Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40 - Em sẽ không bao giờ để chị phải cô đơn nữa đâu

Một ngày trước ca phẫu thuật, lễ cưới được diễn ra.

Bức tường trắng của bệnh viện được trang trí chữ hỷ màu đỏ khiến không khí phòng bệnh bớt đi vẻ lạnh lẽo thường nhật. Những lẵng hoa tươi đủ màu sắc bên bệ cửa sổ nghiêng mình đón ánh nắng rực rỡ soi chiếu vào càng giúp căn phòng thêm ấm cúng. 

Vì chưa chụp hình cưới nên Mộc Lâm chọn tấm ảnh chung đầu tiên của cả hai để phóng to lồng khung treo lên. Trong ảnh, Vân Hạ nhìn thẳng ống kính nở nụ cười thật rạng rỡ, khẽ tựa đầu vào vai cô. Mộc Lâm vòng tay ôm eo nàng, như nâng niu một báu vật trong tay mình, ánh mắt dịu dàng nhìn người con cái cô yêu. Trên đầu là mây trắng lửng lờ trôi, phía sau là rừng thông reo vi vu trong gió. 

Mộc Lâm đi tới đi lui bên ngoài phòng bệnh, sốt ruột chờ đợi tới thời khắc được vào gặp cô dâu của mình. Cô mặc một bộ áo cưới được đặt may riêng, gọn gàng ôm sát thân hình, tóc búi cao, voan cưới kẹp sau tóc. Khuôn mặt xinh đẹp của cô được phủ thêm một tầng dịu dàng. 

Hôm nay cô cưới vợ.

Bà Oanh đến bên cạnh, cầm lấy tay cô khẽ nói: "Con có muốn suy nghĩ lại một lần cuối không?"

Mộc Lâm khiên quyết lắc đầu. Dù kết quả ca phẫu thuật ngày mai có ra sao, hôm nay cô vẫn muốn được kết hôn cùng nàng.

"Cô, à không, mẹ ơi. Con không đổi ý. Con muốn cưới em, muốn gắn kết cuộc đời mình với em mãi mãi. Con cũng muốn trở thành con dâu của ba mẹ, để con có thể phụng dưỡng chăm sóc ba mẹ."

"Ba mẹ không cần phụng dưỡng. Chỉ cần cả hai đứa sống vui vẻ hạnh phúc là được. Mà thật ra ... là chỉ cần có thể sống là đủ." - Bà Oanh chậm lau khóe mắt.

"Phẫu thuật nhất định thành công, mẹ đừng lo" - Cô trấn an bà cũng như đang trấn an chính mình.

Bà Oanh đỏ hoe mắt gật đầu. Ừ, phẫu thuật nhất định thành công, hai đứa nhỏ này nhất định phải được hạnh phúc.

"Mẹ, mẹ thấy con hôm nay thế nào? Em ấy sẽ thích con như vậy chứ?"

Mộc Lâm vẫn chưa hết sốt ruột, bàn tay cô run run nắm lấy tay bà Oanh. Bà vỗ nhẹ tay cô, hơi ấm truyền từ đôi tay bà khiến cô an lòng hơn.

"Con xinh đẹp lắm. Con bé chắc chắn rất muốn được nhìn thấy hình ảnh này của con. Con bé hôm nay cũng rất đẹp. Hai đứa thật xứng đôi."

Vân Hạ nằm yên trên giường bệnh, nàng khoác lên người bộ váy cưới cùng mẫu với Mộc Lâm. Nhưng chỉ có một nửa phần phía trước, phần sau được cố định bằng những dải lụa.

Nàng được trang điểm nhẹ nhàng khiến gương mặt hồng hào có sức sống hơn, cứ như thể nàng vẫn chỉ đang nằm đó ngủ một giấc ngắn, có thể thức dậy bất cứ lúc nào. Khăn voan mỏng che hờ. Hai tay nàng xuôi theo thân người, hoa cưới là một bó cúc họa mi trắng tinh khôi đặt bên cạnh.

Lễ cưới được tối giản, bỏ hết tất cả các nghi thức phức tạp. Người chứng kiến chỉ có hai bên thông gia, Trúc Linh, Gia Lạc, Duy và Layla vừa từ Pháp bay sang. Ngoài ra còn có những nhân viên y tế và một vài bệnh nhân nhẹ trong khoa đứng phía ngoài cửa theo dõi ủng hộ.

Khúc nhạc đám cưới kinh điển vang lên. Mộc Lâm từ ngoài cửa tiến bước về phía giường bệnh. Ông Sơn đứng bên cạnh giường, nhẹ nâng tay phải của con gái giao vào tay cô.

"Từ giây phút này, con gái bé bỏng của ba, sẽ giao lại cho con. Mong con luôn yêu thương và chăm sóc em như trước nay con đã từng."

Ông giữ chặt cả hai bàn tay đó một lúc lâu mới buông ra, lùi bước đến đứng bên cạnh bà Oanh.

Mộc Lâm giữ lấy bàn tay nàng, quỳ một chân xuống, tầm mắt ngang gương mặt xinh đẹp đang ngủ yên của Vân Hạ, lặng ngắm nhìn nàng rất lâu. Cô dâu của cô hôm nay đẹp quá. Mộc Lâm lại lần nữa cảm thấy sự rung động từ trong tâm khảm. Cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tay nàng.

"Hôm nay chị nhận em làm vợ, và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với em, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng em như mọi ngày suốt đời chị."

Gia Lạc mở hộp nhẫn đưa đến bên cô. Mộc Lâm lấy ra một chiếc, cẩn thận xỏ vào ngón áp út của Vân Hạ. Sau đó cô tự đeo chiếc còn lại vào tay phải của chính mình.

Cô đứng dậy, bước một bước về phía đầu giường. Đưa tay nhẹ nhàng vén tấm mạng mỏng manh đang che mặt nàng ra sau, cúi xuống đặt lên đôi môi có phần khô trốc của nàng một nụ hôn đính ước. Nụ hôn này làm tim cô loạn nhịp. 

"Vợ ơi! Mình thuộc về nhau rồi. Vĩnh viễn không gì có thể chia cắt được."

Một giọt lệ từ khóe mắt cô rơi xuống gò má nàng. Như thể cả hai linh hồn nay đã được gắn kết cùng nhau, họ đang cùng khóc trong niềm hạnh phúc lớn lao này. Người con gái trước mặt đã thực sự trở thành vợ của cô dưới sự chứng nhận của những người thân thuộc. Cô nguyện sẽ dùng cả cuộc đời mình để yêu thương và bảo vệ em.

Mọi người trong phòng vỗ tay chúc mừng. Những người đang đứng bên ngoài theo dõi cũng đồng loạt vỗ theo để chúc phúc cho cặp đôi mới cưới. Một đám cưới kỳ lạ khi mà cả cô dâu lẫn những người chứng kiến đều ràn rụa nước mắt.

Trong cùng cực đau thương, người ta vẫn có thể tìm thấy hạnh phúc của chính mình.

......

40 tuổi, sau đúng 10 năm giải nghệ, chỉ duy nhất một lần xuất hiện ở liên hoan âm nhạc tại Việt Nam cách đây 3 năm. Alin đã quay trở lại biểu diễn chuyên nghiệp.

Cô cho ra mắt một album gồm 9 bản nhạc hoàn toàn mới để đánh dấu sự trở lại lần này. Số lượng đặt trước album đã vượt qua con số một triệu bản. Đồng thời tổ chức một tour lưu diễn vòng quanh thế giới. 

Alin đưa ra tuyên bố tất cả lợi nhuận thu được từ lần trở lại này trở về sau, cô đều đưa vào một quỹ từ thiện tên CLOUD để hỗ trợ các bệnh nhi có hoàn cảnh khó khăn.

Âm nhạc của Alin thời điểm này thậm chí còn có sự mê hoặc hơn 10 năm trước. Đó là sự kết hợp tuyệt vời giữa kỹ thuật đỉnh cao và cảm xúc ngập tràn, nghe lần đầu hay lần thứ một trăm cũng đều khiến trái tim thính giả thổn thức.

Dù biểu diễn ở bất kỳ sân khấu nào tại bất kỳ quốc gia nào, luôn luôn có hai điều không bao giờ thay đổi, đã trở thành đặc trưng rất Alin.

Điều đầu tiên là cô luôn mang trên cổ sợi dây chuyền bằng vàng trắng được đính kèm những viên sapphire xanh lục tinh xảo.

Điều còn lại là sau khi nốt cuối cùng của bản nhạc vang lên, Alin luôn dành đúng 1 phút yên lặng. Dịu dàng mỉm cười, nhìn vào cánh gà, nơi có một đôi mắt ướt lệ dành cho cô rất nhiều tình yêu.

"Em sẽ không bao giờ để chị phải cô đơn nữa đâu." 

--------

Đôi lời của tác giả: 

Nếu các bạn độc giả theo dõi bộ truyện từ đầu sẽ thấy mình tâm sự là mình đã có cái kết trong đầu, nhưng có thể quay xe bất cứ lúc nào nên không chắc là sẽ HE hay SE. 

Đây là cái kết mà mình nói. Có thể Vân Hạ sẽ tỉnh lại, hai người hạnh phúc với nhau đến suốt đời. Có thể không, phẫu thuật thất bại, âm dương cách biệt.

Dù thế nào đi nữa thì trong tim Mộc Lâm luôn có nàng. Mình nghĩ như vậy là đủ. 

Nhưng rồi lại thấy nó quá mơ hồ, nên mình viết thêm 2 chương nữa. 

Vân Hạ sẽ tỉnh dậy, chúng ta cùng chào đón sự trở lại của nàng ấy nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com