Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

#22: An Nhã và say

Và rồi, họ trở về nhà.

Như chưa có gì xảy ra, mọi thứ quay về như bình thường. An Nhã cố dẹp đi những suy nghĩ lung tung, nhưng đôi lúc nó vẫn bất chợt hiện lên...

---

"Hôm nay tôi về trễ."

Nhận được tin nhắn, An Nhã có chút hụt hẫng. Một lần nữa phải dùng bữa một mình rồi.

Nhưng không sao, thi thoảng tự mình cũng tốt.

Trong lúc đang ăn, An Nhã lại nhận thêm một tin nhắn nữa.

"Đi ngủ trước đi, không cần chờ"

Hơi ngạc nhiên, vậy chắc là cô bận việc gì đó phải về trễ thật rồi... Thôi, hôm nay nghe lời đi ngủ sớm vậy...

Rồi bạn ấy thật sự ngoan ngoãn đi ngủ.

Sáng hôm sau bạn ấy dậy, thì chủ nhiệm đã đi dạy rồi. Dấu hiệu duy nhất cho thấy tối qua cô có về nhà là đôi giày cao gót màu đen trước cửa, cô đã về nên mới thay giày được. Chỉ là không biết về khi nào... Không nghĩ nhiều, An Nhã lấy balo rồi rời khỏi nhà.

...

Tối hôm đó, bạn ấy lại nhận được tin nhắn: "Tôi về trễ."

Lần này bạn ấy có chút bất an, nhưng cũng không dám nhắn hỏi, chỉ như thông lệ trả lời "dạ" mà thôi. Bởi nếu hỏi cô sẽ thấy mình phiền đúng không...?

Tuy là vậy, bạn ấy vẫn cố ăn thật chậm, cố rửa bát thật lâu, rồi làm thêm mấy việc vặt khác, nhưng cô vẫn chưa về.

Bạn ấy chơi game một lúc trên sofa, đến tận khi hai mắt díu lại, rồi thiếp đi lúc nào không hay.

...

Sáng hôm sau, bạn ấy bừng tỉnh trong giấc mộng. Điều đầu tiên làm là nhìn về hướng phòng chủ nhiệm, nó đã đóng kín thay vì đóng hờ như lúc cô ra ngoài, tức là cô đã về. An Nhã thầm yên tâm, nhưng vẫn cảm thấy bàng hoàng. Hôm qua không biết mình ngủ khi nào, nhưng chắc chắn đã quá nửa đêm. Cô đã đi đến tận mấy giờ thế??

Hôm nay không có tiết dạy nên cô ở nhà, biết Dương Tuyết về trễ bạn ấy cũng chẳng dám phá giấc ngủ. Đành một lần nữa, rời khỏi nhà trong sự hoang mang.

Đã hai ngày rồi mà vẫn không thấy mặt cô. Dù cho sống chung một nhà...

---

Tối đó, một lần nữa, tin nhắn đến.

An Nhã đọc tin nhắn, ngẩn người. Lại nữa... Những gì bạn ấy cảm thấy chỉ là lo lắng và bất an.

Bạn ấy, một lần nữa ăn tối, làm việc nhà như thường ngày, rồi lại chơi game, rồi đọc sách. Nhưng lần này An Nhã quyết không ngủ, quyết tâm đợi chủ nhiệm cho bằng được.

11h, bạn ấy chuẩn bị sẵn nguyên liệu cho bữa sáng ngày mai.

12h, không quá mong đợi, bạn ấy khẽ liếc cánh cửa nhà.

1h sáng, bạn ấy pha cafe, buộc bản thân tỉnh táo, tiếp tục một trận game.

2h sáng, bạn ấy ngồi nhìn đồng hồ, chẳng biết đang nghĩ gì.

2h39, ngay khi suy nghĩ 'hôm nay cô không về' loé lên, thì ở cửa có tiếng động. Sau tiếng bấm mật khẩu, cửa từ từ được đẩy vào.

An Nhã vội vàng chạy đến, xộc thẳng vào mũi bạn ấy là mùi rượu nồng đến khó chịu.

Dương Tuyết bước vào. Trên người là bộ prom màu đỏ rượu tôn lên những gì đẹp nhất trên cơ thể của cô, dù chỉ nhìn lướt An Nhã cũng thấy mặt mình sắp bốc cháy rồi.

Trên khuôn mặt xinh đẹp là một tầng ửng đỏ vì hơi men. Nhìn một chút liền biết cô say rồi. Không phải cô ghét rượu sao? Sao lại uống đến mức thành ra thế này chứ?

- Cô ơi cô, cô có sao không?

An Nhã lo lắng đưa tay đến.

Không trả lời, chủ nhiệm đẩy người An Nhã ra, đi về phòng. Nhưng đi được 2 bước đã lảo đảo làm bạn ấy hoảng hốt đỡ lấy.

- Cô...

- Về phòng.

Nói được hai chữ, chủ nhiệm gần như xụi lơ dựa hẳn vào người An Nhã. Tuy lo lắng nhưng An Nhã không thể phủ nhận, cô của lúc này quyến rũ quá...

Chật vật một lúc, cuối cùng An Nhã cũng đỡ được chủ nhiệm về phòng. Bạn ấy nhẹ nhàng để chủ nhiệm xuống giường. Không ngờ được, Dương Tuyết lập tức ngã xuống.

- Ấy chưa được cô ơi, cô chưa tẩy trang, chưa thay đồ, chưa-

- Không muốn.

An Nhã á khẩu nhìn con người ngang ngược đang nằm trên giường mắt nhắm hờ nhìn mình, gia tốc của tim đột nhiên tăng lên một cách mất kiểm soát.

Sợ không kiềm được, An Nhã dời mắt đi chỗ khác.

- Hông được cô ưiii, cứ vậy đi ngủ là không được đâuuu

- Muốn vậy

- Tại sao??

- Lười.

An Nhã lắc đầu, đối với cổ mình luôn hết cách.

- Chờ em chút.

Nói rồi bạn ấy ra ngoài, gần 3 phút sau quay lại. Đỡ chủ nhiệm dậy. Cô bị phá giấc hơi khó chịu mà hừ nhẹ. An Nhã cảm thán, cô Tuyết lúc say giống mèo nhỏ quá...

- Ráng xíu đi cô, nè, uống ly nước ấm rồi ngủ

Dường như đã quá mệt, chủ nhiệm chẳng hơi đâu mà kháng cự, chỉ nhẹ nhàng nghiêng đầu né qua một bên.

An Nhã bĩu môi.

- Uống đi mà, cô uống nhiều rượu lắm, uống nước để lọc lại ruột đi mà...

Bạn ấy gần như cầu xin mà nói, nhưng đối với con người đang say quắc cần câu kia thì lời nói đó bây giờ chả có ý nghĩa gì hết.

Bạn ấy luống cuống nhìn chủ nhiệm đang dựa vào cái gối đằng sau, không biết nên làm thế nào mới phải. Không uống nước chắc ruột cô hư luôn mất.

Chợt, một ý tưởng loé lên trong đầu, khiến mặt bạn ấy bỗng chốc đỏ bừng. Nhưng xem chừng chỉ còn cách đó thôi...

(!!!!! ĐỌC KHÚC NÀY CHO KĨ VÀOOO, SỰ KIỆN TRỌNG ĐẠI ĐÓ !!!!!!)

Bạn ấy uống một ngụm nước ấm vào nhưng không nuốt, mà từ từ tiến gần lại chủ nhiệm.

Đỡ nhẹ lấy gương mặt xinh đẹp, nhìn hàng mi dài cong vút trên đôi mắt nhắm nghiền kia, bạn ấy cảm thấy đây chính là người xinh đẹp nhất trên đời.

Từ từ, chậm rãi, An Nhã đưa môi tiến gần đến môi Dương Tuyết. Lúc chạm nhau, An Nhã gần như phải khắc chế tất cả nỗi xúc động, tự nhủ tâm phải tịnh, chỉ là giúp cô uống nước thôi!!!!

Cảm giác có gì đó, theo bản năng Dương Tuyết hơi mở miệng ra, theo thế An Nhã đưa nước vào.

Rồi thả ra, rồi đưa vào.

Cứ như vậy, một người bón một người nuốt, rất nhanh đã hết ly nước.

Nhưng ở ngụm cuối cùng, một vấn đề đã xảy ra. Một khắc, lưỡi Dương Tuyết khẽ chạm nhẹ vào lưỡi An Nhã làm bạn ấy giật nảy người. Nhưng cảm xúc tuyệt diệu này làm bạn ấy không nỡ tách ra. Đánh liều, bạn ấy dùng lưỡi của mình ma sát với lưỡi của người kia.

Mềm, và ấm.

Hơi thở dần trở nên gấp gáp, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau. Nhẹ nhàng mà vội vã. Với người không có kinh nghiệm như An Nhã thì tất cả chỉ dựa vào bản năng. Như thứ kẹo ngọt ngào nhất trên đời, An Nhã muốn vĩnh viễn độc chiếm, mọi thứ...

- Ưm...

Đến khi không chịu được và âm thanh của bản thân phát ra, An Nhã mới hoảng hồn tách khỏi. Khoảnh khắc đó bạn ấy nghe rõ tiếng thở mạnh của chủ nhiệm.

Sợ hãi nhìn người trước mắt, mặt có chút đỏ hơn lúc nãy, hơi thở gấp gáp hơn, nhưng may mắn đôi mắt vẫn nhắm nghiền.

Bạn ấy thở dốc, rồi chạy ra ngoài tự vả bản thân một cái "chát" rồi mới chạy ngược vào phòng

Wtf mày mới làm cái gì vậy con điên này??????

Sau khi hơi thở dần đều đặn trở lại, An Nhã đỡ Dương Tuyết nằm xuống. Không dám thay đồ giúp cô, bạn ấy chỉ chạy đi lấy khăn ấm giúp chủ nhiệm lau mặt, cổ, tay... Thả lỏng vài phần của trang phục, lúc này bạn ấy đắp chăn cho chủ nhiệm rồi mới đóng cửa đi ra ngoài.

Ngay lúc đó, bạn ấy ngồi thụp xuống, mặt đỏ như quả cà chua.

Vừa làm gì vậy????

---------------------------------

Đẩy nhanh tiến độ cho mối quan hệ của hai bả nè :}}}}

Vẫn thích đọc cmt của mấy bạn á hiiii 👉👈

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com