Chương 23
Sau trận mây mưa mãnh liệt với Hi An, Ngọc Trà dường như kiệt sức mà ngủ thiếp đi mất từ lúc nào.
Đến khi cô tỉnh lại một lần nữa thì trời đã tối hẳn.
Mơ màng ngồi lòi còm dậy từ giường, khi này bên dưới thân dưới của cô chợt cảm giác có chút kì lạ, một cảm giác nhớp nháp và ẩm ướt..
Khẽ động mạnh, nước từ bên trong mật động lại rỉ ra một tí khiến cho Ngọc Trà ngay lập tức nhớ đến gì đó.
Giật mình hoàn toàn tỉnh ngủ, cô lúc này liếc mắt nhìn xuống thì thấy trên người được đắp một lớp chăn, đưa tay kéo chăn ra thì phần thân dưới lõa lồ hiện ra và phần áo bên trên thì được mặc lại một cách qua loa, bề mặt áo cũng đã nhăn nhúm xộc xệch.
Chợt nhớ đến một người khác, Ngọc Trà vội đưa mắt tìm kiếm thì đã không còn thấy người đâu, vội liếc mắt nhìn qua nơi mà đối phương đặt balo cũng chẳng còn thấy đâu
Khi ấy, bất chợt trong lòng Ngọc Trà có chút có cảm giác hụt hẫng kỳ lạ.
Cô thẩn thờ ngồi trên giường một hồi lâu, cảm giác ẩm ướt từ bên dưới truyền đến làm cho cô bắt đầu khó chịu.
Ngọc Trà đứng dậy kiếm lại váy cũ mặc vào rồi lại đưa mắt nhìn một lượt bãi chiến trường sau trận mây mưa vừa nãy thì liền có chút đau đầu.
Lớp ga nệm cũng bị ướt vài chỗ, dưới sàn nhà ở một vài nơi mà cô và Hi An từng đứng cũng toàn là vệt nước với một ít nước còn sót lại.
Ngọc Trà với trạng thái không thể nào thê thảm hơn, cô vác theo thân thể vẫn còn chút uể oải và cái thắt lưng có chút mỏi đi lấy quần áo mới rồi đi vào nhà tắm.
Tắm xong, mặc bộ quần áo mới sạch sẽ, Ngọc Trà quay lại phòng và bắt đầu công cuộc dọn dẹp.
Mất một khoảng thời gian cuối cùng cũng dọn xong, Ngọc Trà lén lút xử lý lớp ga nệm rồi đi xuống phòng khách.
Vừa thấy Ngọc Trà thì mẹ cô liền lên tiếng:
"Con thức rồi đó à!? Có đói không?"
Không trả lời câu hỏi của mẹ mình, Ngọc Trà lại hỏi sang vấn đề khác:
"Hi An về khi nào thế mẹ?"
"Con bé ấy về cũng được một lúc rồi. Trước khi về con bé còn nói là con học bài mệt quá nên ngủ rồi và còn căn dặn mẹ đừng lên quấy rầy con nữa. Con có người bạn tốt đấy chứ! Sau này bớt nói mấy lời không tốt hay xem thường con bé đi." Mẹ Trà vừa nói vừa nhắc nhở với giọng điệu có chút nghiêm túc.
"Vâng!" Nghe mẹ mình nói thế, Ngọc Trà cũng không nói gì thêm mà chỉ thành thật đáp lại một tiếng yểu xìu.
...
Cả đêm ngày hôm đó, Ngọc Trà bỗng khi không lại chẳng thể ngủ ngon giấc. Trong giấc mơ cô liên tiếp mơ thấy Hi An và những gì mà bọn họ đã làm cùng nhau suốt buồi chiều tối.
Giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ cũng là lúc trời sáng.
Như thường lệ, Ngọc Trà bắt đầu thay quần áo và chuẩn bị tập sách để đến trường.
Dùng xong bữa sáng, nhìn đồng hồ treo tường một cái rồi mới đi ra ngoài.
Bình thường khi đi học đều là cha cô đưa cô đến trường và giờ về thì cô sẽ tự mình quay về nhà bằng xe buýt hoặc "đi nhờ" bạn bè.
Ngọc Trà đến trường và vào lớp thì vẫn còn dư tận 10 phút nữa mới vào giờ học.
Cô ngồi ở bàn và tiếp tục rơi vào sự suy tư, thấy cô trầm ngâm không nói gì thì mấy cậu bạn khác chủ động đến bắt chuyện như thường ngày nhưng hoàn toàn không nhận được sự đáp lại.
Trông thấy có vẻ cô có chuyện gì đó thì họ cũng tự biết mà rời đi.
Mấy nữ sinh cùng lớp nhìn Ngọc Trà hiếm hoi một ngày không túm tụm lại với đám con trai thì không nhịn được mà cười khẩy mỉa mai.
Ngọc Trà duy trì sự suy tư cho đến lúc bắt gặp hình bóng quen thuộc của ai kia đang từ ngoài cửa lớp bước vào.
Hi An trong mắt những người khác thì vẫn không hề có gì quá khác lạ, nhưng trong mắt Ngọc Trà thì cô thay đổi đến đáng sợ.
Vừa trông thấy người nọ bước đến gần thì Ngọc Trà trong vô thức cúi đầu để tránh né ánh mắt của người nọ.
Hi An lướt qua bàn Ngọc Trà, cô chỉ đưa mắt hơi liếc xuống có chút hờ hững cùng với cái nhếch mép lạnh nhạt, rồi đi thẳng về bàn học.
Vừa ngồi vào bàn chưa bao lâu thì chuông báo hiệu đã vào giờ học liền reo lên.
Học sinh khi này đã về lại chỗ ngồi ổn định chờ giáo viên bước vào nhưng lần này có hơi muộn.
Giáo viên vào lớp muộn hơn thường bữa, vừa đặt chân vào lớp thì cô giáo đã luôn miệng xin lỗi lớp vì đến muộn rồi cũng nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa và vẫy tay gọi ai đó vào.
Cả lớp lúc này mới tò mò nhìn ra ngoài với vẻ mặt mong chờ, còn Hi An thì không mấy mong đợi cho lắm, dù sao đây cũng là lần thứ 2 nên cũng không còn quá bất ngờ với cô.
Lúc này, từ bên ngoài cửa có người đi vào.
Đi vào lớp là một cặp sinh đôi trai gái, hai người họ vô cùng nổi bật với ngũ quan tinh xảo và làn da trắng muốt, nhất là nữ sinh kia. Cô gái xinh tựa như búp bê với mái tóc dài đen dày óng mượt, đôi gò má hơi ửng hồng, đôi môi cong cong đỏ tự nhiên và đôi mắt to tròn với hàng mi dài hơi cong.
Cặp song sinh vừa bước chân vào lớp thì cả lớp liền như ong vỡ tổ mà hò reo đón chào cả hai.
Nam sinh kia đẹp như tạc tượng, có lẽ vì là song sinh nam nữ nên nhìn cậu cũng có vài đường nét khá nữ tính trông y hệt em gái mình.
Người em gái thì có vẻ hơi nhút nhát, còn người anh thì lại hơi lạnh lùng.
Hai người đứng trên bục giảng chờ đợi giáo viên giới thiệu sơ lược rồi mới bắt đầu tự giới thiệu về bản thân:
"Chào mọi người, tôi là Lục Vũ." Người anh trai nhàn nhạt nói với vẻ mặt không thể nào lạnh nhạt hơn..
"Ch-chào mọi người, còn, còn tôi là Lục Hạ." Người em gái thì có hơi rụt rè mà nói.
Tiếp lời em gái, Lục Vũ không nhanh không chậm nói tiếp:
"Vì tính chất công việc của bố mẹ nên chúng tôi phải liên tục chuyển nơi ở, cũng như chuyển trường liên tục nên là trong thời gian sắp tới tuy không biết sẽ học cùng nhau bao lâu nhưng mong là mọi người sẽ giúp đỡ."
Cả hai xong bài giới thiệu về bản thân thì cả lớp liền ồ lên và vỗ tay ầm trời.
Ngọc Trà lúc này hai mắt dán chặt trên người Lục Vũ không thể rời.
Hi An từ phía sau hoàn toàn nhìn thấy tất cả, thậm chí cả ánh mắt như thể đang toan tính gì đó của Ngọc Trà cũng bị cô thu hết vào mắt.
Lòng Hi An khi này trầm xuống vài nhịp và cái sự chán ghét kia cũng dần nồng đậm hơn, dưới đáy mắt ngập tràn khí lạnh.
Đúng là nhiêu đây vẫn chưa đủ với cô ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com