Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16: Không thể suy đoán bằng lẽ thường

Không biết ác ma đó đang nghĩ gì, chỉ thấy nó đứng đó, nhìn về nơi cô gái ấy đã đứng khi còn sống khá lâu.

Thời gian hai người tiếp xúc cũng không dài nên khá là khó để có thể nắm bắt đối phương.

Nhưng nhìn vào biểu hiện của nó khi nghe câu chuyện của cô gái ấy, có lẽ nó đã sinh ra lòng cảm thông, thậm chí còn có ý định muốn giúp đỡ trả thù những kẻ đã hại cô gái đó.

Rốt cuộc là có hay là không đây? Tâm Đoan đứng đằng sau cửa, cô đã vô tình nghe được câu chuyện nên mới có suy đoán này.

Mặc dù khoảng cách có hơi xa, nhưng miễn cưỡng có thể nghe nếu cô chịu khó tập trung. Chỉ là Tâm Đoan đang cố đoán suy nghĩ của Bạch Linh nên mới gặp khó khăn.

Sau một cánh cửa, bên trên là tấm kính nhỏ, chỉ thấy một nửa khuôn mặt, còn lại thì không thể nhìn thêm được gì.

Tiếng động do người tự tử phát ra, rất nhanh đã thu hút bảo vệ tới bao vây hiện trường.

Bạch Linh ăn xong linh hồn tinh khiết cũng rời đi, nếu mà còn ở lâu thêm tí sợ rằng sẽ có thêm một xác nữa mất.

Giang rộng đôi cách dơi ra, cả người rơi thẳng xuống sau đó đập cánh bay vút lên không.

Cô trở về hình dáng thật, không ai nhìn thấy được cô cả. Thế nhưng vẫn có một ngoại lệ, nếu không phải người cận kề cái chết thì là không phải người.

Ở phía xa, trên một toà cao ốc, người đứng ở đây nếu không dùng dụng cụ chỉ có thể thấy thứ vừa rồi giống như chim, vừa nhỏ vừa đen lại có hình thù kì lạ đang bay lượn trên bầu trời.

Người phụ nữ đứng ở trên toà nhà cao nhất, khoác trên người áo choàng tắm, mái tóc tím dài vẫn còn ướt, trên tay cầm ly rượu khẽ mỉm cười.

Vừa nhấm nháp đồ uống, vừa nhìn qua ống nhòm, đến khi hoàn toàn hoà vào trong làn mây mới chịu buông xuống.

Đi tới bên bàn đặt cả hai thứ trên tay xuống, kéo ghế ra ngồi dựa lưng, cả người như cọng bún không xương, mềm mại hẳn ra, cô lơ đãng nhìn lên trần nhà, miệng thì thào nói: "Rốt cuộc cũng tìm được rồi, Bạch à!"

Hai mắt vừa nhắm lại, dòng thời gian như trở về lúc xưa. Khoảng thời gian khi hắn còn là một tiểu yêu trong động có may mắn gặp được người đó.

Cả hai đã từng rất thân, chính người kia đã dạy hắn viết chữ, dạy hắn cách nói, còn tặng quà cho hắn...thời gian trong hang động khi đó đối với hắn rất ấm áp, rất tốt, hắn rất trân trọng khoảnh khắc đó.

Bởi vậy mà khi bị chiến tranh chia cắt, hắn đã rất nổ lực tìm kiếm, tìm kiếm lại con ác ma đã từng ở bên cạnh hắn khi đó.

Cuộc tìm kiếm không ngừng có kết quả, lại không ngừng thất vọng mỗi khi tìm ra được một ác ma lại không phải người mà mình muốn tìm.

"Nghìn năm rồi, qua cả nghìn năm rồi, rốt cuộc ta cũng đã tìm được ngươi."

Giọng nói thì thào phát ra từ trên ghế, nhưng người ngồi ban đầu đã không còn là người nữa. Thay vào đó là làn khói trắng lượn lờ xung quanh, bên trong làn khói là con rắn nhỏ đang cuộn người bên trong chiếc khăn tắm, nó không có mở miệng, nhưng giọng nói vẫn vang vang cho đến khi nhỏ dần rồi im bặt.

Mặt trời chỉ vừa mọc mà đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện.

Hắn không đi thu thập linh hồn thì là đi làm báo cáo đến tối muộn.

Thật ra thì tử thần vốn không có ngày nghỉ, vì không biết đói hay biết mệt nên bọn hắn cứ hoạt động xuyên suốt.

Nhưng vì thời nay là thời bình nên số lượng công việc cũng giảm đi đáng kể, lực lượng cũng được phân ra làm hai nên thời gian của hắn tương đối khá dư dả.

Họ tên đầy đủ: Nguyễn Bảo Ngọc

Giới tính: Nữ

Sinh ngày x tháng x năm xxx

Mất ngày: xx/x/xxx

Nguyên nhân: bệnh tim

Đọc xong nguyên nhân cái chết, hắn liếc xuống cái xác dưới chân...chỉ thấy một đống thịt vụn lẫn lộn khó mà hình dung ra được.

Linh hồn không còn, hơn nữa nguyên nhân và ngày tháng còn chết trước ngày quy định.. nếu không phải hắn vô tình đi ngang cũng sẽ khó phát hiện, người này chín phần mười là bị bọn ác quỷ dụ dỗ tự sát hòng cướp đoạt linh hồn.

"Càng ngày càng không yên phận."

Phát hiện ra thêm một linh hồn bị mất, hắn nhanh chóng giao lại cho một cấp dưới thay mình làm thủ tục, còn hắn thì nói mình có một nhiệm vụ khác cần phải tự mình hoàn thành.

Gọi người tới kiểm tra xung quanh, đến khi nhìn bọn họ rời đi hết hắn mới yên tâm đi làm việc riêng.

Chân chạm đất lần thứ hai, điểm đến là căn chung cư cao cấp nhất thành phố.

Trên tầng cao nhất, trong căn phòng nhìn thì tưởng ấm áp nhưng lại thiếu hơi người trầm trọng.

Sàn nhà lót bằng đá tự nhiên có kết cấu rất tốt, nhưng kết hợp với bầu không khí của căn phòng lại là cảm giác lạnh buốt thấu xương.

Bước chân nhẹ nhàng không phát ra bất kì tiếng động nào, trong căn phòng bỗng xuất hiện bóng đen có dáng dấp giống con người.

Cái bóng đen rất lớn, xuất hiện trên vách tường rồi dần thu nhỏ lại hình thành một người đàn ông. Hắn đi lại rất tự nhiên, như hẳn nơi đây chính là nhà mình cho đến khi bước tới chiếc bàn tròn cạnh cửa kính.

Cách một lớp kính, nhìn từ trên cao có thể thấy được gần như toàn bộ thành phố, đây quả là căn phòng lí tưởng cho việc theo dõi người nào đó.

Kéo chiếc ghế còn lại ra rồi ngồi xuống, chọn tư thế sao cho thoải mái nhất dựa người ra sau vắt chéo chân, hắn chống một bên cằm nhìn về cái ghế không người đối diện.

Im lặng không nói tiếng nào, chỉ ngồi đó chờ đợi, sau đó lại nhìn xuống bên dưới, hắn dường như rất thưởng thức bầu không khí yên bình này.

Chiếc khăn tắm trên ghế bắt đầu rục rịch, con rắn bên trong cựa mình, nó cuộn người xoay tròn vài lần, giống như bị bầu không khí lạnh bên ngoài làm phiền..nó mở mắt ra, từ từ nâng cái đầu lên.

Lè cái lưỡi ra vài lần, cái đuôi lắc lắc phát ra âm thanh giống như tiếng chuông...hình ảnh con rắn trước mắt bỗng phình to lên sau đó hoá thành một người phụ nữ.

"Ngươi tới đây làm gì?"

Người phụ nữ có vẻ không vui khi bị đánh thức, câu đầu tiên ra đã không có ý gì cho thấy là thiện ý tiếp khách: "Ta vẫn còn buồn ngủ lắm."

Người đàn ông cởi mũ áo choàng xuống, để lộ ra mái tóc vàng óng, không ai khác vào đây...người đàn ông này chính là Linh Quang, vị thần chết thống lĩnh tối cao.

Nhưng hiện tại Linh Quang lại không có vẻ nghiêm nghị gì giống mọi khi, hắn lúc này đang rất khó chịu, bực bội không vui trong lòng.

Hắn hơi nhăn mày, không phải vì bị đuổi hay vì thái độ của người phụ nữ, mà là vì động thái trước mắt này quá mức không thể chấp nhận nỗi.

Chỉ với một ý nghĩ, chiếc áo choàng bên dưới bay vụt lên cưỡng ép người phụ nữ mặc vào.

"Sợ lạnh thì nên ăn mặc cho chỉnh tề vào."

"Cũng có phải lần đầu nhìn đâu, ngươi làm sao phải mắc cỡ thế chứ.". Người phụ nữ mỉm cười, ánh mắt xấu xa nhìn người đàn ông đang ngại ngùng không dám nhìn này.

Đột nhiên cơ thể người phụ nữ thay đổi, vươn ra một tay sỏ vào ống tay áo liền biến thành một người đàn ông, hắn không phải ai khác chính là đại xà yêu vương nghìn năm trước.

Mặc dù đã sống rất lâu nhưng hình như tính tình hắn không thay đổi là mấy, vẫn như đứa nhóc con trong hình hài của người trưởng thành.

Hắn ngồi lại lên ghế, hai chân co lên chui rúc vào trong áo choàng, thái độ ung dung nhưng vẫn không có vẻ gì là chào đón người trước mặt: "Vậy tại sao ngươi lại tới đây? Ngươi có biết tội đột nhập trái phép nặng thế nào không hả."

Bất kể là dáng vẻ nào thì người này vẫn không hề thay đổi, Linh Quang nghe, nhìn hắn nói không khỏi cảm thấy buồn cười: "Ha ha..ngươi dám đi báo sao?"

"Xí.". Đại xà bĩu môi, quay mặt đi chỗ khác, lí nhí nói: "Ngươi tới đây làm gì hả, không phải nói làm thần chết bận lắm sao. Mỗi lần ta nhờ chuyện gì cũng kiếm cớ, nay tự nhiên tới đây làm gì.."

Khoé môi Linh Quang cong lên: "Ngươi tìm được người cần tìm rồi nhỉ."

"Hả ai nói chứ?". Đại xà giật mình, vội vàng nói: "Đều tại ngươi vô dụng, chuyện bé tí ta nhờ mãi cũng không xong, báo hại ta đến giờ vẫn chưa thấy cái bóng của hắn."

"Ồ, vậy là chưa tìm được?"

"Tất nhiên.". Khoé mắt đại xà giật giật, chỉ thẳng tay ra cửa: "Bây giờ ngươi rảnh rồi đấy, lo đi làm việc ta nhờ đi."

"Ồ chưa tìm được sao?". Giọng hắn châm chọc hỏi lại: "Nếu là lúc trước mỗi khi nhìn thấy ta, câu đầu của ngươi luôn là 'Tìm được chưa' hay 'đã tìm thấy hắn chưa'."

"Sao bây giờ lại thành 'sao lại tới đây?' rồi, hửm?"

Linh Quang bước tới gần hơn, hai tay vịn lên thành ghế ép sát người lại: "Bây giờ tìm thấy người ngươi muốn rồi là nghĩ có thể đuổi ta đi, ngươi tưởng ta là ai?"

"Ta ta..ta có nói là tìm được người khi nào chứ?". Bị chất vấn dồn dập, đại xà cũng bị bối rối theo, hắn vốn không giỏi nói dối nên mới bị dồn vào đường cùng không dám thẳng thắn đối diện.

"Vậy hả?". Linh Quang khẽ mĩm cười, cũng không muốn buông tha, sau đó nghiêng đầu hơi sát vào mặt đại xà, nhìn qua bên phải hướng tới toà chung cư nơi có người tự tử ban sáng.

"Ngươi chắc là chưa tìm được chứ?"

"Tất..tất nhiên rồi, không thì ta-". Đại xà lắp bắp trả lời, bị ép sát cũng phải nhìn theo.

Ánh mắt ngay lập tức không tự chủ liền tìm ra ngay vị trí người đó biến mất vào ban sáng, nhất thời nhảy cẫng lên: "Ý ý..của người là sao chứ?"

Linh Quang nghiêng người tránh: "Ý ta là gì bộ ngươi không biết sao, nếu người vẫn cứ giả ngu thì ta cũng không khách sáo. Nếu khi đó có chuyện gì không hay xảy ra thì tới lúc đó ngươi cũng đừng có hối hận."

Nói xong hắn liền muốn đi, lúc này đại xà mới phản ứng, bắt lấy tay Linh Quang.

"Ngươi muốn làm hại hắn sao?"

Hai mắt đại xà sáng lên ánh vàng, con ngươi màu đen dần đổi thành mắt rắn, sừng trên trán cũng lộ ra: "Ta cảnh cáo ngươi, không được làm hại hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com