Chương 2
Edit: Thanh Mục
Lúc Tô Dung đến thành S thì trời đã là bình minh, con đường này cô không có đi qua mấy lần, lại nhớ rõ vô cùng in sâu ở trong đầu. Ven đường bày các quầy hàng sáng như bánh bao bánh kếp, cô xuống xe mua cơm và sữa đậu nành, tuy rằng mang theo kính râm có thể che hơn nửa khuôn mặt, chủ quán lúc bán hàng vẫn cố ý nhìn cô thêm vài lần.
Đi vào sâu bên trong, xe không thể đi, cô chỉ có thể xuống xe và đi bộ. Khi đó, sau khi Lâm Thần bị dao đâm vào bụng xuất viện, Tô Dung liền cố ý không cho cô ấy ở ký túc xá. Nhà ở nơi này là Tô Dung chọn, đồ gia dụng đều có đầy đủ, hơn nữa thập phần yên tĩnh, lại bởi vì cách trường Lâm Thần không xa, cho nên tiền thuê nhà không rẻ. Chủ nhà nói muốn một lần thanh toán tiền phòng nửa năm, Tô Dung mi cũng nhíu. Lâm Thần sau khi xuất viện chuyển vào, cái gì cũng không nói, lại trước khi Tô Dung đi đã cho cô một tờ giấy.
Trên tờ giấy ghi lại từng khoản chi tiêu cô ấy nợ Tô Dung, chuẩn xác đến lúc nằm viện Tô Dung mua bột giặt quần áo cho cô ấy, có chút khoản vụn vặt không cách nào nói ra số tiền cụ thể, Lâm Thần liền lồng nhau hợp nhất vào bên trong danh mục "khác" cuối cùng.
Cô ấy nói, "tớ sẽ trả lại tiền cho cậu."
Tô Dung cầm tờ giấy, vài phút đầu óc trống rỗng. Ý định của Lâm Thần là cô ấy không nên nợ cô, có phải cho rằng không nơi nhau tiền bạc là đủ để phân rõ ranh giới với nhau hay không?
Nhưng trước mặt Lâm Thần, Tô Dung chung quy vẫn không thể mất mặt: "Không vội, tớ đi trước, cậu phải chú ý thân thể."
Lâm Thần nắm chặt tay cô: "Anh ta sẽ đối xử tốt với cậu, phải không?"
Tô Dung khẽ mỉm cười, nhưng sau khi ra cửa, đối mặt với gió lạnh trút xuống đường phố lại khóc đến thở không nổi.
Có lẽ Lâm Thần cũng đang trốn tránh, nếu cô ấy cho rằng như vậy sẽ thoải mái một chút, vậy cứ như vậy đi. Tô Dung che mặt, đi lại cực kỳ thong thả.
Sau 100 bước chân, Peter xuất hiện trong tầm nhìn của cô.
Tô Dung quay đầu lại nhìn vào trong phòng ở Lâm Thần, nhưng cây cối cao lớn che kín tầng lầu, cô nhìn không thấy cô ấy.
Tô Dung lau mặt, chui vào trong xe Peter.
Nếu nhất định phải nói hận, người Tô Dung hận nhất chính là Peter. Cô biết hắn ở hộp đêm, hắn điều hành một công ty dịch vụ khiêu dâm rất lớn ở nước ngoài, ngành công nghiệp bao gồm quay phim cấp ba.
Hắn luôn rất hào phóng mua rượu Tô Dung bán, bất kể giá cả, thu toàn bộ theo đơn hàng. Tô Dung thấy nhiều nam nhân háo sắc, nhưng hắn như vậy chỉ bỏ tiền ra nhưng ngay cả tay cũng không kéo một chút, loại khách hàng này là có một không hai. Peter nói nhiều và hài hước, vì vậy cô sẵn sàng dành thời gian để trò chuyện với hắn ta.
Tô Dung mỗi tuần đều gọi điện thoại cho của Lâm Thần, mà khi Lâm Thần yêu cầu số phòng điện thoại bàn trong phòng ngủ của cô, Tô Dung luôn lo lắng. Vừa nói ký túc xá người nhiều bất tiện, một hồi lại nói sợ quấy rầy bạn cùng phòng.
Nhiều lần Lâm Thần liền không nhắc tới nữa, mỗi khi Tô Dung nói dối, tự mình học tập chăm chỉ cỡ nào, bạn học ở trường dễ ở chung cỡ nào, đầu dây bên kia luôn trầm mặc.
Tô Dung muốn tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng phải vỡ nở, mà trong lòng cô cũng hiểu được Lâm Thần nhất định sẽ biết hết thảy, cô chỉ là muốn để cho ngày đó đến càng muộn càng tốt.
Cô đi trung tâm mua sắm chọn điện thoại di động, đối mặt với các thương hiệu và mô hình khác nhau có chút mờ mịt, tham khảo ý kiến của cô gái bán hàng, cô hỏi cái nào được sinh viên đại học sử dụng nhiều?
Sau khi nhận được câu trả lời, cô đã mua chiếc phổ biến nhất hiện nay, và cuối cùng chỉ vào một cái mức giá thấp nhất khác: "Cái này cũng vậy."
Cô mang theo điện thoại di động hưng phấn chạy tới thành phố S, bởi vì biết số phòng ngủ của Lâm Thần, liền trực tiếp lên lầu tìm cô. Lâm Thần gầy đi rất nhiều, Tô Dung thật muốn ôm nàng hôn nàng, lại bởi vì có bạn cùng phòng của cô ấy ở đây mà bỏ qua. Lâm Thần không nói một lời, bạn cùng phòng của cô thu dọn tủ quần áo xong liền thức thời đi ra ngoài: "A Thần, lúc tớ trở về có muốn tớ mang đồ ăn khuya cho cậu không?"
"Không cần."
Lâm Thần khép lại cửa, Tô Dung từ phía sau ôm lên, Lâm Thần đẩy cô ra.
Tô Dung cảm thấy phản ứng của Lâm Thần rất kỳ quái, cô đến thăm cô ấy, cô ấy mất hứng sao? Cô có làm phiền cô ấy không? Tô Dung nghĩ như vậy cảm thấy rất sợ hãi, lấy lòng lấy điện thoại di động ra đưa cho Lâm Thần: "Lâm Thần, cho cậu..."
Lâm Thần nhận lấy điện thoại di động, thuận tay ném từ trong cửa sổ xuống, tiếp theo, một xấp ảnh ném lên mặt Tô Dung.
Có mép ảnh rạch đến khóe mắt trái của cô, Tô Dung khó chịu che mắt lại. Cô cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt trong nháy mắt phóng đại, không khỏi chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt từng tờ.
Đó là ảnh Lâm Thần nhận được trong thư nặc danh, Tô Dung trong ảnh ăn mặc hở hang, bôi son môi tục diễm trà trộn vào trong đống đàn ông, Tô Dung như vậy mang theo tiếng cười cùng người khác uống rượu, không thèm để ý nằm ở trên bàn tay bên hông cùng ngực đến từ những người đàn ông khác nhau.
"Đây có phải là trường học của cậu? Dạy cậu làm thế nào để uống với một người đàn ông, cười với nhau, và thậm chí là ngủ!?"
Tô Dung không cách nào cãi lại chính mình.
Lâm Thần dùng sức đẩy cô một cái: "Cậu còn có thể tự yêu chính mình một chút không!"
Trong mắt Tô Dung tích tụ nước mắt, mặt mày rất đẹp, lại làm cho Lâm Thần càng nhìn càng sáng. Cô ấy đè cô lên giường, không có bất kỳ màn dạo đầu nào, trực tiếp đâm vào cơ thể cô.
Tô Dung khóc. Ngón tay Lâm Thân không có bất kỳ ôn nhu nào đáng nói, cô biết cô ấy muốn mình đau, có thể đau bao nhiêu thì đau bấy nhiêu.
Tô Dung mang theo run rẩy nói xin lỗi, thực xin lỗi, sau này tớ sẽ không bao giờ làm thế nữa. Ngón tay Lâm Thần gập xuống đáy, cô ấy nằm trên người Tô Dung, nước mắt rất nhanh chảy xuống cổ Tô Dung.
"Tô Dung, không cần có lần sau, tớ chịu không nổi, thật sự chịu không nổi."
Sau đó, Lâm Thần nộp đơn xin nghỉ phép để đưa cô về nhà. Dọc theo đường đi, tay hai người nắm cùng một chỗ, vành mắt Lâm Thần thủy chung vẫn đỏ lên. Sau khi vào cửa, cô liền quỳ xuống với bà nội, bà nội lần lượt nhìn các nàng, run rẩy đặt tay lên vai Lâm Thần, vỗ vài cái.
Sau đó Tô Dung liền không đi hộp đêm.
Tô Dung tháo kính râm xuống, lấy chìa khóa từ túi xách ra, hít một hơi, chậm rãi mở cửa.
Cô có chìa khóa ở đây, cô luôn cho rằng chỗ ở của Lâm Thân mới là nhà của cô, cảm giác như vậy từ khi bà nội chết càng thêm mãnh liệt.
Bà nội bị đột quỵ não, buổi sáng Tô Dung sau khi rời giường mới phát hiện bà không đúng lắm, lúc đưa đến bệnh viện tình hình đã rất không tốt. Cô lục thần vô chủ, gọi điện thoại cho Lâm Thần, trong điện thoại vẫn khóc. Lâm Thần nói cô ấy sẽ lập tức trở về, Tô Dung cúp máy, lại lập tức gọi điện thoại cho cửa hàng tiện lợi mình đi làm, cô nói phải tạm ứng tiền lương tháng sau.
Khoảng thời gian đó đối với Tô Dung mà nói, tiền luôn là chuyện quẫn bách nhất. Sau khi Lâm Thần trở về đi nhà cha dượng, Tô Dung đau lòng thay cô ấy, cô ấy là một người kiêu ngạo như vậy, lại có thể thấp giọng chịu đựng bọn họ châm chọc khiêu khích.
Peter chính là xuất hiện vào lúc này, hắn thậm chí còn không có xin ý kiến Tô Dung đồng ý liền tự tiện chuyển bà nội đến phòng chăm sóc. Lâm Thần trầm mặc nhìn hắn, lúc này, cô ấy, hoặc là Tô Dung, không ai có dũng khí cự tuyệt hắn tương trợ.
Nhưng sau khi Peter xuất hiện, Lâm Thần không muốn nói chuyện. Tô Dung không ngừng nhìn cô, cô thủy chung cứng ngắc. Hai ngày sau bà nội vẫn đi, trước khi chết kéo tay Lâm Thần không muốn buông ra, Lâm Thần nói một câu duy nhất mấy ngày nay. Cô nói bà nội, con nhất định sẽ chăm sóc tốt Tô Dung, nhất định, bà yên tâm đi.
Các vấn đề liên quan đến tang lễ vẫn do Peter một tay làm, hắn mua được mộ địa rất tốt, ngày chôn cất Tô Dung khóc ngất đi. Buổi tối tỉnh lại, Lâm Thần ngồi ở cuối giường, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, bóng lưng rất cô đơn.
Cô ấy chưa bao giờ hút thuốc trước đây.
Lâm Thần hỏi: "Peter là ai? Tại sao đối với việc của cậu lại tận tâm như vậy."
Chịu đựng nhiều ngày như vậy, cuối cùng cô đã hỏi. Tô Dung không muốn giấu diếm nữa: "Trước kia... Trong khi làm việc, anh ta là khách của tớ."
Lâm Thần quay đầu lại nhìn Tô Dung một cái, dập điếu thuốc, tiến lên hôn cô.
Lâm Thần lại ở lại mấy ngày, trong lúc đó Peter không ngừng đến hẹn Tô Dung ra ngoài ăn cơm, Lâm Thần không nói gì, chỉ ở lúc Tô Dung đêm khuya trở về nói cho cô biết, nói mình sắp trở về trường học, bạn cùng phòng gọi điện thoại tới, nếu không trở về sẽ không kịp kì thi.
Sau khi Lâm Thần rời đi, Tô Dung ngồi trên bậc thềm ngoài cửa ngẩn người, buổi trưa Peter đến, trên tay cầm văn bản hợp đồng.
"Kỳ thật điểm này không phiền phức, ba bộ phim mà thôi, hơn nữa em có thể nhận được thù lao hậu hĩnh. Ngủ với đàn ông, em đã quen rồi, phải không?"
Sức chịu đựng của hắn rốt cục cũng đến giới hạn, Tô Dung cắn khóe môi, cảm thấy có chút tê dại.
Không bao giờ có bữa trưa miễn phí nào trên thế giới này.
Cô có thể từ chối Peter, nhưng điểm yếu của cô là Lâm Thần, con át chủ bài cuối cùng của Peter. Hắn uy hiếp Lâm Thần, lúc Tô Dung ký tên mình, bên tai truyền đến hơi thở suy yếu của Lâm Thần, sau đó điện thoại đã bị Peter tắt máy.
Tô Dung không cách nào mở miệng với Lâm Thần, cô không thể nói mình ký hợp đồng gì, càng không thể nói mình sắp đi làm cái gì, vì thế cô đành phải để Lâm Thần hiểu lầm. Lâm Thần nghĩ rằng cô và Peter ở bên nhau, vì vậy cô cũng sẽ nghĩ như vậy.
Tô Dung lúc quay bộ phim đầu tiên, mở to hai mắt nhìn đèn phía trên đệm, chúng nó chói mắt, làm cho cô không ngừng muốn nôn mửa. Dương vật của người đàn ông đi vào cơ thể cô, thân thể của cô gần như co thắt.
May mắn duy nhất của cô là lần đầu tiên của mình đã dành cho Lâm Thần. Hiện tại Tô Dung thật bẩn, bẩn ngay cả chính cô cũng không dám nhìn. Cô không biết mình đang khóc, người đàn ông kia cho rằng làm cô đau, ngượng ngùng gãi đầu: "Này, nếu không chúng ta dừng lại một chút?"
Tô Dung cắn môi hít vào, cô chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt dọc theo hai má rơi xuống, lợi khí của nam nhân bên trong thân thể mạnh mẽ dâng to.
Cho dù dơ bẩn như vậy, cô vẫn ôm một phần vạn khát vọng, khát vọng chờ quay xong bộ phim đầu lại tìm Lâm Thần trở về là tốt nhất. Nhưng từ khi Lâm Thần nhận được hộp đĩa CD ngân uế không chịu nổi đầu tiên, Tô Dung hy vọng có thể cả đời ở cùng một chỗ hạnh phúc, chỉ sợ đều chỉ là ảo ảnh...
Tô Dung chưa từng nói cho Lâm Thần biết vì sao mình lại đi trên con đường này, cô mặc kệ Lâm Thần hiểu lầm mình, cô thậm chí còn mặc định nó cùng hư vinh của mình. Cô chỉ sợ, sợ Lâm Thần sau khi biết chân tướng sẽ sụp đổ —— tất cả những gì cô làm, đều chỉ xuất phát từ việc cô muốn bảo vệ cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com