Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(8) Azure - End

/ˈaZHər/ (adj): bright blue in color, like a cloudless sky

"Hey..." Tỉnh dậy sau một cơn mê man, Lorraine đã không nhớ được cô thiếp đi khi nào trên băng ghế ấy, nhưng những gì người phụ nữ tóc vàng thấy được bây giờ là hình ảnh của chính mình trong đôi mắt thiên thanh của người phụ nữ đối diện, mỉm cười và mãn nguyện. Nắng hắt lên khuôn mặt hoàn hảo của người đó và cô cảm tưởng như mọi thứ trước mắt là một bức họa không thật. Thứ tuyệt tác mà có thể ngay cả trong những giấc mơ xa vời nhất cô cũng không thể tìm thấy. "Chào." Cô nói trong sự mơ màng giữa thực và ảo. "Cô ổn chứ?"

"Delphine đã nói đúng về cô, dù tôi không tin. Cô là kiểu người nhạy cảm." Khóe môi Eva Lasalle hơi nhếch lên, cô nhìn người phụ nữ tóc đen không dám chắc vào những gì tai mình vừa nghe thấy. "Và vết thương đã lành từ lâu rồi Lorr, cô không cần lần nào cũng hỏi tôi." Lần này cô thở dài, vẫn không thể làm quen với cách gọi mới mà người phụ nữ đối diện gán cho cô trong những phút bốc đồng không chủ đích.

Người phụ nữ tóc vàng nằm im để mặc cho người phụ nữ đối diện ngồi trên đùi không nhúc nhích, Lorraine Broughton chỉ mở lời khi màu óng ả của nắng đã kéo cô quá xa ra khỏi thế giới. "Tôi nghĩ chúng ta nên quay lại cuộc trò chuyện về cách cô nhìn nhận tôi. Tôi vẫn nhớ những gì mình đọc được từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, 'ghê tởm' đúng không?"

"Hãy cứ coi như tôi là một kiểu phụ nữ phức tạp Lorr, đừng có nhớ mãi chuyện cũ như thế." Người phụ nữ Pháp cười như muốn thoái thác một phần của mọi sự, Lorraine tiếp tục im lặng trước ánh nhìn trực diện như muốn xuyên thấu từng mảnh xác thịt trên cơ thể không một chút vũ khí của cô.

"Cô đang lấy đó là một lý do để thoái thác đấy." Lorraine Broughton hỏi trong sự hoang mang với thứ xúc cảm mới mẻ vừa rực dậy trong lòng cô "Vậy trả lời tôi đi, bây giờ nó đang là gì?"

Người phụ nữ Pháp tủm tỉm cười rồi nhìn cô với ánh mắt thách thức như thể muốn mời gọi mọi ý niệm bật lên khỏi tâm trí cô về câu trả lời mãn nguyện sắp đến. "Cô ấy hả? Không ghét."

Như nhiều lần từng biết về sự thất thường của người phụ nữ Pháp, Lorraine đã mừng tượng đến nhiều viễn cảnh khác nhau khi người ấy trả lời câu hỏi vô thưởng vô phạt của cô. Cô có thể cảm nhận từng hơi thở gấp gáp ngày một kề cận, từng tiếng như thể hiện một sự chần chừ có chủ ý.

Những đứt rời của cảnh vật êm đềm đẩy ánh mắt hai người chạm nhau và sự tránh né nhất thời vài giây trước cô vừa bắt gặp trở vào một miền không thực trong ký ức. Cô thấy lại những biến chuyển của cảm xúc không ngừng trong đôi mắt màu thiên thanh, để rồi chính khoảnh khắc cô nhận ra sự quyến luyến bịn rịn ở nơi đó là khi người phụ nữ ấy chậm rãi hôn cô.

Từ tốn như muốn tìm cách giữ nó không thật, cơ thể Eva Laselle run lên như cố kìm hãm những sai lầm mà nó vừa phạm phải, cô để mặc người phụ nữ ấy tự tìm câu trả lời. Và rồi khi sự rung động vượt quá những giới hạn mà nó từng đặt ra, người phụ nữ trước mặt cô nở rộ trong thứ sức sống kì lạ của dục vọng.

Mỗi lần môi hai người tách ra, Lorraine đã đợi chờ một sự kết thúc vĩnh viễn, để được đổi lại một lần rồi một lần bằng những lấn tới sâu hơn, người đó tiếp tục đè chặt lên cơ thể cô như được thúc giục bởi thứ ham muốn mới mẻ.

"Đây không phải cách người ta diễn tả không ghét của cô, Eva Lasalle. Nói với tôi rằng không phải cô tự dưng có hứng thú tình dục với tôi đi." Người phụ nữ tóc vàng nhìn đăm chiêu về phía trước trong những phút dừng lại ngắm nhìn khuôn mặt ửng hồng hiếm thấy của người đối diện, cô mở lời khi đôi mắt xanh cây phỉ tự ánh lên nét cười.

---

Buổi sáng cuối xuân hiện dậy trước mắt cô giữa những cái chớp mắt uể oải và một cảm giác bí bách xộc lên từ ngoài vườn. Trên những lác đác của vòm lá xanh rì là thứ ánh nắng gay gắt mới mẻ mà có lẽ nhiều năm trời ở xứ lạnh đã khiến cô đẩy nó vào mơ hồ.

Lorraine vực dậy khỏi giường, cố tình bỏ qua bữa sáng trong lúc ngẫm nghĩ về ý niệm cho một chuyến đi dạo vừa lóe lên trong đầu cô khi thức dậy. Cảm giác về sự tan biến của cái lạnh khi hè sắp tới chuyển những ê buốt tê cứng thành một kiểu âm ỉ tức tối có thể chịu đựng được.

Cô đi ngang qua con hẻm và tìm về hướng ánh sáng lấp lóe sau tán cây, cứ như vậy mà không dừng lại. Có thể một giờ đã trôi qua, cô vẫn bước lững thững qua những bờ rào đầy cây và sự im ắng của công viên sáng sớm dù không một lần vội vã gạt đi những giọt mồ hồi đã chảy dài trên trán.

Sự trỗi dậy của hồi ức bất thình lình gợi lại quãng thời gian yên bình ngắn ngủi mà tuổi trẻ Lorraine Broughton vun đắp ở một vùng ngoại ô không tên tuổi. Cô lặng lẽ nhìn lướt qua đám trẻ con đùa cợt nhau trong chuyến hành trình vội vã đến trường. Những rạo rực và tươi vui đến khó tả gợi lên từ nụ cười mà chúng dành dụm cho sự ngây ngô của chính mình nhắc cô nhớ về mái nhà mơ màng trong ký ức. Mà lần này, cô không thấy ghen tị với đám trẻ phiền toái ấy.

Khi cô dừng lại trước hiên cửa, con mèo một mắt vẫn hiên ngang đi theo cô mà không có ý đổi hướng, cô chuyển ánh mắt khó chịu nhìn nó đăm chiêu một hồi rồi mới mở cửa vào nhà. Lorraine chần chừ nghe tiếng cửa sập lại, song nghĩ lại thế nào mà trở ra bế thõng con vật đang đứng một mình chênh vênh bên hàng rào vào trong.

"Cái con mèo khó chịu theo đuôi chị mấy ngày nay đó đây ư Lorr?" Eva Lasalle nói khi vừa đi ra từ một trong những căn phòng với cái kéo trên tay và một bên tóc ngắn cụt lủn.

"Đúng đấy, và em cắt tóc ngắn quá rồi." Người phụ nữ tóc vàng hơi nhăn mặt trả lời trong khi con mèo trong lòng cô đang hết sức vặn vẹo đòi bỏ trốn.

"Ôi dào, trời đã nắng quá rồi, chị biết mà. Và nó trông giống chị đấy, con mèo. Cùng một kiểu cáu kỉnh như vậy." Người đối diện cô xua tay phủ nhận rồi đổi ngay chủ đề khi nhìn sang con vật không chịu ngồi yên với một sự thích thú thể hiện rõ trong đôi mắt màu đại dương.

"Chúng ta sẽ giữ nó." Và rồi không phải cô mà người phụ nữ tóc đen mở lời đề nghị, có thể cô sẽ nghĩ về việc có thêm một sinh vật sống trong thế giới của mình mấy tháng sắp tới.

---

Trên những chuyến hành trình sau đó, người phụ nữ tóc vàng dựng một thói quen đuổi theo những chuyến bay cất cánh muộn và thi thoảng dừng chân lại căn nhà bên con hẻm một vài tháng giữa những ngày nghỉ hiếm hoi.

Và khi tự hỏi lý do mình vẫn còn tiếp tục, cô nắm lấy câu trả lời về một giấc mộng an lành cần được bảo vệ và sự buông bỏ có chuẩn bị sắp tới. Hoặc ý niệm rằng con mèo của cô vẫn cần được chu cấp.

---

Bẵng đến vài năm sau, Lorraine Broughton mới trở lại Paris khi Liên Xô vừa sụp đổ. Người phụ nữ tóc vàng bỡ ngỡ nhìn xung quanh mảnh đất cô từng chờ mong để quay về với con mắt của một kẻ xa lạ. Thời gian và áp lực đã bào mòn cả đôi mắt và tâm trí cô như thể cuối cùng cô cũng đã phải đầu hàng trước sự cần quét của tuổi tác.

Xe taxi chở cô qua những con suối và đoạn đường ngoằn nghèo với những cái tên lạ lẫm, hình ảnh của chuyến nghỉ ngơi hai năm trước bắt đầu mờ dần đi trong trí nhớ cô. Đôi khi cô gọi chúng trở về như hy vọng mình có thể làm sống lại những khoảnh khắc đó một lần nữa, cho đến khi chúng dần trở nên xa vời và không thể với tới được nữa. Vài đôi mắt rầu rĩ nhìn về phía cô từ những ngôi nhà liền kề nhau bên hè phố, sự buồn bã mọi lần kéo đến và xâm chiếm cô, cô để chúng chiến thắng và chỉ mệt mỏi nhìn về phía trước.

Người phụ nữ tóc vàng lại đặt một bó hoa huệ tây xuống ngôi mộ của Delphine Lasalle như để tưởng nhớ linh hồn trẻ trung cuối cùng phải chết vì cô. Cô lặng lẽ nhìn hàng chữ cuối trong tên người phụ nữ nọ mà cảm tưởng về một sự an ủi quý giá cô nhận được từ cái chết của người bên dưới.

"Eva." Cô biết người phụ nữ Pháp kia sẽ đến, sự thông minh của cô bỗng chốc khiến cô trở thành thứ đáng nguyền rủa, cô cố tình đến đây hôm nay, chỉ vì biết người phụ nữ kia sẽ không trốn tránh mà xuất hiện.

"Tôi không trốn được đúng không?" Người phụ nữ tóc đen lâm li cất tiếng. Đôi mắt lam nhìn cô đau đớn và mệt mỏi. Sự chờ đợi trong vô vọng đối với người đó có thể đã xé nát mối quan hệ giữa hai người, từ lâu trước đây, cô đã luôn cho mình cái quyền được lựa chọn. "Lần này cô sẽ ở lại bao lâu?" Người đó hỏi tiếp, chỉ đợi cô trả lời và sẽ từ bỏ.

"Tôi không biết. Tất cả những năm tôi còn để sống." Lorraine Broghton trả lời. Cô đã đợi quá lâu cho giây phút này tới, để cuối cùng lựa chọn bỏ lại sau lưng mọi thứ và sống cuộc đời ích kỉ của riêng mình. Chỉ riêng rằng, thời khắc này đã không đến sớm hơn.

"Xin lỗi Eva. Tôi biết em sẽ không chấp nhận tôi, và những phần vụn vỡ còn lại trong tôi không đủ để em dành tình yêu của mình cho. Nhưng đó là tất cả những gì tôi có, nó là của em nếu em muốn. Tôi không thể nói yêu em, tôi không biết cách để làm nữa, trái tim tôi đã tan vỡ quá nhiều lần để nó biết cách lành lại lần nữa." Cô cố gắng nhìn kỹ người phụ nữ trước mặt, sắc lam nhạt ấm áp trong cặp mắt ấy khiến cô thấy đau nhưng đôi mắt đỏ ửng của người phụ nữ tóc vàng không thể rơi một giọt nước mắt.

"Tôi không cần chị nói những lời ấy. Đồ chết dẫm, tôi muốn nó chị hiểu không, mọi thứ còn sót lại trong đó." Suốt cuộc đời mình Lorraine Broughton chưa bao giờ nhìn thấy gam màu ấm áp hơn thế và bởi chăng chỉ vì những lời ấy đã khiến mọi sự lạnh giá bao bọc xung quanh cô phải biến mất hết? Nhưng đến phút này cô còn cần sự minh mẫn sao, cô có thể là kẻ điên hôm nay, một lần cũng được.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com