chương 19: tái ngộ dưới mưa
Gió Bắc Kinh quật qua từng góc phố cũ kỹ, xé toạc bầu không khí tháng Ba bằng sự lạnh lẽo rờn rợn. Tiếng còi xe, tiếng mưa lộp độp trên mái tôn nhà ga bỏ hoang — tất cả hòa thành một bản nhạc nền lặng lẽ cho một đêm định mệnh.
Tinh Nhã bước ra từ lòng đất — đúng nghĩa đen. Cô phải lết qua một đoạn ống dài trơn trượt, nước bẩn và rác thải bám đầy tay chân. Không khí trong cống ngập mùi ẩm mốc và hôi thối, nhưng cô không dừng lại dù chỉ một giây. Đôi đầu gối rướm máu vì trượt ngã trên lớp rêu bám, mái tóc dính chặt vào má và cổ, nhưng ánh mắt cô không đổi — vẫn sáng rực một cách bất khuất.
Cô thở dốc khi cuối cùng cũng thấy ánh sáng lờ mờ phía miệng cống ngầm sau khu vườn cũ. Tay run rẩy bấu vào thanh gờ kim loại đã gỉ, Tinh Nhã rướn người, gượng từng chút một để đẩy nắp cống nặng trĩu bằng sức lực cạn kiệt cuối cùng. Nắp bật mở, cô trồi lên khỏi mặt đất như một sinh vật vừa được tái sinh.
Thân thể ướt đẫm, bùn đất vấy khắp váy áo, nhưng ánh mắt ấy — ánh mắt vẫn vẹn nguyên như phút cô rời khỏi căn phòng giam — ngạo nghễ, không cúi đầu. Trong tay cô, chiếc vòng bạc còn nguyên vết máu — một phần của kế hoạch, và cũng là lời nhắc: cái giá của tự do, đôi khi là cả mạng sống.
Một chiếc xe đen đỗ lại ngay dưới ngọn đèn đường nhấp nháy. Cửa mở ra, và người đầu tiên cô thấy không ai khác ngoài Kỳ An.
Người con gái ấy đứng đó — vẫn là ánh nhìn lạnh như băng ban đầu, nhưng đôi mắt giờ đây phủ kín những vết nứt không thể che giấu. Trong khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, cả thế giới dường như ngừng lại. Nỗi nhớ nhung dồn nén bao tháng ngày như một lưỡi dao cùn âm thầm rạch nát từng tế bào trong lòng họ, để giờ đây, chỉ cần một cái nhìn là tất cả bật tung như lũ vỡ bờ. Không cần lời nói nào, bởi trong từng hơi thở nghẹn ngào ấy là cả vạn câu xin lỗi, trong từng giọt nước mưa đọng trên mi là cả một đại dương nhung nhớ từng ngày chờ đợi.
Tinh Nhã chạy đến. Không cần nghĩ, không cần cân nhắc. Kỳ An không lùi lại. Cô dang tay, đón lấy toàn bộ con người bầm dập đang lao vào mình — cả thể xác lẫn linh hồn.
Tiếng mưa rơi nặng hạt hơn, như muốn cuốn sạch mọi oán hận.
“Em xin lỗi…” Tinh Nhã thốt lên, giọng nghẹn trong nước mắt.
Kỳ An không đáp. Cô chỉ siết chặt Tinh Nhã hơn, như sợ buông ra là tất cả sẽ lại sụp đổ. Một lát sau, cô khẽ lùi ra một chút, nâng mặt Tinh Nhã lên bằng cả hai tay, đôi mắt rưng rưng như muốn nhìn cho rõ từng vết xước trên gương mặt quen thuộc. Giọng cô run nhẹ, nhưng cứng rắn:
"Ai đã khiến em thành ra thế này? Ai đã dám chạm vào em như thế?"
Ánh mắt Kỳ An không còn chỉ là xót xa — mà là giận dữ, là đau lòng đến mức muốn thiêu rụi cả thế giới. Rồi cô lại kéo Tinh Nhã vào lòng, như thể ôm chặt thêm chút nữa là có thể xóa hết mọi vết thương trên thân thể người con gái ấy.
“Không sao. Em về là được rồi.”
Chiếc xe lao đi trong màn mưa, phía sau để lại bóng đèn đường lẻ loi và chiếc cống hở toang như cánh cổng của địa ngục vừa khép lại.
Kỳ An đưa cô đến một villa nhỏ bên biển phía Nam — nơi không ai biết đến, nơi duy nhất thế giới không thể chạm tới họ. Những ngày đầu, Tinh Nhã gần như không ngủ. Cô thức cả đêm, co ro trong chăn, đôi mắt mở to nhìn trần nhà như thể đang chờ một tiếng cửa mở thình lình, một ánh mắt giám sát từ bóng tối. Kỳ An không nói gì, chỉ ngồi cạnh giường mỗi đêm, nắm lấy tay cô, lặng lẽ như một cái neo giữa cơn bão.
Sáng ra, cô đút từng thìa cháo, lau từng vết thương, thay băng từng vết rớm máu. Cô không hỏi, không ép, chỉ ở đó — như thể tình yêu đôi khi không cần phải nói, chỉ cần hiện diện đủ lâu để chữa lành.
Mỗi buổi chiều, họ đi dạo bên bãi biển vắng, chân trần dẫm lên cát ướt, mặc cho gió biển quất vào tóc rối tung. Đôi khi, họ chẳng nói gì, chỉ nắm tay nhau đi hết bờ cát, để sóng biển vuốt ve những nỗi đau chưa thể gọi thành tên.
Trong lòng Tinh Nhã, những chuỗi ngày bị giam cầm không đơn thuần chỉ là kỷ niệm đau đớn, mà là từng lát dao khắc sâu vào niềm tin, vào nhân tính, vào chính bản thân mình. Ánh mắt Kỳ An dù ấm áp đến đâu cũng không thể xóa nhòa những đêm dài cô một mình đối mặt với bóng tối, với giám sát, với sự sụp đổ từ bên trong. Cô đã trở về, nhưng những vết thương ấy vẫn còn âm ỉ. Và lần này, cô sẽ không để bản thân trở thành nạn nhân thêm một lần nào nữa — dù phải đốt cả thế giới để giành lại tự do.
Tinh Nhã ngồi bên khung cửa kính nhìn ra biển, nơi hoàng hôn nhuộm tím cả một đường chân trời. Trong tay cô là tách trà đã nguội từ lâu, nhưng lòng thì vừa kịp ấm lên. Cô quay sang nhìn Kỳ An đang cẩn thận xếp lại những miếng gạc cuối cùng, khẽ cất lời, như thì thầm với chính mình:
"Em sẽ không để bất kỳ ai định đoạt cuộc đời em nữa. Dù có phải đối đầu với tất cả, em cũng sẽ bảo vệ tình yêu này... và chính mình."
Câu nói không vang lớn, nhưng trong lòng Kỳ An, nó dội lại như một khúc ca phục sinh. Cô nhìn Tinh Nhã thật lâu, rồi mỉm cười. Không cần thêm lời nào. Bởi từ giờ phút đó, cả hai đã cùng đứng về một phía của thế giới.
Tinh Nhã khẽ đặt tách trà xuống bậu cửa, ánh mắt không rời mặt biển đang gợn sóng dưới hoàng hôn. Trong lòng cô, một kế hoạch lặng lẽ được hình thành — từng bước một, tỉ mỉ và âm thầm. Bởi cô biết, cha cô sẽ không chấp nhận để mọi chuyện trôi qua như vậy. Ông sẽ đến, sẽ tìm ra họ, sẽ ra tay như đã từng.
Và lần này, cô sẽ không chỉ nắm thế chủ động — cô sẽ bóp nghẹt tất cả những bàn tay từng trói buộc mình. Không còn chờ đợi lòng thương hại, không còn hy vọng một ai hiểu. Nếu cả thế giới muốn đẩy cô vào đường cùng, thì cô sẽ biến đường cùng ấy thành chiến trường. Máu có thể đổ, tim có thể đau, nhưng tự do và Kỳ An — không ai có quyền cướp đi nữa.
Tinh Nhã siết nhẹ viền áo choàng, bàn tay khẽ run lên không phải vì lạnh, mà vì một luồng khí mãnh liệt đang cuộn chảy trong lòng. Ánh mắt cô sáng lên dưới vệt nắng cuối cùng trong ngày — không còn chỉ là ánh nhìn của một người vừa thoát khỏi gông cùm, mà là của một linh hồn đã bừng tỉnh sau tận cùng khổ đau. Nỗi sợ vẫn còn đó, nhưng bị nhấn chìm bởi một quyết tâm âm ỉ: cô sẽ không chạy trốn nữa. Dù là cha mình, dù là cả thế giới, bất cứ ai dám áp đặt, dám kéo cô quay về xiềng xích cũ, sẽ phải đối diện với một Tinh Nhã không còn yếu đuối như trước. Một con người mới đang hình thành — sắc lạnh, bình tĩnh và sẵn sàng chấp nhận mọi hậu quả để bảo vệ tự do và người cô yêu.
Hết chương 19.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com