặt Shinobu tắt nụ cười luôn, thay vào đó là cái biểu cảm vô cùng ngại. Cô đứng phắt dậy, miệng nói:
- Ai yêu đương gì với thầy?
- Chịu đứng dậy rồi hả? Sàn nhà lạnh lắm đấy!
- T-thầy có biết thầy vừa nói gì không?
- Sàn nhà lạnh à?
- Không, trước đấy cơ!
- À, tôi nghĩ là có thể vẫn có người theo dõi ta nên tôi mới gọi vậy cho đỡ nguy hiểm
- Thầy là cái đồ cơ hội thì có!
- Cứ cho là vậy đi - Anh nhún vai - Nhưng chắc là từ bây giờ đến lúc em thi đại học xong thì tôi phải bớt làm thế lại
- Thế còn sau khi em thi xong??
- Lúc đấy rồi tính tiếp.
- Thầy còn định tính toán gì nữa? Chị em mà biết là chị rút xương thầy ra để nấu canh hầm cho em ăn đấy!
- Chắc là em ấy chưa biết gì nhỉ - Giyuu lầm bầm
- Thôi bỏ đi!
Shinobu thở dài. Không hiểu vì lí do gì, ông thầy này cứ thỉnh thoảng làm mấy việc kì kì xong làm cô có cảm giác mình sắp bị sập bẫy đến nơi ấy! Nhưng im lặng thế này cũng không thoải mái lắm, cho nên cô quyết định đổi chủ đề:
- À, dạo gần đây thầy có hay mơ về người con gái kia nữa không?
- Cũng có, mà dạo này chúng đã rõ hơn trước rồi
Shinobu rơi vào trầm tư, cô đã nghĩ tại sao trong bao chủ đề cô có thể nói mà lại đi chọn đúng cái chủ đề kì lạ như thế này. Nhưng mà, đã đâm lao thì phải theo lao thôi!
- Vậy - Shinobu dựa lưng vào tường - Cô ấy đẹp chứ?
- Đẹp...
"Như em vậy..."
- Còn em? - Giyuu hỏi lại - Chàng trai trong giấc mơ kia?
- Anh ấy vẫn còn mờ nhạt lắm! Nhưng có lẽ điều đó đã làm em muốn tìm được người con trai ấy, để có thể tìm hiểu tại sao người đó lại chui vào giấc mơ của em
- Anh ta thế nào? Có điều gì thay đổi không?
Shinobu đưa mắt nhìn anh, rồi cô khép đôi mắt lại, mỉm cười:
- Có, anh ấy đã cười nhiều hơn và dịu dàng với em hơn một chút...
---------------------------------------------------------
Giyuu's POV
"Quạ! Quạ! Trùng trụ Kochou Shinobu đã hi sinh khi chiến đấu với thượng huyền nhị"
Tôi chợt tỉnh khỏi cơn mơ, thấy cả người như đang bị thiêu đốt. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy giấc mơ của mình rõ ràng đến vậy, và con quạ đó vừa nói tên "Kochou Shinobu" ? Đó chẳng phải là tên đầy đủ của Shinobu sao? Đã xảy ra chuyện gì? Trùng trụ ư? Đó là ai?... Đầu tôi tràn ngập các câu hỏi không có lời giải đáp. Người tôi bắt đầu trở nên nóng hơn, hơi thở cũng dần gấp gáp và tôi có thể tim mình đang đập mạnh tới mức muốn nhảy ra khỏi lồng ngực tôi lúc này. Có lẽ một cốc nước sẽ giúp tôi nhỉ? Tôi cố gắng nhấc cơ thể nặng nề của mình ra khỏi giường, vớ lấy cốc nước trên bàn và ra ngoài để lấy nước, tay tôi run run, còn đôi chân tôi thì bủn rủn đến cái mức mà tôi có cảm giác mình đang lết đúng hơn là đi. Khi tới gần tới chỗ bình nước, cảm giác mệt mỏi nhanh chóng xâm chiếm. Và... "Rầm", tôi ngã xuống sàn nhà tạo nên một âm thanh khá to. Hình ảnh cuối cùng tôi có thể thấy là cửa phòng Shinobu đang dần mở ra, cô học trò nhỏ chạy đến và liên tục gọi tên tôi, nhưng sau đó tôi lại chẳng nghe thấy gì nữa rồi... Chắc là tôi đã bất tỉnh, tôi đoán vậy bởi xung quanh tôi đang toàn là màu đen, ở đây lại chẳng có âm thanh gì khác ngoài tiếng nước chảy, và một giọng nói quen thuộc:
"Nè, Tomioka-san! Anh lại tự làm mình bị thương rồi kìa!"
"Anh Tomioka-san thích cá hồi hầm củ cải sao?"
"Mặt anh cứ như vậy thì chẳng cô nào lấy anh đâu!"
...
( Đoạn này sẽ chỉ là đoạn Giyuu hiện tại nhớ ra và kể lại thôi nha, tức là tất cả hành động, lời nói đều là của Giyuu kiếp trước)
Từng lời nói cứ lần lượt xuất hiện trong cái không gian yên ắng ấy, tôi cũng chẳng nhớ hết được cô gái kia đã nói gì, bởi cô ấy... nói nhiều quá. Cho tới khi những lời nói vu vơ ấy biến mất, thay vào đó là 1 đoạn kí ức chạy qua đầu tôi:
- "Nè, Tomioka-san, sau này nếu thế giới không còn quỷ nữa, anh có định lập gia đình không?"
Trước mắt tôi, 1 "Kochou Shinobu" hiện ra với chiếc áo haori cánh bướm, 1 bộ đồng phục nào đó, và một thanh kiếm để cạnh người cô ấy, 1 điều mà đối với tôi đã là một hình ảnh thường trực xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Lúc đó, tôi đang ở trong 1 quán mì ramen có vẻ khá đông đúc, nhưng cô ấy đã tinh ý chọn cho chúng tôi chỗ ngồi ở góc, vì hiểu rằng tôi không thích sự ồn ào. Tôi đáp lại:
-"Chắc là không đâu..."
- "Tại sao?"
- "Điều đó... quá xa xỉ"
- "Sao anh lại nghĩ thế?"
- "Ai sẽ chịu cưới một tên thậm chí không thể bảo vệ chị gái và bạn mình chứ?"
- "Ai sẽ chịu cưới một kẻ thất bại cơ chứ..." - Tôi nói tiếp
- "Thiệt tình, anh vẫn không quên được chuyện đó sao? Cũng phải ha, sao mà quên được chứ..." - Cô ấy cười buồn
- "Tuy vậy nhưng... Đừng bao giờ anh tự cho mình là kém cỏi, cũng như đừng nói mình là một thất bại trước mặt tôi một lần nữa, nếu anh không muốn mặt khuôn mặt đẹp trai này có thêm 1 vết sẹo"
- "Anh rất tuyệt vời, Tomioka-san!" - "Shinobu" động viên tôi
- "Nếu có ai dám từ chối anh, chắc chắn cô ta bị mù rồi! Nếu có thì cứ bảo tôi, tôi sẽ làm thế này này..." - Cô ấy cười tươi, siết tay lại thành nắm đấm rồi quơ đi quơ lại trong không khí
Tôi mỉm cười nhẹ nhõm, và cảm thấy cô ấy vô cùng dễ thương.
"Cạch"
Âm thanh như 1 phân đoạn chuyển cảnh vang lên. Lúc này, Tôi thấy mình đang ngồi đối diện với "Shinobu", trước mặt tôi là cốc trà vẫn còn nóng mà cô ấy đã chuẩn bị sẵn và đôi mắt đượm buồn của người con gái tôi thương, tuy vậy nhưng cô ấy vẫn cười... và nhìn tôi bằng ánh mắt xa xăm, như thể... đây là ánh mắt cuối cùng cô ấy trao cho tôi vậy. 1 chút tiếc nuối... 1 chút yếu mềm... Và một chút đau thương... Chúng tôi đã nói chuyện rất lâu, và "Shinobu" đã hứa rằng cô ấy sẽ không chết trong trận chiến này. Và tôi cũng đã hi vọng cô ấy sẽ không thất hứa
"Cạch"
Lại thêm 1 lần chuyển cảnh nữa. Lần này, tôi đang chạy, chạy rất nhanh trong 1 tòa tháp chạy dài vô tận, bên cạnh tôi là một cậu bé tên "Tanjiro" thì phải. 1 chú quạ màu đen lượn lờ trên đầu chúng tôi, và lại câu nói đầy ám ảnh đó:
"Quạ! Quạ! Trùng trụ Kochou Shinobu đã hi sinh khi chiến đấu với thượng huyền nhị!"
Tanjiro vừa chạy vừa khóc, có lẽ bởi thằng bé coi "Shinobu" như một người chị, người mà cậu luôn kính trọng, ngưỡng mộ. Còn tôi? Lòng tôi đau... Đau lắm chứ... Nhưng tôi chẳng thể nhỏ một giọt nước mắt nào, tôi cứ chạy, cứ chạy... chạy thật nhanh cho đến khi tôi vấp vào một mảnh gỗ. Tôi ngã xuống đầy đau điếng, nhưng nó chẳng thể bằng nỗi đau trong tôi lúc ấy. Cảm tưởng như ngày hôm ấy, tôi đã mất đi cả thế giới. Tôi đã bật khóc, trong khi Tanjiro cũng đã gục hai đầu gối xuống. Thằng bé khóc, tôi cũng khóc. Sao tôi có thể bảo nó dừng khóc được, trong khi tôi cũng đang khóc cơ chứ?
...
Sau khi trận chiến cuối cùng kết thúc, tôi đã gần như trầm cảm những ngày sau đó. Tôi đã tự trách chính bản thân mình, sống trong cảm giác dằn vặt, tội lỗi đến mức khi mộ "Shinobu" hoàn thành, tôi đã không đến đó trong một thời gian, cho tới khi cô bé Kanao - em nuôi của Kochou Shinobu đưa cho tôi một lá thư của "Shinobu" để lại, tôi mới bắt đầu chịu tới thăm mộ em. Cuối cùng, vào một ngày nào đó, tôi đã mất vì bật ấn, kết thúc một cuộc đời đầy bi kịch.
---------------------------------------------------------
Giyuu tỉnh dậy, nhìn một lượt qua căn phòng mình vì muốn tìm bóng hình của Shinobu, trong lúc người gần như đang kiệt sức. Anh gỡ chiếc khăn trên đầu mình xuống và nhìn vào chậu nước bên cạnh
" Có lẽ em ấy đã chăm sóc mình"
Giyuu chống tay xuống giường, cố gắng ngồi dậy, nhưng cuối cùng do mệt quá, anh bỏ cuộc, lại nằm xuống như ban đầu. Shinobu bên ngoài đang đi lấy chút nước để uống cho đỡ khát, nhưng lại nhớ ra là ông thầy đang nằm trong kia vẫn đang bất tỉnh, cô vội vàng chạy vào xem tình hình với ly nước ấm trong tay. Giyuu đã định đi ngủ tiếp, nhưng nghe thấy tiếng mở cửa, anh cố nhỏm người dậy và đúng lúc đó Shinobu thấy anh tỉnh rồi. Lòng cô nhẹ nhõm vô cùng, cô lao đến chỗ anh, hỏi han đủ thứ, nhưng tai anh sớm đã ù đi, anh vươn tay ôm cô vào lòng. Đầu tiên, cô la lên:
- Nè! Thầy cẩn thận chứ! Đây là nước nóng đấy! Vừa mới tỉnh mà đã giở trò biến thái à?
Nhưng cô đã nhanh chóng dịu đi chỉ vì một câu nói đơn giản của Giyuu:
"Đứng yên đi... Cho tôi ôm em 1 chút"
---------------------------------------------------------
Cảm ơn các bạn rất nhiều vì 1k lượt đọc :33
Hi vọng các bạn sẽ cùng mình đi hết fic này và chúc các bạn 1 năm mới vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com