Chap 5: Những giấc mơ (2)
Giyuu gọi cho bên kĩ thuật nhưng lúc đó có chút trục trặc thế nên phải ít nhất là 1 đến 2 tiếng nữa mới tới được. Shinobu ngồi xuống 1 băng ghế trên sân thượng, còn anh thì cứ đi lại xung quanh, dần mất kiên nhẫn về việc chờ đợi. Cuối cùng vẫn là cô mở lời trước:
- Thầy định đứng đó thật à? Qua đây ngồi cho đỡ mỏi chân đi thầy, đằng nào thì còn lâu nữa họ mới tới mà.
Đồng thời cô dịch qua một bên thừa một khoảng trống cho anh. Giyuu chẳng nghĩ gì nhiều đặt mình ngồi xuống bên cạnh Shinobu. Mặc dù ngồi bên nhau, nhưng cả hai lại chẳng nói được gì. Chợt nhớ ra điều gì đó, anh lấy hộp cơm ra, quay lại hỏi:
- Em đói không?
Ngay khi cô nói "Không ạ" thì cái bụng phản chủ réo lên một tiếng rõ to. Phải rồi, bây giờ chắc cũng phải 12 giờ trưa, 1 giờ chiều gì đó rồi. Trên thực tế thì cô đang rất đói, nhưng mà ngại không dám xin cơm của Giyuu, vậy nên cô ngồi nhịn nãy giờ. Hiện giờ cô đang thấy khá ngại, vì việc vừa rồi chẳng khác nào tự vả cả. Cô lấy tay che đi khuôn mặt và gò má đang ửng đỏ của mình: "Xin lỗi thầy... Không có gì đâu ạ". Chắc chắn là anh nhận ra Shinobu đang đói rồi, mà cô mắc kẹt ở đây cũng là tại anh, thế nên anh lấy hộp cơm ra:
- Ăn cái này đi, em một nửa, thầy một nửa, cứ ăn những gì mà em thích!
Thực lòng bây giờ Shinobu muốn từ chối, nhưng có lẽ cô đói quá rồi! Cô ngại ngùng nhận lấy hộp cơm:
- Cảm ơn thầy ạ!
-Ừ...
-...
Cả hai chìm vào im lặng lần nữa. Shinobu muốn gợi chuyện nhưng cũng chẳng nói được gì nhiều, vì anh chỉ trả lời mấy câu hỏi của cô 1 cách hờ hững, cô cũng dùng hết các mẫu câu xã giao mình học được rồi, vậy nên hai người im lặng ngay cả sau khi cả hai ăn xong hộp cơm của Giyuu. Cho tới khi anh lần đầu tiên chủ động nói chuyện:
- Vậy... dạo này em học hành sao rồi?
-...Ổn ạ
- Ừm...
- Mà này - Giyuu
- Lúc tôi đụng trúng cửa ấy, tôi đã ở đó được một lúc rồi, sau khi quan sát em, hình như em đang có tâm sự gì đó thì phải? Nếu em không ngại thì có thể nói với tôi. Ý tôi là... nếu em thấy ổn và hoàn toàn thoải mái về việc đó.
Ngần ngại được 1 lúc, cuối cùng Shinobu cũng gật đầu, vì cô nghĩ rằng thầy giáo này có vẻ khá đáng tin. Cô cũng chẳng mong nhận được sự giúp đỡ, cô chỉ hi vọng là khi nói ra thì tất cả những điều trong lòng sẽ được giải phóng, cô sẽ chẳng còn mang sự ân hận và đau buồn kì lạ nữa... Cô bắt đầu kể:
- Vài tuần gần đây, hầu như đêm nào em cũng mơ thấy hình bóng của một người con trai nào đó, anh ta tóc dài, khá ít nói và cư xử dịu dàng, ít nhất là với em. Chúng em cùng đi ăn, đi chơi và thỉnh thoảng anh ấy còn cứu em từ vài thứ có hình thù kì quái mà em cũng không chắc nó là gì, có lẽ là quái vật. Kì lạ là em không thể nhớ rõ những giấc mơ, chỉ nhớ đại khái như vậy thôi. Em cũng không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt người ấy. Chủ yếu là khuôn miệng gần như không bao giờ mỉm cười... Hơn nữa, mỗi khi em tỉnh dậy từ giấc mơ như vậy, em lại cảm thấy nặng lòng, một thứ cảm xúc kì lạ, em không tập trung được...
- Vậy em nói cho người nhà và thử đi bác sĩ tâm lí chưa?
- Bố mẹ em qua Mĩ định cư là để quản lí công ty, mỗi tháng có gửi tiền về, vậy nên còn mỗi em và chị gái em ở đây từ năm em tròn 5 tuổi. Từ bé chị đã lo lắng cho em đủ thứ, vì vậy em không muốn chị phải thêm phiền lòng. Còn về phần em thì đã đi tới chỗ bác sĩ tâm lí rồi, cũng không được lời khuyên nào hữu ích cho lắm. Họ nói là em đang tuổi mộng mơ và em đang tự vẽ ra một người con trai để mơ về cuộc sống sau này của em với người tình... đại loại vậy. Nhưng điều này chắc chắn không phải. Bây giờ em vẫn chưa muốn yêu đương, vả lại nếu em là kẻ mộng mơ, vậy tại sao mỗi lần mơ xong em lại nặng lòng như vậy? Chẳng giấc mơ nào trùng nhau cả, mỗi ngày đều là một thứ mới, tất cả đều được xâu chuỗi lại như một thước phim vậy. Giờ em không biết phải làm sao, vì cứ như vậy em không thể tập trung cho bất cứ điều gì được, kể cả học tập.
-...
- Thầy kể cho em nghe điều này. Nghe em nói nãy giờ thì chúng ta có khá nhiều điểm tương đồng đấy.
-Hả?
-Phải, cho tới bây giờ thầy vẫn có giấc mơ về một người con gái. Như em kể, thầy cũng chẳng thể nhìn rõ mặt của cô ấy, nhưng trái ngược với chàng trai em kể kia, đó lại là một người hay cười. Thầy luôn nhìn thấy khóe môi cô ấy mỉm cười rạng rỡ, điều đó vừa làm thầy cảm thấy khó chịu, vừa làm buổi sáng của thầy tốt hơn đến vạn lần. Nụ cười của cô ấy rất đẹp, khiến cho thầy như bị choáng ngợp. Cô ấy còn rất hay cà khịa thầy. Hình như một ngày cô ấy không trêu thầy 1 lần là không chịu nổi hay sao ấy. Những lần đi đâu thì cô ấy thường là người chủ động mời thầy trước. Cô ấy cũng rất dịu dàng, ân cần, như những lần trong giấc mơ, thầy bị thương mà không rõ lí do, cô ấy là người trực tiếp băng bó cho thầy. Ngoài miệng thì cô ấy không ngừng càm ràm, nhưng vẫn không ngừng lo lắng xem thầy có cảm thấy đau không.
-...
-Nhưng em biết chúng ta khác nhau ở chỗ nào không?
- Chỗ nào ạ?
-Ở chỗ thầy không thấy buồn khi mơ về cô ấy trong những lần gần đây nữa. Thầy không nghĩ đó là những giấc mơ, mà hơi tâm linh một chút thì đó là một đoạn kí ức về kiếp trước. Có lẽ, thầy đã chấp nhận hình ảnh của cô ấy, chấp nhận cô ấy là một phần cuộc sống của mình, thầy không còn coi đó là nỗi buồn hay sự đau thương.
Anh ngừng 1 chút rồi tiếp tục
-Thầy không biết người đó là ai hay là gì của em nhưng thầy chắc chắn rằng nếu anh ta thực lòng quan tâm tới em, vậy thì dù đó là ai đi chăng nữa thì cũng sẽ không muốn em như thế này. Nếu đã yêu thương nhau như vậy rồi thì đều muốn tất cả những điều tốt đẹp nhất cho người kia. Vậy thôi! Đơn giản là em hãy học cách chấp nhận nó.
Shinobu thực sự quá kinh ngạc. Cô không thể tin nổi ông thầy mặt gỗ này lại có thể đưa ra lời khuyên hay và đúng như vậy. Cô nở một nụ cười thật tươi:
-Cảm ơn thầy nhiều lắm! Có lẽ, em xin rút lại câu "Ai cũng ghét thầy hết". Thầy cũng tâm lí đó chứ!
Giyuu lúc này không biết miêu tả cảm xúc của mình như thế nào. Nhìn kĩ lại... anh thấy Shinobu có vẻ giống cô gái trong giấc mơ của anh. Nhất là nụ cười. Khác cái là khi cô cười, anh lại không cảm thấy khó chịu, vì có lẽ đó là nụ cười hết sức chân thực. Điều đẹp nhất mà anh nhìn thấy trong ngày...
Bỗng nhiên, mấy âm thanh lạch cạch ngoài cửa cất lên. Vài giây sau, một người bước vào, nói:
-Xin lỗi vì đã để hai người chờ lâu, chúng tôi có vài trục trặc, giờ hai thầy trò xuống đi. Còn trò Kochou, lần sau không được đi lung tung để mọi người đi tìm nữa biết chưa?
- Dạ... - Shinobu hơi gập người xuống và đáp trong sự ngại ngùng.
Nói rồi hai người nhanh chóng ra khỏi sân thượng. Đi ra đến hành lang, hai người chuẩn bị tách ra, Shinobu nói:
-Cảm ơn thầy vì tất cả những điều thầy đã làm cho em ngày hôm nay, thầy giữ bí mật chuyện này giúp em nhé!
Anh mỉm cười, một nụ cười ôn nhu, đồng thời giơ ngón út lên:
- Được, vậy đây sẽ là bí mật nhỏ giữa chúng ta nhé!
Shinobu cười khúc khích, đưa tay lên ngoắc tay với anh:
-Đồng ý!
Rồi hai người chia ra hai hướng, Shinobu phải chuẩn bị cho tiết tiếp theo, còn Giyuu thì phải đi dạy, cả hai nào đâu biết rằng họ đều có chung 1 suy nghĩ:
"Em ấy/Thầy ấy cũng dễ thương đó chứ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com