Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18: Cứ như hai thế giới

Tiếng khóc thút thít vang vọng khắp nơi, nghe ra thì giống như người này có rất nhiều nỗi oan không thể phân xử, bất giác càng làm cho những người yếu bóng vía sống gần đó thêm hoang mang.

Bộ nhà nào có con cái đi lạc hay sao mà khóc thảm thế không biết, giờ này ngoài đường còn có người khóc kiểu này hết chín phần mười là của cô gái lúc sáng nhảy lầu cũng nên.

Mấy ai biết được rằng..tiếng khóc này không phải xuất phát từ cô gái ban sáng đâu.

Đại xà vẫn còn nằm trên đất, cú đạp đó quả thật không có mang lại tổn hại nào đến thể xác cả..nhưng mà nó mang lại tổn thương tinh thần rất lớn đối với hắn.

Giống như một vết dao chí mạng ghim thẳng vào lòng, bứt rứt khó chịu tột cùng.

"Sao chưa gì đã khóc rồi, xem ngươi kìa..nếu chịu nghe lời khuyên của ta thì đâu đến nỗi phải chịu cảnh khổ sở như bây giờ."

"Ngươi đến đây để xem trò cười sao."

Không nhìn cũng biết người đang nói là ai, bởi đại xà đã quá quen thuộc: "Cười đủ rồi thì biến đi, hiện tại ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi."

"Ta...rất bẩn sao?"

Dường như đại xà vẫn không thể chấp nhận nỗi sự thật này, thậm chí cả Linh Quang khi nghe hỏi cũng ngẩn người.

Hắn nghi ngờ hỏi:" Con ác ma đó nói như vậy với ngươi?"

"Bạch không có...". Nghe được lời không hay đại xà liền cãi lại, sau đó lại nhớ tới những gì Bạch Linh khi nãy nói, hắn liền cúi mặt nhỏ giọng: "Chắc là hắn quên ta rồi..hắn không muốn chạm vào ta."

"Cơ mà ngươi có chắc đó là người ngươi muốn tìm không?". Linh Quang thắc mắc: "Ta nhớ hắn trong lời nói của ngươi dường như không phải kẻ sẽ nói những lời như thế này."

Đúng vậy, bởi vì tên đó ngay cả cách xưng hô cho đàng hoàng cũng không biết chứ đừng nói gì là cách mắng người.

"Ý của ngươi là gì?." Đại xà hỏi, ngay sau đó phản bác lại, hắn vẫn tin vào trực giác của chính mình: "Không thể nào đâu, chắc chắn chính là Bạch..ta không có nhận nhầm đâu."

Càng nói đại xà càng buồn hơn, bởi vì người hắn muốn gặp nhất đã không cần hắn nữa rồi.

"Haiz..ngươi còn tính như vậy đến khi nào nữa đây, vốn tính tình của ngươi đâu có như thế."

Không nhìn nỗi bộ dạng này nữa, Linh Quang thở dài một hơi mới ngồi xuống bên cạnh, dùng hai tay nâng mặt đại xà lên: "Ngươi rất hoàn hảo..là người hoàn hảo nhất mà ta biết."

Cảm thấy nói thôi là chưa đủ, Linh Quang còn ôn nhu xoa lên mặt đại xà, lau hết đi nước mắt trên mặt hắn, nhìn một chút mới hài lòng mỉm cười: "Như thế này mới giống ngươi."

"Ta như thế nào?"

"Ngươi?". Linh Quang dừng một chút, dường như không biết phải nói như thế nào khi đối diện với đại xà ở khoảng cách gần thế này, hồi lâu sau vẫn không biết mở miệng như thế nào, cứ như bị á khẩu.

Rốt cuộc vẫn phải có câu trả lời, nếu không cứ tiếp tục nhìn gần thế này cho dù có là Linh Quang đi nữa thì cũng không chịu nỗi nữa mất.

Linh Quang quay mặt đi, hắn không dám đối diện với người trước mặt nữa, hơi ngượng ngùng đáp: "Ngươi hơi ngốc."

"Ây..z". Vừa nói xong, cơn đau rát từ trên tay truyền đến khiến Linh Quang phải kêu lên một tiếng, quát: "Ngươi có bệnh à, khi không lại cắn ta?"

"Ngươi mới có bệnh." Đột nhiên bị mắng, đại xà lúc này mới ngưng khóc buông tha bàn tay Linh Quang ra mắng lại: "Cả nhà ngươi đều có bệnh, đừng có mà được nước lấn tới..ta cảnh cáo ngươi, bây giờ tâm trạng ta không tốt lắm đâu."

Biểu cảm này mới giống đại xà mà hắn biết, Linh Quang khẽ cười: "Đúng rồi, đây mới giống phong cách của ngươi. Nếu người mà ngươi tìm không nhận ra ngươi nữa thì hãy dùng cách như thường lệ đi, ta nghĩ đến lúc đó hắn ta sẽ nghiêm túc mà nói chuyện tử tế với ngươi thôi."

Đại xà vẫn còn hơi do dự: "Không nên lắm đâu..ta nghĩ tác dụng không lớn lắm."

"Không thử sẽ không biết, ta nghĩ ở đâu cũng như nhau cả thôi.". Linh Quang dìu đại xà đứng lên, chú tâm phủi bụi bẩn trên quần áo hắn, nói: "Không phải chỉ có mỗi động vật mới có tập tính kiêng dè kẻ mạnh."

"Nếu ở thế giới của ngươi tôn trọng sức mạnh, kẻ có yêu lực cao đè đầu cưỡi cổ kẻ yếu thì thế giới của ta lại lựa chọn phục tùng thần linh đã tạo ra mình."

"Cũng như thế giới này, kẻ có địa vị cao có thể đem lại lợi ích tiền tài cho kẻ địa vị thấp thì những kẻ đó thường có xu hướng đi theo, phụ thuộc hay thậm chí là phục tùng tùng. Chỉ cần đáp ứng được nhu cầu thì có những kẻ còn sẵn lòng bán luôn cả mạng sống chỉ vì lợi ích của bản thân họ."

"Nếu ngươi không phải ở thế giới đầu tiên thì sẽ là thế giới thứ hai, chỉ cần là có lợi cho mình hay là người mà mình muốn có..ta nghĩ ngươi nên ưu tiên dùng cách của ngươi."

"Rốt cuộc thì có phải là những kẻ khác thế giới hay không thì chung quy vẫn đều đặt mong muốn lên trên tất cả.". Đại xà tiếp lời đột nhiên bật cười, mỉa mai nói: "Nói nhiều như vậy làm gì.. chỉ biết nói nhảm là hay..đến cùng thì ngươi cũng chỉ coi ta là loài động vật thấp kém không có suy nghĩ cụ thể nên mới cần dùng tới bạo lực để xử lí mà thôi."

"Không..ý ta là—".Linh Quang giật mình, còn chưa kịp để hắn nói ra ý của mình thì trước mắt hắn đã tối sầm lại.

Tầm mắt giống như bị một tấm vải bằng sương mù ngăn cản tầm nhìn, không đợi Linh Quang phản ứng lại thì đã thấy cánh tay đại xà ghim thẳng vào lồng ngực mình.

Một nửa cánh tay đã đâm sâu trong ngực, trong khi còn chưa cảm nhận đau đớn thì lại nghe thêm một tiếng xé gió phát ra.

Cả người Linh Quang như con rối bị dựt đứt dây đổ ầm về trước.

Hắn không nói được gì, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn lên đại xà. Mặt của đại xà vẫn như cũ, không cảm xúc gì, lạnh lùng tàn nhẫn như băng..trên tay hắn còn đang cầm trái tim đang đập của Linh Quang.

Từ đầu đến cuối diễn ra không tới nửa phút, Linh Quang hoàn toàn bất ngờ trước thế tấn công không báo trước này, cứ thế không có nửa điểm phản kháng nằm bất động trên đất.

Gió lạnh quét qua, nơi Linh Quang nằm xuống cứ thế xuất hiệm thêm vài người.

Ở một nơi khác, trong một căn phòng nhỏ.

Trong khi có nhiều cảnh cửa giống nhau thì chỉ riêng căn phòng gần bếp sau cùng là có người, người đang nằm ngủ bên trong là một ông lão cao tuổi, khoảng tầm bảy mươi.

Căn nhà này thuộc dạng trung, có khoảng bốn phòng ngủ và một giang bếp.

Ông có rất nhiều con, nhưng đa phần là con gái và đã đi lấy chồng xa, chỉ còn mỗi một người con trai trưởng là lấy vợ gần nhà.

Nhưng mà người con trai lớn bận đi làm nên cũng hiếm khi về nhà thăm ông, thông thường cũng chỉ có con dâu và cháu trai là sẽ ở cùng bầu bạn với ông.

Hôm nay cũng như mọi khi, cháu trai có hẹn tụ tập với bạn bè nên không có ở nhà, vậy nên hiện tại trong căn nhà lớn cũng chỉ còn mỗi ông.

Đã cao tuổi nên ông thường sẽ ngủ sớm, nhưng cũng vì ngủ rất sớm nên dậy cũng sớm hơn bình thường.

Trong ánh đèn ngủ mờ ảo, căn phòng xuất hiện thêm bóng người.

Ông lão đã thức dậy, cũng đã nhìn thấy cái bóng đen đó.

Mới đầu còn tưởng là mơ, hoặc cũng có thể là người vợ đã mất về thăm nhà..nhưng cho đến khi trực giác của ông mách bảo có gì đó không ổn lúc này ông mới cảm nhận được, cái chết đang đến rất gần.

"Cút đi..tao không đi đâu hết..biến đi đừng lại gần tao.". Ông lão ngồi bậy dậy, giống như vừa trải qua giấc mộng kinh hoàng, ý thức vẫn rất tỉnh táo nhưng hành động lại bắt đầu loạn lên.

Ông vung tay, đá chân ném gối vào cái bóng đen bên cạnh: "Đi đi..tao nói mày đi chỗ khác, đừng ở đây làm phiền tao..không là tao chém mày đấy."

Cái bóng đen không nói gì, giống như không hiểu những gì ông lão đang làm, ban đầu nó chỉ đứng cách giường mấy bước chân, nhưng hiện tại..tiếng chửi càng lớn thì khoảng cách của nó càng gần sát giường ông hơn.

Ông biết đây không phải mơ bởi ông đã tỉnh từ rất sớm, mặc dù không nhìn thấy rõ thứ đó là gì nhưng ông biết chắc nó không phải người.

Thứ đó đã xuất hiện vào mấy hôm trước, hôm nay lại xuất hiện..giống như lần đó, ông cảm giác nó tới để lấy mạng mình.

Càng sống lâu càng khiến chúng ta gan dạ hơn, đồng thời cũng có thể làm ta sợ hãi cái chết hơn. Mặc dù từng muốn đi theo người vợ quá cố của mình, nhưng khi ma quỷ đến thực hiện thì ta lại sợ hãi nó.

Bỏ chạy trước khi thứ đó kịp tới gần mình, cầm trong tay con dao để tự vệ, người ông đổ đầy mồ hôi, ánh mắt tập trung nhìn lại nơi mình vừa chạy ra.

"Tao nói mày cút đi..không thì đừng trách tao.". Ông muốn gặp lại vợ nhưng cũng sợ cái chết, ít nhất thì bây giờ vẫn chưa thể đi được, bởi ông còn việc phải làm.

Cháu ngoại, cháu nội vẫn chưa lập gia đình..ít nhất thì trước khi nhắm mắt ông vẫn muốn phát bao lì xì mừng ngày trọng đại của tụi nó.

Chờ lâu vẫn không thấy có động tĩnh gì, xung quanh căn nhà cũng im ắng như mọi khi, hoàn toàn không có một tiếng động hay thứ gì kì lạ xuất hiện.

Ông lão dần thở phào một hơi, có lẽ là ông quá già rồi nên dễ gặp ảo giác.

Không đợi ông nhẹ nhõm bao lâu, căn phòng ông vừa chạy ra lại phát ra tiếng xì xào...

"Mày là ai..biến đi..tao nói mày biến đi. Có tin tao giết mày không.". Thần kinh ông căng chặt, hét lớn một tiếng.

Bên trong căn phòng giống như có rất nhiều người đang trò chuyện với nhau, tiếng xì xầm càng lúc càng náo nhiệt, cây đèn ngủ bên trong đột ngột tắt đi, ánh sáng cuối cùng giống như bị một tấm vải bóng tối trùm lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com